Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống
-
Chương 5: Người đó là ai?
Trong một căn phòng làm việc sang trọng, tất cả các thiết kế ở đây đều toát lên hơi thở nghiêm trang, ga màu trắng xám càng tôn thêm vẻ lạnh lùng cho chủ nhận của nó.
Nguyên Tịnh Dương ngồi xem tập hồ sơ để kí hợp đồng nhưng bàn tay cầm chiếc bút cứ gõ lên gõ xuống mặt bàn, ánh mắt của anh tuy tập trung vào trang giấy nhưng thần trí thì lại đặt trên viên đá màu tím ở sát bên.
" Cạnh!" Buông chiếc bút xuống bàn, anh biết mình không thể tập trung làm việc được nữa, dứt khoát vươn bàn tay khớp xương rõ ràng cầm viên đá lên ngắm nghía.
Sau đó nhắm chặt mắt ráng hồi tưởng lại dáng vẻ của người phụ nữ va vào anh lúc nảy nhưng càng hồi tưởng thì trong trí nhớ cũng không thể phác họa rõ ràng diện mạo ấy vì anh căn bản có thèm để ý người ta một chút nào đâu. Ngoài việc giọng nói có vẻ yểu điệu, mềm yếu thì cũng không còn ấn tượng gì sâu sắc.
" Lộp cộp...lộp cộp..." Nguyên Tịnh Dương đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu theo một bài hát. Gõ xong điệu cuối cùng anh dứt khoát đưa ra quyết định.
Cầm chiếc điện thoại lên, một dãy số điện thoại xuất hiện.
Đầu dây phát ra tín hiệu đã thông thì Nguyên Tịnh Dương liền ra lệnh:
" 8 giờ, 45 phút tầng 13, khu vực nữ, điều tra cô gái đã va vào tôi. Tôi muốn có kết quả trong vòng 5 phút."
Cúp máy, Nguyên Tịnh Dương đưa tay chống lên tay ghế, nâng cằm, ánh mắt lóe lên một thứ tình cảm phức tạp.
--- ------ ------ ------ -----
Lạc Y Lam soi mình trong gương. Môi hồng hé nở ra một nụ cười hài lòng. Cầm chiếc giỏ xách EXL lên, mở cửa phòng. Hôm nay người bạn thân của cô về nước. Vốn tưởng sẽ dụ được Nguyên Tịnh Dương rồi cùng anh ta đi đón bạn của mình. Vừa được tiếng lại có miếng. Nhất cữ lưỡng tiện nhưng không ngờ lại thành ra cái tình cảnh người cố tiến người lạnh lùng đi. Còn bị xấu mặt trước Lạc Y Thần.
Vuốt ve mái tóc, quăng đi cảm xúc không tốt đó. Lạc Y Lam ngồi lên xe, đọc địa chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Trong căn nhà sang trọng Lạc Y Thần nhìn nữ chính đi khuất. Trong lòng dâng lên một trận phiền muộn. Cô đương nhiên là biết nữ chính sẽ đi đâu. Trong sách có viết hôm nay Nguyên Tịnh Dương sẽ bị nữ chính làm chú ý, hộ tống nữ chính đi ra sân bay đón cô bạn thân làm bác sĩ tâm lí ở một bệnh viện nổi tiếng ở mỹ.
Người bạn thân đó chính là một cánh tay đắc lực của Lạc Y Lam trong cuộc tranh đấu. Nàng ta đã dùng tâm lí ám chỉ với Lạc Y Thần đơn thuần khiến cô ta nản lòng, buông tay và " chết ".
" Không được. Lạc Y Thần cô không thể khoanh tay chờ chết được." Bước chân đi qua đi lại trong phòng, Lạc Y Thần ráng nhớ lại từng chi tiết trong sách.
Chiếc đồng hồ cứ chạy " tích tắc ... tích tắc ".
Sắc mặt Lạc Y Thần càng ngày càng nhíu chặt, đôi mắt cũng nhắm lại. Miệng lẩm bẩm:
" Chương này không được, chương này cũng không thể...."
Ánh mặt chợt mở bừng ra, miệng hét ra tiếng:
" Aha. Để ta tìm được một lỗ hổng rồi." Lạc Y Thần vui vẻ nở nụ cười làm căn phòng tràn ngập màu hồng cũng phải thất sắc.
--- ------ ------ ------ --------
Tại sân bay đông đúc. Cảnh này khiến một tiểu thư quen đi máy bay như Lạc Y Lam cũng không thể thích ứng mà cau có. Ráng chen chúc vô trong. Chờ thấy khuôn mặt thân quen.
Người già, trai trẻ, gái xinh, rất nhiều người ra rồi người đó vẫn chưa ra. Lạc Y Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa tay nhìn đồng hồ liên tục.
Nếu là người khác thì ả đã quay lưng đi lâu rồi chứ đâu phải chịu đựng như vầy.
" Lam Lam! " Một giọng nói cao vút, ấm áp đập vào tai. Lạc Y Lam đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Rồi đưa tay che miệng, sau đó chạy tới, nhìn người đó từ trên xuống dưới, đánh chơi một cái nói:
" Trời đất! Niệm Vũ! Là cậu thật sao?"
" Thật hơn sự thật. Có tem chống hàng giả đây. Haha. Muốn xem không?" Người được gọi là Niệm Vũ bật cười vui vẻ, trêu đùa lại.
" Có hai năm không gặp sao cậu lại ăn mặc như một siêu sao nam vậy? Đã thế còn cắt tóc lãng tử. Nhìn như người mẫu ấy. Nhận không ra, báo hại tớ chờ mãi. " Lạc Y Lam chậc lưỡi cảm thán.
" Như vậy mới dễ cho công việc. Gần đây ở bệnh viện toàn tiếp những phụ nữ, tiểu thư mắc bệnh tâm lí. Phải đẹp trai như vậy mới dễ dàng được mấy bà cô đó tiếp nhận, thuận lợi trong việc điều trị bệnh." Siêu mẫu nam Niệm Vũ cũng rất bất đắc dĩ nói.
" Nhưng Niệm Vũ cậu là con gái đó. Đẹp trai như vậy thì có ai dám yêu cậu." Ả không sao cả nhưng vẫn quan tâm bạn thân nên nhắc nhở một câu.
" Không sao cả. Tình đến thì đến. Không có cũng chả sao. Còn cậu, càng lớn càng xinh, đã kiếm được con mồi ưng ý?!" Niệm Vũ thái độ sảng khoái nói.
" Đã có nhưng lại gặp một chút rắc rối." Lạc Y Lam cười nhạt nói.
" Ồ! Thú vị thật. Lại có người có khả năng tránh thoát ma trảo của cậu nhỉ? Chắc chắn là loại tảng băng." Niệm Vũ vuốt tóc mái, nhìn gương mặt đang ngạc nhiên thì cười càng thêm thâm thúy.
" Vì sao? " Lạc Y Lam không thể hiểu sao Vũ Vũ lại có thể đoán ra người đó thuộc dạng tảng băng vì cũng có rất nhiều kiểu người không thích ả.
" Vì chỉ có loại người đó mới có sức thu hút phụ nữ chinh phục nhất." Niệm Vũ cười nói. Và tiếp tục bổ sung thêm một câu:
" Đùng quên mình làm nghề gì. "
Lạc Y Lam nghiêng đầu, mái tóc xoăn óng ả chảy dài xuống như thác nước, đôi mắt ả có chút hiếu kì nhìn Niệm Vũ, lặp lại hai chữ:
" Vì sao?"
" Có lẽ... tớ thích đóng vai phản diện hơn. Rất thú vị, không phải sao." Niệm Vũ hiểu ý đáp lời.
Đời người ngắn ngủi, trải qua muôn mặt xấu xí, đối phó với người trong gia tộc. Niệm Vũ tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh. Đã quen với bóng tối của tội lỗi, muốn làm việc tốt, thật không dễ.
Nguyên Tịnh Dương ngồi xem tập hồ sơ để kí hợp đồng nhưng bàn tay cầm chiếc bút cứ gõ lên gõ xuống mặt bàn, ánh mắt của anh tuy tập trung vào trang giấy nhưng thần trí thì lại đặt trên viên đá màu tím ở sát bên.
" Cạnh!" Buông chiếc bút xuống bàn, anh biết mình không thể tập trung làm việc được nữa, dứt khoát vươn bàn tay khớp xương rõ ràng cầm viên đá lên ngắm nghía.
Sau đó nhắm chặt mắt ráng hồi tưởng lại dáng vẻ của người phụ nữ va vào anh lúc nảy nhưng càng hồi tưởng thì trong trí nhớ cũng không thể phác họa rõ ràng diện mạo ấy vì anh căn bản có thèm để ý người ta một chút nào đâu. Ngoài việc giọng nói có vẻ yểu điệu, mềm yếu thì cũng không còn ấn tượng gì sâu sắc.
" Lộp cộp...lộp cộp..." Nguyên Tịnh Dương đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu theo một bài hát. Gõ xong điệu cuối cùng anh dứt khoát đưa ra quyết định.
Cầm chiếc điện thoại lên, một dãy số điện thoại xuất hiện.
Đầu dây phát ra tín hiệu đã thông thì Nguyên Tịnh Dương liền ra lệnh:
" 8 giờ, 45 phút tầng 13, khu vực nữ, điều tra cô gái đã va vào tôi. Tôi muốn có kết quả trong vòng 5 phút."
Cúp máy, Nguyên Tịnh Dương đưa tay chống lên tay ghế, nâng cằm, ánh mắt lóe lên một thứ tình cảm phức tạp.
--- ------ ------ ------ -----
Lạc Y Lam soi mình trong gương. Môi hồng hé nở ra một nụ cười hài lòng. Cầm chiếc giỏ xách EXL lên, mở cửa phòng. Hôm nay người bạn thân của cô về nước. Vốn tưởng sẽ dụ được Nguyên Tịnh Dương rồi cùng anh ta đi đón bạn của mình. Vừa được tiếng lại có miếng. Nhất cữ lưỡng tiện nhưng không ngờ lại thành ra cái tình cảnh người cố tiến người lạnh lùng đi. Còn bị xấu mặt trước Lạc Y Thần.
Vuốt ve mái tóc, quăng đi cảm xúc không tốt đó. Lạc Y Lam ngồi lên xe, đọc địa chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Trong căn nhà sang trọng Lạc Y Thần nhìn nữ chính đi khuất. Trong lòng dâng lên một trận phiền muộn. Cô đương nhiên là biết nữ chính sẽ đi đâu. Trong sách có viết hôm nay Nguyên Tịnh Dương sẽ bị nữ chính làm chú ý, hộ tống nữ chính đi ra sân bay đón cô bạn thân làm bác sĩ tâm lí ở một bệnh viện nổi tiếng ở mỹ.
Người bạn thân đó chính là một cánh tay đắc lực của Lạc Y Lam trong cuộc tranh đấu. Nàng ta đã dùng tâm lí ám chỉ với Lạc Y Thần đơn thuần khiến cô ta nản lòng, buông tay và " chết ".
" Không được. Lạc Y Thần cô không thể khoanh tay chờ chết được." Bước chân đi qua đi lại trong phòng, Lạc Y Thần ráng nhớ lại từng chi tiết trong sách.
Chiếc đồng hồ cứ chạy " tích tắc ... tích tắc ".
Sắc mặt Lạc Y Thần càng ngày càng nhíu chặt, đôi mắt cũng nhắm lại. Miệng lẩm bẩm:
" Chương này không được, chương này cũng không thể...."
Ánh mặt chợt mở bừng ra, miệng hét ra tiếng:
" Aha. Để ta tìm được một lỗ hổng rồi." Lạc Y Thần vui vẻ nở nụ cười làm căn phòng tràn ngập màu hồng cũng phải thất sắc.
--- ------ ------ ------ --------
Tại sân bay đông đúc. Cảnh này khiến một tiểu thư quen đi máy bay như Lạc Y Lam cũng không thể thích ứng mà cau có. Ráng chen chúc vô trong. Chờ thấy khuôn mặt thân quen.
Người già, trai trẻ, gái xinh, rất nhiều người ra rồi người đó vẫn chưa ra. Lạc Y Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa tay nhìn đồng hồ liên tục.
Nếu là người khác thì ả đã quay lưng đi lâu rồi chứ đâu phải chịu đựng như vầy.
" Lam Lam! " Một giọng nói cao vút, ấm áp đập vào tai. Lạc Y Lam đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Rồi đưa tay che miệng, sau đó chạy tới, nhìn người đó từ trên xuống dưới, đánh chơi một cái nói:
" Trời đất! Niệm Vũ! Là cậu thật sao?"
" Thật hơn sự thật. Có tem chống hàng giả đây. Haha. Muốn xem không?" Người được gọi là Niệm Vũ bật cười vui vẻ, trêu đùa lại.
" Có hai năm không gặp sao cậu lại ăn mặc như một siêu sao nam vậy? Đã thế còn cắt tóc lãng tử. Nhìn như người mẫu ấy. Nhận không ra, báo hại tớ chờ mãi. " Lạc Y Lam chậc lưỡi cảm thán.
" Như vậy mới dễ cho công việc. Gần đây ở bệnh viện toàn tiếp những phụ nữ, tiểu thư mắc bệnh tâm lí. Phải đẹp trai như vậy mới dễ dàng được mấy bà cô đó tiếp nhận, thuận lợi trong việc điều trị bệnh." Siêu mẫu nam Niệm Vũ cũng rất bất đắc dĩ nói.
" Nhưng Niệm Vũ cậu là con gái đó. Đẹp trai như vậy thì có ai dám yêu cậu." Ả không sao cả nhưng vẫn quan tâm bạn thân nên nhắc nhở một câu.
" Không sao cả. Tình đến thì đến. Không có cũng chả sao. Còn cậu, càng lớn càng xinh, đã kiếm được con mồi ưng ý?!" Niệm Vũ thái độ sảng khoái nói.
" Đã có nhưng lại gặp một chút rắc rối." Lạc Y Lam cười nhạt nói.
" Ồ! Thú vị thật. Lại có người có khả năng tránh thoát ma trảo của cậu nhỉ? Chắc chắn là loại tảng băng." Niệm Vũ vuốt tóc mái, nhìn gương mặt đang ngạc nhiên thì cười càng thêm thâm thúy.
" Vì sao? " Lạc Y Lam không thể hiểu sao Vũ Vũ lại có thể đoán ra người đó thuộc dạng tảng băng vì cũng có rất nhiều kiểu người không thích ả.
" Vì chỉ có loại người đó mới có sức thu hút phụ nữ chinh phục nhất." Niệm Vũ cười nói. Và tiếp tục bổ sung thêm một câu:
" Đùng quên mình làm nghề gì. "
Lạc Y Lam nghiêng đầu, mái tóc xoăn óng ả chảy dài xuống như thác nước, đôi mắt ả có chút hiếu kì nhìn Niệm Vũ, lặp lại hai chữ:
" Vì sao?"
" Có lẽ... tớ thích đóng vai phản diện hơn. Rất thú vị, không phải sao." Niệm Vũ hiểu ý đáp lời.
Đời người ngắn ngủi, trải qua muôn mặt xấu xí, đối phó với người trong gia tộc. Niệm Vũ tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh. Đã quen với bóng tối của tội lỗi, muốn làm việc tốt, thật không dễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook