Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống
-
Chương 3: Thái độ thay đổi
Tác giả & Biên tập : Lạc Y Thần & Lam Nhất Dương
Bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Y Lam nhanh chóng bấu lấy tây trang thẳng thớm của người đàn ông lạ mặt như bám được cọng cỏ cứu mạng, thân thể mềm mại không chút sai lệch dựa hẳn vào lòng anh ta tạo nên một hoạt cảnh bích nhân vô cùng hoàn mỹ.
Nam cao lớn, nữ thanh tú, lại còn nép vào lòng như một con chim nhỏ thế kia, đến người ngoài như Lạc Y Thần nhìn vào cũng đều muốn vỗ tay khen hay.
Cái này gọi là hào quang nữ chính vô đối đúng hay không? Không cần biết nữ chính làm gì, nhưng chỉ cần gặp bất kỳ hoàn cảnh xấu hổ nào thì lập tức sẽ có thiên thần xuất hiện cứu vớt. Sau đó dĩ nhiên chính là đánh thêm một dấu đỏ vứt anh ta vào đội ngũ bám đuôi chung tình đến chết đi sống lại.
Quả thật là khiến người ta mở to mắt mà nhìn!
Lạc Y Thần vừa âm thầm tặc lưỡi, vừa thật sự mở to hai mắt mà nhìn. Cô như vậy hoàn toàn chỉ là vì ngạc nhiên muốn xem kịch vui mà thôi, nhưng là đặc điểm ngoại hình của tiểu bạch thỏ Lạc Y Thần trước đó quá mức yêu nghiệt. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn chuẩn đến từng xen ti mét, không chê vào đâu được thì thôi đi, vậy mà đôi mắt còn to tròn đen láy, lúc nào cũng giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước mắt khiến tâm người ta mềm nhũn, thêm vào đó đôi môi hồng chúm chím khép khép mở mở kia lại càng khiến người ta cảm thấy, cô đây chính là sợ hãi quá độ mới biến ngốc mà thôi.
Cái gì gọi là gương mặt lừa tình? Cứ nhìn Lạc Y Thần sẽ rõ. Cô hẳn được sinh để làm diễn viên trời sinh, không cần cố sức diễn, chỉ cần tùy tiện làm một động tác cũng có thể làm cho người khác bị thuyết phục.
Trong lúc Lạc Y Thần đang nỗ nỗ lực phân tích kịch bản thì người đàn ông đang đỡ Lạc Y Lam trước mặt lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu hổ phách lãnh lệ không có một chút tia rung động nào ngược lại có thêm vài phần chán ghét cùng phiền toái.
Nguyên Tịch Dương không hiểu tại sao người phụ nữ này đột ngột ngã lên người anh. Nhưng bản thân anh lại là người có tính khiết phích cực đại, về cơ bản ghét nhất người khác chạm vào người mình, bất kể đó là ai. Hôm nay người phụ nữ này ngã xuống người anh, không thể nghi ngờ là đánh vào lòng anh một ấn tượng vô cùng xấu xí.
Nguyên Tịch Dương càng nghĩ sắc mặt lại càng hóa thành lạnh lùng như đóng băng tảng, anh cũng không tốn thời gian nhìn mặt ngang mũi dọc của người phụ nữ trong ngực, trực tiếp đem bàn tay run rẩy của cô ta đang nắm chặt tay áo của mình ép buộc buông ra giao cho trợ lý còn đang ngẩn người đứng ngay bên cạnh.
Trợ lý Tiểu Trần là trợ lý cho Nguyên Tịch Dương tính đến nay đã được năm năm. Dĩ nhiên là hiểu rõ chủ tịch của mình nhất. Chủ tịch có bệnh khiết phích, ai đụng vào anh ta cũng khiến anh ta chán ghét. Liền ngay cả vị mỹ nhân như hoa như ngọc này cũng không ngoại lệ.
Tiểu Trần không khỏi lắc đầu, tiếc rẻ một chút. Tiểu thư, không biết cô có phải cố tình ngã vào lòng chủ tịch hay không, nhưng tôi dám đảm bảo cô sai lầm rồi. Năm ngoái trong đại tiệc của tổng thống nước V, con gái ông ta ngã vào lòng chủ tịch mà còn bị anh ta không khách khí nhấc lên như nhấc một con nhái đẩy ra ngoài. Cô nghĩ mình có giá hơn con gái tổng thống hay sao?
Lạc Y Lam hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng của Tiểu Trần. Nhưng ả ta bây giờ cũng đang lâm vào trạng thái chết lặng cả người, không thể tin nhìn người đàn ông tuấn tú đến mức người người ghen tị kia đã không chút lưu tình đẩy ả ra, hơn nữa, anh ta còn đang dùng khăn tay lau đi vị trí vết nhăn ở tay áo, ngay cả trước ngực cũng không bỏ qua.
Sau đó dường như vẫn cảm thấy thật không thể nào sạch sẽ, liền quyết đoán tháo áo tay trang vắt ở khủy tay, toàn thân tản mác ra một luồng khí khái lãnh lệ đến cực điểm mà vẻ hấp dẫn nam tính lại càng tăng lên mấy phần, cũng không vì động tác tùy tiện kia mà giảm sút một chút nào.
Lạc Y Lam không hiểu. Bản thân ả là sai lầm ở đâu? Hôm qua khó khăn lắm mới từ miệng của một paparazzi nổi tiếng tại nước M biết được chủ tịch Nguyên muốn trở về nước, hôm nay còn lập bao nhiêu kế hoạch tự nhiên đến vậy, nhưng chẳng lẽ không thể đổi lại được một chút quan tâm của anh ta hay sao?
Đàn ông không phải thích nhất là phụ nữ như vậy à? Mềm yếu, yểu điệu ngã vào lòng như vậy đáng ra nên là nhất kiến chung tình. Thế mà tại sao tất cả đều không có? Lẽ nào tính toán từ đầu đến cuối đều sai lầm rồi?
Lạc Y Lam lâm vào trạng thái hoang mang cực độ, vậy nên ngay cả lúc Tiểu Trần đẩy ả ra ả một chút cũng không hay biết. Đôi mắt mở to mang theo thần sắc khó tin nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đi đằng trước, một lời cũng không cách nào nói ra được.
Ngực phập phồng lên xuống, thầm lấy lại bình tĩnh, đôi mắt ả nheo lại rồi chậm rãi hạ xuống nhìn ngón tay đang run rẩy. Thật thú vị. Chuyện hôm nay anh làm tôi mất mặt. Lạc Y Lam tôi thề sẽ khiến anh thanh bại danh liệt. Yêu tôi đến máu chảy đầm đìa.
Nhưng hiện trạng bây giờ mọi người nhìn vào chỉ thấy Lạc Y Lam bị chuyện này làm tổn thương đến run rẩy.
Nguyên Tịnh Dương đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Lạc Y Thần đột nhiên lại dừng bước, khoảng cách từ anh đến cô khoảng hai bước chân, đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt nhìn cô đang " sợ phát khiếp " nhưng lại không nói tiếng nào, thản nhiên cầm chiếc khăn tay vừa bị anh ta dùng qua lau quần áo ném vào tay của cô.
" Quản người đi bên cạnh cho tốt! Đừng để cô ta tự do xông ra đường như vậy!"
Lạc Y Thần suýt nữa bị sặc vì lời nói này. Anh ta vậy mà xem nữ chính đại nhân như là chó hoang mà quản lý sao? A, hình như vừa nãy cô nhìn thấy bảng tên của người này... Nguyên... Nguyên Tịnh Dương? Nam chính?
Nam chính không phải nên yêu thương nữ chính sao, vì cái gì lại không chút nể mặt như thế này? Còn có cái khăn tay này, đây đáng lẽ nên là khăn anh ta đưa cho cô trong một chiều mưa, tại sao lại biến thành lúc này rồi?
Chẳng lẽ, mọi thứ từ khi cô xuyên không đều đang bắt đầu từ từ thay đổi hay sao?
Lạc Y Thần phát hiện ra điểm này cũng là vô cùng ngạc nhiên, chẳng qua cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, lung tung nhét khăn tay vào túi rồi chạy lại đỡ Lạc Y Lam chưa phục hồi lại tinh thần.
Cô nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt, nếu không nữ chính đại nhân nhất định ghi thù cô. Cô mới không muốn chưa câu được nam chính đã bị nữ chính thiết kế đi vào tử lộ đâu mà!
Nguyên Tịnh Dương bước chân ra khỏi cửa chính của khu trung tâm thương mại, chiếc xe AUZ đen bóng số lượng có hạng đã được đậu sẳn ở đường lớn. Anh nhanh chóng mở cửa xe bước vào.
Khi anh đưa tay khởi động chiếc xe thì " đing " một tiếng. Một viên ngọc tím rơi ra từ trên người. Ngay tức khắc trong mắt Nguyên Tịnh Dương xẹt qua tia chán ghét nhưng khi nhặt nó lên thì thái độ của anh dần dần thay đổi.
Bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Y Lam nhanh chóng bấu lấy tây trang thẳng thớm của người đàn ông lạ mặt như bám được cọng cỏ cứu mạng, thân thể mềm mại không chút sai lệch dựa hẳn vào lòng anh ta tạo nên một hoạt cảnh bích nhân vô cùng hoàn mỹ.
Nam cao lớn, nữ thanh tú, lại còn nép vào lòng như một con chim nhỏ thế kia, đến người ngoài như Lạc Y Thần nhìn vào cũng đều muốn vỗ tay khen hay.
Cái này gọi là hào quang nữ chính vô đối đúng hay không? Không cần biết nữ chính làm gì, nhưng chỉ cần gặp bất kỳ hoàn cảnh xấu hổ nào thì lập tức sẽ có thiên thần xuất hiện cứu vớt. Sau đó dĩ nhiên chính là đánh thêm một dấu đỏ vứt anh ta vào đội ngũ bám đuôi chung tình đến chết đi sống lại.
Quả thật là khiến người ta mở to mắt mà nhìn!
Lạc Y Thần vừa âm thầm tặc lưỡi, vừa thật sự mở to hai mắt mà nhìn. Cô như vậy hoàn toàn chỉ là vì ngạc nhiên muốn xem kịch vui mà thôi, nhưng là đặc điểm ngoại hình của tiểu bạch thỏ Lạc Y Thần trước đó quá mức yêu nghiệt. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn chuẩn đến từng xen ti mét, không chê vào đâu được thì thôi đi, vậy mà đôi mắt còn to tròn đen láy, lúc nào cũng giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước mắt khiến tâm người ta mềm nhũn, thêm vào đó đôi môi hồng chúm chím khép khép mở mở kia lại càng khiến người ta cảm thấy, cô đây chính là sợ hãi quá độ mới biến ngốc mà thôi.
Cái gì gọi là gương mặt lừa tình? Cứ nhìn Lạc Y Thần sẽ rõ. Cô hẳn được sinh để làm diễn viên trời sinh, không cần cố sức diễn, chỉ cần tùy tiện làm một động tác cũng có thể làm cho người khác bị thuyết phục.
Trong lúc Lạc Y Thần đang nỗ nỗ lực phân tích kịch bản thì người đàn ông đang đỡ Lạc Y Lam trước mặt lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu hổ phách lãnh lệ không có một chút tia rung động nào ngược lại có thêm vài phần chán ghét cùng phiền toái.
Nguyên Tịch Dương không hiểu tại sao người phụ nữ này đột ngột ngã lên người anh. Nhưng bản thân anh lại là người có tính khiết phích cực đại, về cơ bản ghét nhất người khác chạm vào người mình, bất kể đó là ai. Hôm nay người phụ nữ này ngã xuống người anh, không thể nghi ngờ là đánh vào lòng anh một ấn tượng vô cùng xấu xí.
Nguyên Tịch Dương càng nghĩ sắc mặt lại càng hóa thành lạnh lùng như đóng băng tảng, anh cũng không tốn thời gian nhìn mặt ngang mũi dọc của người phụ nữ trong ngực, trực tiếp đem bàn tay run rẩy của cô ta đang nắm chặt tay áo của mình ép buộc buông ra giao cho trợ lý còn đang ngẩn người đứng ngay bên cạnh.
Trợ lý Tiểu Trần là trợ lý cho Nguyên Tịch Dương tính đến nay đã được năm năm. Dĩ nhiên là hiểu rõ chủ tịch của mình nhất. Chủ tịch có bệnh khiết phích, ai đụng vào anh ta cũng khiến anh ta chán ghét. Liền ngay cả vị mỹ nhân như hoa như ngọc này cũng không ngoại lệ.
Tiểu Trần không khỏi lắc đầu, tiếc rẻ một chút. Tiểu thư, không biết cô có phải cố tình ngã vào lòng chủ tịch hay không, nhưng tôi dám đảm bảo cô sai lầm rồi. Năm ngoái trong đại tiệc của tổng thống nước V, con gái ông ta ngã vào lòng chủ tịch mà còn bị anh ta không khách khí nhấc lên như nhấc một con nhái đẩy ra ngoài. Cô nghĩ mình có giá hơn con gái tổng thống hay sao?
Lạc Y Lam hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng của Tiểu Trần. Nhưng ả ta bây giờ cũng đang lâm vào trạng thái chết lặng cả người, không thể tin nhìn người đàn ông tuấn tú đến mức người người ghen tị kia đã không chút lưu tình đẩy ả ra, hơn nữa, anh ta còn đang dùng khăn tay lau đi vị trí vết nhăn ở tay áo, ngay cả trước ngực cũng không bỏ qua.
Sau đó dường như vẫn cảm thấy thật không thể nào sạch sẽ, liền quyết đoán tháo áo tay trang vắt ở khủy tay, toàn thân tản mác ra một luồng khí khái lãnh lệ đến cực điểm mà vẻ hấp dẫn nam tính lại càng tăng lên mấy phần, cũng không vì động tác tùy tiện kia mà giảm sút một chút nào.
Lạc Y Lam không hiểu. Bản thân ả là sai lầm ở đâu? Hôm qua khó khăn lắm mới từ miệng của một paparazzi nổi tiếng tại nước M biết được chủ tịch Nguyên muốn trở về nước, hôm nay còn lập bao nhiêu kế hoạch tự nhiên đến vậy, nhưng chẳng lẽ không thể đổi lại được một chút quan tâm của anh ta hay sao?
Đàn ông không phải thích nhất là phụ nữ như vậy à? Mềm yếu, yểu điệu ngã vào lòng như vậy đáng ra nên là nhất kiến chung tình. Thế mà tại sao tất cả đều không có? Lẽ nào tính toán từ đầu đến cuối đều sai lầm rồi?
Lạc Y Lam lâm vào trạng thái hoang mang cực độ, vậy nên ngay cả lúc Tiểu Trần đẩy ả ra ả một chút cũng không hay biết. Đôi mắt mở to mang theo thần sắc khó tin nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đi đằng trước, một lời cũng không cách nào nói ra được.
Ngực phập phồng lên xuống, thầm lấy lại bình tĩnh, đôi mắt ả nheo lại rồi chậm rãi hạ xuống nhìn ngón tay đang run rẩy. Thật thú vị. Chuyện hôm nay anh làm tôi mất mặt. Lạc Y Lam tôi thề sẽ khiến anh thanh bại danh liệt. Yêu tôi đến máu chảy đầm đìa.
Nhưng hiện trạng bây giờ mọi người nhìn vào chỉ thấy Lạc Y Lam bị chuyện này làm tổn thương đến run rẩy.
Nguyên Tịnh Dương đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Lạc Y Thần đột nhiên lại dừng bước, khoảng cách từ anh đến cô khoảng hai bước chân, đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt nhìn cô đang " sợ phát khiếp " nhưng lại không nói tiếng nào, thản nhiên cầm chiếc khăn tay vừa bị anh ta dùng qua lau quần áo ném vào tay của cô.
" Quản người đi bên cạnh cho tốt! Đừng để cô ta tự do xông ra đường như vậy!"
Lạc Y Thần suýt nữa bị sặc vì lời nói này. Anh ta vậy mà xem nữ chính đại nhân như là chó hoang mà quản lý sao? A, hình như vừa nãy cô nhìn thấy bảng tên của người này... Nguyên... Nguyên Tịnh Dương? Nam chính?
Nam chính không phải nên yêu thương nữ chính sao, vì cái gì lại không chút nể mặt như thế này? Còn có cái khăn tay này, đây đáng lẽ nên là khăn anh ta đưa cho cô trong một chiều mưa, tại sao lại biến thành lúc này rồi?
Chẳng lẽ, mọi thứ từ khi cô xuyên không đều đang bắt đầu từ từ thay đổi hay sao?
Lạc Y Thần phát hiện ra điểm này cũng là vô cùng ngạc nhiên, chẳng qua cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, lung tung nhét khăn tay vào túi rồi chạy lại đỡ Lạc Y Lam chưa phục hồi lại tinh thần.
Cô nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt, nếu không nữ chính đại nhân nhất định ghi thù cô. Cô mới không muốn chưa câu được nam chính đã bị nữ chính thiết kế đi vào tử lộ đâu mà!
Nguyên Tịnh Dương bước chân ra khỏi cửa chính của khu trung tâm thương mại, chiếc xe AUZ đen bóng số lượng có hạng đã được đậu sẳn ở đường lớn. Anh nhanh chóng mở cửa xe bước vào.
Khi anh đưa tay khởi động chiếc xe thì " đing " một tiếng. Một viên ngọc tím rơi ra từ trên người. Ngay tức khắc trong mắt Nguyên Tịnh Dương xẹt qua tia chán ghét nhưng khi nhặt nó lên thì thái độ của anh dần dần thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook