Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
-
Chương 48: Tg3
Cậu nam sinh kia trốn học trèo tường để nhảy vào như một thói quen, nào nghĩ con đường bình thường không có một bóng người nay lại có nữ sinh.
Cậu quen đường quen nẻo nhảy lên rồi nhảy ầm xuống, nào ngờ lại ngã đè lên người người ta, không những thế mà còn đè lên môi người ta nữa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau và đều nhìn ra sát ý trong con ngươi của đối phương, Lạc Lạc đẩy cậu nam sinh đó ra, cô trừng mắt.
“Cậu nhảy tường mà cũng cần có người phải dạy sao?”
Cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô trong thế giới này mà còn nhởn nhơ đứng đó, quả nhiên là đồ đáng ghét.
Lúc này, hệ thống trong đầu cô bỗng chợt nhảy ra.
[Kí chủ, đây là nam phụ phản diện, Tần Thương.]
“Tần Thương?” Lúc nghe thấy mấy lời nói của đám Ngụy Ngọc Minh, cô còn nghĩ người mà bọn họ nhắc tới sẽ là nam chính, nào ngờ lại là nam phủ phản diện số 1.
[Đúng vậy, Tần Thương, người luôn đứng nhất khối của trường THPT số 2, cũng là một thiên tài nhiều năm khó gặp, Tần Thương là con trai độc đinh của nhà họ Tần khét tiếng ở Thủ đô, mà tính tình của Tần thiếu gia này cũng rất khó gần, lạnh nhạt, lạnh nhạt và cũng chỉ có lạnh nhạt. Người bạn duy nhất có thể chơi được với Tần Thương là người hàng xóm sát vách đã quen nhau từ nhỏ, tên là Dương Viễn. Chỉ có điều, như người ta nói, lam nhan bạc phận.]
“Bạc phận thế nào?”
[Bị nam chính hãm hại, sau đó còn bị cướp đoạt gia nghiệp.]
Lạc Lạc chưa vội hỏi nam chính là ai, cũng chưa hỏi luôn cốt truyện phía sau như thế nào, bởi vì Tần Thương đã đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng đúng như hệ thống nói, phủ đầy sương giá.
Nhưng may mắn là Tần thiếu gia cũng không phải loại người sẽ đổ lỗi cho người khác, sau khi nghe được lời giễu cợt của Lạc Lạc, Tần thiếu gia cũng không buồn không vui đáp.
“Xin lỗi.”
Bình thường Tần Thương đều kiệm lời như vàng, chỉ có điều hôm nay cậu như bị ma xui quỷ khiến, ấy vậy mà lại trích hai từ ngắn ngủi ở trong kho ngôn ngữ ra để tiếp Lạc Lạc.
Tần Thương cảm thấy bản thân biết cô bạn này, là một nữ sinh ở trong lớp, chỉ có điều lúc nào Lạc Lạc cũng cúi thấp đầu, tóc mái che hết mắt, thế nên Tần Thương không có ấn tượng nhiều, lần này gặp nhau thế mà lại để cho Tần Thương một ấn tượng khác.
Không hiểu sao vừa gặp Lạc Lạc là Tần Thương liền OCC.
“Có muốn tôi đền lại cho cậu không?” Bình thường tần thiếu gia nào rảnh rỗi đi đùa giỡn con gái nhà người ta như thế đâu.
Lạc Lạc cảm thấy nam phụ phản diện này tỏa ra hơi thở của tuổi thanh xuân nên cũng đáp lời vài câu.
“Đền thế nào?”
Lần đầu tiên còn nghe nói thấy có người muốn đền lại nụ hôn đầu cho người khác.
“Tôi và cậu hôn nhau thêm một cái nữa, theo nguyên tắc, 1 + 1 = 0.”
Lạc Lạc nhìn Tần Thương như sinh vật lạ, sau đấy cô quay người rời đi.
Nơi đây toàn cây cối, đứng một lát mà bộ quần áo ướt nhẹp của cô đã vớt được không biết bao nhiêu là luồng gió lạnh rồi.
Nhớ đến quần áo ướt, Lạc Lạc bỗng dưng nhìn sang, ấy vậy mà lại phát hiện ra quần áo trên người Tần Thương cũng có vài vết nước do nằm đè lên người cô mà có.
Sau đấy Lạc Lạc còn thấy nơi nhạy cảm nào đó của Tần Thương bị ướt, có thứ gì đấy của đàn ông con trai cũng dần rõ ràng hơn.
Khuôn mặt của Lạc Lạc hơi đỏ lên, vừa muốn xoay người rời đi thì lại nghĩ tới nếu Tần Thương ra ngoài với bộ dạng đó thì không biết sẽ có bao nhiêu con mắt dòm ngó.
Vốn làm nam phụ phản diện đã khổ, thôi thì cô cố gắng đưa cho nam phụ chút than ấm trước ngày tuyết rơi.
Thế là Lạc Lạc bèn kéo chiếc nơ dài trên cổ trong bộ quần áo đồng phục của nữ sinh xuống. Thực ra nói là nơ những cũng là một miếng vải hình vuông khi tháo ra, nữ sinh sẽ gấp cho nó thành hình tam giác rồi buộc nơ, thế nên thứ này vừa văn có thể dùng được cho Tần Thương trong tình huống này.
Chiếc nơ ấy màu xanh than, thế nên cũng sẽ không làm mất đi khí chất lạnh lùng ngàn năm băng sơn của Tần nam phụ phản diện số 1 đâu.
Tần thương vậy mà lại thật sự nhận lấy, sau đó nói một câu cảm ơn.
Nhìn Lạc Lạc quay người rời đi xa rồi Tần Thương mới nắm chặt dải lụa trong tay lên.
Không hiểu tại sao lại có một giọng nói từ sâu thẳm trong trái tim cậu đang thôi thúc cậu, muốn cậu chú ý đến người con gái đó, bảo vệ người con gái đó vẹn toàn, không để cô chịu một chút ấm ức nào.
Tần Thương không biết cảm giác này từ đâu tới, thứ cảm xúc khó khống chế bỗng chợt nổi lên rồi lại im hơi lặng tiếng.
Tần thiếu gia xưa nay không thích cảm giác mông lung mơ hồ này, nhưng trực giác cậu mách bảo, người mà cậu nên thêm vào cuộc sống của bản thân đã xuất hiện rồi.
Tần thiếu gia cầm mảnh vải trên tay lên nhìn ngắm một hồi, sau đó đưa lên mũi ngửi một hơi thật sâu.
Mùi hương ấy… quyến luyến…
Cậu quen đường quen nẻo nhảy lên rồi nhảy ầm xuống, nào ngờ lại ngã đè lên người người ta, không những thế mà còn đè lên môi người ta nữa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau và đều nhìn ra sát ý trong con ngươi của đối phương, Lạc Lạc đẩy cậu nam sinh đó ra, cô trừng mắt.
“Cậu nhảy tường mà cũng cần có người phải dạy sao?”
Cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô trong thế giới này mà còn nhởn nhơ đứng đó, quả nhiên là đồ đáng ghét.
Lúc này, hệ thống trong đầu cô bỗng chợt nhảy ra.
[Kí chủ, đây là nam phụ phản diện, Tần Thương.]
“Tần Thương?” Lúc nghe thấy mấy lời nói của đám Ngụy Ngọc Minh, cô còn nghĩ người mà bọn họ nhắc tới sẽ là nam chính, nào ngờ lại là nam phủ phản diện số 1.
[Đúng vậy, Tần Thương, người luôn đứng nhất khối của trường THPT số 2, cũng là một thiên tài nhiều năm khó gặp, Tần Thương là con trai độc đinh của nhà họ Tần khét tiếng ở Thủ đô, mà tính tình của Tần thiếu gia này cũng rất khó gần, lạnh nhạt, lạnh nhạt và cũng chỉ có lạnh nhạt. Người bạn duy nhất có thể chơi được với Tần Thương là người hàng xóm sát vách đã quen nhau từ nhỏ, tên là Dương Viễn. Chỉ có điều, như người ta nói, lam nhan bạc phận.]
“Bạc phận thế nào?”
[Bị nam chính hãm hại, sau đó còn bị cướp đoạt gia nghiệp.]
Lạc Lạc chưa vội hỏi nam chính là ai, cũng chưa hỏi luôn cốt truyện phía sau như thế nào, bởi vì Tần Thương đã đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng đúng như hệ thống nói, phủ đầy sương giá.
Nhưng may mắn là Tần thiếu gia cũng không phải loại người sẽ đổ lỗi cho người khác, sau khi nghe được lời giễu cợt của Lạc Lạc, Tần thiếu gia cũng không buồn không vui đáp.
“Xin lỗi.”
Bình thường Tần Thương đều kiệm lời như vàng, chỉ có điều hôm nay cậu như bị ma xui quỷ khiến, ấy vậy mà lại trích hai từ ngắn ngủi ở trong kho ngôn ngữ ra để tiếp Lạc Lạc.
Tần Thương cảm thấy bản thân biết cô bạn này, là một nữ sinh ở trong lớp, chỉ có điều lúc nào Lạc Lạc cũng cúi thấp đầu, tóc mái che hết mắt, thế nên Tần Thương không có ấn tượng nhiều, lần này gặp nhau thế mà lại để cho Tần Thương một ấn tượng khác.
Không hiểu sao vừa gặp Lạc Lạc là Tần Thương liền OCC.
“Có muốn tôi đền lại cho cậu không?” Bình thường tần thiếu gia nào rảnh rỗi đi đùa giỡn con gái nhà người ta như thế đâu.
Lạc Lạc cảm thấy nam phụ phản diện này tỏa ra hơi thở của tuổi thanh xuân nên cũng đáp lời vài câu.
“Đền thế nào?”
Lần đầu tiên còn nghe nói thấy có người muốn đền lại nụ hôn đầu cho người khác.
“Tôi và cậu hôn nhau thêm một cái nữa, theo nguyên tắc, 1 + 1 = 0.”
Lạc Lạc nhìn Tần Thương như sinh vật lạ, sau đấy cô quay người rời đi.
Nơi đây toàn cây cối, đứng một lát mà bộ quần áo ướt nhẹp của cô đã vớt được không biết bao nhiêu là luồng gió lạnh rồi.
Nhớ đến quần áo ướt, Lạc Lạc bỗng dưng nhìn sang, ấy vậy mà lại phát hiện ra quần áo trên người Tần Thương cũng có vài vết nước do nằm đè lên người cô mà có.
Sau đấy Lạc Lạc còn thấy nơi nhạy cảm nào đó của Tần Thương bị ướt, có thứ gì đấy của đàn ông con trai cũng dần rõ ràng hơn.
Khuôn mặt của Lạc Lạc hơi đỏ lên, vừa muốn xoay người rời đi thì lại nghĩ tới nếu Tần Thương ra ngoài với bộ dạng đó thì không biết sẽ có bao nhiêu con mắt dòm ngó.
Vốn làm nam phụ phản diện đã khổ, thôi thì cô cố gắng đưa cho nam phụ chút than ấm trước ngày tuyết rơi.
Thế là Lạc Lạc bèn kéo chiếc nơ dài trên cổ trong bộ quần áo đồng phục của nữ sinh xuống. Thực ra nói là nơ những cũng là một miếng vải hình vuông khi tháo ra, nữ sinh sẽ gấp cho nó thành hình tam giác rồi buộc nơ, thế nên thứ này vừa văn có thể dùng được cho Tần Thương trong tình huống này.
Chiếc nơ ấy màu xanh than, thế nên cũng sẽ không làm mất đi khí chất lạnh lùng ngàn năm băng sơn của Tần nam phụ phản diện số 1 đâu.
Tần thương vậy mà lại thật sự nhận lấy, sau đó nói một câu cảm ơn.
Nhìn Lạc Lạc quay người rời đi xa rồi Tần Thương mới nắm chặt dải lụa trong tay lên.
Không hiểu tại sao lại có một giọng nói từ sâu thẳm trong trái tim cậu đang thôi thúc cậu, muốn cậu chú ý đến người con gái đó, bảo vệ người con gái đó vẹn toàn, không để cô chịu một chút ấm ức nào.
Tần Thương không biết cảm giác này từ đâu tới, thứ cảm xúc khó khống chế bỗng chợt nổi lên rồi lại im hơi lặng tiếng.
Tần thiếu gia xưa nay không thích cảm giác mông lung mơ hồ này, nhưng trực giác cậu mách bảo, người mà cậu nên thêm vào cuộc sống của bản thân đã xuất hiện rồi.
Tần thiếu gia cầm mảnh vải trên tay lên nhìn ngắm một hồi, sau đó đưa lên mũi ngửi một hơi thật sâu.
Mùi hương ấy… quyến luyến…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook