Lạc Lạc trợn to hai mắt, hệ thống ở trong đầu cô đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hệ thống bé nhỏ lập tức rơi vào tình trạng chết máy.

Mà hai người trong phòng kia không hề biết đến chuyện bản thân đang bị nhìn lén, Liêu Lâm Đan vẫn còn đang rên rỉ gợi tình.

Nam nhân kia thấy vậy bèn bóp chặt lấy vòng eo mảnh khảnh một tay ôm hết của Liêu quận chúa, mạnh mẽ ra ra vào vào.

Liêu Lâm Đan liên tục ư ư a a giống như gợi tình, thi thoảng nàng ta còn ôm lấy nam nhân kia rồi hôn môi thắm thiết.

“Vương gia… Vương gia…”

Lạc Lạc ngớ người.

“Hệ thống, Liêu Lâm Đan có đúng là nữ chính không đó?”

Hệ thống cũng đang phải tự hoài nghi nhân sinh, trong suy nghĩ đơn giản của nó, chưa có một nữ chính nào lại cắm cho nam chính nguyên tác một cái sừng dài và một thảo nguyên xanh rộng bao la bát ngát ở trên đầu như vậy.

[Theo nguyên tác thì đúng là như vậy…]

“Thế người nam nhân mà nàng ta gọi là Vương gia kia là ai?” Lạc Lạc biết Đại Tề có hai vị Vương gia chính là Tĩnh vương gia Nghiêm Dật Trì và Khiêm Vương gia Khiêm Tuấn Vĩ, và họ đều là con của Hoàng thượng. Vậy người được Liêu Lâm Đan gọi là Vương gia kia từ đâu mà tới, trông khuôn mặt và vóc dáng của nam nhân đó, rất có khả năng không phải là người của Đại Tề.

Nam nhân Đại Tề tuy cao lớn nhưng dáng người lại không thô kệch và lực lưỡng quá mức như vậy, khuôn mặt của người Đại Tề cũng không hoang dại và sắc bén như thế.



Điều này suy ra người mà Liêu Lâm Đan gọi là Vương gia kia rất có thể là Vương của một tiểu quốc hay một bộ tộc nào đó ở ngoài lãnh thổ.

“Người đó là ai vậy?”

Điểm mù của hệ thống nghịch tập giống như được mở chốt, sau một vài giây trầm ngâm, hệ thống mới sắp xếp xong thông tin của người nọ rồi nói ra.

[Thất Ý Lẫm Liêm vương của bộ tộc người Liêm ở phía Bắc Đại Tề, người Liêm từng có một bộ phận nhỏ giáp sát với lãnh thổ phương Nam của Đại Sở, nghe nói bộ tộc người Liêm dũng mãnh và thiện chiến, bọn họ sống ở nơi rừng thiêng nước độc, thế nên phong tục cũng như y phục của bọn họ không giống với người Sở lẫn người Tề.]

Người Sở mảnh khảnh và có dung mạo ưa nhìn nhẹ nhàng, Đại Sở lắm sông nhiều nước, con người nơi đây cũng vì lẽ đó mà trở lên yêu cảnh vật thơ văn và có một tâm hồn yêu cái đẹp. Còn Đại Tề thì phần lớn đều thiện võ và dũng mãnh, Đại Tề cũng có vùng đất màu mỡ lớn không kém gì Đại Sở, dân phong người Tề cũng phát triển đến mức không thể khinh thường.

Nhưng Tề vương khai quốc là người lớn lên trên lưng ngựa, rong ruổi đông nam trên sa trường mù cát, thế nên Đại Tề vẫn thiện võ hơn thiện văn.

Tuy nam nhân Đại Tề đều cao lớn, nhưng so ra lại kém với thân hình của người Liêm sống lâu trong núi rừng.

Lạc Lạc nhìn kĩ khuôn mặt của người nam nhân kia một lát rồi mới đi vào nhã gian, cô kiếm một tờ giấy lớn và phác thảo khuôn mặt nam nhân đó lên tờ giấy, khi xong rồi mới nhờ hệ thống cất đi, biết đâu một lúc nào đó sẽ cần dùng tới.

“Tại sao người Liêm lại có mặt trên đất Tề vậy? Bọn họ đến tiến cống hả?”

[Đúng vậy, nhưng theo lí thì Liêm vương nên trở về phương Bắc rồi chứ không phải ở đây. Có vẻ như Liêm vương muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về dân phong Đại Tề, có như vậy mới dễ bề chiếm cứ.]



“Người Liêm chỉ là một bộ tộc nhỏ bé thôi mà cũng muốn đánh với Đại Tề binh đông lực mạnh sao?”

[Người Liêm quan niệm rằng thần linh ban cho bọn họ sức mạnh lấy một địch trăm, Liêm Vương cũng không ngoại lệ, bọn họ cảm thấy họ đã sống ở vùng núi rừng quá lâu rồi, mà Đại Tề lại phát triển quá phồn hoa thịnh vượng, dù sao thì quá tốt đẹp sẽ khiến cho người ta cảm thấy ganh tị mà.]

“Liệu Tĩnh vương có biết chuyện Liêm vương chưa trở về mà vẫn còn luẩn quẩn ở đây không?”

[Um… chuyện này thì hệ thống nghịch tập cũng không biết nữa.]

Lạc Lạc chống tay lên bàn trà, cô nghiêng đầu phân tích mọi việc sao cho nó có thể đơn giản nhất.

Bây giờ Liêu Lâm Đan đã phản bội Khiêm vương, không biết cô ta nghĩ gì mà lại đi thông đồng với quân địch để hãm hại tộc nhân.

Liêu Lâm Đan làm vậy không biết có khiến cốt truyện bị sai lệch hay không?

Lạc Lạc càng nghĩ càng hăng say, cô không hề nhận ra có tiếng động nhỏ vừa mới vang lên bên tai, cô gái nhỏ vẫn suy nghĩ rất nhập tâm đến vấn đề xoay quanh giữa Liêu Lâm Đan, Nghiêm Tuấn Vĩ, Liêm vương, Tĩnh vương và ngay cả những nhân vật nhỏ bé ít được nhắc tới trong cốt truyện này.

lạc Lạc như một con cừu nhỏ ngây thơ, đến lúc nhận ra nguy hiểm đến gần thì đã muộn…

“Ư… Ưm…”

Một bàn tay to lớn đột nhiên vòng từ phía sau ra rồi bịt miệng cô, kéo cô vào một lồng ngực rộng lớn vững chãi, người nọ ôm chặt lấy Lạc Lạc, sau đó khẽ cắn tai cô như đang trút giận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương