Hệ Thống Nam Phụ
-
Chương 4: Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh
Trải qua vài ngày rốt cuộc dưỡng thương hoàn tất, Hạ Kỳ Mặc lập tức nhanh chân chạy đến nơi Viêm Tử Dạ hẹn gặp làm nhiệm vụ hôm nay. Bản thân cậu lúc ấy thật sự chưa nhận thức rõ người kia là ai, tính tình như thế nào. Nhưng mà khi nhìn vào thẳng mắt người ấy vẫn toát lên vẻ gì đó làm cho cậu tin tưởng hắn chẳng hề nghi ngờ. Thế nên việc ngày hôm qua cậu chỉ là buộc miệng hỏi, tưởng rằng hắn sẽ từ chối, ngược lại hắn gật đầu chấp nhận.
Còn về việc quay lại gia tộc, Hạ Kỳ Mặc chẳng chút chần chừ đã gật đầu đồng ý. Làm hại mấy lão ấy suy nghĩ đủ cách làm sao mới kéo cậu về. Có lẽ họ suy nghĩ nhiều, chào hỏi "vui vẻ" họ liền rời đi kèm theo tặng cho cậu một cơ giáp hạng B tốt để thể hiện sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối. Có ngu mới từ chối món quà có lợi cho bản thân, cậu cười tít mắt đón nhận, đồng thời tính toán sao cho hoàn thành nhiệm vụ phụ của mình.
Thân phận thật của Viêm Tử Dạ bị chính hắn yêu cầu tất cả mọi người giấu diếm trước sự có mặt của cậu, bởi vậy cậu không biết cũng là điều đương nhiên, cậu chỉ cho rằng đó là người bạn cùng quân đoàn có thiện cảm tốt với mình. Còn về phần nhiệm vụ chính, Hạ Kỳ Mặc tự liệt vào độ khó lại dễ dàng được hệ thống thông báo hoàn thành kia.
Xin lỗi! Cậu đây dẹp sang nó một bên chẳng thèm để ý đến.
Âm thầm vui vẻ trong lòng chạy đến tìm hắn, chẳng ngoài ý muốn đụng phải đến người khác, Hạ Kỳ Mặc lảo đảo vài cái, lấy lại tinh thần thì rối rít cúi người xin lỗi liên tục đối phương.
- Thẩm Thanh Kỳ?
Bên tai nghe giọng nói xa lạ đầy từ tính kia gọi tên chủ thể như thể chưa xác định rõ ràng nhận người lắm, cậu tò mò ngước đầu nhìn lên muốn xem đối phương là ai. Sau khi thấy rõ người nọ làm cậu sửng sốt tới mức ánh mắt trợn tròn, miệng không thể thốt nên lời.
Toàn thân cậu căm phẫn đến mức run rẩy lợi hại đối diện với người trước mắt, nhưng tận đáy lòng thì lại sung sướng khi gặp lại anh. Nội tâm nhộn nhạo một phen náo loạn cả lên, cái kiểu vừa yêu vừa hận này cậu chắc chắn chẳng phải của cậu, nó là của "cậu ta". Hạ Kỳ Mặc âm thầm khóc không ra nước mắt, tức giận mắng kẻ ngán trước mặt cùng dựng ngón giữa trong lòng.
Nam chính, ngươi chạy đến trước mặt ta làm cái quái gì thế hả? Bộ định diễn tiếp mấy màn cẩu huyết ngôn tình lãng mạn vườn trường kia nữa hay sao? Ta đây...
Bản thân định rủa tiếp thì chợt dừng thẳng, nghĩ lại có khi người ta vô tình đụng mặt cũng nên chứ chả có thèm để "cậu ta" vào mắt nữa là... Cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
- Ô, rất vui được gặp anh. Ngại quá, bây giờ tôi bận công việc nên hẹn gặp lần sau vậy.
Vì thế cậu chọn cách mỉm cười nhạt chào hỏi cho có lệ, lách người muốn đi tiếp về phía trước, tác hại của hành động ấy liền khiến cậu hối hận không thôi. Cánh tay trái tự dưng bị kéo về, cậu quay đầu nhíu mày nghi ngờ nhìn anh.
Chưa rõ chính bản thân đã làm hành động ngu ngốc gì, anh chỉ để tâm đến thái độ hiện tại của cậu dành cho anh. Âu Dĩ Thần cứ tưởng sau đám cưới của anh, cậu bị đả thương sâu nặng chẳng còn muốn nhìn mặt mũi anh nữa. Lấy cái nụ cười gượng khi nãy cùng hành động lách người trốn tránh anh, anh lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt ngày nào cũng có hình ảnh ngược anh trong đó mà bây giờ nó lại kiên cường giả vờ sự xa lạ, hờ hợt dành cho anh. Cảm giác nơi lòng ngực như bị ai đó lấy con dao sắc bén đâm thật mạnh vào. Một lần nữa anh tức giận xen lẫn chua xót không tên cứ dâng trào lúc này vì cậu.
Âu Dĩ Thần nhẹ nhàng buông tay cậu ra, ánh mắt thiết tha đau buồn nhìn cậu đầy đau đớn, xót xa nói.
- Bản thân em đã năm lần bảy lượt phải chịu nhiều tổn thương nặng nề, tại sao còn miễn cưỡng gượng cười với tôi rồi tiếp tục trốn tránh tôi mãi như thế. Sao em lại có thể ngốc đến mức ấy chứ, tôi... tôi rất đau lòng em biết không?
-...
Hạ Kỳ Mặc tức giận đến mức sặc nước miếng chính mình, vì sặc nên ho kịch liệt khiến đôi mắt đỏ âu ngập nước mắt, càng tôn lên bầu không khí ưu thương tình nhân xa cách đã lâu năm này.
Liên tưởng như thế làm miệng cậu co rúc lợi hại, mí mắt giật giật liên hồi, từ trên xuống dưới da gà toàn thân nổi đầy không sót một chỗ.
Đau lòng em gái anh! Anh muốn sến muốn súa xin mời tìm nữ chính đóng tiếp đoạn này, tôi đây thẳng nam không tiếp đãi anh, xin cảm ơn!
Âu Dĩ Thần nhìn đôi mắt đỏ hoe ấy của cậu, đau lòng vươn hai tay ôm trọn cậu vào lòng, anh mong chính mình an ủi một chút gì đó dành cho cậu. Cái ôm bất ngờ không báo hiệu trước ấy khiến toàn thân cậu cứng đờ theo bản năng.
Hơi thở Alpha độc nhất của riêng Âu Dĩ Thần tràn ngập khắp bốn phía bao trùm lấy cậu, làm cậu chẳng thoải mái là mấy. Vậy mà Âu Dĩ Thần còn biện cớ tìm lí do giúp cậu giải vây, đó là do cậu hào hứng đến mức tay chân cứng ngắc, bất động tại chỗ chẳng biết làm gì thể hiện tâm trạng hiện tại.
Thực ra anh một lần vô thức lướt web tin tức ở màn hình giả lập tìm mấy thông tin về cậu, nhận được rất nhiều bài viết tin tức nói về một tên phế vật nay đã không còn phế vật như xưa, chúng làm anh động tâm không ít. Thì ra kẻ phế vật kia chính là cậu, bởi vậy anh quyết liều một phen chạy đến quân đoàn gặp gỡ cậu, tìm kiếm hình bóng cậu ngày nào để thỏa mãn nhớ thương trong lòng.
Tình cảm ở tinh cầu này, đa số Alpha thường có thể ghép đôi với một Beat hoặc một Omega khác. Alpha đối với Beat hứng thú chẳng có lực hấp dẫn trí mạng là bao. Tương phản, hơi thở của Alpha lại có lực hấp dẫn trí mạng với Omega. Mà khi Omega đến kỳ phát tình sẽ tản mác ra tin tức tố tràn đầy ngọt ngào mê người, đây cũng là dụ hoặc trí mạng đối với Alpha, đủ để cho đại bộ phận Alpha mất đi khống chế.
Việc Alpha và Alpha, Beat và Beat, thậm chí Omega cùng Omega trở thành cặp đồng tính cũng có xuất hiện ở thứ gọi là tình yêu ở tinh cầu, do tỉ lệ rất thấp nên đế quốc Vias hoàn toàn xem nhẹ chẳng cần bận tâm đến.
Đáng tiếc những điều cơ bản giới tính ấy cậu không hề hay biết, ở trong mắt Hạ Kỳ Mặc, Alpha và những nam nhân Beat, Omega bình thường thì chả khác gì nhau. Chính vì vậy cậu đánh giá sai hoàn toàn giới tính ở cái thế giới khủng bố này. Dù vậy việc cấp bách lúc này rất nguy hiểm với cậu.
Là một bên không tình nguyện, cậu bị anh hòa nhập tin tức tố lẫn nhau đột xuất như thế dẫn đến bài xích rõ rệt mãnh liệt. Hơi thở thô bạo tham lam kia làm sắc mặt cậu từ từ chuyển thành trắng bệch lên trông thấy.
Nếu Hạ Kỳ Mặc sinh ra sống ở lãnh địa của Alpha được dạy bảo cận kẽ, nhất định cậu sẽ phát hiện ra chuyện này. Tất cả các Alpha luôn bài xích hơi thở của nhau, tồn tại một ý thức cạnh tranh mãnh liệt. Lúc một Alpha sinh ra địch ý rõ ràng với một Alpha khác sẽ tản mát ra tinh tức tố làm tinh thần đối phương căng thẳng.
Loại tin tức tố này đối với Alpha mà nói giống như là một vũ khí sinh hoá kích thích tính khí. Cho dù không có khứu giác, thì về mặt tinh thần cũng sẽ chịu tra tấn cực kỳ tàn ác.
Bản thân khó chịu đến mức sắp ngộp thở, âm thầm tính toán muốn lấy tin tức tố trong cơ thể áp chế lại nó, cùng lúc sẽ trở tay đánh ngã đối phương tránh xa cậu ra, mặc dù biết tỉ lệ thành công sẽ không cao nhưng cậu vẫn liều mạng thử xem sao.
Tuy nhiên hành động ấy chưa kịp làm, vòng eo sớm bị vòng tay khác ôm vào lòng, giật mình cậu vội vàng thu lại chúng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ gương mặt người ôm mình, cậu liền an tâm không còn ý định giãy giụa.
Thế nhưng mà cái cảm giác cùng là nam nhân với nhau, cứ dán dính không buông như vậy vẫn làm cậu thích ứng không kịp trở tay. Rõ ràng đều cùng là tin tức tố Alpha như nhau, vậy mà tin tức tố của Viêm Tử Dạ mang cho cậu cảm giác rất lạ.
Chúng vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo ôn nhu xâm chiếm toàn thân cậu từ trên xuống dưới. Cảm giác y như rằng trước mặt hắn, cậu cứ ngỡ mình đang thả rông cho hắn ngắm nhìn hay sao ấy. Nó làm cậu vừa thẹn vừa giận rồi lại thoải mái đến kỳ lạ khiến cậu lúng túng nhíu mày khó hiểu vạn phần.
Riêng Viêm Tử Dạ đỡ cậu thoát khỏi cái ôm ấp khó xử kia cũng sửng sốt ngạc nhiên. Hắn đều có chung suy nghĩ giống cậu, ngẫm lại từ lúc hắn cứu cậu trở về thì đã phát hiện mình không bài xích hơi thở của cậu. Lúc này hắn đứng sát người cậu, có một loại cảm giác như đang sa chân bước vào giữa khu rừng trong xanh, không khí mang theo hương thơm nhàn nhạt và mật ngọt của những bông hoa đang chớp nở, e thẹn như một thiếu nữ.
Nếu hơi thở của Omega là xuân dược có thể làm người ta sản sinh ra sự điên cuồng, thèm khát về thể xác thì hơi thở của Hạ Kỳ Mặc lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái một cách tự nhiên lạ thường. Đương nhiên, Viêm Tử Dạ chọn thích loại thân thiết tự nhiên này hơn chứ không thích loại bị khống chế bởi giới tính và sinh lý.
Viêm Tử Dạ nghiêm mặt âm thầm quan sát sắc mặt cậu, tỉ mỉ hỏi han.
- Không sao chứ?
- À... ờ... không sao.
Mới là lạ!
Thử sức tưởng tượng cùng tôi đi đồng chí, một thằng rựa thả rông chạy tung tăng trước mặt ngươi, ngươi nói xem ngươi cảm thấy cảm xúc mỹ quan của mình khỏe hay không là biết liền.
Ngoài mặt Hạ Kỳ Mặc bình tĩnh đến bất ngờ chẳng nhận ra điều gì ở biểu hiện trên đó, ngược lại trong lòng luôn luôn thổ tào mắng xối xả việc ra ngoài hôm nay hẳn là chưa coi phong thủy tốt hay xấu. Trước mắt, trời đã đáp ứng cậu sớm cho sẳn câu trả lời của nó từ lâu chỉ là do cậu cố tình phớt lờ đi.
Âu Dĩ Thần đang trầm mê trong tin tức tố thoải mái phát ra từ cậu, nguồn tin tức tố vừa mất lập tức làm anh bất mãn nhăn chặt cặp mày, ánh mắt lửa giận lẫn sát khí anh hướng về phía cánh tay đang ôm trọn vòng eo kia. Ngọn lửa bực tức xộc thẳng lên não, nắm đấm siết chặt hơn, dù vậy lí trí anh vẫn còn rất tỉnh táo rõ ràng.
Viêm Tử Dạ mặc trên người tây trang màu đen, bao phủ vóc dáng hoàn mỹ của hắn lại. Dung nhan anh tuấn tràn ngập lý tính cùng lạnh như băng, người kia chỉ đứng đó liền hình thành một vùng khí tràng vô hình khiến cho Âu Dĩ Thần lập tức khuất phục.
Anh không thua hắn ở chiều cao, nhưng lại thua hắn ở cái loại khí áp này, đó là khí thế bá đạo độc chiếm lãnh địa cực cao. Viêm Tử Dạ sớm để ý đến hành động của anh, ánh mắt sát khí cùng oán hận kia anh dành tặng hắn, hắn chẳng để vào mắt là bao.
Đôi mắt hắn sắc bén vẫn luôn lãnh đạm đón nhận tất cả từ phía anh, chỉ tốn khoảng 3 giây kịch liệt đối kháng. Lí trí nói cho anh biết, người Alpha thực lực cường đại trước mắt này, anh không thể đụng vào. Cắn chặt răng nhẫn nhục, giơ tay chào hắn theo kiểu quân đoàn xong thì rời đi ngay, Âu Dĩ Thần không muốn tự rước thêm bực tức vào mình.
Hạ Kỳ Mặc nhìn cả hai hồi lâu thì lâm vào trạng thái trầm mặt, gân xanh trên trán xuất hiện rõ rệt. Tức giận đến mức nghiến răng kêu ken két.
Vì cái gì, vì cái giống gì cùng là Alpha mà sao chiều cao khác biệt quá vậy hả? Cậu nguyền rủa kẻ có chiều cao hơn cậu. Rõ ràng dáng dóc 1m82 cao ráo dẻo dai cậu cho là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời thế mà đối với hai kẻ trước mắt này có thân hình gần 1m9 chẳng đáng nhắc đến, ở gần hai người họ cậu mới biết được sự tổn thương sâu sắc về chiều cao thua thiệt nó ra sao.
Đợi Âu Dĩ Thần rời đi xa, hắn mới giữ ý tứ chịu buông cánh tay ra khỏi vòng eo Hạ Kỳ Mặc, ánh mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng khiến hắn ngỡ ngàng. Cảm xúc trống vắng này, chính là thứ hắn ghét nhất từ trước đến nay, tuy chưa hề thể hiện trước mặt người khác thế nhưng... Ánh nhìn hắn dừng trên người cậu liền thu hồi tầm mắt, cái nhìn ấy diễn biến rất nhanh, chỉ tốn khoảng 2 giây mà thôi. Cho nên hắn không hề sợ cậu phát hiện được những gì từ trong con ngươi ẩn chứa sự độc chiếm hữu cao kia.
- Đi thôi.
Hắn lên tiếng, cậu hốt hoảng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, nhanh chóng đuổi theo kịp bước chân. Ban nãy hành động lấy mắt đấu mắt của cả hai người họ làm cậu trợn tròn mắt, há hốc mồm vừa nhét đủ một quả táo vào. Có đánh chết cậu vẫn không thừa nhận vụ việc đánh ghen này liên quan đến cậu. Vì cậu chả nhờ vả đến họ giúp cậu gây thêm phiền toái sau này.
Cả hai sắp xếp ổn thỏa liền bước lên phi thuyền di chuyển tọa độ đến khu rừng Glosbe. Sau khi đến nơi, Hạ Kỳ Mặc dáo dác tràn trề hứng thú nhìn đông ngó tây. Viêm Tử Dạ mắt thấy cậu tò mò hết ngắm bên kia lại quay dòm bên khác, cử chỉ ấy không khác gì đứa trẻ lần đầu được phụ huynh đưa đi tham quan liền dở khóc dở cười.
Khung cảnh một khu rừng Glosbe chân chính tràn trề âm u, rét lạnh này rất khác xa với cái do phân tử ion ở khu luyện dạng tròn tạo ra thật sự là một trời một vực. Vừa đi sâu vào khu rừng, tìm đúng ổ Trùng tộc hắn lập tức dừng chân.
- Nếu muốn giết Trùng tộc dễ dàng hơn, cậu chỉ cần chăm chú hành động giống lần trước mà làm là được.
Xoay người uy nghiêm nói đến đây, đáy mắt hắn ẩn ý ôn nhu căn dặn cậu, cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì đứng thẳng lưng chuẩn bị chiến đấu. Viêm Tử Dạ chỉ đứng qua một bên im lặng quan sát cách chiến đấu của cậu, đồng thời chỉ điểm những sai lầm trong cách chiến đấu ấy.
Giết Trùng tộc ở đây dễ hơn trong khu luyện dạng tròn rất nhiều, đó là suy nghĩ cá nhân của cậu. Thực chất tại thời điểm kia cậu vẫn chưa phát giác sự kì lạ ở đó. Cậu cứ khăng khăng rằng mình gà mờ nên lần luyện tập mở đầu có chút khó khăn, thành thục rồi liền sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng sự thật chỉ có những người trong cuộc rất rõ độ hung tàn của Phụ trùng.
Đinh~
[Hệ thống]: Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thanh nhiệm vụ chi nhánh, để cổ vũ tinh thần kí chủ, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ là có thể bước sang thế giới thứ hai.
- Vậy chỉ có một nhiệm vụ chi nhánh ở mỗi thế giới thôi sao?
[Hệ thống]: Không phải, tùy theo mỗi thế giới độ khó dễ sẽ ra từng chi nhánh.
- À, vậy mày có nên sớm hay không cổ vũ tao bằng cách cho tao biết kĩ năng đặc biệt kia đi nhỉ?
[Hệ thống]:...
Hệ thống giả vờ chết máy, mặc kệ ai đó đang lải nhải dụ dỗ.
- Sớm hay muộn mày cũng cho tao biết, không bằng cho biết liền cũng đâu có sao đâu phải không hệ thống thông minh, tân tiến nhất mọi thời đại.
Hạ Kỳ Mặc tiếp tục kiên nhẫn dụ ngọt, tăng bốc, lăng xê hết cỡ, mong muốn nó hé lộ một ít thông tin cũng được.
Hệ thống tiếp tục giả chết, kiên quyết kín miệng chẳng hé nửa chữ.
Viêm Tử Dạ cảm nhận hôm nay dạy Hạ Kỳ Mặc đến đây thôi, còn vài ngày nữa hắn phải chuẩn bị chọn ra những người đáng tin cậy làm nhiệm vụ nguy hiểm sắp tới. Quay người thấy Hạ Kỳ Mặc ngẩn người, hắn nhíu mày định bước tới nhắc nhở, bất chợt thông tin màn hình giả lập xuất hiện dòng tin nhắn không đúng thời: Ngày mai ta cần con sắp xếp thời gian gặp một người.
Viêm Tử Dạ chẳng hồi âm hay gì khác, đơn giản tắt hết chúng đi, bước gần đến Hạ Kỳ Mặc, nhẹ giọng nói.
- Chúng ta quay về đi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục dạy cậu những thứ khác hay hơn.
- Được!
Tác giả: Ta có chơi Wattpad, ai có chơi cùng theo dõi nha. Ở trên wattpad ta ra sớm hơn ở đây một chương, tên wattpad ta là tichmich419. Cảm ơn đã đọc!!
Còn về việc quay lại gia tộc, Hạ Kỳ Mặc chẳng chút chần chừ đã gật đầu đồng ý. Làm hại mấy lão ấy suy nghĩ đủ cách làm sao mới kéo cậu về. Có lẽ họ suy nghĩ nhiều, chào hỏi "vui vẻ" họ liền rời đi kèm theo tặng cho cậu một cơ giáp hạng B tốt để thể hiện sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối. Có ngu mới từ chối món quà có lợi cho bản thân, cậu cười tít mắt đón nhận, đồng thời tính toán sao cho hoàn thành nhiệm vụ phụ của mình.
Thân phận thật của Viêm Tử Dạ bị chính hắn yêu cầu tất cả mọi người giấu diếm trước sự có mặt của cậu, bởi vậy cậu không biết cũng là điều đương nhiên, cậu chỉ cho rằng đó là người bạn cùng quân đoàn có thiện cảm tốt với mình. Còn về phần nhiệm vụ chính, Hạ Kỳ Mặc tự liệt vào độ khó lại dễ dàng được hệ thống thông báo hoàn thành kia.
Xin lỗi! Cậu đây dẹp sang nó một bên chẳng thèm để ý đến.
Âm thầm vui vẻ trong lòng chạy đến tìm hắn, chẳng ngoài ý muốn đụng phải đến người khác, Hạ Kỳ Mặc lảo đảo vài cái, lấy lại tinh thần thì rối rít cúi người xin lỗi liên tục đối phương.
- Thẩm Thanh Kỳ?
Bên tai nghe giọng nói xa lạ đầy từ tính kia gọi tên chủ thể như thể chưa xác định rõ ràng nhận người lắm, cậu tò mò ngước đầu nhìn lên muốn xem đối phương là ai. Sau khi thấy rõ người nọ làm cậu sửng sốt tới mức ánh mắt trợn tròn, miệng không thể thốt nên lời.
Toàn thân cậu căm phẫn đến mức run rẩy lợi hại đối diện với người trước mắt, nhưng tận đáy lòng thì lại sung sướng khi gặp lại anh. Nội tâm nhộn nhạo một phen náo loạn cả lên, cái kiểu vừa yêu vừa hận này cậu chắc chắn chẳng phải của cậu, nó là của "cậu ta". Hạ Kỳ Mặc âm thầm khóc không ra nước mắt, tức giận mắng kẻ ngán trước mặt cùng dựng ngón giữa trong lòng.
Nam chính, ngươi chạy đến trước mặt ta làm cái quái gì thế hả? Bộ định diễn tiếp mấy màn cẩu huyết ngôn tình lãng mạn vườn trường kia nữa hay sao? Ta đây...
Bản thân định rủa tiếp thì chợt dừng thẳng, nghĩ lại có khi người ta vô tình đụng mặt cũng nên chứ chả có thèm để "cậu ta" vào mắt nữa là... Cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
- Ô, rất vui được gặp anh. Ngại quá, bây giờ tôi bận công việc nên hẹn gặp lần sau vậy.
Vì thế cậu chọn cách mỉm cười nhạt chào hỏi cho có lệ, lách người muốn đi tiếp về phía trước, tác hại của hành động ấy liền khiến cậu hối hận không thôi. Cánh tay trái tự dưng bị kéo về, cậu quay đầu nhíu mày nghi ngờ nhìn anh.
Chưa rõ chính bản thân đã làm hành động ngu ngốc gì, anh chỉ để tâm đến thái độ hiện tại của cậu dành cho anh. Âu Dĩ Thần cứ tưởng sau đám cưới của anh, cậu bị đả thương sâu nặng chẳng còn muốn nhìn mặt mũi anh nữa. Lấy cái nụ cười gượng khi nãy cùng hành động lách người trốn tránh anh, anh lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt ngày nào cũng có hình ảnh ngược anh trong đó mà bây giờ nó lại kiên cường giả vờ sự xa lạ, hờ hợt dành cho anh. Cảm giác nơi lòng ngực như bị ai đó lấy con dao sắc bén đâm thật mạnh vào. Một lần nữa anh tức giận xen lẫn chua xót không tên cứ dâng trào lúc này vì cậu.
Âu Dĩ Thần nhẹ nhàng buông tay cậu ra, ánh mắt thiết tha đau buồn nhìn cậu đầy đau đớn, xót xa nói.
- Bản thân em đã năm lần bảy lượt phải chịu nhiều tổn thương nặng nề, tại sao còn miễn cưỡng gượng cười với tôi rồi tiếp tục trốn tránh tôi mãi như thế. Sao em lại có thể ngốc đến mức ấy chứ, tôi... tôi rất đau lòng em biết không?
-...
Hạ Kỳ Mặc tức giận đến mức sặc nước miếng chính mình, vì sặc nên ho kịch liệt khiến đôi mắt đỏ âu ngập nước mắt, càng tôn lên bầu không khí ưu thương tình nhân xa cách đã lâu năm này.
Liên tưởng như thế làm miệng cậu co rúc lợi hại, mí mắt giật giật liên hồi, từ trên xuống dưới da gà toàn thân nổi đầy không sót một chỗ.
Đau lòng em gái anh! Anh muốn sến muốn súa xin mời tìm nữ chính đóng tiếp đoạn này, tôi đây thẳng nam không tiếp đãi anh, xin cảm ơn!
Âu Dĩ Thần nhìn đôi mắt đỏ hoe ấy của cậu, đau lòng vươn hai tay ôm trọn cậu vào lòng, anh mong chính mình an ủi một chút gì đó dành cho cậu. Cái ôm bất ngờ không báo hiệu trước ấy khiến toàn thân cậu cứng đờ theo bản năng.
Hơi thở Alpha độc nhất của riêng Âu Dĩ Thần tràn ngập khắp bốn phía bao trùm lấy cậu, làm cậu chẳng thoải mái là mấy. Vậy mà Âu Dĩ Thần còn biện cớ tìm lí do giúp cậu giải vây, đó là do cậu hào hứng đến mức tay chân cứng ngắc, bất động tại chỗ chẳng biết làm gì thể hiện tâm trạng hiện tại.
Thực ra anh một lần vô thức lướt web tin tức ở màn hình giả lập tìm mấy thông tin về cậu, nhận được rất nhiều bài viết tin tức nói về một tên phế vật nay đã không còn phế vật như xưa, chúng làm anh động tâm không ít. Thì ra kẻ phế vật kia chính là cậu, bởi vậy anh quyết liều một phen chạy đến quân đoàn gặp gỡ cậu, tìm kiếm hình bóng cậu ngày nào để thỏa mãn nhớ thương trong lòng.
Tình cảm ở tinh cầu này, đa số Alpha thường có thể ghép đôi với một Beat hoặc một Omega khác. Alpha đối với Beat hứng thú chẳng có lực hấp dẫn trí mạng là bao. Tương phản, hơi thở của Alpha lại có lực hấp dẫn trí mạng với Omega. Mà khi Omega đến kỳ phát tình sẽ tản mác ra tin tức tố tràn đầy ngọt ngào mê người, đây cũng là dụ hoặc trí mạng đối với Alpha, đủ để cho đại bộ phận Alpha mất đi khống chế.
Việc Alpha và Alpha, Beat và Beat, thậm chí Omega cùng Omega trở thành cặp đồng tính cũng có xuất hiện ở thứ gọi là tình yêu ở tinh cầu, do tỉ lệ rất thấp nên đế quốc Vias hoàn toàn xem nhẹ chẳng cần bận tâm đến.
Đáng tiếc những điều cơ bản giới tính ấy cậu không hề hay biết, ở trong mắt Hạ Kỳ Mặc, Alpha và những nam nhân Beat, Omega bình thường thì chả khác gì nhau. Chính vì vậy cậu đánh giá sai hoàn toàn giới tính ở cái thế giới khủng bố này. Dù vậy việc cấp bách lúc này rất nguy hiểm với cậu.
Là một bên không tình nguyện, cậu bị anh hòa nhập tin tức tố lẫn nhau đột xuất như thế dẫn đến bài xích rõ rệt mãnh liệt. Hơi thở thô bạo tham lam kia làm sắc mặt cậu từ từ chuyển thành trắng bệch lên trông thấy.
Nếu Hạ Kỳ Mặc sinh ra sống ở lãnh địa của Alpha được dạy bảo cận kẽ, nhất định cậu sẽ phát hiện ra chuyện này. Tất cả các Alpha luôn bài xích hơi thở của nhau, tồn tại một ý thức cạnh tranh mãnh liệt. Lúc một Alpha sinh ra địch ý rõ ràng với một Alpha khác sẽ tản mát ra tinh tức tố làm tinh thần đối phương căng thẳng.
Loại tin tức tố này đối với Alpha mà nói giống như là một vũ khí sinh hoá kích thích tính khí. Cho dù không có khứu giác, thì về mặt tinh thần cũng sẽ chịu tra tấn cực kỳ tàn ác.
Bản thân khó chịu đến mức sắp ngộp thở, âm thầm tính toán muốn lấy tin tức tố trong cơ thể áp chế lại nó, cùng lúc sẽ trở tay đánh ngã đối phương tránh xa cậu ra, mặc dù biết tỉ lệ thành công sẽ không cao nhưng cậu vẫn liều mạng thử xem sao.
Tuy nhiên hành động ấy chưa kịp làm, vòng eo sớm bị vòng tay khác ôm vào lòng, giật mình cậu vội vàng thu lại chúng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ gương mặt người ôm mình, cậu liền an tâm không còn ý định giãy giụa.
Thế nhưng mà cái cảm giác cùng là nam nhân với nhau, cứ dán dính không buông như vậy vẫn làm cậu thích ứng không kịp trở tay. Rõ ràng đều cùng là tin tức tố Alpha như nhau, vậy mà tin tức tố của Viêm Tử Dạ mang cho cậu cảm giác rất lạ.
Chúng vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo ôn nhu xâm chiếm toàn thân cậu từ trên xuống dưới. Cảm giác y như rằng trước mặt hắn, cậu cứ ngỡ mình đang thả rông cho hắn ngắm nhìn hay sao ấy. Nó làm cậu vừa thẹn vừa giận rồi lại thoải mái đến kỳ lạ khiến cậu lúng túng nhíu mày khó hiểu vạn phần.
Riêng Viêm Tử Dạ đỡ cậu thoát khỏi cái ôm ấp khó xử kia cũng sửng sốt ngạc nhiên. Hắn đều có chung suy nghĩ giống cậu, ngẫm lại từ lúc hắn cứu cậu trở về thì đã phát hiện mình không bài xích hơi thở của cậu. Lúc này hắn đứng sát người cậu, có một loại cảm giác như đang sa chân bước vào giữa khu rừng trong xanh, không khí mang theo hương thơm nhàn nhạt và mật ngọt của những bông hoa đang chớp nở, e thẹn như một thiếu nữ.
Nếu hơi thở của Omega là xuân dược có thể làm người ta sản sinh ra sự điên cuồng, thèm khát về thể xác thì hơi thở của Hạ Kỳ Mặc lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái một cách tự nhiên lạ thường. Đương nhiên, Viêm Tử Dạ chọn thích loại thân thiết tự nhiên này hơn chứ không thích loại bị khống chế bởi giới tính và sinh lý.
Viêm Tử Dạ nghiêm mặt âm thầm quan sát sắc mặt cậu, tỉ mỉ hỏi han.
- Không sao chứ?
- À... ờ... không sao.
Mới là lạ!
Thử sức tưởng tượng cùng tôi đi đồng chí, một thằng rựa thả rông chạy tung tăng trước mặt ngươi, ngươi nói xem ngươi cảm thấy cảm xúc mỹ quan của mình khỏe hay không là biết liền.
Ngoài mặt Hạ Kỳ Mặc bình tĩnh đến bất ngờ chẳng nhận ra điều gì ở biểu hiện trên đó, ngược lại trong lòng luôn luôn thổ tào mắng xối xả việc ra ngoài hôm nay hẳn là chưa coi phong thủy tốt hay xấu. Trước mắt, trời đã đáp ứng cậu sớm cho sẳn câu trả lời của nó từ lâu chỉ là do cậu cố tình phớt lờ đi.
Âu Dĩ Thần đang trầm mê trong tin tức tố thoải mái phát ra từ cậu, nguồn tin tức tố vừa mất lập tức làm anh bất mãn nhăn chặt cặp mày, ánh mắt lửa giận lẫn sát khí anh hướng về phía cánh tay đang ôm trọn vòng eo kia. Ngọn lửa bực tức xộc thẳng lên não, nắm đấm siết chặt hơn, dù vậy lí trí anh vẫn còn rất tỉnh táo rõ ràng.
Viêm Tử Dạ mặc trên người tây trang màu đen, bao phủ vóc dáng hoàn mỹ của hắn lại. Dung nhan anh tuấn tràn ngập lý tính cùng lạnh như băng, người kia chỉ đứng đó liền hình thành một vùng khí tràng vô hình khiến cho Âu Dĩ Thần lập tức khuất phục.
Anh không thua hắn ở chiều cao, nhưng lại thua hắn ở cái loại khí áp này, đó là khí thế bá đạo độc chiếm lãnh địa cực cao. Viêm Tử Dạ sớm để ý đến hành động của anh, ánh mắt sát khí cùng oán hận kia anh dành tặng hắn, hắn chẳng để vào mắt là bao.
Đôi mắt hắn sắc bén vẫn luôn lãnh đạm đón nhận tất cả từ phía anh, chỉ tốn khoảng 3 giây kịch liệt đối kháng. Lí trí nói cho anh biết, người Alpha thực lực cường đại trước mắt này, anh không thể đụng vào. Cắn chặt răng nhẫn nhục, giơ tay chào hắn theo kiểu quân đoàn xong thì rời đi ngay, Âu Dĩ Thần không muốn tự rước thêm bực tức vào mình.
Hạ Kỳ Mặc nhìn cả hai hồi lâu thì lâm vào trạng thái trầm mặt, gân xanh trên trán xuất hiện rõ rệt. Tức giận đến mức nghiến răng kêu ken két.
Vì cái gì, vì cái giống gì cùng là Alpha mà sao chiều cao khác biệt quá vậy hả? Cậu nguyền rủa kẻ có chiều cao hơn cậu. Rõ ràng dáng dóc 1m82 cao ráo dẻo dai cậu cho là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời thế mà đối với hai kẻ trước mắt này có thân hình gần 1m9 chẳng đáng nhắc đến, ở gần hai người họ cậu mới biết được sự tổn thương sâu sắc về chiều cao thua thiệt nó ra sao.
Đợi Âu Dĩ Thần rời đi xa, hắn mới giữ ý tứ chịu buông cánh tay ra khỏi vòng eo Hạ Kỳ Mặc, ánh mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng khiến hắn ngỡ ngàng. Cảm xúc trống vắng này, chính là thứ hắn ghét nhất từ trước đến nay, tuy chưa hề thể hiện trước mặt người khác thế nhưng... Ánh nhìn hắn dừng trên người cậu liền thu hồi tầm mắt, cái nhìn ấy diễn biến rất nhanh, chỉ tốn khoảng 2 giây mà thôi. Cho nên hắn không hề sợ cậu phát hiện được những gì từ trong con ngươi ẩn chứa sự độc chiếm hữu cao kia.
- Đi thôi.
Hắn lên tiếng, cậu hốt hoảng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, nhanh chóng đuổi theo kịp bước chân. Ban nãy hành động lấy mắt đấu mắt của cả hai người họ làm cậu trợn tròn mắt, há hốc mồm vừa nhét đủ một quả táo vào. Có đánh chết cậu vẫn không thừa nhận vụ việc đánh ghen này liên quan đến cậu. Vì cậu chả nhờ vả đến họ giúp cậu gây thêm phiền toái sau này.
Cả hai sắp xếp ổn thỏa liền bước lên phi thuyền di chuyển tọa độ đến khu rừng Glosbe. Sau khi đến nơi, Hạ Kỳ Mặc dáo dác tràn trề hứng thú nhìn đông ngó tây. Viêm Tử Dạ mắt thấy cậu tò mò hết ngắm bên kia lại quay dòm bên khác, cử chỉ ấy không khác gì đứa trẻ lần đầu được phụ huynh đưa đi tham quan liền dở khóc dở cười.
Khung cảnh một khu rừng Glosbe chân chính tràn trề âm u, rét lạnh này rất khác xa với cái do phân tử ion ở khu luyện dạng tròn tạo ra thật sự là một trời một vực. Vừa đi sâu vào khu rừng, tìm đúng ổ Trùng tộc hắn lập tức dừng chân.
- Nếu muốn giết Trùng tộc dễ dàng hơn, cậu chỉ cần chăm chú hành động giống lần trước mà làm là được.
Xoay người uy nghiêm nói đến đây, đáy mắt hắn ẩn ý ôn nhu căn dặn cậu, cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì đứng thẳng lưng chuẩn bị chiến đấu. Viêm Tử Dạ chỉ đứng qua một bên im lặng quan sát cách chiến đấu của cậu, đồng thời chỉ điểm những sai lầm trong cách chiến đấu ấy.
Giết Trùng tộc ở đây dễ hơn trong khu luyện dạng tròn rất nhiều, đó là suy nghĩ cá nhân của cậu. Thực chất tại thời điểm kia cậu vẫn chưa phát giác sự kì lạ ở đó. Cậu cứ khăng khăng rằng mình gà mờ nên lần luyện tập mở đầu có chút khó khăn, thành thục rồi liền sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng sự thật chỉ có những người trong cuộc rất rõ độ hung tàn của Phụ trùng.
Đinh~
[Hệ thống]: Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thanh nhiệm vụ chi nhánh, để cổ vũ tinh thần kí chủ, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ là có thể bước sang thế giới thứ hai.
- Vậy chỉ có một nhiệm vụ chi nhánh ở mỗi thế giới thôi sao?
[Hệ thống]: Không phải, tùy theo mỗi thế giới độ khó dễ sẽ ra từng chi nhánh.
- À, vậy mày có nên sớm hay không cổ vũ tao bằng cách cho tao biết kĩ năng đặc biệt kia đi nhỉ?
[Hệ thống]:...
Hệ thống giả vờ chết máy, mặc kệ ai đó đang lải nhải dụ dỗ.
- Sớm hay muộn mày cũng cho tao biết, không bằng cho biết liền cũng đâu có sao đâu phải không hệ thống thông minh, tân tiến nhất mọi thời đại.
Hạ Kỳ Mặc tiếp tục kiên nhẫn dụ ngọt, tăng bốc, lăng xê hết cỡ, mong muốn nó hé lộ một ít thông tin cũng được.
Hệ thống tiếp tục giả chết, kiên quyết kín miệng chẳng hé nửa chữ.
Viêm Tử Dạ cảm nhận hôm nay dạy Hạ Kỳ Mặc đến đây thôi, còn vài ngày nữa hắn phải chuẩn bị chọn ra những người đáng tin cậy làm nhiệm vụ nguy hiểm sắp tới. Quay người thấy Hạ Kỳ Mặc ngẩn người, hắn nhíu mày định bước tới nhắc nhở, bất chợt thông tin màn hình giả lập xuất hiện dòng tin nhắn không đúng thời: Ngày mai ta cần con sắp xếp thời gian gặp một người.
Viêm Tử Dạ chẳng hồi âm hay gì khác, đơn giản tắt hết chúng đi, bước gần đến Hạ Kỳ Mặc, nhẹ giọng nói.
- Chúng ta quay về đi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục dạy cậu những thứ khác hay hơn.
- Được!
Tác giả: Ta có chơi Wattpad, ai có chơi cùng theo dõi nha. Ở trên wattpad ta ra sớm hơn ở đây một chương, tên wattpad ta là tichmich419. Cảm ơn đã đọc!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook