Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính
-
C2: Chương 2
****************
Tống Ôn Trạch nằm trên chiếc giường màu trắng, gác tay qua đầu nhìn bảng hệ thống trước mặt.
Bảng hệ thống liên tục biến đổi, không ngừng rung lên rồi hiện lên một dòng chữ.
[Tinh~~!! Đã chọn xong thế giới tiếp theo thành công, kí chủ có muốn xuyên luôn không?]
Tống Ôn Trạch gật đầu đồng ý.
Màn hình hệ thống đột nhiên tắt ngủm, không để ý từ trong không gian mở ra một vòng tròn thời gian.
Rồi một vật gì đó, vừa tròn tròn vừa nhỏ nhắn lại còn là màu trắng trong suốt, cực kỳ giống quả trứng chim cút.
Vừa xuất hiện đã đậu trên màn hình hệ thống trước mặt, ngũ quan tinh sảo hiện lên trên đó y như mặt người.
Nó nhìn Tống Ôn Trạch, cúi đầu chào như một vị quý tộc - Diện kiến chủ nhân. Ta là hệ thống của người kể từ giờ trở đi, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Tống Ôn Trạch ngạc nhiên nhìn thứ kì quái trước mặt, quay đầu nhìn Tiểu Hắc Miêu đang ngồi đó không quan tâm.
Hắn hỏi - Vậy còn mi?
Tiểu Hắc Miêu đáp - Ta còn việc phải làm, không thế cùng người đi nốt chặn đường cuối cùng được. Ta ở đây lúc này, chỉ để nói một câu: "Chúc mừng người có thể phục sinh thành công!!"
Khi nói câu cuối kia, Tiểu Hắc Miêu nhìn hắn cười một cái, vẻ mặt lúc này dường như có chút thanh thản như đã trút gánh nặng trên người.
Quả trứng kia cứ như có thể di chuyển ngũ quan, không nói không rằng đột nhiên xoay ngược lại, cung kính nói - Đại nhân cứ yên tâm, có tại hạ ở đây sẽ không khiến chủ nhân bị thương hay mất một cọng lông nào.
Tống Ôn Trạch nhíu mày không hiểu, còn đang định nói gì đó thì đã thấy Tiểu Hắc Miêu từ từ hóa thành những đốm sáng như đom đóm.
Tiểu Hắc Miêu nhìn móng chân trái của mình, đang hóa thành đốm sáng rồi thở dài nói - Vậy là hết thời gian, ta cũng phải trở về thôi.
Nó nhìn quả trứng kia, nói - Vậy ta giao hắn cho ngươi, sau này khi hoàn sinh Tống Ôn Trạch đành phải nhờ người quản lý rồi!
Quả trứng vẫn giữ dáng vẻ kính cẩn, không ngẩng đầu đáp - Dạ vâng, thưa điện hạ. Ta dù có lao vào nước sôi lửa bỏng, ta sẽ bảo vệ chủ nhân.
Hắn đột nhiên lao tới, nắm chặt lấy những đốm sáng đó, càng muốn giữ nhưng không thể nào nắm được.
Tống Ôn Trạch chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ nhìn Tiểu Hắc Miêu hòa vào hư không.
Trước khi tan biến hẳn, nó lao vào lồng ngực của Tống Ôn Trạch ôm một cái rồi nói - Bảo trọng!!
Tống Ôn Trạch chạm vào thì cũng là lúc Tiểu Hắc Miêu tan biến, hòa vào hư không.
Quả trứng lúc này hô to - Cung tiễn điện hạ.
Tống Ôn Trạch quay đầu hỏi - Y đi đâu vậy?
Quả trứng đáp - Chủ nhân, không phải chuyển của người, đừng có tùy tiện tìm hiểu.
Lúc này trước mặt một hồn một vật, xuất hiện một cánh cửa thời không, là cánh cửa du hành thời gian đến thế giới trong nhiệm vụ.
Tống Ôn Trạch tức giận hấy tay nói - Đi!!
Nói xong liền bước đến đó, không thèm quan tâm xem quả trứng kia có đồng ý không.
...****************...
Đăng Thiên Phong.
Trong một căn phòng màu trắng rộng hơn, bao quát xung quanh là một cái bàn dài thênh thang.
Có rất nhiều hệ thống ngồi hai bên cái bàn, kẻ nói chuyện kẻ cãi nhau vô cùng hỗn loạn, điểm chung hình như đều đang tranh cãi một điều gì đó.
Một bên tán thành, đồng ý một bên lại quả quyết từ chối, phản đối.
Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên, tất cả đều hướng ánh mắt về phía đó.
Vừa nhìn thấy bóng người đen xì xuất hiện trong bóng tối, tất cả đều không hẹn mà cùng hóa thành hình người, đồng loạt đứng dậy cung kính nói - Điện hạ!!
Đằng Phi một thân Hắc y, trên đầu có hai chiếc sừng cùng màu trông thật đáng sợ làm sao?
Nếu mái tóc màu bạch kim kia, cũng màu đen thì sẽ tốt biết mấy?
Y từ từ bước vào, nhìn đám người trước mặt nói - Ngồi xuống hết cả đi!!
Mọi người đều đồng thanh rồi ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục tranh cãi.
Đằng Phi xoa đầu, nhíu mày không nói câu gì, im lặng nghe bọn họ thảo luận.
Thục Yến ở bên cạnh, thấy vậy hỏi - Điện hạ, người không sao chứ?
Đằng Phi lắc đầu, nói - Ta không sao. Chỉ là,.... có chút mệt mỏi.
Hàn Du thấy vậy, không nói nhiều hóa thành hình dáng chân thân của mình, là một con rắn xanh hai đầu.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thục Yến, Hàn Du lao tới quấn quanh mình trên chiếc sừng của Đằng Phi...
Thục Yến đứng bất dậy định cản lại hành động kiễng nhã kia, Đằng Phi lập tức giơ tay ngăn luôn.
Không nói không rằng, hai đầu miết miết thái dương hai bên, nhịp độ tăng dần theo thời gian.
Đằng Phi không những không tức giận mà ngược lại, thoải mái nhắm mắt cảm thụ.
Chẳng bao lâu, sắc mặt của Đằng Phi giãn ra cũng thu lại khí tức đáng sợ kia.
Hắc bào cũng dần dần tan biến, thay vào đó là bộ dạng của một con mèo đen, khuôn mặt cười toe toét.
Y giơ tay bắt lấy con rắn xanh đang quấn đầu mình xuống, hóa thành hình của một tiểu hài tử ôm nó hỏi - Thật không có phép tắc gì cả?
Con rắn xanh hai đầu không nói, cọ cọ hai cái đầu nhỏ của mình vào mu bàn tay Đằng Phi như lấy lòng.
Y nói - Ngươi đó, chỉ như thế là nhanh!!
...****************...
Trong một căn phòng vô cùng tráng lệ, có một người thiếu niên đứng ngoài ban công nhìn những sinh vật bên dưới kia, vừa nhìn vừa cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc vài cái.
Tống Ôn Trạch nhìn màn hình hệ thống trước mặt, nhíu mày bất mãn - Lại là thanh xuân học đường? Lại bắt ta đi học sao?
[Tên: Em là ánh dương lấp lánh, soi rõ cuộc đời anh.
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, oan gia ngõ hẹp, vv.
Nội dung: Nữ chính trong ngày đầu tiên đã gặp phải nam chính, hai người có màn cãi nhau chửi lộn vô cùng đặc sắc. Đã vậy còn lên phòng hiệu trưởng uống nước trè, từ đó cả hai trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Cho tới một lần, không biết vô tình hay thế giới sắp đặt, hai người đều bị nhốt trong kho lạnh. Ngoài mặt nam chính không ưa nữ chính, nhưng khi thấy cô ngất xỉu vì lạnh vẫn chạy lại lo lắng, giúp cô giữ nhiệt vì vậy cả hai đã tiếp xúc da thịt.
Sau đó, chỉ cần vô tình đối mặt với nam chính, nữ chính đều sẽ xấu hổ đỏ mặt rồi bỏ chạy.
Nam chính thấy vậy cười tươi, không nói nhiều chạy theo cô lên sân thượng, rồi một màn tỏ tình trong truyền thuyết ra đời. Thế giới happy ending.]
Quả trứng kia nói - Cứ bình tĩnh, nhân vật lần này của chủ nhân không phải là học sinh?
Nói xong liền mở bảng hệ thống nhân vật phản diện lần này, không giải thích nhiều ném thẳng vào mặt Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch chẳng mảy may sợ hãi, bàn tay trái giơ lên nắm chặt lấy giao diện nhân vật.
Một khuôn điển trai, có chút trưởng thành của thời gian hiện lên trước mặt Tống Ôn Trạch.
Hắn hỏi - Tôi sao? Cũng có chút nhan sắc đó? Để xem thân phận nhân vật phản diện này, là người như thế nào?
[ Nam phản diện: Tống Ôn Trạch.
Tuổi: 27.
Thân phận: Giáo viên chủ nhiệm lớp nữ chính, chú ba nam chính, cổ đông lớn của trường Quang Hạo.
Tính tình: Vui vẻ, hài hòa, dễ gần được rất nhiều nữ sinh và đồng nghiệp yêu thích. Ít ai biết, hắn ta lại chính là tên biến thái thích nhìn thi thể động vật sau khi chết.
Sở thích: Bơi lội, bóng chuyền, bóng rổ, ăn đồ thanh đạm.
Ghét: cá vì dị ứng.]
Tống Ôn Trạch có chút bất ngờ trước thân phận của nhân vật hiện tại, nhìn quá trứng nhỏ hỏi - Vậy nhiệm vụ lần này, chắc chắn không kém phần kì quái nhỉ?
Quả trứng nhỏ mỉm cười đáp - Bingo~~ Chủ nhân thật thông minh!!
Tống Ôn Trạch nằm trên chiếc giường màu trắng, gác tay qua đầu nhìn bảng hệ thống trước mặt.
Bảng hệ thống liên tục biến đổi, không ngừng rung lên rồi hiện lên một dòng chữ.
[Tinh~~!! Đã chọn xong thế giới tiếp theo thành công, kí chủ có muốn xuyên luôn không?]
Tống Ôn Trạch gật đầu đồng ý.
Màn hình hệ thống đột nhiên tắt ngủm, không để ý từ trong không gian mở ra một vòng tròn thời gian.
Rồi một vật gì đó, vừa tròn tròn vừa nhỏ nhắn lại còn là màu trắng trong suốt, cực kỳ giống quả trứng chim cút.
Vừa xuất hiện đã đậu trên màn hình hệ thống trước mặt, ngũ quan tinh sảo hiện lên trên đó y như mặt người.
Nó nhìn Tống Ôn Trạch, cúi đầu chào như một vị quý tộc - Diện kiến chủ nhân. Ta là hệ thống của người kể từ giờ trở đi, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Tống Ôn Trạch ngạc nhiên nhìn thứ kì quái trước mặt, quay đầu nhìn Tiểu Hắc Miêu đang ngồi đó không quan tâm.
Hắn hỏi - Vậy còn mi?
Tiểu Hắc Miêu đáp - Ta còn việc phải làm, không thế cùng người đi nốt chặn đường cuối cùng được. Ta ở đây lúc này, chỉ để nói một câu: "Chúc mừng người có thể phục sinh thành công!!"
Khi nói câu cuối kia, Tiểu Hắc Miêu nhìn hắn cười một cái, vẻ mặt lúc này dường như có chút thanh thản như đã trút gánh nặng trên người.
Quả trứng kia cứ như có thể di chuyển ngũ quan, không nói không rằng đột nhiên xoay ngược lại, cung kính nói - Đại nhân cứ yên tâm, có tại hạ ở đây sẽ không khiến chủ nhân bị thương hay mất một cọng lông nào.
Tống Ôn Trạch nhíu mày không hiểu, còn đang định nói gì đó thì đã thấy Tiểu Hắc Miêu từ từ hóa thành những đốm sáng như đom đóm.
Tiểu Hắc Miêu nhìn móng chân trái của mình, đang hóa thành đốm sáng rồi thở dài nói - Vậy là hết thời gian, ta cũng phải trở về thôi.
Nó nhìn quả trứng kia, nói - Vậy ta giao hắn cho ngươi, sau này khi hoàn sinh Tống Ôn Trạch đành phải nhờ người quản lý rồi!
Quả trứng vẫn giữ dáng vẻ kính cẩn, không ngẩng đầu đáp - Dạ vâng, thưa điện hạ. Ta dù có lao vào nước sôi lửa bỏng, ta sẽ bảo vệ chủ nhân.
Hắn đột nhiên lao tới, nắm chặt lấy những đốm sáng đó, càng muốn giữ nhưng không thể nào nắm được.
Tống Ôn Trạch chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ nhìn Tiểu Hắc Miêu hòa vào hư không.
Trước khi tan biến hẳn, nó lao vào lồng ngực của Tống Ôn Trạch ôm một cái rồi nói - Bảo trọng!!
Tống Ôn Trạch chạm vào thì cũng là lúc Tiểu Hắc Miêu tan biến, hòa vào hư không.
Quả trứng lúc này hô to - Cung tiễn điện hạ.
Tống Ôn Trạch quay đầu hỏi - Y đi đâu vậy?
Quả trứng đáp - Chủ nhân, không phải chuyển của người, đừng có tùy tiện tìm hiểu.
Lúc này trước mặt một hồn một vật, xuất hiện một cánh cửa thời không, là cánh cửa du hành thời gian đến thế giới trong nhiệm vụ.
Tống Ôn Trạch tức giận hấy tay nói - Đi!!
Nói xong liền bước đến đó, không thèm quan tâm xem quả trứng kia có đồng ý không.
...****************...
Đăng Thiên Phong.
Trong một căn phòng màu trắng rộng hơn, bao quát xung quanh là một cái bàn dài thênh thang.
Có rất nhiều hệ thống ngồi hai bên cái bàn, kẻ nói chuyện kẻ cãi nhau vô cùng hỗn loạn, điểm chung hình như đều đang tranh cãi một điều gì đó.
Một bên tán thành, đồng ý một bên lại quả quyết từ chối, phản đối.
Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên, tất cả đều hướng ánh mắt về phía đó.
Vừa nhìn thấy bóng người đen xì xuất hiện trong bóng tối, tất cả đều không hẹn mà cùng hóa thành hình người, đồng loạt đứng dậy cung kính nói - Điện hạ!!
Đằng Phi một thân Hắc y, trên đầu có hai chiếc sừng cùng màu trông thật đáng sợ làm sao?
Nếu mái tóc màu bạch kim kia, cũng màu đen thì sẽ tốt biết mấy?
Y từ từ bước vào, nhìn đám người trước mặt nói - Ngồi xuống hết cả đi!!
Mọi người đều đồng thanh rồi ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục tranh cãi.
Đằng Phi xoa đầu, nhíu mày không nói câu gì, im lặng nghe bọn họ thảo luận.
Thục Yến ở bên cạnh, thấy vậy hỏi - Điện hạ, người không sao chứ?
Đằng Phi lắc đầu, nói - Ta không sao. Chỉ là,.... có chút mệt mỏi.
Hàn Du thấy vậy, không nói nhiều hóa thành hình dáng chân thân của mình, là một con rắn xanh hai đầu.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thục Yến, Hàn Du lao tới quấn quanh mình trên chiếc sừng của Đằng Phi...
Thục Yến đứng bất dậy định cản lại hành động kiễng nhã kia, Đằng Phi lập tức giơ tay ngăn luôn.
Không nói không rằng, hai đầu miết miết thái dương hai bên, nhịp độ tăng dần theo thời gian.
Đằng Phi không những không tức giận mà ngược lại, thoải mái nhắm mắt cảm thụ.
Chẳng bao lâu, sắc mặt của Đằng Phi giãn ra cũng thu lại khí tức đáng sợ kia.
Hắc bào cũng dần dần tan biến, thay vào đó là bộ dạng của một con mèo đen, khuôn mặt cười toe toét.
Y giơ tay bắt lấy con rắn xanh đang quấn đầu mình xuống, hóa thành hình của một tiểu hài tử ôm nó hỏi - Thật không có phép tắc gì cả?
Con rắn xanh hai đầu không nói, cọ cọ hai cái đầu nhỏ của mình vào mu bàn tay Đằng Phi như lấy lòng.
Y nói - Ngươi đó, chỉ như thế là nhanh!!
...****************...
Trong một căn phòng vô cùng tráng lệ, có một người thiếu niên đứng ngoài ban công nhìn những sinh vật bên dưới kia, vừa nhìn vừa cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc vài cái.
Tống Ôn Trạch nhìn màn hình hệ thống trước mặt, nhíu mày bất mãn - Lại là thanh xuân học đường? Lại bắt ta đi học sao?
[Tên: Em là ánh dương lấp lánh, soi rõ cuộc đời anh.
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, oan gia ngõ hẹp, vv.
Nội dung: Nữ chính trong ngày đầu tiên đã gặp phải nam chính, hai người có màn cãi nhau chửi lộn vô cùng đặc sắc. Đã vậy còn lên phòng hiệu trưởng uống nước trè, từ đó cả hai trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Cho tới một lần, không biết vô tình hay thế giới sắp đặt, hai người đều bị nhốt trong kho lạnh. Ngoài mặt nam chính không ưa nữ chính, nhưng khi thấy cô ngất xỉu vì lạnh vẫn chạy lại lo lắng, giúp cô giữ nhiệt vì vậy cả hai đã tiếp xúc da thịt.
Sau đó, chỉ cần vô tình đối mặt với nam chính, nữ chính đều sẽ xấu hổ đỏ mặt rồi bỏ chạy.
Nam chính thấy vậy cười tươi, không nói nhiều chạy theo cô lên sân thượng, rồi một màn tỏ tình trong truyền thuyết ra đời. Thế giới happy ending.]
Quả trứng kia nói - Cứ bình tĩnh, nhân vật lần này của chủ nhân không phải là học sinh?
Nói xong liền mở bảng hệ thống nhân vật phản diện lần này, không giải thích nhiều ném thẳng vào mặt Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch chẳng mảy may sợ hãi, bàn tay trái giơ lên nắm chặt lấy giao diện nhân vật.
Một khuôn điển trai, có chút trưởng thành của thời gian hiện lên trước mặt Tống Ôn Trạch.
Hắn hỏi - Tôi sao? Cũng có chút nhan sắc đó? Để xem thân phận nhân vật phản diện này, là người như thế nào?
[ Nam phản diện: Tống Ôn Trạch.
Tuổi: 27.
Thân phận: Giáo viên chủ nhiệm lớp nữ chính, chú ba nam chính, cổ đông lớn của trường Quang Hạo.
Tính tình: Vui vẻ, hài hòa, dễ gần được rất nhiều nữ sinh và đồng nghiệp yêu thích. Ít ai biết, hắn ta lại chính là tên biến thái thích nhìn thi thể động vật sau khi chết.
Sở thích: Bơi lội, bóng chuyền, bóng rổ, ăn đồ thanh đạm.
Ghét: cá vì dị ứng.]
Tống Ôn Trạch có chút bất ngờ trước thân phận của nhân vật hiện tại, nhìn quá trứng nhỏ hỏi - Vậy nhiệm vụ lần này, chắc chắn không kém phần kì quái nhỉ?
Quả trứng nhỏ mỉm cười đáp - Bingo~~ Chủ nhân thật thông minh!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook