Hệ Thống Miêu Đại Vương
-
Chương 18: Mèo cam (18)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trấn Dao Bình thành phố Giang Dương vùng Đại Lệnh Sơn, liên tiếp bị tố cáo là nơi bọn buôn người hoạt động thường xuyên, vào chiều ngày 9 tháng 6, một cô gái trẻ bị mưu sát bỏ xác tại một gian nhà dân, cảnh sát thành phố Giang Dương đã điều tra phát hiện người chết là một thành viên của nhóm buôn người, không lâu sau đó lại có một nam tử bị mưu sát ở gần Đại Lệnh Sơn, do hai vụ án này có hệ số liên quan lớn đến bọn buôn người, vụ án này đã được tổ đặc án Giang Dương tiếp nhận.”
“Công an Giang Dương hợp tác với tổ đặc án trải qua hơn một tháng điều tra, vào cuối tháng 7 đã bắt được hai nhân vật mấu chốt của nhóm buôn người đội là họ Liêu, họ Hoàng, sau đó lại thẩm vấn hai người này biết được một phần tin tức của kẻ dẫn đầu họ Nghê. Họ Nghê dưới sự trợ giúp của những thành viên khác trong nhóm buôn người đã âm thầm trốn khỏi tỉnh Ninh Trường, cuối cùng cảnh sát đã bắt được họ Nghê trên đoạn đường cao tốc Hãn Ương, các thành viên còn lại trong nhóm cũng lần lượt sa lưới……”
Trảo mèo của Dư Gia Đường ấn xuống cái nút đóng TV, ba hai bước chạy tới nhảy đến trên sô pha Thịnh Tranh đang ngồi, sô pha mềm mại nháy mắt bị “Vật nặng” áp xuống thành một cái hố không sâu không cạn.
“Hôm nay không chơi game, vì chúc mừng bọn buôn người sa lưới, chúng ta đi ra ngoài ăn đồ ngon.”
Thịnh Tranh hỏi: “Bên ngoài có cái gì mà ăn ngon, không phải cậu nói rất nhiều đồ ăn bên ngoài đều không sạch sẽ, sẽ ăn hỏng bụng sao?” Hiện tại cậu nói chuyện đã rất lưu loát rồi, chỉ là cũng chỉ nói nhiều một chút ở trước mặt Dư Gia Đường mà thôi, cũng sẽ nói chuyện với Thịnh Vinh, nhưng ở trước mặt những người khác, vẫn cứ không thích mở miệng.
Dư Gia Đường một bộ biểu tình “Nhóc không hiểu”: “Cũng không phải tất cả đều không sạch sẽ, có cửa hàng vẫn rất có lương tâm.”
“Nhưng là tớ không biết đường, cậu biết đường không? Hơn nữa chúng ta đi ra ngoài còn phải tìm từng nhà, rất phiền toái nha.” Còn không bằng trạch ở nhà chờ đại ca trở về nấu cơm. Tay nghề của đại ca cũng không tồi đâu.
“Bao trên người anh đi. Anh mới không giống những con mèo khác đâu, mấy con chó ngốc kia cũng chẳng nhớ đường được bằng anh.” Anh không chỉ có thể ký ức, còn có thể dựa vào mùi. Hiện tại cái mũi của anh còn linh hơn cả cảnh khuyển.
Tục ngữ nói mèo nhớ một ngàn, chó nhớ một vạn. Đây chính là nói bản lĩnh nhớ đường của chó với mèo.
“Vậy được rồi. Tớ nói một tiếng với đại ca đã.”
Thịnh Tranh gọi điện thoại cho Thịnh Vinh nói ngắn gọn chuyện muốn ra ngoài.
Hôm nay Thịnh Vinh đi nơi khác, ngay cả cơm chiều cũng không trở về làm, dặn dò để bảo mẫu làm, không dự đoán được Thịnh Tranh vậy mà lại chủ động muốn ra ngoài, vì thế nói: “Tranh Tranh, em đưa điện thoại cho Mập Mập.”
Thịnh Tranh: (⊙o⊙)
Dư Gia Đường: “Meow ô.” Không muốn tiếp.
“Đại ca, Mập Mập không tiếp.”
“Vậy em mở loa ngoài điện thoại đi.” Thịnh Vinh cười lạnh hai tiếng nói.
Dư Gia Đường cảm thấy đại ca thiệt phiền thần kỳ, bảo Thịnh Tranh đặt điện thoại tới trước mặt anh, mở chế độ trực tiếp.
“Mèo méo meo?” Chú rốt cuộc có chuyện gì?
Thịnh Vinh đương nhiên nghe không hiểu, chẳng qua việc này cũng không gây trở ngại cho hắn giao lưu với mèo cam: “Mày đừng có mang Tranh Tranh đi đến chỗ nhiều người, cũng đừng đi quá xa, nhiều nhất là buổi tối 8 giờ, nhất định phải về đến nhà.”
“Meo.” Đã biết.
“Tranh Tranh mà không khoẻ, liền lập tức bảo nhân viên cảnh vệ mang bọn mày trở về. Nó không thích nói chuyện với người ngoài, đi ra ngoài vẫn phải dựa vào mày đó.”
“Meo meo.” Không dựa vào trẫm thì dựa vào ai chớ?
Chẳng lẽ còn trông cậy vào mấy nhân viên cảnh vệ, hoàn toàn không hiểu quan hốt phân suy nghĩ cái gì đó chắc?
Thịnh Vinh lại nói thêm vài câu, dặn dò em trai lấy an toàn của bản thân làm trọng sớm về nhà một chút, sau đó liền tắt điện thoại, phỏng chừng là đi dặn dò mấy người nhân viên cảnh vệ kia.
Dư Gia Đường cảm thấy Thịnh Vinh làm anh trai cũng thật là không dễ dàng gì, thân là anh mà lại mang tâm cha mẹ.
Thịnh gia nằm ở vùng ngoại thành, dòng người trên đoạn đường phố cách đây gần nhất cũng không nhiều lắm. Chẳng qua trên đường vẫn có vài cửa hàng rất tốt. Dù sao thì xung quanh cũng có khu dân cư, xa thêm một chút còn có khu trường đại học, tuy rằng kém đoạn đường hoàng kim, nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
“Tay cán bột của cửa hàng này làm ăn siêu ngon, mỗi khi đến giữa trưa khách tới rất nhiều, đều chẳng còn chỗ trống. Tiêu thêm ba đồng tiền, còn sẽ được tặng một cái bánh kẹp nước sốt thịt*!”
*bánh kẹp nước sốt thịt:
Thịnh Tranh nhìn mèo cam một cái: “Cậu ăn rồi?” Mỗi ngày cậu và Mập Mập đều ở bên nhau, sao nó có thời gian chạy ra ăn vụng được vậy?
Dư Gia Đường đương nhiên sẽ không thừa nhận anh cầm tiền tiêu vặt của quan hốt phân đi ăn vụng, “Không có, trẫm là cái loại mèo hay ăn mảnh này sao? Trẫm chỉ là ngẫu nhiên đi ra ngoài vài vòng ngửi được hương vị ở chỗ này, hơn nữa nếu có nhiều khách như vậy, mọi người cũng không phải là vị giác kém nhạy, chắc hẳn hương vị sẽ không quá kém rồi.”
Kỳ thật là anh dùng di động của quan hốt phân dò tìm bình luận mỹ thực của chúng thượng đế, thấy được cửa hàng này, tuy rằng không nổi tiếng, nhưng mỗi một người đều khen ngợi mười phần mười, đây là điều rất hiếm có.
“Nga.” Thịnh Tranh lên tiếng, ngược lại lại hỏi, “Vậy cậu có biết là ai tải gần một ngàn app mỹ thực xuống máy di động của tớ không?”
Dư Gia Đường là một con mèo có văn hóa, điều này ở Thịnh gia cũng không phải là bí mật. Dù sao thì Mập Mập cũng chính là con thần mèo biết chọn đề bổ ích cho trí não để khảo nghiệm trí lực cùng trình độ tri thức của gia sư tại nhà mà.
“Ai biết, có thể là cái con vẹt mà người nhà đằng trước nuôi đi. Nó tiện hề hề hà.” Dư Gia Đường chết cũng không thừa nhận.
Thời điểm Thịnh Tranh ôm Dư Gia Đường vào tiệm, một người một mèo còn đang tiến hành cãi cọ kịch liệt về vụ là ai download app. Nhân viên cảnh vệ trang phục bình thường cũng đi theo vào tiệm.
Khách dùng cơm chung quanh chú ý tới khác thường bên này, nhìn qua về phía bàn bọn họ.
“Ai ai, cậu xem cậu bé kia thiệt thiệt manh nha, đang nói chuyện với con mèo cam kìa, con mèo kia còn kêu lại cứ như nghe hiểu í!”
“Cho nên trọng điểm không phải nên là con mèo cam kia rốt cuộc có phải thật sự nghe hiểu hay không sao?”
“Không có kiến thức, cho cậu xem một video Husky cãi nhau với chủ nhân nè, cậu liền biết manh ngoại hữu manh* thôi.”
*Bản sửa chữa của câu: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, có nghĩa người tài còn có người tài hơn
“Trấn Dao Bình thành phố Giang Dương vùng Đại Lệnh Sơn, liên tiếp bị tố cáo là nơi bọn buôn người hoạt động thường xuyên, vào chiều ngày 9 tháng 6, một cô gái trẻ bị mưu sát bỏ xác tại một gian nhà dân, cảnh sát thành phố Giang Dương đã điều tra phát hiện người chết là một thành viên của nhóm buôn người, không lâu sau đó lại có một nam tử bị mưu sát ở gần Đại Lệnh Sơn, do hai vụ án này có hệ số liên quan lớn đến bọn buôn người, vụ án này đã được tổ đặc án Giang Dương tiếp nhận.”
“Công an Giang Dương hợp tác với tổ đặc án trải qua hơn một tháng điều tra, vào cuối tháng 7 đã bắt được hai nhân vật mấu chốt của nhóm buôn người đội là họ Liêu, họ Hoàng, sau đó lại thẩm vấn hai người này biết được một phần tin tức của kẻ dẫn đầu họ Nghê. Họ Nghê dưới sự trợ giúp của những thành viên khác trong nhóm buôn người đã âm thầm trốn khỏi tỉnh Ninh Trường, cuối cùng cảnh sát đã bắt được họ Nghê trên đoạn đường cao tốc Hãn Ương, các thành viên còn lại trong nhóm cũng lần lượt sa lưới……”
Trảo mèo của Dư Gia Đường ấn xuống cái nút đóng TV, ba hai bước chạy tới nhảy đến trên sô pha Thịnh Tranh đang ngồi, sô pha mềm mại nháy mắt bị “Vật nặng” áp xuống thành một cái hố không sâu không cạn.
“Hôm nay không chơi game, vì chúc mừng bọn buôn người sa lưới, chúng ta đi ra ngoài ăn đồ ngon.”
Thịnh Tranh hỏi: “Bên ngoài có cái gì mà ăn ngon, không phải cậu nói rất nhiều đồ ăn bên ngoài đều không sạch sẽ, sẽ ăn hỏng bụng sao?” Hiện tại cậu nói chuyện đã rất lưu loát rồi, chỉ là cũng chỉ nói nhiều một chút ở trước mặt Dư Gia Đường mà thôi, cũng sẽ nói chuyện với Thịnh Vinh, nhưng ở trước mặt những người khác, vẫn cứ không thích mở miệng.
Dư Gia Đường một bộ biểu tình “Nhóc không hiểu”: “Cũng không phải tất cả đều không sạch sẽ, có cửa hàng vẫn rất có lương tâm.”
“Nhưng là tớ không biết đường, cậu biết đường không? Hơn nữa chúng ta đi ra ngoài còn phải tìm từng nhà, rất phiền toái nha.” Còn không bằng trạch ở nhà chờ đại ca trở về nấu cơm. Tay nghề của đại ca cũng không tồi đâu.
“Bao trên người anh đi. Anh mới không giống những con mèo khác đâu, mấy con chó ngốc kia cũng chẳng nhớ đường được bằng anh.” Anh không chỉ có thể ký ức, còn có thể dựa vào mùi. Hiện tại cái mũi của anh còn linh hơn cả cảnh khuyển.
Tục ngữ nói mèo nhớ một ngàn, chó nhớ một vạn. Đây chính là nói bản lĩnh nhớ đường của chó với mèo.
“Vậy được rồi. Tớ nói một tiếng với đại ca đã.”
Thịnh Tranh gọi điện thoại cho Thịnh Vinh nói ngắn gọn chuyện muốn ra ngoài.
Hôm nay Thịnh Vinh đi nơi khác, ngay cả cơm chiều cũng không trở về làm, dặn dò để bảo mẫu làm, không dự đoán được Thịnh Tranh vậy mà lại chủ động muốn ra ngoài, vì thế nói: “Tranh Tranh, em đưa điện thoại cho Mập Mập.”
Thịnh Tranh: (⊙o⊙)
Dư Gia Đường: “Meow ô.” Không muốn tiếp.
“Đại ca, Mập Mập không tiếp.”
“Vậy em mở loa ngoài điện thoại đi.” Thịnh Vinh cười lạnh hai tiếng nói.
Dư Gia Đường cảm thấy đại ca thiệt phiền thần kỳ, bảo Thịnh Tranh đặt điện thoại tới trước mặt anh, mở chế độ trực tiếp.
“Mèo méo meo?” Chú rốt cuộc có chuyện gì?
Thịnh Vinh đương nhiên nghe không hiểu, chẳng qua việc này cũng không gây trở ngại cho hắn giao lưu với mèo cam: “Mày đừng có mang Tranh Tranh đi đến chỗ nhiều người, cũng đừng đi quá xa, nhiều nhất là buổi tối 8 giờ, nhất định phải về đến nhà.”
“Meo.” Đã biết.
“Tranh Tranh mà không khoẻ, liền lập tức bảo nhân viên cảnh vệ mang bọn mày trở về. Nó không thích nói chuyện với người ngoài, đi ra ngoài vẫn phải dựa vào mày đó.”
“Meo meo.” Không dựa vào trẫm thì dựa vào ai chớ?
Chẳng lẽ còn trông cậy vào mấy nhân viên cảnh vệ, hoàn toàn không hiểu quan hốt phân suy nghĩ cái gì đó chắc?
Thịnh Vinh lại nói thêm vài câu, dặn dò em trai lấy an toàn của bản thân làm trọng sớm về nhà một chút, sau đó liền tắt điện thoại, phỏng chừng là đi dặn dò mấy người nhân viên cảnh vệ kia.
Dư Gia Đường cảm thấy Thịnh Vinh làm anh trai cũng thật là không dễ dàng gì, thân là anh mà lại mang tâm cha mẹ.
Thịnh gia nằm ở vùng ngoại thành, dòng người trên đoạn đường phố cách đây gần nhất cũng không nhiều lắm. Chẳng qua trên đường vẫn có vài cửa hàng rất tốt. Dù sao thì xung quanh cũng có khu dân cư, xa thêm một chút còn có khu trường đại học, tuy rằng kém đoạn đường hoàng kim, nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
“Tay cán bột của cửa hàng này làm ăn siêu ngon, mỗi khi đến giữa trưa khách tới rất nhiều, đều chẳng còn chỗ trống. Tiêu thêm ba đồng tiền, còn sẽ được tặng một cái bánh kẹp nước sốt thịt*!”
*bánh kẹp nước sốt thịt:
Thịnh Tranh nhìn mèo cam một cái: “Cậu ăn rồi?” Mỗi ngày cậu và Mập Mập đều ở bên nhau, sao nó có thời gian chạy ra ăn vụng được vậy?
Dư Gia Đường đương nhiên sẽ không thừa nhận anh cầm tiền tiêu vặt của quan hốt phân đi ăn vụng, “Không có, trẫm là cái loại mèo hay ăn mảnh này sao? Trẫm chỉ là ngẫu nhiên đi ra ngoài vài vòng ngửi được hương vị ở chỗ này, hơn nữa nếu có nhiều khách như vậy, mọi người cũng không phải là vị giác kém nhạy, chắc hẳn hương vị sẽ không quá kém rồi.”
Kỳ thật là anh dùng di động của quan hốt phân dò tìm bình luận mỹ thực của chúng thượng đế, thấy được cửa hàng này, tuy rằng không nổi tiếng, nhưng mỗi một người đều khen ngợi mười phần mười, đây là điều rất hiếm có.
“Nga.” Thịnh Tranh lên tiếng, ngược lại lại hỏi, “Vậy cậu có biết là ai tải gần một ngàn app mỹ thực xuống máy di động của tớ không?”
Dư Gia Đường là một con mèo có văn hóa, điều này ở Thịnh gia cũng không phải là bí mật. Dù sao thì Mập Mập cũng chính là con thần mèo biết chọn đề bổ ích cho trí não để khảo nghiệm trí lực cùng trình độ tri thức của gia sư tại nhà mà.
“Ai biết, có thể là cái con vẹt mà người nhà đằng trước nuôi đi. Nó tiện hề hề hà.” Dư Gia Đường chết cũng không thừa nhận.
Thời điểm Thịnh Tranh ôm Dư Gia Đường vào tiệm, một người một mèo còn đang tiến hành cãi cọ kịch liệt về vụ là ai download app. Nhân viên cảnh vệ trang phục bình thường cũng đi theo vào tiệm.
Khách dùng cơm chung quanh chú ý tới khác thường bên này, nhìn qua về phía bàn bọn họ.
“Ai ai, cậu xem cậu bé kia thiệt thiệt manh nha, đang nói chuyện với con mèo cam kìa, con mèo kia còn kêu lại cứ như nghe hiểu í!”
“Cho nên trọng điểm không phải nên là con mèo cam kia rốt cuộc có phải thật sự nghe hiểu hay không sao?”
“Không có kiến thức, cho cậu xem một video Husky cãi nhau với chủ nhân nè, cậu liền biết manh ngoại hữu manh* thôi.”
*Bản sửa chữa của câu: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, có nghĩa người tài còn có người tài hơn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook