Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Bùi Quân Mịch ý vị không rõ liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời, ngược lại quay người, rời đi.

“Ngài Bùi!”

Diệp Âm Âm vội vội vàng vàng đuổi theo, giơ tay, muốn kéo lấy hắn.

Người đàn ông lần nữa nghiêng người, né tránh.

Bùi Quân Mịch quay đầu lại, rốt cuộc lạnh lùng mở miệng.

“Vị tiểu thư này, tôi không quen biết cô.”

Trong giọng nói, thiếu đi lười biếng và nghiền ngẫm quen thuộc, chỉ còn hờ hững.

Lập tức, Diệp Âm Âm rũ mắt, hơi nước trong mắt dâng lên.

“Ngài, ngài không nhớ rõ sao? Ở yến hội nhà họ Lý, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, ngài còn khen tôi…”

Diệp Âm Âm cắn môi, thần sắc mất mát kia, quả thực làm phần lớn đàn ông đều tâm sinh thương tiếc.

Đáng tiếc.

Bùi Quân Mịch không ở trong số đó.

Hắn cười nhạo một tiếng, không chút khách khí nói.

“Chỉ là vài câu khách sáo, không nghĩ tới, có thể gây ra hiểu lầm như thế.”

Nói, ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt qua.

“Cũng mong người nào đó tự trọng.”

Khuôn mặt Diệp Âm Âm lã chã chực khóc, không thể tin nhìn hắn lại muốn rời đi —

“Từ từ!”

Cô ta bỗng nhiên hô lớn.

“Ngài biết không! Vân Khuynh xuất thân từ cô nhi viện!”

Bước chân Bùi Quân Mịch dừng lại.

Trong mắt Diệp Âm Âm nhanh chóng xẹt qua vui mừng, giọng nói mềm xuống.

“Ngài Bùi, tôi, tôi không muốn ngài bị lừa bịp.”

Cô ta cúi đầu, vòng tới trước Bùi Quân Mịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu nhược động lòng người, bộ dáng vì hắn lo lắng.

“Ngài, chắc ngài không biết. Lúc trước, người có hôn ước với anh Thừa, thật ra là tôi.”

“Nhưng, Vân Khuynh, chị ta lại, tôi cũng không nghĩ tới, chị ta thế nhưng âm thầm…”

“Câm miệng.”

Nhưng mà, không đợi cô ta bày tỏ “cõi lòng”, Bùi Quân Mịch đã lạnh lùng phun ra hai chữ.

Ánh mắt hắn, lạnh lẽo mười phần.

Trong lòng Diệp Âm Âm cứng lại, ý cười có chút cứng ngắc.

Vì cái gì?

Bùi Quân Mịch không phải hứng thú với mình sao?

Dựa vào cái gì, người có xuất thân thấp kém như Vân Khuynh, có thể có được sự yêu quý toàn tâm toàn ý của hắn, còn cô ta chỉ nhận được sự lạnh nhạt.

Rõ ràng, từ nhỏ, cô ta mới là công chúa trong mắt mọi người.

Chỉ cần cô ta làm nũng, ngọt ngào ấm áp quan tâm vài câu, những người đàn ông đó, sẽ chuyển ánh mắt lên người cô ta.

Chẳng lẽ?

Vì dung mạo của Vân Khuynh gần giống mình, nên khiến Bùi Quân Mịch hứng thú?

Linh quang chợt lóe qua.

Diệp Âm Âm đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, lấy hết can đảm, rụt rè nói.

“Tôi biết, Vân Khuynh và tôi lớn lên có vài phần giống nhau, nhưng — “

“A!”

Lần này, Diệp Âm Âm còn chưa nói xong, Bùi Quân Mịch đã giơ tay lên.

Giây tiếp theo.

Mấy người đàn ông mặc áo đen không biết đi ra từ chỗ nào, bắt lấy cô ta.

Tiếp theo, người dẫn đầu không chút lưu tình đánh một cái.

Nháy mắt, Diệp Âm Âm bị hung hăng đánh ngã trên mặt đất.

Diệp Âm Âm bị đau, tức khắc, một hàng nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống.

Đáng tiếc, mọi người ở đây, không ai có tâm đi thương hương tiếc ngọc.

Bùi Quân Mịch nheo mắt, nặng nề đi về phía cô ta, từ trên cao nhìn xuống “xuy” một tiếng.

“Em ấy giống cô?”

Giọng điệu hắn lạnh lẽo, môi mỏng nhếch lên, tạo thành một độ cong tà tứ. Nhưng, mặt mày, lại lạnh lẽo không nói lên lời.

“Cô, có tư cách gì, so sánh với em ấy?”

Hắn chuyển mắt, đạm mạc liếc người bảo vệ kia một cái.

Người sau lập tức hiểu ý, trên tay dùng sức.

Lập tức bẻ trật khớp vai Diệp Âm Âm!

Giây tiếp theo, Diệp Âm Âm thét chói tai.

Dung nhan vốn dĩ điềm đạm đáng yêu, gân xanh nổi lên, cơ bắp co lại, nhìn giống như bà điên.

Đau nhức qua đi, cô ta gian nan nâng mặt lên, hơi hé miệng, lại phát hiện mình không thể nói ra câu nào.

Ánh mắt Bùi Quân Mịch như nhìn một vật chết, khí thế tà dị hung ác, ép tới cô ta không thở nổi.

Trong nháy mắt, vừa đau vừa sợ, mồ hôi lạnh từ trán cô ta chảy xuống.

Trong chớp nhoáng.

Diệp Âm Âm bỗng nhớ tới đủ loại truyền thuyết trong giới thượng lưu về người đàn ông này.

Nghe đồn, Bùi Quân Mịch, tâm tính cay độc, tuổi còn trẻ, đã bức tử song thân, dùng thủ đoạn máu tanh trấn áp nhà họ Bùi, tiếp nhận tài sản khổng lồ.

Cô ta đúng là bị quỷ ám, mới tìm tới hắn…

Mà lúc này.

Bùi Quân Mịch nhìn Diệp Âm Âm trước mắt đã bị dọa vỡ mật, trong mắt xẹt qua tia chán ghét.

Loại đàn bà này, đều là một mặt hàng!

Cũng không có ý định tự tay xử lý cô ta. Làm vậy, đúng là ô uế tay mình.

“BOSS, nên xử trí thế nào?”

Vì thế, bảo vệ áo đen đứng đầu mở miệng, dò hỏi ý kiến của hắn.

Bùi Quân Mịch nhăn mày, đang định nói gì —

“Đưa cô ta đến phố đèn đỏ đi.”

Giọng nữ thanh thoát bỗng dưng vang lên.

Mấy bảo vệ dừng lại, thấy cửa xe Rolls-Royce màu đen của BOSS bỗng mở ra.

Cô gái đoan chính thanh nhã, dựa vào cửa, khẽ cười nói.

“Sao lại xuống dưới?”

Nhìn thấy cô gái này, Bùi Quân Mịch quay người lại.

Chỉ trong chớp mắt, trên gương mặt tuấn tú, tàn nhẫn đã biến mất vô tung.

Vân Khuynh tiến lên nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng, môi đỏ khẽ nhếch.

“Em không sao, đừng lo lắng quá.”

Trong mắt Bùi Quân Mịch hiện lên tia bất đắc dĩ và chiều chuộng, cầm lại bàn tay mềm của nàng.

Không khí, nhất thời trở nên vô cùng nhu hòa.

Mọi người ở đây, phảng phất trở thành đồ trang trí.

“Kia……”

Bảo vệ dẫn đầu sợ bị BOSS ghi hận, ấp úng mở miệng, không biết nên nghe Vân Khuynh hay không.

Bùi Quân Mịch quét mắt liếc hắn một cái, nói.

“Làm theo lời cô ấy.”

Bảo vệ hiểu ý.

Vân Khuynh lại mở miệng bổ sung.

“Đến phố đèn đỏ số 113, ném cô ta ở đó là được. Không cần làm thêm cái gì.”

“Vâng!”

Chúng thủ hạ ứng tiếng, túm lấy Diệp Âm Âm đã bị dọa không thể nói ra lời, xoay người rời đi.

Rất nhanh, trong bãi đỗ xe trống vắng, chỉ còn lại hai người Vân Khuynh và Bùi Quân Mịch.

Vân Khuynh nhìn Bùi Quân Mịch vẫn luôn đặt ánh mắt lên người mình, đột nhiên đảo mắt, giảo hoạt nói.

“Bùi tiên sinh, mỹ nhân đưa tới cửa, có phải động lòng rồi không?”

Bùi Quân Mịch nâng ngón tay thon dài, vuốt qua gương mặt nàng.

Đột nhiên, búng nhẹ cái trán của nàng.

“Tiểu phôi đản.”

“Không tin tưởng chồng chưa cưới của mình vậy sao, ân?”

Vân Khuynh thuận thế bắt lấy tay hắn, vui đùa nói.

“Sao em biết được? Rốt cuộc, đây là người đẹp từng làm anh rung động nha.”

Gió nhẹ phơ phất.

Ngoài bãi đỗ xe, hoàng hôn đã buông xuống.

Không nghĩ tới, đã chạng vạng, hai người ngẫu nhiên trở lại tập đoàn họ Bùi lấy văn kiện, cũng có thể gặp Diệp Âm Âm.

Cũng không biết, cô ta tìm thế nào.

Suy nghĩ Vân Khuynh bay bổng đến chỗ nào, đột nhiên, nghe thấy giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh.

“Anh chưa từng thích cô ta.”

Nàng cả kinh, bỗng dưng quay đầu lại, thấy Bùi Quân Mịch cũng đang nhìn mình, trong mắt một mảnh thâm thúy.

“Nhưng mà em đó, tại sao lúc nào cũng nghĩ như vậy?”

Người đàn ông thẳng tắp liếc nàng, Vân Khuynh rũ mắt, trong lòng rối loạn.

Vì cái gì…

Đương nhiên là vì “cốt truyện” do hệ thống cung cấp.

Kỳ thật, ở chung lâu như vậy, không phải nàng không phát hiện, sự “đặc biệt” của Bùi Quân Mịch trước đó với Diệp Âm Âm, tựa hồ, cũng không phải yêu.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên, nghe hắn nói trực tiếp.

“Anh…”

Vân Khuynh hơi hé miệng, muốn nói gì.

Bùi Quân Mịch nâng ngón tay thon dài, chặn môi nàng.

“Nghe anh nói.”

Cửa góc bãi đỗ xe, hoàng hôn nặng nề, ánh sáng tối tăm ánh vào trên người hai người.

Bùi Quân Mịch trầm mặc thật lâu sau.

Mới mở miệng.

“Em biết… tin đồn về anh trong giới phải không?”

Tàn nhẫn vô tình, giết cha thượng vị.

Vân Khuynh ngẩn ra, giây lát, nở nụ cười nhạt.

“Lời đồn đãi mà thôi. Anh là loại người nào, em biết là tốt rồi.”

Bùi Quân Mịch nheo mắt, lại nói: “Nếu, là thật thì sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương