Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Mấy ngày nay, giới thượng lưu Đế Đô, có thể nói là gió nổi mây phun.

Những rung chuyển đó đến từ hai nhà họ Giang, Diệp.

Gút mắc cấm kỵ khiến người kinh hãi bị đưa ra ánh sáng, hạng mục kinh động khắp nơi đột nhiên phá nứt…

Biến cố liên tiếp, không kịp nhìn, quả thực làm các nhà khác xem đủ chê cười.

Nhưng tiếp theo, sự kiện càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm hơn xuất hiện.

Gia chủ nhà họ Diệp điên rồi, để quyền thừa kế lại cho đại thiên kim trước kia mình vẫn luôn không thích.

Mà đôi anh em thanh danh hỗn độn, nghe nói đã bị người trước đuổi khỏi nhà họ Diệp…

Mà tập đoàn họ Giang bên này, khi thị trường của tập đoàn rung chuyển, cũng bị người chui chỗ trống.

Đại thiên kim nhà họ Diệp cầm cổ phần từ đơn ly hôn và cổ phần nhân cơ hội thu mua, trở thành đại cổ đông, khiến Giang Diệc Thừa phải ra khỏi tập đoàn họ Giang.

Lúc sau, hai tập đoàn họ Diệp, Giang dưới sự chỉ huy của tổng giám đốc mới nhậm chức — Diệp Vân Khuynh bắt đầu tiến hành chỉnh đốn lại.

Vị thiên kim truyền kỳ này, cũng mở một cuộc họp báo, trước mặt truyền thông, trịnh trọng trả lời vấn đề liên quan tới “Địa Vương”.

Trên TV, thần sắc Vân Khuynh nghiêm túc.

“Tôi đại diện cho hai tập đoàn họ Giang, họ Diệp xin hứa hẹn với công chúng, hạng mục ‘Địa Vương’ sẽ bị đình công, vĩnh viễn không tiến hành! Cho dù hy sinh hiệu quả và lợi ích, cũng không tiếp tục phá hư nền đất đã bị hư hại…”

Từng câu từng chữ, nói năng có khí phách.

Sau buổi nói chuyện, cái khom lưng tạ lỗi dài hơn mười giây khiến cho hội trường vỗ tay liên tục.

Từ đó về sau, trong dư luận rất nhanh chuyển hướng tốt, cổ phiếu hai tập đoàn họ Diệp, Giang cũng vững vàng tăng trở lại.

Mà cái nhìn của quần chúng với Vân Khuynh, là khen ngợi không ngớt.

Cho dù, có một chút tạp âm không hài hòa, cũng bị bao phủ trong tiếng duy trì.

Nhưng các gia đình thượng lưu đang quan sát toàn cục đều thêm cảnh giác.

Người phụ nữ này, không đơn giản.

Trên đời này, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế? Lập tức, coi người này là đối tượng cần tập trung chú ý.

Bởi vậy, khi Vân Khuynh tổ chức tiệc, những nhân vật được mời đều nể tình đồng ý.

Yến hội lần này, là cơ hội để Vân Khuynh lưu lại thanh danh ở giới thượng lưu. Mà khách khứa đến thăm, cũng đều tính toán dò hỏi thật hư.

Có thể nói ăn nhịp với nhau.

Mà lúc này.

Khách sạn Đế Hào, ánh đèn rực rỡ lộng lẫy.

Cả nam lẫn nữ trang điểm tinh xảo, bưng chén rượu, trong sảnh lớn yến hội, đều là bộ dáng nói cười oanh oanh yến yến.

Cảnh tượng này, cùng với yến tiệc sinh nhật của gia chủ tiền nhiệm nhà họ Diệp, giống nhau dữ dội!

Chỉ là, trong thời gian ngắn ngủi, cảnh còn người mất.

Hôm nay, vai chính tuyệt đối là Vân Khuynh.

Chỉ thấy nàng đứng ở trung tâm, trước sau như một nở nụ cười khéo léo, trò chuyện cùng khách khứa.

Mọi lễ nghi, đều không để người ta tìm ra sai sót nào.

Hiện trường có rất nhiều người đàn ông, sau khi nhìn thấy Vân Khuynh, đều bắt đầu động tâm tư.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đã bị kinh diễm.

Vân Khuynh đêm nay, mặc bộ lễ phục váy dài màu tím nhạt, thiết kế cổ áo lộ vai, hé ra cần cổ thon dài; tóc dài rối tung được uốn lên thả xuống vai, che hờ lên phần xương quai xanh tinh xảo. Nàng như vậy, chỉ cần điểm phấn nhẹ, không cần trang điểm rườm rà, nhưng lại hiện ra mười phần thanh tú mĩ lệ.

Càng miễn bàn, khí chất xuất trần cao ngạo quanh thân, càng làm người gặp khó quên.

Người đẹp, tự nhiên ai cũng thích.

Lập tức, không ít “tinh anh tài tuấn” ở đây bắt đầu tính toán.

Vị này, hiện tại đã tiếp nhận nhà họ Diệp, còn có quyền khống chế tập đoàn họ Giang, có thể nói là “phụ nữ kim cương” giá trị cong người lên đến hàng tỉ.

Khó có được chính là, bản thân nàng còn có khí độ và mỹ mạo như thế, nếu có thể lấy được nàng, chẳng phải là có được cả tiền tài và người đẹp sao?

Nghĩ như vậy, không ít thiếu gia các gia tộc đều tiến đến, trong tối ngoài sáng đều nhiệt tình hơn với Vân Khuynh.

Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Khuynh treo lên nụ cười khách sáo, ứng phó từng người một.

Nhưng trong lòng đang âm thầm kêu khổ.

Người hiện đại… không khỏi quá táo bạo đi.

Trước kia, nàng ở Đại Triều, cho dù là “đệ nhất mỹ nhân”, cũng chỉ được luyến mộ hàm súc, nào đã trải nghiệm qua “chặn đường truy đuổi” thế này?

Vân Khuynh cầm lên cái ly, nhấp chút rượu, mượn việc này nhẹ nhàng thở ra.

… Đều do Bùi Quân Mịch!

Dưới ly pha lê che dấu, nàng cắn cắn môi, trong mắt cực nhanh hiện lên chút u oán.

Đêm nay, là một ngày quan trọng của nàng, nhưng vị boss kia, vẫn không đến mà tham gia cái gì mà hội nghị công ty.

Thật là……

Vân Khuynh hơi rũ mắt, nội tâm lặng lẽ oán trách, thậm chí có chút tức giận với Bùi Quân Mịch.

Lại không phát hiện, loại ý nghĩ “ấu trĩ” này, trước kia nàng căn bản không có.

Tế thủy trường lưu (*), từng thay đổi, đều vì nuông chiều của một người.

(*) Tế thủy trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài. Ý nói cùng người yêu có một tình yêu tuy không phải mãnh liệt cuộn trào nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.

“Diệp tiểu thư…”

Lại là một người đàn ông tự cho là phong lưu cầm ly rượu tiến đến.

Suy nghĩ của Vân Khuynh bị đánh gãy, chỉ có thể nâng mắt, đang định bất động thanh sắc mà chống đẩy vài câu…

“Tích tích tích –“

Bỗng dưng, một trận âm thanh chói tai, đột nhiên vang lên!

“Là chuông cảnh báo!”

“Sao lại thế này?!”

……….

Nhất thời, mọi người đều kinh hoảng.

Vài giây sau, vài người phục vụ từ bên ngoài hoảng loạn chạy vào.

“Chư vị! Tầng dưới của Đế Hào bị cháy! Mời mọi người theo chúng tôi rời đi…”

Lời còn chưa dứt, không ít thiếu gia tiểu thư tôn quý cũng đã hoảng hồn, nhấc chân chạy ra bên ngoài với mấy người phục vụ.

Mà nhóm người đã gặp qua sóng gió, trên mặt không nhanh không chậm, bước chân cũng đã tăng tốc.

Vân Khuynh nhăn mày, đi theo đám người, kéo làn váy bước nhanh đuổi kịp.

Vận số năm nay đúng là chả may mắn tí nào.

Nàng thở dài. Không nghĩ tới lần đầu tiên mình mở yến hội, đã gặp được sự cố ngoài ý muốn này.

Nhưng, cho dù gặp tình hình này, thần sắc của nàng vẫn bình tĩnh như thường, làm những người lớn tuổi tán thưởng.

Đánh giá với nàng cũng cao thêm một tầng.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, mọi người đều ra ngoài khách sạn, tạm nghỉ ở một quảng trường trống trải ở phía trước.

Vân Khuynh tìm một góc để đứng, quay đầu lại, có thể thấy khách sạn Đế Hào hoa lệ đứng sừng sững trước mắt.

Giờ phút này, trong khách sạn năm sao cao cấp, một mảnh đen nhánh. Ngay cả các tòa cao ốc xung quanh cũng tối tăm không ánh sáng.

Kỳ quái.

Vân Khuynh quét qua cảnh tượng quỷ dị này.

Cháy?

Nhưng mà, không đợi nàng phản ứng lại.

Đột nhiên.

Một màn ánh sáng rực rỡ.

Màn đêm nặng nề, thời khắc này, hình như có ánh sáng nhỏ vụn, từng chút hội tụ, gặp nhau trên không trung, dần dần, dần dần giao hòa.

Sau đó, làm bừng sáng tăm tối.

Không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên có ánh sáng xẹt qua!

Các tòa nhà cao tầng vừa chìm trong bóng tối, tại một giây này, tại thời khắc này, chợt sáng bừng lên trước mặt mọi người!

Rực rỡ lung linh.

“Trời đất!”

“Thật đẹp…”

Một mảnh tiếng kinh hô.

Trên tường các tòa nhà cao tầng, không ngừng biến ảo đồ án mỹ lệ.

Cuối cùng, dừng lại ở một hình ảnh.

Hàng chữ tiếng Anh như rồng bay phượng múa, như ánh sao, trong màn đêm lấp lánh tỏa sáng.

My Princess,

Can I be there with you forever?


(Công chúa của anh, anh có thể ở bên cạnh em mãi mãi không?)

Đây là có người muốn tỏ tình!?

Tiếng hít khí lớn lần nữa vang lên.

Bỗng chốc.

Trong gió đêm, tiếng nhạc du dương truyền đến.

Giây tiếp theo, trong quảng trường tối tăm, lượng lớn xe Rolls-Royce, từ trong các góc đi ra.

Trong tiếng kêu hưng phấn sợ hãi, loạt xe thẳng tắp dừng lại.

Mà thứ tự xếp hàng, thế nhưng tạo thành hình trái tim!

Đằng trước, là một chiếc xe màu bạc.

Dưới ánh mắt chú mục của mọi người, cửa xe bị đẩy ra.

Ánh vào mi mắt đầu tiên, là một đôi giày da màu đen bóng loáng. Tiếp theo, là dáng người cao dài mặc bộ tây trang màu đen.

Người nọ bước ra.

Người đàn ông tuấn mĩ tuyệt luân, lần đầu tiên bỏ đi âu phục màu trắng, giống như vua bóng đêm, trầm liễm hiện thân.

Nhưng, cặp mắt đào hoa tà khí kia, vẫn giống như trước, đường hoàng mà tùy ý.

Chỉ có khi hắn nhìn về một hướng nào đó, mới trở nên nhu hòa.

Trong con mắt đen láy, như tỏa sáng ánh sao.

Nơi đó, đúng là hướng của Vân Khuynh.

“Anh…”

Vân Khuynh cắn cắn môi, cả người vẫn chưa phản ứng lại được.

Nhưng, khóe miệng, lại không ngăn được ý cười.

“Ngài Bùi.”

Rốt cuộc, nàng không nhịn được nâng đôi mắt trong suốt, thẳng tắp nhìn vào mắt hắn.

“Anh đi ra như thế này là muốn làm gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương