Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Mà giám đốc Vương bộ quan hệ xã hội, cũng khổ không thể tả, thịt mỡ trên mặt đều run rẩy.

“Chủ tịch Diệp, chúng tôi đã hết sức rồi, ngài xem, ảnh chụp tại tiệc sinh nhật tối qua, đã truyền đi rộng lắm rồi…”

Vẻ mặt ông ta như đưa đám, giọng điệu ủy khuất, nhưng trong đôi mắt đậu xanh lại xẹt qua sắc khinh thường.

Hắc, tiểu thiên kim nhà họ Diệp, bên trong quả nhiên là ả đàn bà dâm đãng!

Đại gia ta quả nhiên nhìn không lầm, Diệp Thái tử cũng thật có diễm phúc, có được cô em gái cực phẩm như thế.

Nếu như đại gia ta mà có cơ hội…

Nhưng mà, không đợi giám đốc Vương ảo tưởng xong, “bang” một tiếng, cả cái gạt tàn bay thẳng đến đầu ông ta.

“Ông cút ra ngoài cho tôi!”

Trong tiếng gầm gừ của Diệp Cẩn Huy, giám đốc Vương che lấy cái trán chảy máu, tè ra quần chạy đi.

Diệp Cẩn Huy phát tiết lửa giận xong, lấy di động ra, gõ vào dãy tám số.

“… Là tôi, tra được cái gì rồi?”

Đầu bên kia, truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Giang Diệc Thừa.

“Chính là đồ đê tiện kia làm!”

“Tiện nhân!”

Diệp Cẩn Huy cũng giận dữ.

Sát khí ẩn hiện.

“Tìm được các liên lạc với nó chưa?… Không ra khỏi cửa được?… Vậy đem một vài người của cậu sang đây!”

Trong điện thoại, hai người đàn ông đã mất lý trí bắt đầu lập mưu.

Sau một lúc lâu.

Diệp Cẩn Huy cầm lấy điện thoại lần nữa, gọi cho một số khác.

Sau vài tiếng “tút tút”, một giọng nữ thanh linh quen thuộc vang lên.

Diệp Cẩn Huy híp mắt, áp xuống sát khí trong lòng.

“Diệp Vân Khuynh. 7 giờ tối nay, phòng chữ Thiên tại sơn trang Phong Đỏ. Nếu còn muốn thực hiện được mấy quỷ kế đó của mày thì lăn ra đây!”

*

Trên hành lang đẹp đẽ ưu nhã, trải tấm thảm dài mềm mại.

Vân Khuynh đi theo hướng dẫn của người hầu, thuận lợi tìm được căn phòng đã hẹn.

“Làm phiền rồi.” Nàng lễ phép cảm ơn, nụ cười nhạt quyến rũ, làm cô phục vụ cũng phải đỏ mặt.

“Không, không cần.” Cô gái kia ngượng ngùng rời đi.

Vân Khuynh quay đầu, điều chỉnh tốt sắc mặt, bình tĩnh gõ cửa ba cái, sau đó mới nâng tay —

“Ca –“

Không đợi nàng có động tác, một cỗ lực đạo đã đánh úp lại từ bên trong!

Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh ngã vào trong phòng.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đóng “sầm” một tiếng rất lớn, nàng chỉ cảm thấy đầu vai đau xót, đã bị người giữ chặt!

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Vân Khuynh nghiêng về một bên, khó khăn tránh thoát đánh lén.

“Đừng chạm vào tôi!” Nàng quay đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

Cho dù, trước mặt là mấy người đàn ông cao lớn, Vân Khuynh lại không hề sợ hãi, thậm chí, một chút ngoài ý muốn cũng không có.

Mấy người đàn ông nhìn hung dữ lại bị một cái liếc mắt của nàng làm chấn động.

Nhất thời, quên mất phải làm gì.

Bên môi Vân Khuynh xẹt qua một tia trào phúng, quay đầu, nói với người đang ngồi ở sô pha.

“Cha à, cách cha đón con gái thật sáng tạo khác người.”

“Diệp, Vân, Khuynh!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, gia chủ nhà họ Diệp luôn luôn có bộ mặt trầm ổn uy nghiêm — Diệp Cẩn Huy, dựa vào ghế, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy máu tanh và chết chóc.

“Con gái?” Hắn cười hung ác nham hiểm, “Có được thân phận thiên kim nhà họ Diệp liền muốn lên trời! Mày là cái thá gì!”

Vân Khuynh thản nhiên nhìn lại, cười xinh đẹp: “À, tôi đương nhiên không xứng làm con gái ông. Dù sao, tôi cũng không hầu hạ cha mình lên giường…”

“Tiện nhân!” Không đợi nàng nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cẩn Huy vặn vẹo.

Qua vài giây, hắn mới khống chế được cơ bắp trên mặt, âm trầm nói: “Hôm nay mày dám thất hứa…”

“Vì sao tôi không dám?” Không đợi hắn nói xong, Vân Khuynh không hề khách khí đánh gãy uy hiếp tự cho là đúng này.

“Chẳng lẽ, Diệp gia chủ không phải định đàm phán với tôi sao?”

Vân Khuynh nhếch môi, cũng không giả mù sa mưa mà dùng kính xưng với đối phương.

“… Mày muốn gì?”

Trong mắt Diệp Cẩn Huy đầy sát khí.

Nhưng nghĩ đến chuyện của Diệp Âm Âm và Diệp Bỉnh Hiên, hắn đành tạm thời hãm ý muốn giết con ả tiện nhân này lại.

“Tôi ấy à.”

Vân Khuynh nâng mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê lọn tóc rủ xuống, cười đến kiêu ngạo.

“Hiện tại thanh danh hai đứa con ngoan của ngài đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Nếu muốn khôi phục lại thanh danh của tập đoàn họ Diệp, không bằng chọn người thừa kế khác.”

“Hay là, ngài thấy tôi thế nào?”

Diệp Cẩn Huy thật sự nổi giận!

Hắn dùng ánh mắt như rắn độc nhìn Vân Khuynh, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

“Chỉ bằng mày?”

“Loại người hạ đẳng như mày, cũng xứng si tâm vọng tưởng sao?”

Lần nữa bị làm nhục, ý cười bên khóe miệng Vân Khuynh cũng dần thu lại.

Nàng lạnh mặt, nói.

“Chỉ bằng cái danh hạng nhất tự xưng của ông, thì có thể tùy ý điều khiển số phận của người khác à?”

Ánh mắt Diệp Cẩn Huy hung ác nham hiểm, khóe miệng kéo ra độ cong vặn vẹo: “Đương nhiên.”

Nói xong, hắn đột nhiên vỗ tay.

Giay tiếp theo, mấy người đàn ông cao lớn vừa rồi xuất hiện, mang theo một cái khay.

Bên trong, chỉnh tề đặt một cái ống tiêm! Kim tiêm sắc nhọn, dưới ánh đèn phản xạ, lập lòe ánh sáng lạnh.

“Ông muốn làm gì?”

Thấy hung khí làm người sợ hãi kia, Vân Khuynh vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh nói.

Nhưng trong mắt Diệp Cẩn Huy, chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Hắn đứng lên, cầm lấy ống tiêm, ác ý nói.

“Độc thần kinh mới được chế tạo ra gần đây, dùng trên người tiện nhân như mày, đúng là lãng phí.”

Hắn khinh thường nhìn Vân Khuynh, dùng giọng điệu như bố thí nói với mấy người đàn ông tướng mạo đáng khinh.

“Tiêm xong rồi, chúng mày chơi một trận với ả tiện nhân này đi.”

Lập tức, hô hấp mấy người đàn ông thô bỉ trở nên dồn dập. Ánh mắt nhìn Vân Khuynh, cũng trở nên dính nhớp ghê tởm.

Vân Khuynh nhăn lại mày đẹp, dưới cái nhìn dâm loạn như thế, cơ hồ muốn nôn.

Diệp Cẩn Huy luôn chú ý biểu tình của nàng thay đổi, trong nội tâm có sự sung sướng vặn vẹo.

“Còn có”, hắn mở miệng, trong giọng nói mang theo hưng phấn biến thái: “Chơi xong ném nó đi phố đèn đỏ tiếp khách, qua mấy ngày thì kết thúc đi.”

Ánh mắt Vân Khuynh càng thêm lạnh.

Bởi vì, thủ đoạn dơ bẩn của gã giờ phút này, ở trong nguyên tác, đều thật sự rơi trên người nguyên chủ.

Nhưng hiện giờ…

Nàng cúi đầu, giấu đi thần sắc.

Diệp Cẩn Huy lại cho rằng nàng sợ hãi.

Rốt cuộc ra lệnh.

“Bắt lấy nó!”

Tức khắc, mấy người đàn ông có lệnh lập tức vọt lên, muốn đè Vân Khuynh xuống —

Tiếng phá cửa ầm ầm, mấy người mặc áo đen nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Chỉ trong chớp nhoáng liền giữ chặt mấy người đàn ông trong phòng!

Mà người duy nhất không bị bắt – Diệp Cẩn Huy, ngã ngồi trên sô pha.

Bởi vì, trên huyệt thái dương của hắn, chống một vật màu đen…

Súng.

Diệp Cẩn Huy không thể tin ngẩng đầu.

Vân Khuynh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống gã, cười đến nhẹ nhàng đẹp đẽ.

“Mày…”

Cô gái nhẹ nhàng mở miệng: “Bây giờ, tôi cao hơn ngài một bậc rồi nhỉ.”

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Diệp Cẩn Huy.

Đến giờ phút này, gã vẫn không thể chấp nhận nổi, mình bị một con kiến bắt cóc.

Đột nhiên.

Có tiếng bước chân nặng nề, càng ngày càng gần.

Có người đến.

Bóng người cao dài, chậm rãi bao phủ cô gái nhỏ.

Người tới ôm lấy Vân Khuynh từ sau lưng.

Bàn tay khớp xương rõ ràng, phủ lên ngón tay nàng, đùa nghịch.

“Dạy em bao nhiêu lần, sao tư thế cầm vẫn không đổi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương