Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Buổi tối.

Hôm nay ở nhà họ Diệp, đèn đuốc sáng trưng, nhân vật nổi tiếng hội tụ.

Bởi vì, hôm nay, là sinh nhật thứ 45 của gia chủ nhà họ Diệp Diệp Cẩn Huy!

Có thể nói, trong xã hội thượng lưu của Đế Đô, phàm là nhân vật có địa vị, đều có mặt đông đủ.

Trong phòng tiệc đẹp đẽ quý giá, tinh anh quyền quý ăn diện lộng lẫy. Trong khung cảnh ăn uống linh đình, ẩn giấu nhiều lời sắc bén.

Đồng thời, cũng có không ít người, âm thầm đánh giá chủ nhà hôm nay.

Lại nói tiếp, nhà họ Diệp, là danh môn lâu đời nhất tại Đế Đô, tuy rằng không tính là cao cấp nhất, lại không thể khinh thường.

Tuy nói, mấy ngày trước, hai vị thiên kim nhà họ Diệp và thiếu gia nhà họ Giang, nháo ra tai tiếng không tốt đẹp gì.

Nhưng, nói đến loạn, các đại hào môn, giấu chuyện xấu còn ít sao?

Bởi vậy, tuy rằng quần chúng qua đường nhìn tình cảnh này không khỏi xúc động, nhưng trong vòng quyền quý, loại chuyện này, không đủ đánh lên chút bọt nước nào.

Chỉ là, nhà họ Diệp luôn tự xưng thanh chính náo ra chuyện che cười, người vui sướng khi người khác gặp họa, luôn có.

Nhưng mà, dù rất nhiều người trong lòng chửi thầm. Nhưng khi gia chủ nhà họ Diệp tới trong đại sảnh, nâng chén đọc diễn văn, đều nhất trí mang biểu tình vô cùng chân thành.

“Hôm nay, hoan nghênh mọi người đến tiệc sinh nhật của Diệp mỗ. Tôi xin kính mọi người một ly!”

Lập tức, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt, khách khứa sôi nổi nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Nghi thức thường lệ xong rồi. Mọi người lại quay về phía mấy người nhà họ Diệp hôm nay, cũng cảm thán.

Ngay cả Diệp Cẩn Huy hôm nay sinh nhật, tuy đã trung niên, nhưng khuôn mặt được bảo dưỡng thỏa đáng lại toát ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, quả thực là không ít thiếu nữ tim đập thình thịch.

Mà người kế thừa nhà họ Diệp Diệp Bỉnh Hiên, thiếu niên anh tài, càng phong độ nhẹ nhàng, tuấn nhã phi thường.

Nhưng, giờ phút này, làm người chú ý nhiều nhất, lại là thiên kim nhà họ Diệp đã “nổi lửa” nhiều ngày nay — Diệp Âm Âm.

Chỉ thấy hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, mặt mày nhỏ nhắn mềm mại, mười phần thanh tao.

Mà, đứng cạnh cô, là người đàn ông mặt mày anh tuấn, mặc tây trang đi giày da, đó là thiếu gia nhà họ Giang.

Lúc này, hai người không e dè đứng chung một chỗ, sớm dẫn tới không ít suy đoán.

Càng miễn bàn, gia chủ và chủ mẫu nhà họ Giang đang ẩn cư sau màn, cũng tới đây rồi, còn lôi kéo Diệp Âm Âm, bộ dáng hòa ái hiền lành.

Rõ ràng, đã xem cô là con dâu thứ hai trong nhà mình!

Ôi.

Nhìn mà xem, công chúa nhỏ nhà họ Diệp hiếm người thấy, tuy không sáng kịp cha và anh trai, nhưng cũng không tính là thất lễ.

Quan trọng nhất là, “thủ đoạn” thật cao nha!

Không chỉ đào góc tường chị gái mình, mắt thấy sắp chuyển thành chính thức rồi!

Nhưng mà…

Có người nhớ đến đại thiên kim nhà họ Diệp luôn không được coi trọng, có chút tiếc hận.

Cũng không biết, vị kia, có kinh diễm như trên camera không?

Chỉ chớp mắt, liền có người khẽ nói nhỏ.

“Ai, đáng tiếc…”

“Cô nói Diệp đại tiểu thư?”

“Ừ…”

Đương nhiên, cũng có một số người, điểm chú ý không hoàn toàn ở đây.

Chỉ thấy, một cô gái mặc váy đỏ, trang điểm diễm lệ, điều chỉnh độ cong trên khóe miệng, hướng mấy người trong trung tâm, yểu điệu đi đến.

“Bác Diệp, chúc bác sinh nhật vui vẻ. Cha mẹ cháu đều đang ở nước ngoài, chỉ có cháu tới, mong bác đừng chê.”

Nhìn thấy cô gái này, sắc mặt uy nghiêm của Diệp Cẩn Huy cũng thoáng dịu xuống.

“Không đâu. Hân Nhiên rất xuất sắc.”

“Đâu có ạ,” cô gái kia che miệng, bộ dáng được yêu mà sợ: “Bác Diệp khen cháu quá rồi. So với anh Hiên và Âm Âm, cháu còn xa mới bằng.”

Nói, ánh mắt tình tứ của cô gái chuyển hướng Diệp Bỉnh Hiên.

Diệp Bỉnh Hiên nhíu mày không thể nhìn thấy, trong nội tâm có chút chán ghét, mặt ngoài lại luôn duy trì vẻ tuấn nhã.

“Hân Nhiên đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”

Một bên, Diệp Âm Âm nghe lời này, cúi đầu, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cô gái này, là con một của một trùm châu báu — Trình Hân Nhiên.

Cùng với hai anh em nhà họ Diệp, cũng coi như lớn lên với nhau từ nhỏ, với Diệp Bỉnh Hiên mà nói, có thể coi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

Mà nay, hảo cảm của cô với Diệp Bỉnh Hiên, càng không thèm e dè.

Tưởng tượng đến đây, Diệp Âm Âm không ức chế được khổ sở.

Cha, anh hai và anh Thừa, không phải đều nên chỉ có mình sao…

Vì cái gì! Vì cái gì luôn có nhiều cô gái ưu tú như thế, tới đoạt sự chú ý của họ?

Lập tức, sắc mặt Diệp Âm Âm tái nhợt, thân mình run rẩy, lung lay sắp đổ.

Chỉ nháy mắt.

Liền hấp dẫn chú ý của ba người đàn ông bên cạnh.

“Âm Âm, em làm sao thế –“

“Có khách tới!”

Đột nhiên, theo tiếng thông báo của quản gia, đám người tức khắc xôn xao!

Bữa tiệc sinh nhật, cũng bắt đầu lâu rồi.

Không biết là ai, tận bây giờ mới đến?

Mọi người giương mắt nhìn, đều ngẩn ra!

Chỉ thấy người đàn ông tuấn mị tuyệt luân, vẫn bộ âu phục màu trắng như cũ, dáng người thẳng tắp cao dài.

Trên gương mặt đẹp đến quá phận, đôi môi kiêu ngạo gợi lên độ cong tà mị. Quanh thân, toát ra khí tràng chấn nhiếp lòng người cực lớn!

Đúng là gia chủ nhà họ Bùi — Bùi Quân Mịch!

Lúc trước, mọi người còn tưởng rằng, trải qua chuyện đấu giá “Địa Vương”, vị này sẽ không tới tham gia yến tiệc nhà họ Diệp.

Không nghĩ rằng, lại vẫn tới.

Hơn nữa, còn không khách khí đến muộn.

Nhưng, càng làm người khác kinh dị đó là, bên người hắn, xuất hiện một cô gái!

Vị gia chủ nhà họ Bùi luôn bị coi là nhẫn tâm tuyệt tình, lần đầu tiên mang bạn gái, quá chấn động.

Càng đừng nói, người may mắn mắn, thế nhưng lại là —

Đại tiểu thư nhà họ Diệp!?

Lúc này, không ít người nhìn cô gái đang chậm rãi bước tới, nhất thời đều ngẩn ngơ.

Đuôi váy dài màu đen, mười phần ưu nhã, nhưng, thiết kế cổ áo lệch vai, lộ ra phần nhỏ xương quai xanh tinh xảo, vì cô tăng thêm một tia gợi cảm.

Tóc dài cuốn lên, vài sợi buông thõng bên gương mặt, làm nổi bật ngũ quan tú mĩ tinh xảo.

Mà, khí chất thanh ngạo trên người cô gái kia, càng đem sắc đẹp của cô phát huy tới mười phần.

“Này!” Lập tức, có người không chịu được kinh hô.

“Đại tiểu thư nhà họ Diệp, đúng thật là kinh diễm!”

“A!? Cô gái kia chính là Diệp Vân Khuynh?”

“Trời ạ, tại sao cô ấy lại tới cùng Bùi Quân Mịch…”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, tức khắc, khách khứa đều tụ tập vào nhau nói nhỏ.

Nhưng, vài vị đứng ở trung tâm, tâm tình không hề tốt chút nào.

Chỉ thấy mặt Diệp Cẩn Huy đột nhiên trầm xuống, trực tiếp quát lên với quản gia đang chạy chậm lại đây.

“Chú Vương, tôi đã nói với chú thế nào! Khách không mời mà đến cũng cứ thế cho vào!?”

Bùi Quân Mịch thân là gia chủ nhà họ Bùi, tự nhiên có thiệp mời.

Thực rõ ràng, lời nói này, chĩa thẳng vào Vân Khuynh.

Lập tức, liền có người cảm thán.

Địa vị của đại tiểu thư nhà họ Diệp, đúng là thấp tới cực điểm…

Mà lúc này, quản gia Vương bị chất vấn, muốn khóc tang luôn.

“Ông chủ, không phải, vừa rồi đại tiểu thư tới một mình,” hắn nói, nhìn thần sắc tức giận của gia chủ, đè thấp tiếng, “Tôi đã cản lại rồi, nhưng…”

Một giọng nam trầm mị, bỗng chốc cắt ngang câu chuyện.

“Mới vừa rồi, Bùi mỗ tới muộn. Không nghĩ tới gặp được thiên kim của Diệp gia chủ, liền mời Diệp tiểu thư vào cùng.”

Đúng là Bùi Quân Mịch!

Mà lúc này, Vân Khuynh vẫn luôn không nói gì cũng thuận thế tiếng lên, hướng về mấy người sắc mặt khó coi, cười xinh đẹp.

“Cha, anh hai.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương