Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Hôm sau.
Sau 12 giờ trưa, trong phòng triển lãm tập đoàn họ Diệp.
Giám đốc bộ kế hoạch Lý Dĩ San đứng trên sân khấu, lần này là buổi trình bày kế hoạch của công ty về dự án “Địa Vương” sắp tới.
Tuy rằng hạng mục “Địa Vương” tuy rằng còn chưa lấy được, nhưng tập đoàn họ Diệp sớm đã nghĩ rằng mình tất sẽ có được. Bởi vậy, bởi tổ chức buổi họp sớm hôm nay.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Lý Dĩ San cầm microphone, rất chờ mong tuyên bố.
“Hiện tại, hoan nghênh các nhân viên bộ kế hoạch chúng ta triển lãm một chút phương án thiết kế cho mọi người thấy…”
Tức khắc, mọi người dưới sân khấu, tinh thần phấn chấn lên.
Người trình bày kế hoạch đầu tiên bắt đầu triển lãm.
Khóe môi Lý Dĩ San treo lên nụ cười công thức hóa, thong dong xuống sân khấu.
“Chị Lý!” Có người nhỏ giọng gọi cô.
Ánh mắt Lý Dĩ San sáng ngời, bước nhanh đến nơi phát ra tiếng gọi, ngồi xuống.
“Quỷ linh tinh.”
Mà Vân Khuynh bị cô ấn trán, mắt đẹp lưu chuyển, không chút nào để ý, ngược lại nghịch ngợm chớp mắt.
“Em đó.” Lý Dĩ San bị nàng chọc cười. “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Vân Khuynh ngước mắt, nghiêm túc nói: “Cam đoan làm chị chấn động.”
“Ân?” Lý Dĩ San nhạy bén nhận ra một tia quái dị, nhưng lại không thể nói ra lời.
Vân Khuynh rũ mắt, che đi ánh sáng kỳ lạ trong mắt: “Không có việc gì.”
……….
Mà lúc này, không ít người dưới sân khấu, cũng nhìn thấy động tác của hai người.
Không ít nhân viên cảm thán, không nghĩ tới, nửa tháng ngắn ngủi, đại tiểu thư nghiễm nhiên đã thành tâm phúc của chị Lý.
Phải biết rằng, giám đốc Lý bộ kế hoạch, là nữ cường nhân lừng lẫy nổi danh của tập đoàn họ Diệp, tuy tính cách không tồi, nhưng là một người cuồng công tác, với cấp dưới, yêu cầu vô cùng khắc nghiệt.
Không nghĩ tới, đại tiểu thư có thể chinh phục “người đàn bà thép” này.
Nhưng, cũng khó trách được. Mọi người không phải người mù, tự nhiên có thể nhìn ra, mấy ngày này, biểu hiện lúc thực tập của Vân Khuynh thật sự đáng giá để được thưởng thức.
Không ít người thông minh, cũng cảm nhận được phía trên muốn làm khó dễ Vân Khuynh. Nhưng mỗi lần làm khó dễ, nàng đều có thể giải quyết dễ dàng.
Có thể nói, đối với vị đại tiểu thư có thủ đoạn, quý khí mà không kiêu ngạo, làm người lại hoạt bát thân thiện, trên dưới tập đoàn, đều chỉ có một chữ “phục”.
Liền nói hôm nay, tuy nói là hoan nghênh người trong bộ kế hoạch cạnh tranh, nhưng thật ra, đối với người xuất sắc nhất, trong lòng mọi người, đã sớm nhận định là đại tiểu thư.
Hiện tại, mọi người chỉ chờ mong nàng sẽ có biểu hiện kinh diễm đến thế nào.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, Vân Khuynh cười cười, khẽ gật đầu, dùng ánh mắt bảo mọi người hãy chăm chú nhìn người đang triển lãm.
Quả là một người đoan trang hào phóng.
Rất nhanh, vài vị trình bày kế hoạch trước đã triển lãm xong.
Đến lượt Vân Khuynh lên sân khấu.
Nàng đứng dậy, đang muốn đi lên.
Bỗng dưng.
Cánh cửa “phanh” một tiếng bị đẩy ra. Giây tiếp theo, liền nghe thấy một giọng nữ mềm mại hơi hết hơi vang lên.
“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, không ngoài ý muốn thấy người tới là vị thiên kim khác đại danh đỉnh đỉnh nhà họ Diệp — Diệp Âm Âm.
Chỉ thấy cô ta tóc hơi toán loạn, mặt phiếm mồ hôi, một bộ dáng vội vàng chạy tới.
Diệp Âm Âm lưu ý đến ánh mắt của mọi người, vội hoảng loạn chỉnh sửa lại dung nhan.
“Tôi, tôi bỏ lỡ rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu trắng bệch, phảng phất giây tiếp theo sẽ khóc, nhút nhát sợ sệt, lập tức khiến không ít đàn ông ở đây nảy sinh ý bảo vệ.
Nhưng, càng nhiều người thì bĩu môi, chịu không nổi mà dời mắt.
Nói đến chị Tiểu Tiểu này, từ khi cùng đại tiểu thư vào công ty thực tập tới nay, cũng rất được chú ý.
Nhưng, khác nhau ở chỗ, đại tiểu thư sau thực tập có được sự tôn trọng của mọi người. Mà vị này, một lời khó nói hết…
Năng lực làm việc cơ bản bằng không, nhiệm vụ thực tập toàn bộ đều hỏng, nhưng lại dùng ánh mắt vô thố nhìn mọi người, một bộ dáng lã chã chực khóc…
Đến ngày hôm sau, người giúp cô ta mạc danh bị ăn mệt.
Cho nên, hiện giờ, với vị này, trừ bỏ một vài sinh vật giống đực bị kích thích ý muốn bảo vệ, phần lớn đều tránh không kịp.
Hiện tại, bộ dáng Diệp Âm Âm thế này, nhất thời chẳng có ai tới nói chuyện.
Thoáng chốc, tẻ ngắt.
Qua vài giây, một người đàn ông trung niên đã mở miệng trước: “Không sao, nhất định có việc làm chậm trễ, ha ha. Tới là tốt rồi.”
Mọi người nhìn lại, là giám đốc Vương ở bộ quan hệ xã hội, tức khắc hiểu rõ. Vị này sao, thanh danh “phong lưu” sớm được lưu truyền, mọi người đều thấy nhưng không thể trách.
Nhưng thật ra Diệp Âm Âm nghe vậy, ánh mắt cảm kích e lệ nhìn về phía hắn, đẹp đến mức cặp mắt xanh kia đều hóa thành vũng nước xuân.
Thấy thế, Lý Dĩ San hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa mà đã mở miệng: “Được rồi. Nếu đã tới, thì vào đây đi.”
Diệp Âm Âm nắm chặt văn kiện trong tay, lại nói: “Chị Lý, em muốn triển lãm trước, có được không?”
Lý Dĩ San nhíu mày, vừa định nói gì, Vân Khuynh đột nhiên ngăn cô lại, nhỏ giọng: “Cứ để em ấy trước đi.”
Lý Dĩ San trong lòng vừa động, đoán đối phương sợ mình đắc tội vị “thiên kim” này, ánh mắt ấm áp, liền trầm giọng nói: “Cô đi trước đi.”
Ánh mắt Diệp Âm Âm sáng ngời, cơ hồ không áp được mừng như điên trong nội tâm, tận lực khắc chế cảm xúc của mình, chạy bước nhỏ đi lên.
Lên tới sân khấu, Diệp Âm Âm vừa đem hình ảnh của mình đưa lên.
Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Tiếp theo, liền có người kinh hô: “Tổng giám đốc Diệp, sao ngài lại tới đây?”
Đúng là Diệp Bỉnh Hiên!
Chỉ thấy hắn cười ôn nhuận, mang theo đoàn người đi đến: “Kế hoạch khai phá ‘Địa vương’ lần này có ý nghĩ lớn với công ty, tôi tới quan sát kế hoạch của mọi người, mọi người không ngại chứ?”
Lập tức, mọi người liền không dám. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, tổng giám đốc Diệp, căn bản vì làm hậu thuẫn cho em gái nhỏ của mình mà tới…
Kế hoạch của Diệp Âm Âm, ở trong tâm tình phức tạp của khán giả, bắt đầu triển lãm.
Trình chiếu PPT (*) lóa mắt, thanh âm mềm mại run nhè nhẹ, thuận lợi triển lãm xong.
(*) PPT: định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước
Hình như…
Cũng không kém a. Gì…?
Rất nhiều người lắng nghe, ánh mắt thay đổi.
Kế hoạch này, một chút cũng không kém!
Thậm chí có thể nói là, kinh diễm.
Nhưng, Diệp Âm Âm này làm sao làm được?
Người liên quan dưới đài dần chìm đắm trong triển lãm.
Chỉ có hai người, sắc mặt ngày càng không thích hợp.
“Phần trình bày của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người.”
Theo lời kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Bỉnh Hiên tràn đầy ý cười, sủng nịch nhìn Diệp Âm Âm.
Mọi người đều thấy, thái độ của tổng giám đốc Diệp! Tức khắc, tiếng vỗ tay to hơn, thậm chí còn có người huýt sáo.
Gương mặt Diệp Âm Âm ửng đỏ, hiện ra thần thái thẹn thùng, cô ta liên tục nói cảm ơn, muốn đi xuống.
“Thật là một triển lãm làm mắt mọi người sáng ngời, ý nghĩ thiết kế cũng rất khó gặp. Tôi thấy, vị vừa trình bày này, không bằng ở lại để chúng ta giới thiệu một chút?”
Giọng nữ thanh thoát lạnh lùng vang lên.
Vân Khuynh ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bỗng chốc đứng lên, thẳng tắp nhìn về phía Diệp Âm Âm, trong mắt, là một mảnh lạnh lẽo.
Lời nói vừa dứt, liền thấy nhân nhi trên sân khấu trắng mặt, run giọng nói:
“Chị… chị có ý gì?”
Dưới sân khấu, mọi người cũng khó hiểu.
Lời này của Vân Khuynh, có cất giấu đao kiếm, chẳng lẽ, cô ấy thấy Diệp Âm Âm có uy hiếp, cố ý gây khó dễ?
Này… không thể nào?
Hai người quan hệ không tồi, sao có thể?
Vân Khuynh đương nhiên chú ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, nhưng nàng lại làm như không phát hiện, cười nhạt ra tiếng.
“Tôi chỉ thấy kỳ quái, vị này có phải có tâm linh cảm ứng với tôi hay không. Nếu không, tại sao cùng ý tưởng tôi từng có không mưu mà hợp.”
Nàng lạnh lùng liếc Diệp Âm Âm: “Cô có dám khẳng định, kế hoạch này, xuất phát từ ngòi bút của mình hay không? Hay là, cô ăn trộm?”
Lời còn chưa dứt, Diệp Âm Âm đã thất thanh kêu lên: “Vân Khuynh, chị, chị đừng ngậm máu phun người!”
Hôm sau.
Sau 12 giờ trưa, trong phòng triển lãm tập đoàn họ Diệp.
Giám đốc bộ kế hoạch Lý Dĩ San đứng trên sân khấu, lần này là buổi trình bày kế hoạch của công ty về dự án “Địa Vương” sắp tới.
Tuy rằng hạng mục “Địa Vương” tuy rằng còn chưa lấy được, nhưng tập đoàn họ Diệp sớm đã nghĩ rằng mình tất sẽ có được. Bởi vậy, bởi tổ chức buổi họp sớm hôm nay.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Lý Dĩ San cầm microphone, rất chờ mong tuyên bố.
“Hiện tại, hoan nghênh các nhân viên bộ kế hoạch chúng ta triển lãm một chút phương án thiết kế cho mọi người thấy…”
Tức khắc, mọi người dưới sân khấu, tinh thần phấn chấn lên.
Người trình bày kế hoạch đầu tiên bắt đầu triển lãm.
Khóe môi Lý Dĩ San treo lên nụ cười công thức hóa, thong dong xuống sân khấu.
“Chị Lý!” Có người nhỏ giọng gọi cô.
Ánh mắt Lý Dĩ San sáng ngời, bước nhanh đến nơi phát ra tiếng gọi, ngồi xuống.
“Quỷ linh tinh.”
Mà Vân Khuynh bị cô ấn trán, mắt đẹp lưu chuyển, không chút nào để ý, ngược lại nghịch ngợm chớp mắt.
“Em đó.” Lý Dĩ San bị nàng chọc cười. “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Vân Khuynh ngước mắt, nghiêm túc nói: “Cam đoan làm chị chấn động.”
“Ân?” Lý Dĩ San nhạy bén nhận ra một tia quái dị, nhưng lại không thể nói ra lời.
Vân Khuynh rũ mắt, che đi ánh sáng kỳ lạ trong mắt: “Không có việc gì.”
……….
Mà lúc này, không ít người dưới sân khấu, cũng nhìn thấy động tác của hai người.
Không ít nhân viên cảm thán, không nghĩ tới, nửa tháng ngắn ngủi, đại tiểu thư nghiễm nhiên đã thành tâm phúc của chị Lý.
Phải biết rằng, giám đốc Lý bộ kế hoạch, là nữ cường nhân lừng lẫy nổi danh của tập đoàn họ Diệp, tuy tính cách không tồi, nhưng là một người cuồng công tác, với cấp dưới, yêu cầu vô cùng khắc nghiệt.
Không nghĩ tới, đại tiểu thư có thể chinh phục “người đàn bà thép” này.
Nhưng, cũng khó trách được. Mọi người không phải người mù, tự nhiên có thể nhìn ra, mấy ngày này, biểu hiện lúc thực tập của Vân Khuynh thật sự đáng giá để được thưởng thức.
Không ít người thông minh, cũng cảm nhận được phía trên muốn làm khó dễ Vân Khuynh. Nhưng mỗi lần làm khó dễ, nàng đều có thể giải quyết dễ dàng.
Có thể nói, đối với vị đại tiểu thư có thủ đoạn, quý khí mà không kiêu ngạo, làm người lại hoạt bát thân thiện, trên dưới tập đoàn, đều chỉ có một chữ “phục”.
Liền nói hôm nay, tuy nói là hoan nghênh người trong bộ kế hoạch cạnh tranh, nhưng thật ra, đối với người xuất sắc nhất, trong lòng mọi người, đã sớm nhận định là đại tiểu thư.
Hiện tại, mọi người chỉ chờ mong nàng sẽ có biểu hiện kinh diễm đến thế nào.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, Vân Khuynh cười cười, khẽ gật đầu, dùng ánh mắt bảo mọi người hãy chăm chú nhìn người đang triển lãm.
Quả là một người đoan trang hào phóng.
Rất nhanh, vài vị trình bày kế hoạch trước đã triển lãm xong.
Đến lượt Vân Khuynh lên sân khấu.
Nàng đứng dậy, đang muốn đi lên.
Bỗng dưng.
Cánh cửa “phanh” một tiếng bị đẩy ra. Giây tiếp theo, liền nghe thấy một giọng nữ mềm mại hơi hết hơi vang lên.
“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, không ngoài ý muốn thấy người tới là vị thiên kim khác đại danh đỉnh đỉnh nhà họ Diệp — Diệp Âm Âm.
Chỉ thấy cô ta tóc hơi toán loạn, mặt phiếm mồ hôi, một bộ dáng vội vàng chạy tới.
Diệp Âm Âm lưu ý đến ánh mắt của mọi người, vội hoảng loạn chỉnh sửa lại dung nhan.
“Tôi, tôi bỏ lỡ rồi sao?”
Khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu trắng bệch, phảng phất giây tiếp theo sẽ khóc, nhút nhát sợ sệt, lập tức khiến không ít đàn ông ở đây nảy sinh ý bảo vệ.
Nhưng, càng nhiều người thì bĩu môi, chịu không nổi mà dời mắt.
Nói đến chị Tiểu Tiểu này, từ khi cùng đại tiểu thư vào công ty thực tập tới nay, cũng rất được chú ý.
Nhưng, khác nhau ở chỗ, đại tiểu thư sau thực tập có được sự tôn trọng của mọi người. Mà vị này, một lời khó nói hết…
Năng lực làm việc cơ bản bằng không, nhiệm vụ thực tập toàn bộ đều hỏng, nhưng lại dùng ánh mắt vô thố nhìn mọi người, một bộ dáng lã chã chực khóc…
Đến ngày hôm sau, người giúp cô ta mạc danh bị ăn mệt.
Cho nên, hiện giờ, với vị này, trừ bỏ một vài sinh vật giống đực bị kích thích ý muốn bảo vệ, phần lớn đều tránh không kịp.
Hiện tại, bộ dáng Diệp Âm Âm thế này, nhất thời chẳng có ai tới nói chuyện.
Thoáng chốc, tẻ ngắt.
Qua vài giây, một người đàn ông trung niên đã mở miệng trước: “Không sao, nhất định có việc làm chậm trễ, ha ha. Tới là tốt rồi.”
Mọi người nhìn lại, là giám đốc Vương ở bộ quan hệ xã hội, tức khắc hiểu rõ. Vị này sao, thanh danh “phong lưu” sớm được lưu truyền, mọi người đều thấy nhưng không thể trách.
Nhưng thật ra Diệp Âm Âm nghe vậy, ánh mắt cảm kích e lệ nhìn về phía hắn, đẹp đến mức cặp mắt xanh kia đều hóa thành vũng nước xuân.
Thấy thế, Lý Dĩ San hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa mà đã mở miệng: “Được rồi. Nếu đã tới, thì vào đây đi.”
Diệp Âm Âm nắm chặt văn kiện trong tay, lại nói: “Chị Lý, em muốn triển lãm trước, có được không?”
Lý Dĩ San nhíu mày, vừa định nói gì, Vân Khuynh đột nhiên ngăn cô lại, nhỏ giọng: “Cứ để em ấy trước đi.”
Lý Dĩ San trong lòng vừa động, đoán đối phương sợ mình đắc tội vị “thiên kim” này, ánh mắt ấm áp, liền trầm giọng nói: “Cô đi trước đi.”
Ánh mắt Diệp Âm Âm sáng ngời, cơ hồ không áp được mừng như điên trong nội tâm, tận lực khắc chế cảm xúc của mình, chạy bước nhỏ đi lên.
Lên tới sân khấu, Diệp Âm Âm vừa đem hình ảnh của mình đưa lên.
Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Tiếp theo, liền có người kinh hô: “Tổng giám đốc Diệp, sao ngài lại tới đây?”
Đúng là Diệp Bỉnh Hiên!
Chỉ thấy hắn cười ôn nhuận, mang theo đoàn người đi đến: “Kế hoạch khai phá ‘Địa vương’ lần này có ý nghĩ lớn với công ty, tôi tới quan sát kế hoạch của mọi người, mọi người không ngại chứ?”
Lập tức, mọi người liền không dám. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, tổng giám đốc Diệp, căn bản vì làm hậu thuẫn cho em gái nhỏ của mình mà tới…
Kế hoạch của Diệp Âm Âm, ở trong tâm tình phức tạp của khán giả, bắt đầu triển lãm.
Trình chiếu PPT (*) lóa mắt, thanh âm mềm mại run nhè nhẹ, thuận lợi triển lãm xong.
(*) PPT: định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước
Hình như…
Cũng không kém a. Gì…?
Rất nhiều người lắng nghe, ánh mắt thay đổi.
Kế hoạch này, một chút cũng không kém!
Thậm chí có thể nói là, kinh diễm.
Nhưng, Diệp Âm Âm này làm sao làm được?
Người liên quan dưới đài dần chìm đắm trong triển lãm.
Chỉ có hai người, sắc mặt ngày càng không thích hợp.
“Phần trình bày của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người.”
Theo lời kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Bỉnh Hiên tràn đầy ý cười, sủng nịch nhìn Diệp Âm Âm.
Mọi người đều thấy, thái độ của tổng giám đốc Diệp! Tức khắc, tiếng vỗ tay to hơn, thậm chí còn có người huýt sáo.
Gương mặt Diệp Âm Âm ửng đỏ, hiện ra thần thái thẹn thùng, cô ta liên tục nói cảm ơn, muốn đi xuống.
“Thật là một triển lãm làm mắt mọi người sáng ngời, ý nghĩ thiết kế cũng rất khó gặp. Tôi thấy, vị vừa trình bày này, không bằng ở lại để chúng ta giới thiệu một chút?”
Giọng nữ thanh thoát lạnh lùng vang lên.
Vân Khuynh ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bỗng chốc đứng lên, thẳng tắp nhìn về phía Diệp Âm Âm, trong mắt, là một mảnh lạnh lẽo.
Lời nói vừa dứt, liền thấy nhân nhi trên sân khấu trắng mặt, run giọng nói:
“Chị… chị có ý gì?”
Dưới sân khấu, mọi người cũng khó hiểu.
Lời này của Vân Khuynh, có cất giấu đao kiếm, chẳng lẽ, cô ấy thấy Diệp Âm Âm có uy hiếp, cố ý gây khó dễ?
Này… không thể nào?
Hai người quan hệ không tồi, sao có thể?
Vân Khuynh đương nhiên chú ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, nhưng nàng lại làm như không phát hiện, cười nhạt ra tiếng.
“Tôi chỉ thấy kỳ quái, vị này có phải có tâm linh cảm ứng với tôi hay không. Nếu không, tại sao cùng ý tưởng tôi từng có không mưu mà hợp.”
Nàng lạnh lùng liếc Diệp Âm Âm: “Cô có dám khẳng định, kế hoạch này, xuất phát từ ngòi bút của mình hay không? Hay là, cô ăn trộm?”
Lời còn chưa dứt, Diệp Âm Âm đã thất thanh kêu lên: “Vân Khuynh, chị, chị đừng ngậm máu phun người!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook