Hệ Thống Ma Phương Lục Đồ
-
Chương 21: Đắc Thủ Địa Sâm
Lâm Thần cảm giác như mình bị bỏ bẫy vậy nhìn hai ông cháu vui đùa tí tửng hắn nhất thời đen mặt. Sau cùng lão nhân cũng chấp nhận Lâm Thần hộ tống.
Đoàn hái thảo dược cũng chỉ có bốn người ngoài hai ông cháu Trần gia ra thì còn lại hai thanh niên là học đồ của Trần Hâm lão. Nhận nhiệm vụ hộ tống này không chỉ có Lâm Thần còn có 2 người nữa đều là Kim cấp dong binh.
Một người khoảng 30 tuổi có tu vi Kết Đan trung kì là 1 dong binh giả kì cựu có hơn 10 năm trong nghề.
[ Dịch Dương
Cảnh giới: Kết Đan trung kì.
Lực chiến: 2650.
Thần hồn: 1200 ]
Người còn lại là 1 thiếu niên trẻ tuổi như Lâm Thần khoảng 21 tuổi hắn ăn mặc phong tiên đạo cốt rất đạo mạo tuấn tú, đặc biệt hắn cũng nhận nhiệm vụ này với tư cách khanh khách thành viên như Lâm Thần.
[ Công Dương Thành
Cảnh giới: Kết Đan đỉnh
Lực chiến: 2850
Thần hồn: 1600 ]
Qua số liệu của hắn Lâm Thần đoán đây chắc là đệ tử thế gia hay chân truyền đệ tử nào ra đây đi lịch luyện đây.
Đoàn người rất an toàn đi vào Vạn Lâm Nhai nhưng bình yên tất không kéo dài được lâu. Nguy hiểm luôn tìm ẩn tại Vạn Lâm Nhai dù người không muốn gặp nhưng nguy hiểm luôn có cách tìm tới họ.
Tiểu la lỵ Trần Dung tuổi còn nhỏ không nhận thức được nguy hiểm y tiến vào Vạn Lâm Nhai như đi dạo vườn hoa hết đuổi theo con sóc nhỏ lại ngắt vài bông hoa lạ thật nếu không có Dịch Dương người có kinh nghiệm sương máu trong nghề này Trần Dung chắc không mất mạng cũng mất 1 lớp da.
Mọi người trong nhóm bảo vệ tinh thần ai cũng căng cứng cảnh giới xung quanh. Đột nhiên.......
Gàoooooooooo!
Từ đâu 1 đầu Hắc Hùng vồ ra đoàn người.
- Cẩn thận đừng làm thương nó! - trái với ý nghĩ của Lâm Thần hắn nghe Trần Hâm lão hét toáng lên.
Lâm Thần vừa định tung quyền đấm bay đại Hắc Hùng cũng bị giọng nói của Trần Hâm ngăn lại.
- Đừng thương đến nó, đây là Địa Sâm Hùng trên người nó mật gấu là 1 miếng Địa Sâm với kích cỡ này chắc phải là 500 năm trở lên! Ha Ha Trần Hâm ta thật may mắn.
Lâm Thần cũng có chút động tâm với món trân tài dị bảo này, Địa Sâm từ Địa Sâm Hùng nghe nói vô cùng quý hiếm phải 1000 con Địa Hùng mới đản sinh ra Địa Sâm. Địa Sâm có công dụng rất thực tiễn dùng ăn trực tiếp có thể bồi bổ cường độ thân thể hoặc luyện chế 1 loại Bảo Đan Đoán Thể đan gia tăng 4 thành lực lượng nhục thân cho người sử dụng.
Công Dương Thành nghe nói cũng lá sinh động tâm với Địa Sâm, dù là thế gia đệ tử nhưng với trân bảo vạn kim khó cầu này hắn cũng sinh tham niệm.
- Chư vị chỉ cần giúp ta chế phục đầu Địa Sâm Hùng này Trần mỗ nguyện bỏ thêm 100 hạ phẩm linh thạch cho mỗi người!
Dịch Dương nghe mà mừng rỡ hắn không như tiểu phú hào Lâm Thần hay thế gia đệ tử Công Dương Thành, làm 1 tán tú tài nguyên luôn thiếu hụt nên 100 hạ phẩm linh thạch này đủ để 1 tháng tu luyện.
Dịch Dương hăng hái dẫn trước xuất thủ nhưng theo lời Trần Hâm lão chỉ được chế thủ đánh ngất nó nhưng không được bất kì 1 chút thương tổn nào lên đầu yêu thú nếu không Địa Sâm sẽ trôi đi công cốc.
Đầu Địa Sâm Hùng này chỉ là tam giai sơ kì yêu thú với thực lực của 3 người hộ tống hoàn toàn dư sức quật ngã nó nhưng........... chế phục đánh ngất ư? Cái này có chút khó!
Dịch Dương cùng Công Tôn Thành hai người dương đông kích tây tìm sơ hở đánh ngất Địa Sâm Hùng. Riêng Lâm Thần hắn chẳng buồn động tay chân, Địa Sâm mặc dù tốt nhưng cũng không khiến Lâm Thần ra tay hắn rõ ràng mình cần thiết yếu làm nhiệm vụ Ma Phương giao cho trước tiên không thiết phải nán lại tầm bảo.
Gào!
Địa Sâm Hùng phẫn nộ vồ tới vồ lui không bắt nỗi gấu áo của hai người, nó lộng người trở hướng nhìn chằm đám người dược sĩ hầu hết sự chú ý của nó đều nhằm vào Trần Dung vì nàng yếu nhất mà.
- Cẩn thận!
Dịch Dương nhịn hết nỗi muốn ra đại chiêu đánh thương đầu hùng này thì...
- Không được.....! - Trần Hâm nhảy ra ngăn Dịch Dương lại đồng thời 1 cỗ nhu lực đẩy Trần Dung ra.
Địa Sâm Hùng vồ hụt liền đổi mục tiêu, lần này vừa vặn mục tiêu là Lâm Thần kẻ không 1 chút khí tức nào tỏa ra đứng như 1 pho tượng. Lâm Thần nhìn Địa Sâm Hùng lao tới mà cười khổ hắn nhưng không định ra tay đâu nhưng...........dưng tới miệng không lẻ không ăn!
Thủ trảo như thiểm điện bắt chính xác nơi mật gấu, thủ trảo như thần binh lợi khí phá xuyên da thịt Địa Sâm Hùng bắt ngay cây Địa Sâm tại mật gấu rút ra.
Phọt!
Địa Sâm Hùng chồm người lên thì đứng sũng người, ánh mặt vẻ mặt hung tợn tự bao giờ bay biến thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi khủng khiếp như sâu kiến đối mặt quân vương. Đúng, dù là ma thú nhưng bản năng vẫn mách bảo cho nó sự tồn tại nguy hiểm của Lâm Thần nó bị khuôn mặt mỉm cười huyền thoại của Lâm Thần dọa thất hồn phách tán.
Ầm!
Xác Địa Sâm Hùng ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cái xác to lớn nhưng không thể che lấp dáng người huyết tinh lãnh khốc của Lâm Thần, hắn đứng đây với máu bắn đầy người tay vẫn cầm lấy cây Địa Sâm màu đất kia. Lạ ở chỗ dù cả người Lâm Thần tanh tưởi mùi máu nhưng cây Địa Sâm lại tỏa hương thơm kì lạ phản phất lan tỏa át lẫn mùi máu.
Lâm Thần xé 1 tấm vải áo cuộn cấy Địa Sâm lại thản nhiên bỏ vào ngực áo.
Trần Hâm là người gấp gáp nhất, hắn sợ cơ hội đột phá Luyện Đan Đại Sư của mình bay mất phi như bay tới trước mặt Lâm Thần.
- Tiểu tử khá lắm! Không ngờ ngươi lại biết thủ thuật thu lấy Địa Sâm, nào đưa cho ta!
Lâm Thần nhìn Trần Hâm như 1 thằng ngốc.
“ Đùa! “
Trần Hâm thấy Lâm Thần không có ý giao ra Địa Sâm sắc mặt tối sầm hơi bực nhưng vẫn cố ra vẻ hòa hoãn.
- Tiểu hữu ta ra giá 5000 hạ phẩm linh hạ thế nào!
- Không hứng thú! - Lâm Thần hững hờ.
- Tiểu hữu ta là 1 tên Luyện Đan Sư hậu kì, ngươi bán Địa Sâm cho ta coi như nhận ân tình của 1 Luyện Đan Sư đấy!
- Xin lỗi Địa Sâm có ích với ta, ta không có nghĩa vụ giao Địa Sâm cho ngươi!
Trần Hâm sắc mặt tái mét như gan heo đường đường là 1 gã Luyện Đan Sư đại danh đỉnh đỉnh được bao nhiêu thế lực mời chào phải đi hạ mình trước 1 tiểu bối không những vậy còn bị hắn khinh thường. Hắn chưa kịp phát nộ thì từ sau 1 người vọt lên quát.
- Tiểu tử mau giao Địa Sâm ra đây! Ngươi có tư cách gì thu lấy nó! - người đang hùng hổ giận giữ là Dịch Dương, hắn vừa nghe tới thân phận của Trần Hâm liền không nghĩ nhiều lao lên lấy lòng. Một tên tán tu như hắn mà được 1 tên Luyện Đan Sư coi trọng không biết tốt thế nào.
Lâm Thần khinh thường những kẻ hôi pháo tài lanh trực tiếp bỏ qua Dịch Dương hướng về phía Trần Hâm.
- Ta chỉ có nhiệm vụ hộ tống đoàn hái thuốc đi Bảo Đa Thành chứ không có nhiệm vụ phải giúp các ngươi hái thuốc tầm bảo! Vậy nên 1 là là im miệng tiếp tục lên đường, 2 là chia tay tại đây!
Lâm Thần rất trực tiếp không dài dòng, hắn cảm thấy quyết định tham gia nhiệm vụ có chút sai lầm không ngờ phiền phức như thế, trực tiếp rời đi có vẻ tốt hơn.
- Tốt ngươi có thể rời đi nhưng Địa Sâm phải để lại,nếu không.....khà khà....!
Dịch Dương trực tiếp rút kiếm ra hướng Lâm Thần đâm tới. Lâm Thần cười khẩy trong sát na với 1 chút di động liền bỏ qua thanh kiếm đâm tới áp sát đối diện dịch dương.
Dịch Dương giật mình bị dọa cho hết hồn, 1 gương mặt ma quỷ vô thanh vô thức xuất hiện trước mặt hắn gương mặt ấy đang cười vì sao mà........
Phốc!
Quyền dứt khoát nhanh mà gọn đập vào ngực Dịch Dương, quyền này Lâm Thần không cần bảo lưu 10 vạn cân tả hữu như boom dội oanh nát ngực Dịch Dương.
Hít!
Dịch Dương như 1 tờ giấy mỏng bị oanh không sức hoàn thủ cả người văng vào 1 gốc cây to đụng ngã cả cây người rũ xuống máu chảy ròng ròng không rõ sống chết.
- Nhất kích tất sát! Lại là nhất kích tất sát nhưng Dịch Dương là Kim cấp dong binh Kết Đan võ giả cơ mà! Lẽ nào tiểu tử này là.......
Trần Hâm há hốc mồm âm thanh chưa dứt thì cảm thấy 1 cỗ lực chặn nghẹn họng hắn. Trảo thủ như thần khí bóp lấy cổ Trần Hâm, Lâm Thần xách hắn lên sát khí tỏa ra.
- Ta không muốn tuyệt sát đừng bắt ta làm thế!
Trần Hâm chưa kịp hoàn hồn thì bị thảy xuống đất vứt như 1 con chó già, hắn tức lắm muốn lộng lên đánh trả nhưng bắt gặp ánh mắt âm lãnh không chút kiêng kị của Lâm Thần hắn buông tha ý nghĩ. Nói thật có ai tự tin dám đứng trước mặt tử thần xông xáo đòi đánh trả, thử đi rồi sẽ có diệp được thấy bản thân mình từ đằng sau ngay ( cái này hơi tối nghĩa nhưng hi vọng hiểu).
Lâm Thần bỏ lại đoàn người trong sự ngơ ngác hắn cũng chẳng thèm đi quan tâm sống chết của đoàn hái thuốc nữa thứ duy nhất khiến sát khí Lâm Thần nguôi bớt chắc do Lâm Thần bắt gặp ánh mắt đọng nước sợ hãi của tiểu la lỵ Trần Dung, hắn thở dài đành bỏ qua.
Lâm Thần 1 thân 1 mình hành động dễ dàng hơn nhìu, hắn không cần che dấu thi triển toàn lực tăng tốc độ lên vận tốc chóng mặt lao 1 đường đi Bảo Đa Thành.
................................................
Bảo Đa Thành có vị trí long cuộn hổ ngồi dân cư tập trung đông đúc nhất Đông Châu.
Đứng đầu Bảo Đa thành là 1 cái Bảo Đa Vương triều đứng đầu là hoàng tộc Bảo gia. Ngoài ra còn có Đan Đạo Đoàn và Khí Tháp là hai thế lực cự đại không dưới hoàng tộc, bên dưới hoàng tộc có tứ đại thế gia Vinh gia, Diệu gia, Công Tôn gia và Đoàn gia.
Bảo Đa Thành không như những nơi long ngư hỗn tạp khác vì để sống ở đây đa phần người đều có tiền có quyền, tầng lớp tận cùng nhất như nô lệ hay người hầu đều có tu vi ít nhất Luyện Khí đỉnh. Để vào thành cũng không phải đơn giản muốn là vào, cần giao nộp 100 trung phẩm linh thạch hoặc có người bảo kê đi vào mới thỏa.
Lâm Thần hắn 2 ngày đêm chạy trối chết cuối cùng cũng đến được đại môn Bảo Đa Thành. Còn về việc vì sao hắn chạy trối chết là 1 câu chuyện dài 1 chương khác không tiện kể.
Chỉ có thể nói tóm tắt gói gọn trong những việc sau: ngáo -> đụng cao giai yêu thú -> chạy bán sống bán chết.
***Đói quá đói chết mất! Buồn quá buồn chết mất! Vừa đoi vừa buồn sao tiếp tục đc đây! Đút like đút tim vào nào!******
Đoàn hái thảo dược cũng chỉ có bốn người ngoài hai ông cháu Trần gia ra thì còn lại hai thanh niên là học đồ của Trần Hâm lão. Nhận nhiệm vụ hộ tống này không chỉ có Lâm Thần còn có 2 người nữa đều là Kim cấp dong binh.
Một người khoảng 30 tuổi có tu vi Kết Đan trung kì là 1 dong binh giả kì cựu có hơn 10 năm trong nghề.
[ Dịch Dương
Cảnh giới: Kết Đan trung kì.
Lực chiến: 2650.
Thần hồn: 1200 ]
Người còn lại là 1 thiếu niên trẻ tuổi như Lâm Thần khoảng 21 tuổi hắn ăn mặc phong tiên đạo cốt rất đạo mạo tuấn tú, đặc biệt hắn cũng nhận nhiệm vụ này với tư cách khanh khách thành viên như Lâm Thần.
[ Công Dương Thành
Cảnh giới: Kết Đan đỉnh
Lực chiến: 2850
Thần hồn: 1600 ]
Qua số liệu của hắn Lâm Thần đoán đây chắc là đệ tử thế gia hay chân truyền đệ tử nào ra đây đi lịch luyện đây.
Đoàn người rất an toàn đi vào Vạn Lâm Nhai nhưng bình yên tất không kéo dài được lâu. Nguy hiểm luôn tìm ẩn tại Vạn Lâm Nhai dù người không muốn gặp nhưng nguy hiểm luôn có cách tìm tới họ.
Tiểu la lỵ Trần Dung tuổi còn nhỏ không nhận thức được nguy hiểm y tiến vào Vạn Lâm Nhai như đi dạo vườn hoa hết đuổi theo con sóc nhỏ lại ngắt vài bông hoa lạ thật nếu không có Dịch Dương người có kinh nghiệm sương máu trong nghề này Trần Dung chắc không mất mạng cũng mất 1 lớp da.
Mọi người trong nhóm bảo vệ tinh thần ai cũng căng cứng cảnh giới xung quanh. Đột nhiên.......
Gàoooooooooo!
Từ đâu 1 đầu Hắc Hùng vồ ra đoàn người.
- Cẩn thận đừng làm thương nó! - trái với ý nghĩ của Lâm Thần hắn nghe Trần Hâm lão hét toáng lên.
Lâm Thần vừa định tung quyền đấm bay đại Hắc Hùng cũng bị giọng nói của Trần Hâm ngăn lại.
- Đừng thương đến nó, đây là Địa Sâm Hùng trên người nó mật gấu là 1 miếng Địa Sâm với kích cỡ này chắc phải là 500 năm trở lên! Ha Ha Trần Hâm ta thật may mắn.
Lâm Thần cũng có chút động tâm với món trân tài dị bảo này, Địa Sâm từ Địa Sâm Hùng nghe nói vô cùng quý hiếm phải 1000 con Địa Hùng mới đản sinh ra Địa Sâm. Địa Sâm có công dụng rất thực tiễn dùng ăn trực tiếp có thể bồi bổ cường độ thân thể hoặc luyện chế 1 loại Bảo Đan Đoán Thể đan gia tăng 4 thành lực lượng nhục thân cho người sử dụng.
Công Dương Thành nghe nói cũng lá sinh động tâm với Địa Sâm, dù là thế gia đệ tử nhưng với trân bảo vạn kim khó cầu này hắn cũng sinh tham niệm.
- Chư vị chỉ cần giúp ta chế phục đầu Địa Sâm Hùng này Trần mỗ nguyện bỏ thêm 100 hạ phẩm linh thạch cho mỗi người!
Dịch Dương nghe mà mừng rỡ hắn không như tiểu phú hào Lâm Thần hay thế gia đệ tử Công Dương Thành, làm 1 tán tú tài nguyên luôn thiếu hụt nên 100 hạ phẩm linh thạch này đủ để 1 tháng tu luyện.
Dịch Dương hăng hái dẫn trước xuất thủ nhưng theo lời Trần Hâm lão chỉ được chế thủ đánh ngất nó nhưng không được bất kì 1 chút thương tổn nào lên đầu yêu thú nếu không Địa Sâm sẽ trôi đi công cốc.
Đầu Địa Sâm Hùng này chỉ là tam giai sơ kì yêu thú với thực lực của 3 người hộ tống hoàn toàn dư sức quật ngã nó nhưng........... chế phục đánh ngất ư? Cái này có chút khó!
Dịch Dương cùng Công Tôn Thành hai người dương đông kích tây tìm sơ hở đánh ngất Địa Sâm Hùng. Riêng Lâm Thần hắn chẳng buồn động tay chân, Địa Sâm mặc dù tốt nhưng cũng không khiến Lâm Thần ra tay hắn rõ ràng mình cần thiết yếu làm nhiệm vụ Ma Phương giao cho trước tiên không thiết phải nán lại tầm bảo.
Gào!
Địa Sâm Hùng phẫn nộ vồ tới vồ lui không bắt nỗi gấu áo của hai người, nó lộng người trở hướng nhìn chằm đám người dược sĩ hầu hết sự chú ý của nó đều nhằm vào Trần Dung vì nàng yếu nhất mà.
- Cẩn thận!
Dịch Dương nhịn hết nỗi muốn ra đại chiêu đánh thương đầu hùng này thì...
- Không được.....! - Trần Hâm nhảy ra ngăn Dịch Dương lại đồng thời 1 cỗ nhu lực đẩy Trần Dung ra.
Địa Sâm Hùng vồ hụt liền đổi mục tiêu, lần này vừa vặn mục tiêu là Lâm Thần kẻ không 1 chút khí tức nào tỏa ra đứng như 1 pho tượng. Lâm Thần nhìn Địa Sâm Hùng lao tới mà cười khổ hắn nhưng không định ra tay đâu nhưng...........dưng tới miệng không lẻ không ăn!
Thủ trảo như thiểm điện bắt chính xác nơi mật gấu, thủ trảo như thần binh lợi khí phá xuyên da thịt Địa Sâm Hùng bắt ngay cây Địa Sâm tại mật gấu rút ra.
Phọt!
Địa Sâm Hùng chồm người lên thì đứng sũng người, ánh mặt vẻ mặt hung tợn tự bao giờ bay biến thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi khủng khiếp như sâu kiến đối mặt quân vương. Đúng, dù là ma thú nhưng bản năng vẫn mách bảo cho nó sự tồn tại nguy hiểm của Lâm Thần nó bị khuôn mặt mỉm cười huyền thoại của Lâm Thần dọa thất hồn phách tán.
Ầm!
Xác Địa Sâm Hùng ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cái xác to lớn nhưng không thể che lấp dáng người huyết tinh lãnh khốc của Lâm Thần, hắn đứng đây với máu bắn đầy người tay vẫn cầm lấy cây Địa Sâm màu đất kia. Lạ ở chỗ dù cả người Lâm Thần tanh tưởi mùi máu nhưng cây Địa Sâm lại tỏa hương thơm kì lạ phản phất lan tỏa át lẫn mùi máu.
Lâm Thần xé 1 tấm vải áo cuộn cấy Địa Sâm lại thản nhiên bỏ vào ngực áo.
Trần Hâm là người gấp gáp nhất, hắn sợ cơ hội đột phá Luyện Đan Đại Sư của mình bay mất phi như bay tới trước mặt Lâm Thần.
- Tiểu tử khá lắm! Không ngờ ngươi lại biết thủ thuật thu lấy Địa Sâm, nào đưa cho ta!
Lâm Thần nhìn Trần Hâm như 1 thằng ngốc.
“ Đùa! “
Trần Hâm thấy Lâm Thần không có ý giao ra Địa Sâm sắc mặt tối sầm hơi bực nhưng vẫn cố ra vẻ hòa hoãn.
- Tiểu hữu ta ra giá 5000 hạ phẩm linh hạ thế nào!
- Không hứng thú! - Lâm Thần hững hờ.
- Tiểu hữu ta là 1 tên Luyện Đan Sư hậu kì, ngươi bán Địa Sâm cho ta coi như nhận ân tình của 1 Luyện Đan Sư đấy!
- Xin lỗi Địa Sâm có ích với ta, ta không có nghĩa vụ giao Địa Sâm cho ngươi!
Trần Hâm sắc mặt tái mét như gan heo đường đường là 1 gã Luyện Đan Sư đại danh đỉnh đỉnh được bao nhiêu thế lực mời chào phải đi hạ mình trước 1 tiểu bối không những vậy còn bị hắn khinh thường. Hắn chưa kịp phát nộ thì từ sau 1 người vọt lên quát.
- Tiểu tử mau giao Địa Sâm ra đây! Ngươi có tư cách gì thu lấy nó! - người đang hùng hổ giận giữ là Dịch Dương, hắn vừa nghe tới thân phận của Trần Hâm liền không nghĩ nhiều lao lên lấy lòng. Một tên tán tu như hắn mà được 1 tên Luyện Đan Sư coi trọng không biết tốt thế nào.
Lâm Thần khinh thường những kẻ hôi pháo tài lanh trực tiếp bỏ qua Dịch Dương hướng về phía Trần Hâm.
- Ta chỉ có nhiệm vụ hộ tống đoàn hái thuốc đi Bảo Đa Thành chứ không có nhiệm vụ phải giúp các ngươi hái thuốc tầm bảo! Vậy nên 1 là là im miệng tiếp tục lên đường, 2 là chia tay tại đây!
Lâm Thần rất trực tiếp không dài dòng, hắn cảm thấy quyết định tham gia nhiệm vụ có chút sai lầm không ngờ phiền phức như thế, trực tiếp rời đi có vẻ tốt hơn.
- Tốt ngươi có thể rời đi nhưng Địa Sâm phải để lại,nếu không.....khà khà....!
Dịch Dương trực tiếp rút kiếm ra hướng Lâm Thần đâm tới. Lâm Thần cười khẩy trong sát na với 1 chút di động liền bỏ qua thanh kiếm đâm tới áp sát đối diện dịch dương.
Dịch Dương giật mình bị dọa cho hết hồn, 1 gương mặt ma quỷ vô thanh vô thức xuất hiện trước mặt hắn gương mặt ấy đang cười vì sao mà........
Phốc!
Quyền dứt khoát nhanh mà gọn đập vào ngực Dịch Dương, quyền này Lâm Thần không cần bảo lưu 10 vạn cân tả hữu như boom dội oanh nát ngực Dịch Dương.
Hít!
Dịch Dương như 1 tờ giấy mỏng bị oanh không sức hoàn thủ cả người văng vào 1 gốc cây to đụng ngã cả cây người rũ xuống máu chảy ròng ròng không rõ sống chết.
- Nhất kích tất sát! Lại là nhất kích tất sát nhưng Dịch Dương là Kim cấp dong binh Kết Đan võ giả cơ mà! Lẽ nào tiểu tử này là.......
Trần Hâm há hốc mồm âm thanh chưa dứt thì cảm thấy 1 cỗ lực chặn nghẹn họng hắn. Trảo thủ như thần khí bóp lấy cổ Trần Hâm, Lâm Thần xách hắn lên sát khí tỏa ra.
- Ta không muốn tuyệt sát đừng bắt ta làm thế!
Trần Hâm chưa kịp hoàn hồn thì bị thảy xuống đất vứt như 1 con chó già, hắn tức lắm muốn lộng lên đánh trả nhưng bắt gặp ánh mắt âm lãnh không chút kiêng kị của Lâm Thần hắn buông tha ý nghĩ. Nói thật có ai tự tin dám đứng trước mặt tử thần xông xáo đòi đánh trả, thử đi rồi sẽ có diệp được thấy bản thân mình từ đằng sau ngay ( cái này hơi tối nghĩa nhưng hi vọng hiểu).
Lâm Thần bỏ lại đoàn người trong sự ngơ ngác hắn cũng chẳng thèm đi quan tâm sống chết của đoàn hái thuốc nữa thứ duy nhất khiến sát khí Lâm Thần nguôi bớt chắc do Lâm Thần bắt gặp ánh mắt đọng nước sợ hãi của tiểu la lỵ Trần Dung, hắn thở dài đành bỏ qua.
Lâm Thần 1 thân 1 mình hành động dễ dàng hơn nhìu, hắn không cần che dấu thi triển toàn lực tăng tốc độ lên vận tốc chóng mặt lao 1 đường đi Bảo Đa Thành.
................................................
Bảo Đa Thành có vị trí long cuộn hổ ngồi dân cư tập trung đông đúc nhất Đông Châu.
Đứng đầu Bảo Đa thành là 1 cái Bảo Đa Vương triều đứng đầu là hoàng tộc Bảo gia. Ngoài ra còn có Đan Đạo Đoàn và Khí Tháp là hai thế lực cự đại không dưới hoàng tộc, bên dưới hoàng tộc có tứ đại thế gia Vinh gia, Diệu gia, Công Tôn gia và Đoàn gia.
Bảo Đa Thành không như những nơi long ngư hỗn tạp khác vì để sống ở đây đa phần người đều có tiền có quyền, tầng lớp tận cùng nhất như nô lệ hay người hầu đều có tu vi ít nhất Luyện Khí đỉnh. Để vào thành cũng không phải đơn giản muốn là vào, cần giao nộp 100 trung phẩm linh thạch hoặc có người bảo kê đi vào mới thỏa.
Lâm Thần hắn 2 ngày đêm chạy trối chết cuối cùng cũng đến được đại môn Bảo Đa Thành. Còn về việc vì sao hắn chạy trối chết là 1 câu chuyện dài 1 chương khác không tiện kể.
Chỉ có thể nói tóm tắt gói gọn trong những việc sau: ngáo -> đụng cao giai yêu thú -> chạy bán sống bán chết.
***Đói quá đói chết mất! Buồn quá buồn chết mất! Vừa đoi vừa buồn sao tiếp tục đc đây! Đút like đút tim vào nào!******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook