Hệ Thống Liệp Diễm
Chương 13: Nữ tử bán thân (2)

Tiểu đồng cũng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nhưng không thèm để ý đến hắn, cầm mười lượng đến trước mặt người mẹ trẻ, quát:

-Đây là mười kim tệ, mau đi theo chúng ta.

Người mẹ trẻ vừa nhìn mấy nén bạc trắng lóa vừa đưa mắt nhìn Long Ngạo, tựa hồ có chút không tình nguyện. Long ngạo trong lòng cảm thấy nao nao: "Chẳng lẽ thiếu phụ này muốn đi theo ta".

Nghĩ vậy trong lòng Long Ngạo như nở hoa cười thầm hắc hắc, chẳng lẽ ta cũng giống như trong truyền thuyết có khí thế của bá vương, thánh hiền. Chỉ gặp nhau một lát mà đã làm cho người mẹ trẻ xinh xắn này động lòng muốn đi theo hắn.

Người mẹ trẻ thực ra là không phải như hắn vừa nghĩ, chẳng qua là vừa rồi thấy Long Ngạo ra tay nghĩa hiệp, nói giúp đôi lời cho mẹ con nàng, nếu nàng biết được trong lòng Long Ngạo nghĩ vậy, phòng chừng còn có thể phát sinh ác cảm đối với hắn.

Người mẹ trẻ đã cắm biển bán thân nuôi con cũng đã lâu, bây giờ thấy có người chịu xuất ra kim tiền, liền hai tay run run đón lấy mười lượng bạc, ôm lấy tiểu hài tử dưới đất, chuẩn bị đi theo chủ nhân mới về nhà.

Hoa phục công tử cẩn thận liếc mắt đánh giá thái độ của người mẹ trẻ, xem ra hắn cũng hài lòng, bất quá ánh mắt của hắn lúc này lại chuyển sang nhìn bé gái trong tay của người mẹ trẻ, sắc mặt cũng theo thế mà biến đổi, cao giọng nói với tên tiểu đồng theo hầu:

Hoa phục công tử cẩn thận liếc mắt đánh giá thái độ của người mẹ trẻ, xem ra hắn cũng hài lòng, bất quá ánh mắt của hắn lúc này lại chuyển sang nhìn bé gái trong tay của người mẹ trẻ, sắc mặt cũng theo thế mà biến đổi, cao giọng nói với tên tiểu đồng theo hầu:

-Lan Toàn ( là họ hoa nhé), tìm ai đó đem cho bé gái này đi, bổn công tử không nuôi những người thừa.

Tên hầu nhỏ nghe vậy liền tiến lên giằng bé gái khỏi tay người mẹ trẻ, nữ tử thấy vậy sắc mặt tái nhợt đi, vội vàng lui về phía sau, ôm chặt nữ nhi của mình, van xin:

– Đại lão gia, xin người, xin người hãy ban phát thiện tâm để cho thiếp đem theo Linh nhi, thiếp đã có kim tệ, cũng không để Linh nhi làm hao tốn tiền bạc của ngài đâu.

Hoa phục công tử hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến lời van xin của người mẹ trẻ, nói với tên hầu nhỏ:

– Lan Toàn, đừng nghe nó lải nhải nữa, mau đem đứa bé kia bán vào kỹ viện cho ta.

Người mẹ trẻ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đặt lại mấy nén bạc xuống đất:

-Ta không cần kim tệ của các ngươi nữa, ta không bán thân nữa, để cho mẹ con ta đi.

Tên hầu nhỏ cười to lên vài tiếng, đoạn nói:

-Xú nương kia, đã lọt vào mắt xanh của công tử nhà ta thì hôm nay ngươi không muốn bán thân cũng phải bán.

Nói xong y tiến lên dành lấy đứa bé trong tay nữ tử.

"Bốp!"

Một âm thanh vang lên đồng thời với tiếng kêu đau đớn của tên hầu nhỏ, nhìn lại thì đã thấy hắn nằm dưới mặt đất.

Một gã thị vệ đứng sau lưng hoa phục công tử lập tức nói:

– Công tử, vị tiểu ca kia thân thủ bất phàm, không biết là đệ tử của vị cao nhân nào, hay là chuyện này bỏ qua đi. Ta thấy nếu chúng ta cứng rắng đối đầu sẽ nhân lại thất bại. Hắn đi theo cha của tên công tử này lâu nên ánh mắt cũng rất chính xác,thấy Long Ngạo xuất thủ cực nhanh, thân pháp kỳ quái, ắt có lai lịch không tầm thường nên lên tiếng nhắc nhở thiếu gia.

Hoa phục nam tử đối với lời nhắc nhở của hai tên hộ vệ có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng rồi nói:

-To gan, phụ thân ta thu dụng các ngươi để bảo vệ cho ta nhưng các ngươi lại đề cao chí khí người khác, tự hạ uy phong của mình, thật là đồ vô dụng, tốn cơm tốn gạo. Ở trong thành Lâm thiên này có rất ít người có thể cản được trở được ta.

– "Xú tiểu tử, ngươi là ai? Đã biết ta là ai hay chưa? Dám can thiệp vào chuyện của ta, có lẽ ngươi đã chán sống rồi, song vệ mau bắt hắn cho ta." Hoa phục nam tử quả thật là không thèm để mắt đến Lòn Ngạo chút nào, công tâm mà nói thì trong thành Lâm thiên ngoại trừ các trưởng lão ra thì hắn không sợ ai.

Song vệ mặc dù biết Long Ngạo bản lĩnh không tầm thường nhưng chủ nhân một khi đã lên tiếng cũng không dám cãi lại. Hai người lập tức chia ra, một người tiếp tục bảo vệ hoa phục công tử, một người lập tức tiến lên đối phó với Long Ngạo.

– "Vị công tử này, thân thủ không kém, xin hỏi sư thừa xuất xứ từ đâu?" Song vệ mặc dù làm việc cho Lan gia nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều tác phong của giang hồ tu sĩ. Biết rõ trước khi động thủ nên biết rõ lai lịch của đối phương, nếu không ra tay sát hại ắt sẽ bị tôn trưởng đối phương tìm đến gây phiền toái.

Nếu là người bình thường, khi đối thủ hỏi như vậy ắt sẽ đối đáp vài câu, thế nhưng Long Ngạo hôm nay trong lòng bực bội, làm sao còn tâm trí để đối thoại cơ chứ:

– Được rồi đại thúc, nhìn ngươi cũng không giống chó săn lắm, mau động thủ đi đừng nhiều lời nữa.

"Chó săn" đây chính là điều đại kỵ của song vệ, lúc trước kia khi đầu thân vào Lan gia đã bị không ít người nói bọn chúng chỉ có thể làm cho săn mà thôi, dần dần mọi người cũng đã quen dần nên không ai nói gì nữa.

Thị vệ nhất thời sắc mặt trầm xuống, ánh mắt phát ra hàn quang băng lãnh, quát lên một tiếng, xuất chiêu công kích sử dụng chín thành lực đạo, một đạo chưởng ảnh trong nháy mắt ập đến trước mặt Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười chế nhạo, trở tay nghênh tiếp, chỉ sử dụng ba thành lực đạo.

"Bộp!"

Một âm thanh khẽ vang lên, chỉ thấy thân thể thị vệ run rẩy bị đánh bay ra ngoài ba trượng, người ở không trung há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống đất thân thể tiếp tục lăn vài vòng mới đứng lên được.

Thị vệ sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lộ ra ánh mắt kinh hãi, khẽ liếc nhìn hoa phục công tử, đoạn chuyển thân lui về phía sau.

Những người đứng từ xa quan sát cũng biến sắc kinh hãi, không ai nghĩ ra vị công tử anh tuấn thư sinh này lại lợi hại như vậy. Hoa phục công tử này là ai đương nhiên họ biết rất rõ, thân phận chủ nhân như vậy, ắt thủ hạ cũng phải tương xứng, trong thành cũng có danh vọng không nhỏ, không ngờ chỉ một chiêu duy nhất đã bị công tử đẹp như con gái này đánh cho hộc máu, thật sự là thú vị.

Gã thị vệ còn lại lập tức lên tiếng khuyên nhủ:

-Công tử, hôm nay chúng ta đã gặp phải cao nhân, không phải là đối thủ của hắn, không nên gây chuyện nữa.

Hoa phục công tử hậm hực nhìn thủ hạ bị thương của mình, đoạn nhìn Long Ngạo trừng mắt nói:

– Bổn công tử hôm nay có việc quan trọng. không tính toán với ngươi nữa, sau này sẽ tìm ngươi tính sổ sau.

Nói xong liền vội vã rời khỏi, có thể một chiêu đả thương thị vệ của mình tuyệt đối không nên nán lại lâu.

Linh nhi lúc này đang trong vòng tay của mẫu thân, ngây thơ nói với mẫu thân của mình:

-Mẹ ơi, vị đại ca ca này thật là lợi hại, lại con rất đẹp, nếu là cha của hài nhi thì tốt biết mấy.

Một hài tử bốn, năm tuổi vốn là chưa hiểu rõ như thế nào mới là phụ thân, nó chỉ thấy vị ca ca trước mắt thật là tốt, nếu có thể trở thành phụ thân của nó tất sẽ có thể bảo vệ cho hai mẹ con. Suy nghĩ của tiểu hài tử chỉ là đơn giản như vậy mà thôi.

Người mẹ trẻ vội vàng bịt miệng Linh nhi lại, thầm nghĩ nữ nhi bảo bối của mình thật là khéo tưởng tượng, vị công tử này thật xinh đẹp mà con lợi hại nữa chứ. làm sao lại có thể để ý đến một người đã hoa tàn nhụy rữa như mình, thật là mình không xứng với người ta, vội vàng mắng nó:

-Linh nhi đừng nói bậy, Đại ca ca nghe vậy sẽ không vui đâu.

Linh nhi mặc dù không hiểu tại sao mẫu thân của mình không cho mình nói những lời như vậy nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Bất quá trong lòng nó vẫn khao khát Long Ngạo trở thành phụ thân của nó, hơn nữa khát vọng này càng ngày càng mãnh.

"Chờ một chút." Lưu Phong quát lên một tiếng, lạnh lùng nói:

-Ta đã đồng ý cho các ngươi đi lúc nào?. các ngươi cho rằng đây là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không hỏi qua gia gia của các ngươi à?

Người mẹ trẻ thấy vậy, trong lòng cảm buồn cười, nơi này vốn chỉ là một cái chợ thôi mà.

Hoa phục nam tử cũng suy nghĩ như vậy:

Hoa phục nam tử cũng suy nghĩ như vậy:

-Nơi này là đường xá của muôn người, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không cần ngươi đồng ý hay không.

Lưu Phong khinh bỉ liếc nhìn hoa phục nam tử, đoạn nói:

-Ngươi nói đúng là đường xá của muôn. Nhưng Hành vi của ngươi hôm nay làm cho lão tử rất khó chịu. Đơn giản mà nói là ta không có ai chơi đùa cho nên ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

Hoa phục nam tử sắc mặt đanh lại, nghiến răng nói:

-Xú tiểu tử thì ra là ngươi cố tình làm khó ta.

Long Ngạo cười lớn, bộ dạng dương dương tự đắc:

-Không sai, hôm nay lão tử chính là muốn kiếm chuyện với ngươi, nếu ngươi không phục thì lại đây mà cắn ta. Thật là đồ phế vật, rác rưởi. Nếu không có hai tên đi theo bảo vệ thì ngươi còn làm được trò chống gì chứ?

Đáng thương cho hoa phục nam tử thường ngày ngạo thị thiên hạ, coi trời bằng vung, hôm nay lại bị tổng sỉ vả như vậy, lập tức quyền đầu nắm chặt lại, nghiến răng mím lợi, mắt trợn tròn nhìn Long Ngạo.

"Mẹ ơi,. người xấu kia tức tối kìa." Linh nhi ngả đầu vào lòng mẫu thân của mình, ánh mắt vui vẻ nói.

Long Ngạo nghe vậy quay lại trìu mến nhìn tiểu nữ tử, mỉm cười sau đó nói:

– Thật là cái đầu heo ngu ngốc, ngay cả một tiểu hài tử ba bốn tuổi cũng biết ngươi là người xấu, lại còn muốn hung hăng nữa sao.

"Bốp!"

Một âm thanh vang lên, hoa phục nam tử lảo đảo lui lại mấy bước rồi té phịch xuống đất, miệng rống lên như heo bị cắt tiết.

Tên thị vệ lành lặn vốn định lao ra ngăn cản Long Ngạo, nhưng bị tên thị vệ bị thương giữ chặt lại:

– Lão nhị, chung ta chỉ luyện khí tầng 3, hai bên quá cách biệt, hắn vừa rồi mới chỉ dùng ba thành công lực, xem ra đối với ta đã hạ thủ lưu tình rồi, ngươi bây giờ lại muốn chọc giận hắn, e là cái mạng nhỏ của chúng ta cũng không giữ được.

"Các vị, có thù ắt phải báo thù, có oán tất phải báo oán." Long Ngạo vốn là định tiến lên ra tay nhưng lại nghĩ giết heo thì cần phải hiệu triệu mọi người cùng mổ heo, cùng nhau hi hi hô hô thì mới vui.

Bất quá lần này không ai dám lên tiếng hưởng ứng lời kêu gọi của hắn. Xem ra lần này kế sách cùng nhau ném đá xuống giếng của hắn đã không còn hiệu nghiệm nữa.

Long Ngạo đang suy nghĩ thì người mẹ trẻ lên tiếng:

-Công tử, cám ơn người đã rất trượng nghĩa cứu giúp, chúng ta mau đi thôi, nếu không nhanh chóng rời khỏi, đến khi Lan Toàn đem thêm viện binh của Đại trưởng lão Lan gia đến thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.

"Viện binh của của Lan gia?" Lưu Phong nghỉ lại hình như là nguyệt nhi là con gái của gia chu Lan gia thì phải.

– Viện binh của Lan gia sao! Ta không sợ, đến nhiêu ta đánh bấy nhiêu, hắn nghỉ " nêu người Lan gia đến, thì bảo nguyệt nhi ra mặt thì được thôi".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương