Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc
-
Chương 145: Tình Nhi giận dỗi
Trang viện: La Thần
Buổi sáng vẫn còn chưa quá cao, La Thần lúc này cùng với hai vị công chúa và tám cường giả Thập Bát Thiên Sát cuối cùng cũng đã về đến trang viện.
Hai vị công chúa lúc này cũng đã nhờ Liệt thúc xem qua kinh mạch của bản thân, liền cũng đã biết được rằng không hề phát hiện ra độc dược trong người.
Nghe vậy hai vị công chúa lại càng thêm sợ hãi trước sự kinh khủng của tên La Thần hắn, bởi cường giả thống lĩnh Thập Bát Thiên Sát danh chấn bậc nào ấy vậy mà cũng không thể phát hiện ra đó là độc dược gì.
"Hoàng tỷ.! La Thần hắn quả thật không nói ngoa, thật đúng là không thể phát hiện ra đó là độc dược gì cả."
"Ườm.! Xem ra chúng ta không thể tùy ý phản lại hắn lúc này được rồi."
Bỗng rồi lúc này hai vị công chúa cũng phát hiện ra là đã đến nơi, liền bước xuống xe ngựa đi vào bên trong phía sau Song Ngư lâu.
Rất nhanh La Thần chẳng để ý đến làm gì với đám người của hai vị công chúa, mà lại tiếp lúc này thấy trong gian bếp Song Ngư lâu hiện có rất nhiều người đang chăm chỉ làm việc.
"Thiếu gia.!" Mọi người liền như trút được gánh nặng trong lòng vội hô.
La Thần tiếp bảo mọi người cứ làm việc của mình, riêng chỉ gọi Hoa Thiên Thiên tỷ ra hỏi chút chuyện.
"Hoa Thiên tỷ.! Mọi việc đã chuẩn bị xong hết chưa.?"
Hoa Thiên Thiên thấy thiếu gia không hiểu sao lại chỉ một đêm ấy vậy mà hiện thấy đã dẫn thêm một đám người về nữa rồi, nhưng rồi tỷ ấy cũng không có nghĩ nhiều liền đáp.
"Thưa thiếu gia.! Mọi chuyện hiện đã đâu vào đấy hết rồi, liền lập tức có thể bày bố được ngay."
"Tốt.! Vậy tỷ coi gọi mọi người một lát tập trung ở trang viện hết đi, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta bàn tính trước khi hành động rồi."
"Vâng.! Hoa Thiên Thiên sẽ đi thông báo cho mọi người ngay đây." Nói xong Hoa Thiên Thiên tỷ liền lập tức rời đi.
Thấy vậy La Thần liền lại tiếp nhanh hướng qua trang viện trước một bước hòng chờ cho mọi người một ít thời gian để tập trung.
- ---------...----------
La Thần rất mau đã ngồi ở cái bàn đá giữa sân tứ hợp viện, lúc này bỗng La Thần lại nhìn vị công chúa Chiêu Quân lên tiếng nói.
"Chiêu Quân cô thật muốn rời đi cùng với La Thần ta sao.?"
Tuy hơi bất ngờ sao La Thần hắn lại hỏi những chuyện này lúc này, nhưng Chiêu Quân cũng liền ngay thẳng đáp.
"Đúng vậy.! Cũng chính vì lý do này mà ta đã không ngại hi sinh tất cả."
"Vậy sao Chiêu Quân cô lại muốn như thế.?"
"Ta chính là thất công chúa Ngô Quốc, nhưng phận làm nữ nhân nó cũng nào đâu có thể tránh khỏi. Bởi vì thế mà bản thân ta đã được phụ hoàng chỉ hôn từ lâu."
"Nhưng mà hôn phối của bản thân thật ta không muốn bị bất kỳ ai chi phối cả, vả lại trong lòng của ta nó cũng đã từ lâu có người ở trong lòng rồi."
"Hoàng muội.!" Ngô Lạc Mặc hiểu được ý của hoàng muội là đang nói đến cái gì, nên liền vội khẽ gọi.
La Thần thật cũng hiểu cho thân phận của nữ nhân ở cái thời trọng nam khi nữ, phú quý quyền cao, quyền lực đè chết dân sinh, của cái nơi này rồi. Vậy nên hắn cũng có chút cảm thông lên tiếng.
"Được thôi.! Nhưng cô có thể lấy gì để làm tin được không, bởi ta chỉ mới tiếp xúc với cô mà thôi, vậy nên ta cũng không thể tin tưởng cô ngay được."
"Có.!" Chiêu Quân có chút vui mừng vội lấy ra hộp báo để lên trên bàn đá nhanh mở ra cho La Thần xem.
"Đây.! Cái này ta sẽ lấy nó cho ngươi, vậy nên ta hy vọng ngươi hãy tin tưởng ở ta."
"Cái gì.... Cái đó... cái đó..." Liệt Trùng Khánh lão xem ra đã nhận ra được đó là cái gì, liền lập tức rất kinh ngạc thất kinh.
Bảy người Thập Bát Thiên Sát còn lại thì không rõ ràng cái đó là gì, nhưng thấy vẻ chắc cũng không phải là món đồ bình thường rồi.
La Thần thấy được cái mà mình muốn rồi, bởi không lâu khi ở trên xe ngựa hắn đã cùng hệ thống trao đổi rất nhiều về Ngọc Kỳ Lân này.
"Ồ...! La Thần ta tuy không rõ lắm cái đó là gì, nhưng xem ra nó rất là trân quý đi. Vậy giờ ta sẽ thu nó để làm tin vậy."
Nghe vậy Chiêu Quân liền đóng lại hộp bảo nhanh kéo về phía mình nói. "Không được.! Ta chỉ đưa nó cho ngươi, khi ngươi chấp nhận thu nhận hai tỷ muội bọn ta mà thôi."
Ặc... Cái cô Chiêu Quân này thật không ngốc quá nha.
La Thần khiu mi lại tiếp nói. "Được thôi.! Chỉ là Chiêu Quân cô phải nhớ là nếu theo ta thì cô cũng sẽ không còn là công chúa gì đó nữa, lúc đó cô liền sẽ cũng chỉ là một người bình thường cùng mọi người ngang hàng."
"Cùng mọi người xem nhau như người một nhà, cùng hòa đồng quan tâm đến nhau. Chỉ vậy thôi.! Không biết cô có thể làm được hay không.?"
"Tất cả mọi người đều là một nhà sao.!"
La Thần nhẹ mĩm cười tiếp nói. "Chắc cô chưa từng thấy qua nơi nào nó như vậy cả có phải hay không.?"
Lại nhẹ cười La Thần nói. "Ở đây chỗ này của ta.! Nam nữ bình quyền, không có lớn ức hiếp nhỏ, tất cả đều phải đối xử bình đẳng với nhau."
"Còn có ở đây cũng không có những lễ nghi phiền phức, nhất là La Thần ta ghét nhất đó chính là hở một chút thì lại quỳ xuống."
"Ở chỗ của ta.! Nó tổng chung mọi người giống như là người một nhà vậy, không hơn đua ganh tị nhau, không chèn ép kẻ thấp bé, và đặc biệt hơn cả đó chính là ở đây không thích cúi đầu trước cường quyền nào hết."
"Cái gì..." Không chỉ hai vị công chúa, mà đến ngay cả tám vị Thập Bát Thiên Sát cũng bị những lời lẽ của La Thần làm cho rất thất kinh hãi lãng.
"Chỉ vậy thôi.! Chiêu Quân cô có thể buông bỏ được những gì cô có trong tay lúc này được không đây.?"
Chiêu Quân thấy vẻ nói nhẹ nhàng chẳng mấy xem trọng thế gian mạnh được yếu thua của cái thế giới này, còn có hắn còn giống như là xem đó mới là lẽ đương nhiên như thế. Thì...
"Sao có thể... La Thần ngươi đây là đang gạt người có phải hay không.?"
Lại mĩm cười La Thần chẳng thèm đáp nữa, bởi hắn muốn cô công chúa nhỏ này hãy suy nghĩ thật kĩ trước mọi chuyện rồi mới từ từ đưa ra quyết định sau.
- ---------...----------
La Thần ngồi một hồi im lặng để cho đám người của hai vị công chúa có chút thời gian để tiếp thu những điều lẽ mới mẻ này, bỗng lúc này La Thần đưa mắt thấy ở xa một góc tường thấy.
Tiểu Bạch cầm đầu dẫn theo một đám Hải Na Na, Tiểu Hắc, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc, đang lấp ló như trộm hòng để rình mò một cái gì đó.
"Tiểu Bạch.!" La Thần liền lên tiếng gọi.
Tiểu Bạch lập tức có chút giật mình quay lại thì liền thấy ở giữa sân viện đó chính là La Thần đang vẫy tay với nó.
Thế là Tiểu Bạch chỉ còn cách bước qua chỗ La Thần mà thôi, thấy vẻ phụng phịu kia của Tiểu Bạch, La Thần liền hơi khó hiểu hỏi.
"Tiểu Bạch.! Đây là ai đã chọc ghẹo Tiểu Bạch rồi vậy.?"
"Không.... không... có." Tiểu Bạch giống như trộm, lấp lửng đáp cho qua.
"Ặc... Nghe thôi thì liền biết có chuyện rồi nha.!" La Thần chỉ biết khẽ lắc đầu với vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Bạch mà thôi, tiếp lại lên tiếng.
"Nào.! Tiểu Bạch nói xem là có chuyện gì cho đại ca ca biết với đi."
"À... a... à..." Lại hơi lấp lửng, Tiểu Bạch đáp. "À... Thật ra là hôm nay trang viện chúng ta có tân phu thê đang cãi nhau... Vậy nên Tiểu Bạch chỉ là có một chút... một chút xíu... xíu tò mò, muốn đi xem thử thế nào mà thôi."
"Trời.! Chỉ là phu thê người ta cãi nhau thì có gì mà tò...." Đang nói thì bỗng La Thần như đứng hình, lập tức như phát hiện ra cái gì đó lên tiếng.
"Ặc... Phu thê mới nào.? Sao đại ca ca lại không biết về cái này vậy.?"
"Hả.! Đại ca ca còn chưa có biết về chuyện này sao.?"
"Chưa.!" La Thần lắc đầu tròn mắt.
"Ầy... dà... Đại ca ca ngốc quá đi a..." Tiểu Bạch bỗng liền tỏ ra như một đại thẩm nhiều chuyện, tiếp liền nhanh ngồi xuống nói.
"Hảo thúc thúc đó, ca ca có biết mà.!"
"Ừ.! Rồi sao.?" La Thần vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"À... Chính là Hảo thúc có một nữ nhi rất... rất là xinh đẹp luôn."
"Hả... Cái này đại ca ca thật không có biết đi.! Vậy tiếp chuyện nó là sao vậy Tiểu Bạch.?"
Tiểu Bạch lập tức làm dáng chóng nạnh lên tiếng. "Hư... Chuyện nó là vầy... Khi nữ nhi tên Hảo Tình Nhi đó đến đây, thì liền được Tử Lan rất là quan tâm đến... rồi cứ thế quấn quýt bên nhau không rời..."
"Rồi chuyện gì tới thì cũng tới... Cứ vậy mọi người liền đoán Tử Lan là muốn có được Hảo Tình Nhi rồi đi."
"Mọi chuyện cứ thế yên bình nhất thời qua đi... Ấy nhưng hôm nay bỗng không biết vì sao Hảo Tình Nhi liền rất giận dỗi Tử Lan không ngừng."
"Ườm... ươm..." La Thần hắn như người phương xa mới đến, liền giống như cái gì cũng không biết, liền chỉ biết gật gật đầu như đã hiểu.
"Ươm... Xem ra trang viện chúng ta lại có thêm một cặp nữ nhân chi luyến nữa rồi nha..."
Tiểu Bạch. "X.... x... o... o..."
La Thần. "X... x... o... o..."
Tiếp La Thần với Tiểu Bạch cứ như hai kẻ nhiều chuyện không thể nào tả nổi, liền cứ như hai đứa nhỏ cứ xầm xì to nhỏ với nhau rất nhiều về chuyện của người ta.
Mọi người có mặt thấy vậy liền lập tức rất... rất khó có thể tin tưởng mở to mắt há hốc mồm trợn tròn nhìn chằm chằm vào điều khó có thể tin xảy ra trước mặt.
"Ặc... La Thần hắn đây... đây có phải là thiếu gia không vậy a..."
"Ặc... Nhìn thế nào thì cũng thấy không giống một chút nào hết đi..."
"Ặc... Hắn đây là ý... ý muốn nói mọi sự đều bình đẳng như người một nhà sao..."
"Ặc... Hắn sao... sao... lại cứ như một đại thẩm nhiều chuyện vậy a..."
- ---------...----------
Phòng bếp trang viện, hiện có bóng dáng của mỹ yêu Tử Lan và Hảo Tình Nhi đang ở nơi đây.
Bên ngoài khung cửa sổ gần đó lúc này thì... Thì bỗng có rất đông người gồm có La Thần, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc, Ngô Chiêu Quân, Ngô Lạc Mặc.
Cùng với tám vị Thập Bát Thiên Sát cũng tò mò không kém gồm có Liệt Trùng Khánh, Hắc Long Đao, Hắc Phi Long, Hắc Tàn Thư, Tử Liên Giáp, Tử Thanh Hà, Tử Hỏa Cung, Tử Hồng Ô.
Tất cả đều như nhau cùng đang rình mò như trộm để nghe ngóng vào bên trong gian bếp đang có chuyện gì đang xảy ra.
La Thần hắn thì là à... à... chỉ là bị Tiểu Bạch lôi kéo mà thôi nhoa... Tiểu Hắc và những đứa nhỏ khác thì cũng chỉ là đi theo Tiểu Bạch để góp vui một chút mà thôi.
Hai vị công chúa thì cũng là có chút hiếu kỳ với cái gì mà là nữ nhân chi luyến mà thôi, còn tám người Thập Bát Thiên Sát thì lại có lí do rất chính đáng đó chính là đi theo để bảo vệ cho hai vị công chúa mà thôi đi.
Ườm... Ườm... Cứ vậy mỗi người ai nấy đều cũng có một lí do chính đáng cho riêng mình, nên liền chẳng thèm để ý đến cái gì là rình trộm nó cũng là một cái tội không hề nhỏ một chút xíu nào đâu.
- ---------...----------
Trang viện: Phòng bếp.
Mỹ yêu Tử Lan lúc này vẻ rất không hiểu đã đuổi theo Hảo Tình Nhi được một lúc lâu ở nơi này rồi. Liền lúc này bỗng lại nghe thấy Tử Lan lại lên tiếng nói.
"Tình Nhi.! Nàng có thể nói rõ ràng là vì sao có được hay không.?"
"Nói rõ sao.! Tỷ bảo ta phải nên nói rõ cái gì nữa đây."
Mỹ yêu Tử Lan vẻ rất nghiêm mặt nói. "Nói rõ vì sao nàng lại giận ta như vậy, còn có sao nàng lại đánh ta trước mọi người như vậy nữa.?"
Tình Nhi vẻ rất hụt hẫng lên tiếng. "Tỷ vẫn không biết mình đã làm gì sao.?"
Mỹ yêu Tử Lan quả thật không hiểu liền bước lên gần hơn, vẻ rất muốn biết được đã xảy ra chuyện gì nói.
"Ta thật không hiểu, không phải mới lúc sáng chúng ta đã làm hòa rồi hay sao. Sao giờ nàng lại không nói lý lẽ mà giận ta nữa rồi."
"Còn có, thật ta chỉ là đang diễn tập cùng Hồng Hiên Nhiên tỷ, chứ nào có làm gì sai đâu chứ.!"
Tình Nhi mắt bỗng đổi màu đỏ ngầu sắp khóc, giọng nói của cô nó cũng liền có chút run run lên tiếng. "Diễn tập... Hờ.... Cái đó mà có thể tùy tiện đem ra để diễn tập hay sao.?"
"Nào là nương tử, nào là lời hát tình chàng ý thiếp nữa chứ..."
"Tỷ.... Thật không hiểu cho cảm giác của ta hay sao.?"
Nghe đến đây mỹ yêu Tử Lan liền đã hiểu, lập tức nghiêng đầu phì cười lạnh lên tiếng giải thích.
"Cái đó nó chỉ là để biểu diễn mà thôi.! Chứ ta nào đâu có ý gì khác chứ, với lại người sẽ cùng ta hát đó sẽ là thiếu chủ đấy."
Tình Nhi mắt đảo không chớp dù chỉ một cái nhìn rõ gương mặt của Tử Lan trước mắt, nước mắt thì cũng đã rưng rưng chực chờ trào ra.
Tông giọng của Tình Nhi liền rất nghẹn ngào, vội tỏ ra mạnh mẽ lạnh cười một cái lên tiếng nói.
"Hờ... Thiếu gia... là thiếu gia sao..."
Môi hồng của Tình Nhi bỗng run run, nước mắt tuôn trào gào lên. "Thiếu gia thì sao hả...."
"Mỹ nhân có bao nhiêu là người, hỏi cớ sao nhất định phải là tỷ mới được cơ chứ."
"Đây rõ ràng là tỷ không hề nghĩ đến cảm nhận của ta, tỷ thật chưa từng nghĩ qua, hay để ý đến cảm giác của Tình Nhi Ta....."
Tử Lan thấy vẻ khóc lóc uất ức nghẹn ngào của Tình Nhi, thì liền rất là căng thẳng lo lắng vội bước lên đưa lên hai tay muốn chạm nhẹ vào gương mặt của Tình Nhi, hòng muốn quan tâm đến nàng ấy.
"Tỷ đừng chạm vào ta.!" Tình Nhi thẳng thừng lùi lại một bước, mắt nhìn Tử Lan rất là thất vọng tột cùng.
"Hời.... Nàng đừng có như vậy nữa mà, thật nó chỉ là biểu diễn chứ không có ý gì khác đâu."
"Vậy nên xin nàng đừng có bướng bỉnh nữa có được hay không hả.?"
"Hờ... Ta bướng bỉnh sao.... Được.... được... Vậy giờ tỷ cứ việc mà đi làm việc của tỷ đi, không cần phải đến ta làm gì..."
"Hàizz.... A..... Nàng đừng có vô lí như vậy nữa có được hay không... hở.!"
Tử Lan như muốn xuống nước vuốt giận Tình Nhi liền lại bước lên muốn ôm cô ấy vào lòng của mình.
Nhưng Tình Nhi nào đâu có muốn bỏ qua như vậy đâu, liền vội gạt cánh tay của Tử Lan ra, xong lại lùi lại thêm một bước.
Lập tức Tình Nhi đã không còn kìm nén được nữa liền nước mắt như mưa, nhưng vẫn tỏ ra là mình mạnh mẽ lên tiếng nói trong thống khổ.
"Tỷ đừng đến đây.! Đừng tỏ ra là quan tâm đến ta.! Cũng đừng có tỏ ra cái bản mặt vô tội đó nữa.! Và cũng.... Đừng Có Chạm Vào Ta...."
"Tỷ... Tỷ.... Lập tức... Cút Đi Cho Ta...."
"Nàng... Xin nàng hãy nghe ta nói...."
Bỗng ngay lúc này phía cửa chính của gian bếp, phu thê Hảo thúc không biết đã đến từ lúc nào. Liền ngay lúc này cũng đã không còn kìm chế được nữa khi thấy nữ nhi của mình bị ức hiếp đến nghẹn ngào khóc lớn thương tâm như vậy.
"Rầm..." Tiếng đạp cửa mạnh mẽ liền vang lên.
"Tử Lan cô dám ức hiếp nữ nhi của lão phu.! Lão phu thề sẽ đập chết Tử Lan chết bầm nhà cô...."
Nói xong Hảo thúc cùng lão bà hai tay gậy lớn lập tức xông vào, hòng muốn đánh chết cái tên Tử Lan giám ức hiếp nữ nhi của bọn họ.
"Cha.! Mẹ.!" Tình Nhi giật mình cũng lập tức vội hô.
Tử Lan thì cũng giật mình quay đầu lại, liền ngay lập tức thấy.... Hảo thúc đã xuất hiện tới trước mặt dùng hết sức lực vốn có vung mạnh gậy lớn trong tay, đánh trúng ngay giữa đầu của mỹ yêu Tử Lan.
"Binh...." Liền một cú đánh trúng ngay giữa đầu rất mạnh.
"Rắc.!" Lại tiếp một tiếng gãy vỡ liền vang lên theo.
La Thần cùng nhiều người đang bên cửa sổ rình trộm thấy tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, thế là La Thần hắn liền cũng rất thất kinh vội nhanh hô lớn.
"Khoan.... Đã... a...."
- ----------!!!-----------
Tự sự: Hơ... Nữ nhân đôi lúc cũng vô lý thật ấy nhờ.!
Buổi sáng vẫn còn chưa quá cao, La Thần lúc này cùng với hai vị công chúa và tám cường giả Thập Bát Thiên Sát cuối cùng cũng đã về đến trang viện.
Hai vị công chúa lúc này cũng đã nhờ Liệt thúc xem qua kinh mạch của bản thân, liền cũng đã biết được rằng không hề phát hiện ra độc dược trong người.
Nghe vậy hai vị công chúa lại càng thêm sợ hãi trước sự kinh khủng của tên La Thần hắn, bởi cường giả thống lĩnh Thập Bát Thiên Sát danh chấn bậc nào ấy vậy mà cũng không thể phát hiện ra đó là độc dược gì.
"Hoàng tỷ.! La Thần hắn quả thật không nói ngoa, thật đúng là không thể phát hiện ra đó là độc dược gì cả."
"Ườm.! Xem ra chúng ta không thể tùy ý phản lại hắn lúc này được rồi."
Bỗng rồi lúc này hai vị công chúa cũng phát hiện ra là đã đến nơi, liền bước xuống xe ngựa đi vào bên trong phía sau Song Ngư lâu.
Rất nhanh La Thần chẳng để ý đến làm gì với đám người của hai vị công chúa, mà lại tiếp lúc này thấy trong gian bếp Song Ngư lâu hiện có rất nhiều người đang chăm chỉ làm việc.
"Thiếu gia.!" Mọi người liền như trút được gánh nặng trong lòng vội hô.
La Thần tiếp bảo mọi người cứ làm việc của mình, riêng chỉ gọi Hoa Thiên Thiên tỷ ra hỏi chút chuyện.
"Hoa Thiên tỷ.! Mọi việc đã chuẩn bị xong hết chưa.?"
Hoa Thiên Thiên thấy thiếu gia không hiểu sao lại chỉ một đêm ấy vậy mà hiện thấy đã dẫn thêm một đám người về nữa rồi, nhưng rồi tỷ ấy cũng không có nghĩ nhiều liền đáp.
"Thưa thiếu gia.! Mọi chuyện hiện đã đâu vào đấy hết rồi, liền lập tức có thể bày bố được ngay."
"Tốt.! Vậy tỷ coi gọi mọi người một lát tập trung ở trang viện hết đi, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta bàn tính trước khi hành động rồi."
"Vâng.! Hoa Thiên Thiên sẽ đi thông báo cho mọi người ngay đây." Nói xong Hoa Thiên Thiên tỷ liền lập tức rời đi.
Thấy vậy La Thần liền lại tiếp nhanh hướng qua trang viện trước một bước hòng chờ cho mọi người một ít thời gian để tập trung.
- ---------...----------
La Thần rất mau đã ngồi ở cái bàn đá giữa sân tứ hợp viện, lúc này bỗng La Thần lại nhìn vị công chúa Chiêu Quân lên tiếng nói.
"Chiêu Quân cô thật muốn rời đi cùng với La Thần ta sao.?"
Tuy hơi bất ngờ sao La Thần hắn lại hỏi những chuyện này lúc này, nhưng Chiêu Quân cũng liền ngay thẳng đáp.
"Đúng vậy.! Cũng chính vì lý do này mà ta đã không ngại hi sinh tất cả."
"Vậy sao Chiêu Quân cô lại muốn như thế.?"
"Ta chính là thất công chúa Ngô Quốc, nhưng phận làm nữ nhân nó cũng nào đâu có thể tránh khỏi. Bởi vì thế mà bản thân ta đã được phụ hoàng chỉ hôn từ lâu."
"Nhưng mà hôn phối của bản thân thật ta không muốn bị bất kỳ ai chi phối cả, vả lại trong lòng của ta nó cũng đã từ lâu có người ở trong lòng rồi."
"Hoàng muội.!" Ngô Lạc Mặc hiểu được ý của hoàng muội là đang nói đến cái gì, nên liền vội khẽ gọi.
La Thần thật cũng hiểu cho thân phận của nữ nhân ở cái thời trọng nam khi nữ, phú quý quyền cao, quyền lực đè chết dân sinh, của cái nơi này rồi. Vậy nên hắn cũng có chút cảm thông lên tiếng.
"Được thôi.! Nhưng cô có thể lấy gì để làm tin được không, bởi ta chỉ mới tiếp xúc với cô mà thôi, vậy nên ta cũng không thể tin tưởng cô ngay được."
"Có.!" Chiêu Quân có chút vui mừng vội lấy ra hộp báo để lên trên bàn đá nhanh mở ra cho La Thần xem.
"Đây.! Cái này ta sẽ lấy nó cho ngươi, vậy nên ta hy vọng ngươi hãy tin tưởng ở ta."
"Cái gì.... Cái đó... cái đó..." Liệt Trùng Khánh lão xem ra đã nhận ra được đó là cái gì, liền lập tức rất kinh ngạc thất kinh.
Bảy người Thập Bát Thiên Sát còn lại thì không rõ ràng cái đó là gì, nhưng thấy vẻ chắc cũng không phải là món đồ bình thường rồi.
La Thần thấy được cái mà mình muốn rồi, bởi không lâu khi ở trên xe ngựa hắn đã cùng hệ thống trao đổi rất nhiều về Ngọc Kỳ Lân này.
"Ồ...! La Thần ta tuy không rõ lắm cái đó là gì, nhưng xem ra nó rất là trân quý đi. Vậy giờ ta sẽ thu nó để làm tin vậy."
Nghe vậy Chiêu Quân liền đóng lại hộp bảo nhanh kéo về phía mình nói. "Không được.! Ta chỉ đưa nó cho ngươi, khi ngươi chấp nhận thu nhận hai tỷ muội bọn ta mà thôi."
Ặc... Cái cô Chiêu Quân này thật không ngốc quá nha.
La Thần khiu mi lại tiếp nói. "Được thôi.! Chỉ là Chiêu Quân cô phải nhớ là nếu theo ta thì cô cũng sẽ không còn là công chúa gì đó nữa, lúc đó cô liền sẽ cũng chỉ là một người bình thường cùng mọi người ngang hàng."
"Cùng mọi người xem nhau như người một nhà, cùng hòa đồng quan tâm đến nhau. Chỉ vậy thôi.! Không biết cô có thể làm được hay không.?"
"Tất cả mọi người đều là một nhà sao.!"
La Thần nhẹ mĩm cười tiếp nói. "Chắc cô chưa từng thấy qua nơi nào nó như vậy cả có phải hay không.?"
Lại nhẹ cười La Thần nói. "Ở đây chỗ này của ta.! Nam nữ bình quyền, không có lớn ức hiếp nhỏ, tất cả đều phải đối xử bình đẳng với nhau."
"Còn có ở đây cũng không có những lễ nghi phiền phức, nhất là La Thần ta ghét nhất đó chính là hở một chút thì lại quỳ xuống."
"Ở chỗ của ta.! Nó tổng chung mọi người giống như là người một nhà vậy, không hơn đua ganh tị nhau, không chèn ép kẻ thấp bé, và đặc biệt hơn cả đó chính là ở đây không thích cúi đầu trước cường quyền nào hết."
"Cái gì..." Không chỉ hai vị công chúa, mà đến ngay cả tám vị Thập Bát Thiên Sát cũng bị những lời lẽ của La Thần làm cho rất thất kinh hãi lãng.
"Chỉ vậy thôi.! Chiêu Quân cô có thể buông bỏ được những gì cô có trong tay lúc này được không đây.?"
Chiêu Quân thấy vẻ nói nhẹ nhàng chẳng mấy xem trọng thế gian mạnh được yếu thua của cái thế giới này, còn có hắn còn giống như là xem đó mới là lẽ đương nhiên như thế. Thì...
"Sao có thể... La Thần ngươi đây là đang gạt người có phải hay không.?"
Lại mĩm cười La Thần chẳng thèm đáp nữa, bởi hắn muốn cô công chúa nhỏ này hãy suy nghĩ thật kĩ trước mọi chuyện rồi mới từ từ đưa ra quyết định sau.
- ---------...----------
La Thần ngồi một hồi im lặng để cho đám người của hai vị công chúa có chút thời gian để tiếp thu những điều lẽ mới mẻ này, bỗng lúc này La Thần đưa mắt thấy ở xa một góc tường thấy.
Tiểu Bạch cầm đầu dẫn theo một đám Hải Na Na, Tiểu Hắc, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc, đang lấp ló như trộm hòng để rình mò một cái gì đó.
"Tiểu Bạch.!" La Thần liền lên tiếng gọi.
Tiểu Bạch lập tức có chút giật mình quay lại thì liền thấy ở giữa sân viện đó chính là La Thần đang vẫy tay với nó.
Thế là Tiểu Bạch chỉ còn cách bước qua chỗ La Thần mà thôi, thấy vẻ phụng phịu kia của Tiểu Bạch, La Thần liền hơi khó hiểu hỏi.
"Tiểu Bạch.! Đây là ai đã chọc ghẹo Tiểu Bạch rồi vậy.?"
"Không.... không... có." Tiểu Bạch giống như trộm, lấp lửng đáp cho qua.
"Ặc... Nghe thôi thì liền biết có chuyện rồi nha.!" La Thần chỉ biết khẽ lắc đầu với vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Bạch mà thôi, tiếp lại lên tiếng.
"Nào.! Tiểu Bạch nói xem là có chuyện gì cho đại ca ca biết với đi."
"À... a... à..." Lại hơi lấp lửng, Tiểu Bạch đáp. "À... Thật ra là hôm nay trang viện chúng ta có tân phu thê đang cãi nhau... Vậy nên Tiểu Bạch chỉ là có một chút... một chút xíu... xíu tò mò, muốn đi xem thử thế nào mà thôi."
"Trời.! Chỉ là phu thê người ta cãi nhau thì có gì mà tò...." Đang nói thì bỗng La Thần như đứng hình, lập tức như phát hiện ra cái gì đó lên tiếng.
"Ặc... Phu thê mới nào.? Sao đại ca ca lại không biết về cái này vậy.?"
"Hả.! Đại ca ca còn chưa có biết về chuyện này sao.?"
"Chưa.!" La Thần lắc đầu tròn mắt.
"Ầy... dà... Đại ca ca ngốc quá đi a..." Tiểu Bạch bỗng liền tỏ ra như một đại thẩm nhiều chuyện, tiếp liền nhanh ngồi xuống nói.
"Hảo thúc thúc đó, ca ca có biết mà.!"
"Ừ.! Rồi sao.?" La Thần vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"À... Chính là Hảo thúc có một nữ nhi rất... rất là xinh đẹp luôn."
"Hả... Cái này đại ca ca thật không có biết đi.! Vậy tiếp chuyện nó là sao vậy Tiểu Bạch.?"
Tiểu Bạch lập tức làm dáng chóng nạnh lên tiếng. "Hư... Chuyện nó là vầy... Khi nữ nhi tên Hảo Tình Nhi đó đến đây, thì liền được Tử Lan rất là quan tâm đến... rồi cứ thế quấn quýt bên nhau không rời..."
"Rồi chuyện gì tới thì cũng tới... Cứ vậy mọi người liền đoán Tử Lan là muốn có được Hảo Tình Nhi rồi đi."
"Mọi chuyện cứ thế yên bình nhất thời qua đi... Ấy nhưng hôm nay bỗng không biết vì sao Hảo Tình Nhi liền rất giận dỗi Tử Lan không ngừng."
"Ườm... ươm..." La Thần hắn như người phương xa mới đến, liền giống như cái gì cũng không biết, liền chỉ biết gật gật đầu như đã hiểu.
"Ươm... Xem ra trang viện chúng ta lại có thêm một cặp nữ nhân chi luyến nữa rồi nha..."
Tiểu Bạch. "X.... x... o... o..."
La Thần. "X... x... o... o..."
Tiếp La Thần với Tiểu Bạch cứ như hai kẻ nhiều chuyện không thể nào tả nổi, liền cứ như hai đứa nhỏ cứ xầm xì to nhỏ với nhau rất nhiều về chuyện của người ta.
Mọi người có mặt thấy vậy liền lập tức rất... rất khó có thể tin tưởng mở to mắt há hốc mồm trợn tròn nhìn chằm chằm vào điều khó có thể tin xảy ra trước mặt.
"Ặc... La Thần hắn đây... đây có phải là thiếu gia không vậy a..."
"Ặc... Nhìn thế nào thì cũng thấy không giống một chút nào hết đi..."
"Ặc... Hắn đây là ý... ý muốn nói mọi sự đều bình đẳng như người một nhà sao..."
"Ặc... Hắn sao... sao... lại cứ như một đại thẩm nhiều chuyện vậy a..."
- ---------...----------
Phòng bếp trang viện, hiện có bóng dáng của mỹ yêu Tử Lan và Hảo Tình Nhi đang ở nơi đây.
Bên ngoài khung cửa sổ gần đó lúc này thì... Thì bỗng có rất đông người gồm có La Thần, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc, Ngô Chiêu Quân, Ngô Lạc Mặc.
Cùng với tám vị Thập Bát Thiên Sát cũng tò mò không kém gồm có Liệt Trùng Khánh, Hắc Long Đao, Hắc Phi Long, Hắc Tàn Thư, Tử Liên Giáp, Tử Thanh Hà, Tử Hỏa Cung, Tử Hồng Ô.
Tất cả đều như nhau cùng đang rình mò như trộm để nghe ngóng vào bên trong gian bếp đang có chuyện gì đang xảy ra.
La Thần hắn thì là à... à... chỉ là bị Tiểu Bạch lôi kéo mà thôi nhoa... Tiểu Hắc và những đứa nhỏ khác thì cũng chỉ là đi theo Tiểu Bạch để góp vui một chút mà thôi.
Hai vị công chúa thì cũng là có chút hiếu kỳ với cái gì mà là nữ nhân chi luyến mà thôi, còn tám người Thập Bát Thiên Sát thì lại có lí do rất chính đáng đó chính là đi theo để bảo vệ cho hai vị công chúa mà thôi đi.
Ườm... Ườm... Cứ vậy mỗi người ai nấy đều cũng có một lí do chính đáng cho riêng mình, nên liền chẳng thèm để ý đến cái gì là rình trộm nó cũng là một cái tội không hề nhỏ một chút xíu nào đâu.
- ---------...----------
Trang viện: Phòng bếp.
Mỹ yêu Tử Lan lúc này vẻ rất không hiểu đã đuổi theo Hảo Tình Nhi được một lúc lâu ở nơi này rồi. Liền lúc này bỗng lại nghe thấy Tử Lan lại lên tiếng nói.
"Tình Nhi.! Nàng có thể nói rõ ràng là vì sao có được hay không.?"
"Nói rõ sao.! Tỷ bảo ta phải nên nói rõ cái gì nữa đây."
Mỹ yêu Tử Lan vẻ rất nghiêm mặt nói. "Nói rõ vì sao nàng lại giận ta như vậy, còn có sao nàng lại đánh ta trước mọi người như vậy nữa.?"
Tình Nhi vẻ rất hụt hẫng lên tiếng. "Tỷ vẫn không biết mình đã làm gì sao.?"
Mỹ yêu Tử Lan quả thật không hiểu liền bước lên gần hơn, vẻ rất muốn biết được đã xảy ra chuyện gì nói.
"Ta thật không hiểu, không phải mới lúc sáng chúng ta đã làm hòa rồi hay sao. Sao giờ nàng lại không nói lý lẽ mà giận ta nữa rồi."
"Còn có, thật ta chỉ là đang diễn tập cùng Hồng Hiên Nhiên tỷ, chứ nào có làm gì sai đâu chứ.!"
Tình Nhi mắt bỗng đổi màu đỏ ngầu sắp khóc, giọng nói của cô nó cũng liền có chút run run lên tiếng. "Diễn tập... Hờ.... Cái đó mà có thể tùy tiện đem ra để diễn tập hay sao.?"
"Nào là nương tử, nào là lời hát tình chàng ý thiếp nữa chứ..."
"Tỷ.... Thật không hiểu cho cảm giác của ta hay sao.?"
Nghe đến đây mỹ yêu Tử Lan liền đã hiểu, lập tức nghiêng đầu phì cười lạnh lên tiếng giải thích.
"Cái đó nó chỉ là để biểu diễn mà thôi.! Chứ ta nào đâu có ý gì khác chứ, với lại người sẽ cùng ta hát đó sẽ là thiếu chủ đấy."
Tình Nhi mắt đảo không chớp dù chỉ một cái nhìn rõ gương mặt của Tử Lan trước mắt, nước mắt thì cũng đã rưng rưng chực chờ trào ra.
Tông giọng của Tình Nhi liền rất nghẹn ngào, vội tỏ ra mạnh mẽ lạnh cười một cái lên tiếng nói.
"Hờ... Thiếu gia... là thiếu gia sao..."
Môi hồng của Tình Nhi bỗng run run, nước mắt tuôn trào gào lên. "Thiếu gia thì sao hả...."
"Mỹ nhân có bao nhiêu là người, hỏi cớ sao nhất định phải là tỷ mới được cơ chứ."
"Đây rõ ràng là tỷ không hề nghĩ đến cảm nhận của ta, tỷ thật chưa từng nghĩ qua, hay để ý đến cảm giác của Tình Nhi Ta....."
Tử Lan thấy vẻ khóc lóc uất ức nghẹn ngào của Tình Nhi, thì liền rất là căng thẳng lo lắng vội bước lên đưa lên hai tay muốn chạm nhẹ vào gương mặt của Tình Nhi, hòng muốn quan tâm đến nàng ấy.
"Tỷ đừng chạm vào ta.!" Tình Nhi thẳng thừng lùi lại một bước, mắt nhìn Tử Lan rất là thất vọng tột cùng.
"Hời.... Nàng đừng có như vậy nữa mà, thật nó chỉ là biểu diễn chứ không có ý gì khác đâu."
"Vậy nên xin nàng đừng có bướng bỉnh nữa có được hay không hả.?"
"Hờ... Ta bướng bỉnh sao.... Được.... được... Vậy giờ tỷ cứ việc mà đi làm việc của tỷ đi, không cần phải đến ta làm gì..."
"Hàizz.... A..... Nàng đừng có vô lí như vậy nữa có được hay không... hở.!"
Tử Lan như muốn xuống nước vuốt giận Tình Nhi liền lại bước lên muốn ôm cô ấy vào lòng của mình.
Nhưng Tình Nhi nào đâu có muốn bỏ qua như vậy đâu, liền vội gạt cánh tay của Tử Lan ra, xong lại lùi lại thêm một bước.
Lập tức Tình Nhi đã không còn kìm nén được nữa liền nước mắt như mưa, nhưng vẫn tỏ ra là mình mạnh mẽ lên tiếng nói trong thống khổ.
"Tỷ đừng đến đây.! Đừng tỏ ra là quan tâm đến ta.! Cũng đừng có tỏ ra cái bản mặt vô tội đó nữa.! Và cũng.... Đừng Có Chạm Vào Ta...."
"Tỷ... Tỷ.... Lập tức... Cút Đi Cho Ta...."
"Nàng... Xin nàng hãy nghe ta nói...."
Bỗng ngay lúc này phía cửa chính của gian bếp, phu thê Hảo thúc không biết đã đến từ lúc nào. Liền ngay lúc này cũng đã không còn kìm chế được nữa khi thấy nữ nhi của mình bị ức hiếp đến nghẹn ngào khóc lớn thương tâm như vậy.
"Rầm..." Tiếng đạp cửa mạnh mẽ liền vang lên.
"Tử Lan cô dám ức hiếp nữ nhi của lão phu.! Lão phu thề sẽ đập chết Tử Lan chết bầm nhà cô...."
Nói xong Hảo thúc cùng lão bà hai tay gậy lớn lập tức xông vào, hòng muốn đánh chết cái tên Tử Lan giám ức hiếp nữ nhi của bọn họ.
"Cha.! Mẹ.!" Tình Nhi giật mình cũng lập tức vội hô.
Tử Lan thì cũng giật mình quay đầu lại, liền ngay lập tức thấy.... Hảo thúc đã xuất hiện tới trước mặt dùng hết sức lực vốn có vung mạnh gậy lớn trong tay, đánh trúng ngay giữa đầu của mỹ yêu Tử Lan.
"Binh...." Liền một cú đánh trúng ngay giữa đầu rất mạnh.
"Rắc.!" Lại tiếp một tiếng gãy vỡ liền vang lên theo.
La Thần cùng nhiều người đang bên cửa sổ rình trộm thấy tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, thế là La Thần hắn liền cũng rất thất kinh vội nhanh hô lớn.
"Khoan.... Đã... a...."
- ----------!!!-----------
Tự sự: Hơ... Nữ nhân đôi lúc cũng vô lý thật ấy nhờ.!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook