Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
-
Chương 29: Cặp đôi làm người buồn nôn (13)
Bộ Khuyên được dẫn đến tầng cao nhất của tòa nhà. Người hướng dẫn sau khi đưa cô lên đến nơi liền cầm giấy hẹn của cô đi mất.
Rõ ràng là đang thể hiện thái độ không hài lòng với cô. Vị nữ nhân viên này cũng quá là nghiệp dư đi. Thích ông chủ của mình rồi lại ghen tức với người khác. Phải biết đối phương là ai rồi ghen cũng không muộn.
Nữ nhân ấy mà!
Bộ Khuyên tự mình lần mò tìm cái ghế mà ngồi xuống. Mù lòa cũng có cái khổ nha. Cô chỉ có thể tự giúp bản thân thôi chứ làm sao!
Trong căn phòng lớn chẳng có lấy một mùi linh hồn. Cô gái ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sườn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bộ Khuyên đặt trọng lượng cả người lên sofa. Cô thật sự chờ đến mất kiên nhẫn. Đã bốn tiếng trôi qua, giờ đã là năm giờ chiều. Chính hắn là người hẹn cô mà giờ lại mất tích. Cuối cùng Bộ Khuyên đợi không được nữa mà gọi điện thoại. Bên kia lại không có ai bắt máy, gọi đến cuộc thứ ba thì một giọng nữ vang lên:
「Cho hỏi ai vậy?」Đó là một giọng nói rất ngọt.
Bộ Khuyên hờ hững nói: “Chuyển lời với Việt Lâm Đông, Nguyên tiểu thư đang đợi, mong hắn trong vòng nửa tiếng nữa xuất hiện ở phòng tổng giám đốc!”
Bộ Khuyên không đợi bên kia trả lời mà trực tiếp cúp máy. Tay cầm điện thoại tụt dần từ tai xuống ghế, cô èo uột ngồi dựa lên tay vịn. Ngón tay chọt phần vải nhung bọc ghế một cách nhàm chán. Không có sách đọc giải sầu! Chán quá!
Cầu Cầu! Mang chủ nhân nhà ngươi về đi!
Cầu Cầu được yên tĩnh một thời gian nay lại bị réo tên. Trước đó thì ngài ấy không thèm đoái hoài gì đến nó. Bình thường nó báo cáo thì chữ nghe chữ không. Giờ nhàm chán mới nhớ đến có Cầu Cầu này. Tức giận!
▮Chủ nhân biết ta không thể làm được mà cứ chọc ta hoài. Cầu Cầu tức giận nha!▮ Nó chưa có cài đặt phần khứ hồi đâu. Người vào đây làm nhiệm vụ chỉ có “Làm nhiệm vụ” và “Xóa bỏ vĩnh viễn”. Ai mà được về nhà cơ chứ?
Bộ Khuyên thở dài thườn thượt lấy ngón trỏ cào cào cái ghế. Thật là nhớ Đa Năng! Đa Năng luôn luôn nghe lời.
▮Cầu Cầu cũng rất nghe lời▮ Cầu Cầu vứt hết mặt mũi mà tự khen mình.
Đang tranh cãi cùng Cầu Cầu thì cánh cửa bị người tung ra. Bộ Khuyên theo bản năng nhìn lên nhưng không thấy gì. Cô ngồi thẳng thóm trở lại, đưa cánh tay trắng nõn vuốt mái tóc mềm mại của mình vào nếp.
Cô gái nọ nhanh chân bước qua cửa. Người hướng dẫn chỉ có thể luôn miệng khuyên nhủ: “Đoàn tiểu thư, tổng tài không có ở đây, Đòan tiểu thư đừng tùy tiện đến! Nếu tổng tài về sẽ tức giận, lúc đó Đòan tiểu thư sẽ bị tổng tài quở trách!”
Đòan Ngữ Ái hất tay người hướng dẫn, vừa vào liền nhìn thấy Bộ Khuyên ngồi trên ghế sofa. Cô ta đẩy ngã vị nhân viên nhiều lời sang một bên rồi hùng hổ tiến lên. Đáng tiếc dáng vẻ dọa người này Bộ Khuyên không nhìn thấy.
“Nguyên Vân Hinh cô đến đây để dụ dỗ Đông Đông phải không? Đừng tưởng tôi mắt mù giống cô mà không thấy cô muốn làm gì!” Đoàn Ngữ Ái ra vẻ mình biết hết mọi thứ trên đời, đôi mắt đẹp hơi xếch lên.
Đây không phải vị ngày đó dẫn đầu gây sự làm má Mễ Ái sưng như cái bánh bao sao? Mễ Ái đã nói đi nói lại vô số lần các thói hư tật xấu của cô ta. Còn đặc biệt chỉ đích danh, miêu tả tường tận từng đường nét mặc dù Bộ Khuyên chẳng thấy. Nhưng mà cô có thể cảm nhận mùi linh hồn, kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình.
Bộ Khuyên giả vờ như mình không biết gì, lễ phép hỏi: “Vị tiểu thư này là?...”
“A! Quên mất tiểu thư Nguyên thị là một đứa mù. Giới thiệu với cô một chút. Tôi là đại tiểu thư Đoàn gia, là bạn gái của Việt Lâm Đông. Còn rất thân quen với Mễ Ái bạn cô đấy nha!”
“Thì ra là Đoàn tiểu thư. Giọng cô quá khó nghe rồi đó. Cứ the thé, the thé như heo chọc tiết vậy. Thảo nào tôi nghe không ra!” Bình thường thì yêu kiều, mềm mại. Cứ dính tới đàn ông liền trở nên chanh chua không chịu được. Thật là điếc tai!
“Cô...” Đoàn Ngữ Ái bị làm cho tức giận nói không thành lời. Đôi mắt xếch trừng lớn trông càng có vẻ ác độc. Xinh đẹp ác độc chính là bốn từ dùng để miêu tả Đoàn Ngữ Ái.
Vị nhân viên kia không hiểu nhìn hai người. Làm sao mà Đoàn tiểu thư lại biết cô gái lạ mặt này? Cô gái đó còn nói chuyện không khách khí. Đoàn gia chính là chủ một tập đoàn lớn đó, không phải muốn chọc là chọc. Cô gái kia chắc chắn không phải hạng tầm thường. Cô ấy còn bị mù?
Nữ nhân viên vừa nghĩ vừa cắn chặt răng. Tại sao xung quanh giám đốc luôn có rất nhiều phụ nữ. Cô ta có cố gắng bao nhiêu cũng không thể ở bên ngài ấy.
Đoàn Ngữ Ái đang tức giận muốn nhào tới tát Bộ Khuyên thì Việt Lâm Đông xuất hiện. Anh ta có khuôn mặt cực kì thu hút, đôi mắt quyến rũ chết người. Đôi môi mỏng nhiễm một chút vết đỏ. Giống như... giống như... mới vừa hôn xong.
Đi sau là nữ thư kí xinh xắn đáng yêu, môi của cô ta còn có dấu vết sưng. Nữ thư kí chỉ có thể cúi gằm mặt để che đi vết tích mờ ám kia. Mọi người đều đặt lực chú ý lên người Việt Lâm Đông cao lớn nên không nhìn đến cô ta.
Bộ Khuyên cảm nhận được mùi linh hồn ở cự li gần. Hai người còn đặc biệt nhiễm hơi thở của nhau. Cô nheo mắt lại, nội tâm khá là bực bội! Cô thì ở đây chờ, còn hai người kia lại yêu đương hôn hít các kiểu.
Cmn! Rõ ràng là khinh thường.
Bộ Khuyên đeo lên túi xách muốn rời đi. Đừng tưởng cô tìm đến liền muốn làm thế nào cũng được. Cô đã bảo là hợp tác, chứ không nhờ hắn làm cái gì cho cô. Thái độ tôn trọng còn không có thì lấy gì mà tin tưởng lẫn nhau.
Đoàn Ngữ Ái mà để Bộ Khuyên đi dễ dàng như vậy mới là lạ. Vừa bước hai bước cô ta liền chặn đường. Ánh mắt từ ác độc đổi thành đáng thương hề hề nhìn Việt Lâm Đông.
“Đông Đông, anh có phải chán em rồi tìm đến cô ta hay không? Anh hứa sẽ cưới em mà! Sao bây giờ cô ta lại ở đây?”
Đôi mắt quyến rũ chết người của Việt Lâm Đông khẽ đảo qua bốn người phụ nữ trong phòng. Đến chỗ của thư kí Nha thì dừng lại chốc lát, hắn nhìn cánh môi còn sưng đỏ kia liền hài lòng nở nụ cười. Một hồi sau mới mở miệng nói:
“Ngữ Ái em rất không biết điều. Thế nên anh đối với vị tiểu thư đây cảm thấy hứng thú hơn rồi! Cô ấy rất nghe lời.”
Hắn nói xong liền bước về phía Bộ Khuyên. Đây rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của nữ nhân xung quanh hắn lên người cô. Đẩy cô ra làm bia đỡ đạn, sau đó hắn ta thì cùng nữ thư kí ân ái mặn nồng.
Rất hay! Vỗ tay cho một tên ngu ngốc đáng chết.
Bộ Khuyên tránh ra sau, rất không khách khí mà đưa chân qua.
Việt Lâm Đông kinh ngạc nhưng vẫn kịp thời tránh né. Hắn chính là một nhân vật đa tài, một chút công phu này không hề nhằm nhò gì. Nhưng mà hắn lầm rồi. Bộ Khuyên không đá được liền quăng điện thoại đang cầm trên tay vào mặt hắn.
Cảm giác có thứ gì đó đập lên mặt rất là thốn. Lâm Việt Đông run run ôm sống mũi cao vừa bị điện thoại va phải. Nước mắt sinh lý tuôn rơi theo từng cái chớp mắt.
Quanh thân Bộ Khuyên toát ra hơi thở nguy hiểm. Mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm. Con ngươi không có điểm sáng.
Ba người còn lại bị khí thế của Bộ Khuyên dọa sợ. Cổ họng ứ nghẹn không thốt được thành lời. Họ đều có cảm giác bản thân không tồn tại, tâm chết lặng, chẳng còn nghĩ được bất cứ điều gì.
Điện thoại rơi xuống đất vỡ toang. Cầu Cầu cũng âm thầm cầu nguyện cho Việt Lâm Đông. Mong hắn chết làm sao cho dễ coi một chút. Nó vẫn là không thể nhìn mấy thứ quá máu me. Nó còn nhỏ xíu!
Giọng nói Bộ Khuyên có chút chuyển biến, vẫn nghe ra sự ưu nhã nhưng lần này lại ám theo hơi thở tử vong: “Việt Lâm Đông! Tổng tài sao? Muốn cùng thư ký của mình diễn phim ngôn tình thì cũng không nên lấy tôi ra làm lá chắn! Chào mừng đến với những ngày sụp đổ của anh.”
Cô tìm đến hắn là vì tiện, bởi vì hắn có mấy hợp đồng làm ăn với Từ thị. Ra tay ở chỗ hắn nhanh hơn rất nhiều. Không hợp tác với hắn thì cô vẫn có thể làm xong, chỉ là tính toán một con đường khác mà thôi. Người đại diện của cô đã bàn bạc cùng hắn, hắn nói sau khi gặp cô sẽ thỏa thuận và bàn hợp đồng với Nguyên Thị. Vậy mà một chút tôn trọng cũng không có!
Cô ghét nhất là bị người ta lợi dụng. Lợi dụng để họ đạt được mục đích rồi cô như con ngốc cứ hỏi “Tại sao lại làm vậy?” Ngốc một lần là đủ, tin người dại dột một lần là đủ. Bộ Khuyên cô sẽ mãi mãi là người tỉnh táo.
Thêm một việc bận rộn mà thôi! Dù gì thế giới này chẳng có cái gì chơi. Chơi với bọn họ một chút vậy!
Vị nữ nhân viên và Đoàn Ngữ Ái nghe thấy lời Bộ Khuyên nói liền lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía thư kí Nha. Cánh môi sưng đỏ của cô ta hoàn toàn bị hai người họ nhìn ra. Cái này mà còn không hiểu nữa thì thôi rồi.
Việt Lâm Đông tức giận chỉ vào mặt Bộ Khuyên: “Đây là thái độ làm việc của cô sao? Đừng tưởng là nữ nhân thì tôi sẽ không làm gì cô? Từ trước đến nay tôi không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.”
“Vậy sao? Tôi từ trước đến nay cũng không biết thương xót con người!” Bộ Khuyên nhoẻn miệng cười. Chỉ có vài câu nói mà tưởng sẽ dọa được cô chắc? Ấu trĩ!
Khí thế vương giả của Bộ Khuyên khiến Việt Lâm Đông sửng sốt. Loại khí thế này chỉ có ở một vài người, khi mà họ đủ tự tin, đủ năng lực. Một cô gái làm sao có thể bộc lộ ra loại khí thế này?
Việt Lâm Đông cứ nhìn Bộ Khuyên với ánh mắt không thể hiểu thấu.
Bộ Khuyên nhường sàn diễn cho Đoàn Ngữ Ái và thư kí Nha. Cô yêu cầu nữ nhân viên đưa mình xuống dưới tầng. Nữ nhân viên không dám từ chối, ánh mắt ghen ghét bắn qua thư kí Nha rồi rời đi cùng Bộ Khuyên.
Đã là 6 giờ tối...
Ở sảnh dưới chỉ còn bảo vệ, nhân viên tăng ca đều ở mấy tầng trên. Bộ Khuyên thẳng lưng bước đi, tay cũng không vịn vào bất cứ đồ vật gì.
Nữ nhân viên đưa cô tới cửa liền chạy vội vào thang máy chuyên dụng. Chắc cô ta rất muốn biết tình hình trên đó. Đáng tiếc! Có biết hay không thì cô ta cũng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của họ. một người qua đường mờ nhạt.
Đi từ chiều đến giờ lại không làm được bất cứ cái gì cả. Tốn thời gian! Lúc chiều mang theo Diệm Bân thì tốt.
Trong đầu Bộ Khuyên đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này. Cô thoáng giật mình rồi đứng đó thất thần. Từ khi nào mà hắn đã chiếm một vị trí nhỏ trong suy nghĩ của cô rồi?
Cảm giác này cũng không hề tệ như cô nghĩ!
Bộ Khuyên leo lên xe trở về Nguyên gia.
Rõ ràng là đang thể hiện thái độ không hài lòng với cô. Vị nữ nhân viên này cũng quá là nghiệp dư đi. Thích ông chủ của mình rồi lại ghen tức với người khác. Phải biết đối phương là ai rồi ghen cũng không muộn.
Nữ nhân ấy mà!
Bộ Khuyên tự mình lần mò tìm cái ghế mà ngồi xuống. Mù lòa cũng có cái khổ nha. Cô chỉ có thể tự giúp bản thân thôi chứ làm sao!
Trong căn phòng lớn chẳng có lấy một mùi linh hồn. Cô gái ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sườn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bộ Khuyên đặt trọng lượng cả người lên sofa. Cô thật sự chờ đến mất kiên nhẫn. Đã bốn tiếng trôi qua, giờ đã là năm giờ chiều. Chính hắn là người hẹn cô mà giờ lại mất tích. Cuối cùng Bộ Khuyên đợi không được nữa mà gọi điện thoại. Bên kia lại không có ai bắt máy, gọi đến cuộc thứ ba thì một giọng nữ vang lên:
「Cho hỏi ai vậy?」Đó là một giọng nói rất ngọt.
Bộ Khuyên hờ hững nói: “Chuyển lời với Việt Lâm Đông, Nguyên tiểu thư đang đợi, mong hắn trong vòng nửa tiếng nữa xuất hiện ở phòng tổng giám đốc!”
Bộ Khuyên không đợi bên kia trả lời mà trực tiếp cúp máy. Tay cầm điện thoại tụt dần từ tai xuống ghế, cô èo uột ngồi dựa lên tay vịn. Ngón tay chọt phần vải nhung bọc ghế một cách nhàm chán. Không có sách đọc giải sầu! Chán quá!
Cầu Cầu! Mang chủ nhân nhà ngươi về đi!
Cầu Cầu được yên tĩnh một thời gian nay lại bị réo tên. Trước đó thì ngài ấy không thèm đoái hoài gì đến nó. Bình thường nó báo cáo thì chữ nghe chữ không. Giờ nhàm chán mới nhớ đến có Cầu Cầu này. Tức giận!
▮Chủ nhân biết ta không thể làm được mà cứ chọc ta hoài. Cầu Cầu tức giận nha!▮ Nó chưa có cài đặt phần khứ hồi đâu. Người vào đây làm nhiệm vụ chỉ có “Làm nhiệm vụ” và “Xóa bỏ vĩnh viễn”. Ai mà được về nhà cơ chứ?
Bộ Khuyên thở dài thườn thượt lấy ngón trỏ cào cào cái ghế. Thật là nhớ Đa Năng! Đa Năng luôn luôn nghe lời.
▮Cầu Cầu cũng rất nghe lời▮ Cầu Cầu vứt hết mặt mũi mà tự khen mình.
Đang tranh cãi cùng Cầu Cầu thì cánh cửa bị người tung ra. Bộ Khuyên theo bản năng nhìn lên nhưng không thấy gì. Cô ngồi thẳng thóm trở lại, đưa cánh tay trắng nõn vuốt mái tóc mềm mại của mình vào nếp.
Cô gái nọ nhanh chân bước qua cửa. Người hướng dẫn chỉ có thể luôn miệng khuyên nhủ: “Đoàn tiểu thư, tổng tài không có ở đây, Đòan tiểu thư đừng tùy tiện đến! Nếu tổng tài về sẽ tức giận, lúc đó Đòan tiểu thư sẽ bị tổng tài quở trách!”
Đòan Ngữ Ái hất tay người hướng dẫn, vừa vào liền nhìn thấy Bộ Khuyên ngồi trên ghế sofa. Cô ta đẩy ngã vị nhân viên nhiều lời sang một bên rồi hùng hổ tiến lên. Đáng tiếc dáng vẻ dọa người này Bộ Khuyên không nhìn thấy.
“Nguyên Vân Hinh cô đến đây để dụ dỗ Đông Đông phải không? Đừng tưởng tôi mắt mù giống cô mà không thấy cô muốn làm gì!” Đoàn Ngữ Ái ra vẻ mình biết hết mọi thứ trên đời, đôi mắt đẹp hơi xếch lên.
Đây không phải vị ngày đó dẫn đầu gây sự làm má Mễ Ái sưng như cái bánh bao sao? Mễ Ái đã nói đi nói lại vô số lần các thói hư tật xấu của cô ta. Còn đặc biệt chỉ đích danh, miêu tả tường tận từng đường nét mặc dù Bộ Khuyên chẳng thấy. Nhưng mà cô có thể cảm nhận mùi linh hồn, kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình.
Bộ Khuyên giả vờ như mình không biết gì, lễ phép hỏi: “Vị tiểu thư này là?...”
“A! Quên mất tiểu thư Nguyên thị là một đứa mù. Giới thiệu với cô một chút. Tôi là đại tiểu thư Đoàn gia, là bạn gái của Việt Lâm Đông. Còn rất thân quen với Mễ Ái bạn cô đấy nha!”
“Thì ra là Đoàn tiểu thư. Giọng cô quá khó nghe rồi đó. Cứ the thé, the thé như heo chọc tiết vậy. Thảo nào tôi nghe không ra!” Bình thường thì yêu kiều, mềm mại. Cứ dính tới đàn ông liền trở nên chanh chua không chịu được. Thật là điếc tai!
“Cô...” Đoàn Ngữ Ái bị làm cho tức giận nói không thành lời. Đôi mắt xếch trừng lớn trông càng có vẻ ác độc. Xinh đẹp ác độc chính là bốn từ dùng để miêu tả Đoàn Ngữ Ái.
Vị nhân viên kia không hiểu nhìn hai người. Làm sao mà Đoàn tiểu thư lại biết cô gái lạ mặt này? Cô gái đó còn nói chuyện không khách khí. Đoàn gia chính là chủ một tập đoàn lớn đó, không phải muốn chọc là chọc. Cô gái kia chắc chắn không phải hạng tầm thường. Cô ấy còn bị mù?
Nữ nhân viên vừa nghĩ vừa cắn chặt răng. Tại sao xung quanh giám đốc luôn có rất nhiều phụ nữ. Cô ta có cố gắng bao nhiêu cũng không thể ở bên ngài ấy.
Đoàn Ngữ Ái đang tức giận muốn nhào tới tát Bộ Khuyên thì Việt Lâm Đông xuất hiện. Anh ta có khuôn mặt cực kì thu hút, đôi mắt quyến rũ chết người. Đôi môi mỏng nhiễm một chút vết đỏ. Giống như... giống như... mới vừa hôn xong.
Đi sau là nữ thư kí xinh xắn đáng yêu, môi của cô ta còn có dấu vết sưng. Nữ thư kí chỉ có thể cúi gằm mặt để che đi vết tích mờ ám kia. Mọi người đều đặt lực chú ý lên người Việt Lâm Đông cao lớn nên không nhìn đến cô ta.
Bộ Khuyên cảm nhận được mùi linh hồn ở cự li gần. Hai người còn đặc biệt nhiễm hơi thở của nhau. Cô nheo mắt lại, nội tâm khá là bực bội! Cô thì ở đây chờ, còn hai người kia lại yêu đương hôn hít các kiểu.
Cmn! Rõ ràng là khinh thường.
Bộ Khuyên đeo lên túi xách muốn rời đi. Đừng tưởng cô tìm đến liền muốn làm thế nào cũng được. Cô đã bảo là hợp tác, chứ không nhờ hắn làm cái gì cho cô. Thái độ tôn trọng còn không có thì lấy gì mà tin tưởng lẫn nhau.
Đoàn Ngữ Ái mà để Bộ Khuyên đi dễ dàng như vậy mới là lạ. Vừa bước hai bước cô ta liền chặn đường. Ánh mắt từ ác độc đổi thành đáng thương hề hề nhìn Việt Lâm Đông.
“Đông Đông, anh có phải chán em rồi tìm đến cô ta hay không? Anh hứa sẽ cưới em mà! Sao bây giờ cô ta lại ở đây?”
Đôi mắt quyến rũ chết người của Việt Lâm Đông khẽ đảo qua bốn người phụ nữ trong phòng. Đến chỗ của thư kí Nha thì dừng lại chốc lát, hắn nhìn cánh môi còn sưng đỏ kia liền hài lòng nở nụ cười. Một hồi sau mới mở miệng nói:
“Ngữ Ái em rất không biết điều. Thế nên anh đối với vị tiểu thư đây cảm thấy hứng thú hơn rồi! Cô ấy rất nghe lời.”
Hắn nói xong liền bước về phía Bộ Khuyên. Đây rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của nữ nhân xung quanh hắn lên người cô. Đẩy cô ra làm bia đỡ đạn, sau đó hắn ta thì cùng nữ thư kí ân ái mặn nồng.
Rất hay! Vỗ tay cho một tên ngu ngốc đáng chết.
Bộ Khuyên tránh ra sau, rất không khách khí mà đưa chân qua.
Việt Lâm Đông kinh ngạc nhưng vẫn kịp thời tránh né. Hắn chính là một nhân vật đa tài, một chút công phu này không hề nhằm nhò gì. Nhưng mà hắn lầm rồi. Bộ Khuyên không đá được liền quăng điện thoại đang cầm trên tay vào mặt hắn.
Cảm giác có thứ gì đó đập lên mặt rất là thốn. Lâm Việt Đông run run ôm sống mũi cao vừa bị điện thoại va phải. Nước mắt sinh lý tuôn rơi theo từng cái chớp mắt.
Quanh thân Bộ Khuyên toát ra hơi thở nguy hiểm. Mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm. Con ngươi không có điểm sáng.
Ba người còn lại bị khí thế của Bộ Khuyên dọa sợ. Cổ họng ứ nghẹn không thốt được thành lời. Họ đều có cảm giác bản thân không tồn tại, tâm chết lặng, chẳng còn nghĩ được bất cứ điều gì.
Điện thoại rơi xuống đất vỡ toang. Cầu Cầu cũng âm thầm cầu nguyện cho Việt Lâm Đông. Mong hắn chết làm sao cho dễ coi một chút. Nó vẫn là không thể nhìn mấy thứ quá máu me. Nó còn nhỏ xíu!
Giọng nói Bộ Khuyên có chút chuyển biến, vẫn nghe ra sự ưu nhã nhưng lần này lại ám theo hơi thở tử vong: “Việt Lâm Đông! Tổng tài sao? Muốn cùng thư ký của mình diễn phim ngôn tình thì cũng không nên lấy tôi ra làm lá chắn! Chào mừng đến với những ngày sụp đổ của anh.”
Cô tìm đến hắn là vì tiện, bởi vì hắn có mấy hợp đồng làm ăn với Từ thị. Ra tay ở chỗ hắn nhanh hơn rất nhiều. Không hợp tác với hắn thì cô vẫn có thể làm xong, chỉ là tính toán một con đường khác mà thôi. Người đại diện của cô đã bàn bạc cùng hắn, hắn nói sau khi gặp cô sẽ thỏa thuận và bàn hợp đồng với Nguyên Thị. Vậy mà một chút tôn trọng cũng không có!
Cô ghét nhất là bị người ta lợi dụng. Lợi dụng để họ đạt được mục đích rồi cô như con ngốc cứ hỏi “Tại sao lại làm vậy?” Ngốc một lần là đủ, tin người dại dột một lần là đủ. Bộ Khuyên cô sẽ mãi mãi là người tỉnh táo.
Thêm một việc bận rộn mà thôi! Dù gì thế giới này chẳng có cái gì chơi. Chơi với bọn họ một chút vậy!
Vị nữ nhân viên và Đoàn Ngữ Ái nghe thấy lời Bộ Khuyên nói liền lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía thư kí Nha. Cánh môi sưng đỏ của cô ta hoàn toàn bị hai người họ nhìn ra. Cái này mà còn không hiểu nữa thì thôi rồi.
Việt Lâm Đông tức giận chỉ vào mặt Bộ Khuyên: “Đây là thái độ làm việc của cô sao? Đừng tưởng là nữ nhân thì tôi sẽ không làm gì cô? Từ trước đến nay tôi không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.”
“Vậy sao? Tôi từ trước đến nay cũng không biết thương xót con người!” Bộ Khuyên nhoẻn miệng cười. Chỉ có vài câu nói mà tưởng sẽ dọa được cô chắc? Ấu trĩ!
Khí thế vương giả của Bộ Khuyên khiến Việt Lâm Đông sửng sốt. Loại khí thế này chỉ có ở một vài người, khi mà họ đủ tự tin, đủ năng lực. Một cô gái làm sao có thể bộc lộ ra loại khí thế này?
Việt Lâm Đông cứ nhìn Bộ Khuyên với ánh mắt không thể hiểu thấu.
Bộ Khuyên nhường sàn diễn cho Đoàn Ngữ Ái và thư kí Nha. Cô yêu cầu nữ nhân viên đưa mình xuống dưới tầng. Nữ nhân viên không dám từ chối, ánh mắt ghen ghét bắn qua thư kí Nha rồi rời đi cùng Bộ Khuyên.
Đã là 6 giờ tối...
Ở sảnh dưới chỉ còn bảo vệ, nhân viên tăng ca đều ở mấy tầng trên. Bộ Khuyên thẳng lưng bước đi, tay cũng không vịn vào bất cứ đồ vật gì.
Nữ nhân viên đưa cô tới cửa liền chạy vội vào thang máy chuyên dụng. Chắc cô ta rất muốn biết tình hình trên đó. Đáng tiếc! Có biết hay không thì cô ta cũng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của họ. một người qua đường mờ nhạt.
Đi từ chiều đến giờ lại không làm được bất cứ cái gì cả. Tốn thời gian! Lúc chiều mang theo Diệm Bân thì tốt.
Trong đầu Bộ Khuyên đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này. Cô thoáng giật mình rồi đứng đó thất thần. Từ khi nào mà hắn đã chiếm một vị trí nhỏ trong suy nghĩ của cô rồi?
Cảm giác này cũng không hề tệ như cô nghĩ!
Bộ Khuyên leo lên xe trở về Nguyên gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook