Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
-
Chương 25: Cặp đôi làm người buồn nôn (9)
Biết Bộ Khuyên ở bệnh viện nên Dịch Giản cứ kiếm cớ tìm đến. Ngày nào cũng như tình cờ đi ngang. Thao tác của tên này là lảng vảng rồi đánh úp con mồi à.
Tưởng chỉ đi ngang qua như thế là sẽ gây được sự chú ý của nữ giới sao?
Còn là một người không thể thấy?
Sau một vài lần giao lưu một phía thì Bộ Khuyên biết kẻ nào đã gây ra tai nạn cho Từ phu nhân. Tên mát dây Dịch Giản chính miệng thừa nhận, còn nói là tặng lễ cho cô.
Cô mới không thèm cái phần lễ nhàm chán này!
Chúng ta không thân!
Điều làm Bộ Khuyên mệt tim nhất là tên Diệm Bân kia. Cứ mỗi lần Dịch Giản xuất hiện thì hắn lại ôm cô chặt cứng. Kêu bỏ ra bao nhiêu lần cũng không nghe, nói thử xem có thể đánh người trong bệnh viện không?
Đừng tưởng lấy lí do kém phát triển mà muốn leo lên đầu ta ngồi là được!
Hôm nay vẫn tiếp diễn như cũ. Dịch Giản giả vờ đi ngang, cực kì tự nhiên tiến lên bắt chuyện với Bộ Khuyên đang đứng ở cuối hành lang.
“Nguyên tiểu thư khỏe!” Hắn cười hữu hão chào.
Bộ Khuyên không hề có chút phản ứng, tâm tư đều đã bị phiền chết rồi.
Dịch Giản mặt dày giao lưu một phía. Chỉ một mình hắn nói, Bộ Khuyên đứng chịu trận. Tiếng ong ong cứ vang lên, não của cô không thu được một chữ nào để phân tích.
Diệm Bân đột ngột chạy từ phòng bệnh ra ôm chầm lấy Bộ Khuyên, làm cô có cảm tưởng mình sắp bị xô ngã xuống bốn tầng lầu.
Cmn! Cắt đứt gân cổ hay đạp hắn xuống lầu đây?
Bộ Khuyên theo thói quen gằn giọng: “Buông!”
Diệm Bân càng vì một tiếng này mà ôm chặt hơn. Tay dùng lực quá lớn nên hai bả vai Bộ Khuyên bị ép lại. Đau đến muốn đánh rơi cả hai tay. Thân thể của nguyên chủ quá yếu rồi. Không có sức của cô thì với vòng tay bạo lực này cô đã nhập viện nằm chung với hắn rồi.
Bộ Khuyên đành buông xuôi, lại tiếp tục đe dọa: “Giảm lực một tí, không giảm ta sẽ đánh gãy tay ngươi.”
Diệm Bân hơi chần chờ, kéo Bộ Khuyên cách xa Dịch Giản, tay nới lỏng. Dịch Giản nhìn thấy cảnh tượng này hằng ngày nhưng vẫn khó chịu không thôi.
Tên ngốc này cứ động một tí liền ôm cô. Dù có giằng ra cỡ nào cũng không được. Dịch Giản lạnh mặt, giọng nói có chút nguy hiểm ẩn tàng:
“Anh ôm cô ấy làm gì. Buông ra đi!”
“Không!” Diệm Bân một khi đã cố chấp thì sẽ không ai chơi lại hắn. Hắn bày ra bộ dáng cực kì hung dữ nhìn Dịch Giản.
Dịch Giản thấy nói với tên ngốc không được liền quay sang nói với Bộ Khuyên: “Nguyên tiểu thư cứ để hắn ôm như vậy sao? Chỉ cần cô nói một tiếng tôi sẽ cho người kéo hắn ra. Tuyệt đối sẽ không làm ảnh hương đến Nguyên tiểu thư.”
“Đây là việc riêng của tôi! Anh là ai mà muốn quyết định giúp?” Có muốn kéo hắn ra thì cũng phải do cô kéo. Cô trông giống người cần kẻ khác giúp đỡ sao? So với sự phiền phức của Diệm Bân thì Dịch Giản càng làm cô ghét hơn. Ít nhất hắn vô cùng nghe lời, nói chuyện ngây ngây ngô ngô chứ không như cách nói dối trá của Dịch Giản.
“Có phải Nguyên tiểu thư thích tên ngốc này rồi không?” Dịch Giản nói ra suy đoán của mình, mặc dù tâm hắn thấy không thoải mái cho lắm.
Thích?
Cô thích hắn sao?
Cô cảm thấy có nhiều kiên nhẫn hơn khi ở bên hắn. Khi tiếp xúc cũng không có cảm giác chán ghét như những người kia. Còn đặc biệt muốn trêu chọc hắn.
Có phải như vậy là thích?
Ngay khi Dịch Giản chờ đợi Bộ Khuyên kiếm một lý do nói không phải thì cô gái đó lại “Ừ!” thật nhẹ nhàng. Không hề có chút biểu hiện đắn đo.
Dịch Giản sửng sốt vài giây.
Cầu Cầu đang nhìn qua camera hệ thống cũng sửng sốt, lắp bắp lên tiếng:
▮Chủ nhân... ngài đang nói gì vậy? Có phải Cầu Cầu nghe nhầm rồi không?▮ Chủ nhân trông rõ khó gần như thế mà lại đi thích người khác một cách đơn giản vậy sao? Từ trước đến nay không phải chỉ có mình Diệm Bân đối tốt với chủ nhân đâu. Người đối tốt với ngài ấy qua các thế giới có thể nhét đầy một thế giới khác đấy.
Hẳn là nó nghe lầm rồi!
“Ừ, tôi chính là thích hắn!” Bộ Khuyên khẳng định với Dịch Giản cũng như nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu bị sốc tâm lý!
Hôm nay cách mở máy của nó bị sai rồi. Cầu Cầu vội tắt máy sau đó mở lại. Vẫn là cảnh tượng kia.
Bộ Khuyên rất nhanh rút khỏi vòng tay của Diệm Bân, xoay người mang hắn ôm vào lòng, khẳng định một lần nữa: “Tôi chính là thích hắn. Anh có ý kiến gì?”
Diệm Bân thấy cô rời khỏi vòng tay của mình liền không vui, thoắt cái vị trí hai người bị đảo ngược. Diệm Bân bị Bộ Khuyên ôm phải cúi thật thấp, mặt hơi nhăn nhó, trong lòng thì lại cực kì vui vẻ. Tiểu Khuyên hôm nay lại chủ động ôm hắn. Vẻ mặt của Diệm Bân vô cùng kích động, tim cũng không có quy luật mà đập liên hồi.
Theo tư duy của kẻ ngốc thì không hiểu rõ cảm giác này là gì nhưng mà hắn rất vui. Cả người lâng lâng như trên mây.
Dịch Giản lấy lại tiếng nói, khô khốc hỏi: “Hắn ta có điểm nào làm cô thích?”
“Thích còn cần có lý do?” Bộ Khuyên giống như ngạc hiên hỏi lại. Cô thấy cảm giác đó là thích thì sẽ gọi là thích. Sẽ cần lý do cụ thể sao? Lỡ như sau một đoạn thời gian dài người nọ thay đổi chút tính cách mà trước đó ngươi thích thì ngươi không thèm thích hắn nữa à?
Với người đã có mọi thứ như cô thì cảm giác chính là thứ quan trọng nhất. Làm gì thì làm phải để mình thoải mái trước.
Dịch Giản giống như không thể tin nói: “Cô gặp hắn mới một đoạn thời gian?”
Cô còn gặp tên kia sau cả hắn.
Chỉ cần ôm cô vào lòng nhiều lần như vậy thì cô sẽ rung động sao? Hắn có cần bắt cô nhốt lại không? Rồi ngày nào cũng cùng cô tiếp xúc để cô thuộc về mình.
Trong đầu Dịch Giản thoáng qua ý nghĩ kì lạ khiến hắn cũng ngỡ ngàng. Từ bé đến lớn thứ gì hắn thích cũng phải có được. Ban đầu hắn định lựa chọn tranh giành Lý Tuyết Tuyết cùng Từ Hiên nhưng mà hắn đổi quyết định rồi. Chỉ vì hắn có ấn tượng đặc biệt với cô.
Người con gái hắn muốn là cô.
“Anh nghĩ đoạn thời gian đó ngắn nhưng đối với tôi và hắn lại không ngắn.” Còn chưa tính thế giới trước cô cũng ở với Diệm Bân tận mười mấy năm. Vẫn là nghe ý kiến của người trong cuộc đi thôi.
Dịch Giản mang tâm tư nặng nề rời đi.
Bộ Khuyên kéo Diệm Bân về phòng, thô lỗ nhét hắn vào trong chăn trên giường bệnh. Khó chịu nhắc nhở:
“Đã bảo ở yên trong phòng nghỉ ngơi, cứ thích chạy loạn như thế thì đến khi vết thương tiếp tục rách ra anh làm thế nào?”
Diệm Bân mở tròn đôi mắt vô tội nhìn Bộ Khuyên, đáng tiếc cô không nhìn thấy nên không bị làm cho cảm động. Sau khi thấy mặt cô vẫn tràn đầy tức giận hắn liền ôm lấy hông Bộ Khuyên.
Cùng lúc đó Mễ Ái đi từ ngoài thấy một màn này liền “Aaa” một tiếng lui ra ngoài, còn không quên thông báo sự tồn tại: “Tớ không thấy gì đâu Hinh Hinh, cậu cứ tiếp tục.”
Bộ Khuyên thở hắt ra một ưu nhã nói: “Buông ra, nằm nghỉ đi!” Không có đe dọa hắn như mọi khi, Diệm Bân tự cảm thấy lạ nhưng vẫn buông tay yên tĩnh nằm.
“Ngoan!” Bộ Khuyên cười nhẹ khen hắn một tiếng.
Dịch Giản kể từ đó cũng không tới nữa, Bộ Khuyên có thể vô tình gặp Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết nhưng đều sẽ làm lơ. Mỗi lần nói chuyện với hai người bọn họ chỉ thiếu nước muốn cắt đứt gân cổ thôi.
Quá buồn nôn!
Hai tuần sau_____
Hôm nay Diệm Bân được xuất viện, ba mẹ Nguyên quyết định mang hắn về nhà chăm sóc. Nếu ông bà ấy không làm như vậy thì Bộ Khuyên cũng sẽ làm. Dù gì thế giới trước hắn toàn ở bên cạnh chăm sóc cô.
Từ khi nói thích Diệm Bân đến nay thì Bộ Khuyên vẫn tỏ ra vô cùng bình thường. Vẫn mỗi ngày đe dọa hắn làm đủ thứ, nhưng mà Diệm Bân bị mất cơ hội tùy ý ôm chầm lấy cô rồi. Cứ mỗi lần đến gần thì cô lại nhanh chân đá hắn ra.
Ba mẹ Nguyên, Mễ Ái và dì Kha thật sự rất kinh ngạc. Lâu lâu còn quên mất là Bộ Khuyên bị mù. Có người mù nào mà xác định vật thể chính xác như cô không?
Diệm Bân bây giờ có thể nói được vài câu cơ bản, mức độ thiểu năng của hắn không nặng. Ít nhất hắn còn nghe hiểu được người khác nói gì. Đáng lí ra phải nói được các vấn đề bình thường. Chỉ do dạy dỗ không tốt, hướng dẫn sai cách. À mà có hướng dẫn đâu, mở miệng ra là bị thằng anh tự nhận mắng nhiếc.
Diệm Bân mơ màng được mang về nhà mới. Phòng của hắn bố trí sát phòng Bộ Khuyên. Cô rất hoài nghi đây là ba mẹ ruột của hắn, còn cô chỉ là đứa con bị đánh tráo.
Bọn họ đang có mưu đồ xấu với cô!
▮Đã bảo ngài xem phim ít thôi!▮ Cầu Cầu cười nửa miệng khinh bỉ. Chủ nhân nhà nó lại tới giờ phát bệnh.
Diệm Bân biểu hiện ra rất vui mừng. Từ nay hắn không phải về với người gọi là anh trai kia nữa. Cũng sẽ không bị đánh đập và nhịn đói, sẽ không bị nhốt ở ngoài lúc trời mưa.
Thật tốt!
Cả nhà ngồi trên bàn ăn lớn ăn rất vui vẻ. Diệm Bân học dì Kha lấy bát xới cơm cho Bộ Khuyên, còn gắp cho cô một đĩa thức ăn, thêm đặc biệt nhiều.
Bộ Khuyên rất là mệt tim!
Cô không có thói quen để thừa phần ăn của mình. Dù có cố gắng thì với sức gắp của tên ngốc kia cô ăn không hết. Cuối cùng đây lần đầu tiên Bộ Khuyên để thừa thức ăn như vậy.
Dùng hai từ rất xấu để biểu thị tâm trạng của cô lúc này.
Không được đánh kẻ ngốc!
Không được mắng kẻ ngốc!
Không được cắt đứt gân cổ kẻ ngốc!
Phải làm một cô gái thiện lương xinh đẹp!
Cầu Cầu âm thầm cười trộm. Chủ nhân cũng có ngày này. Nó thấy rất hả dạ, bình thường không phải ngài ấy hay mắng nó vì để thừa đồ ăn sao?
Đến tối Bộ Khuyên dẫn Diệm Bân ra ngoài, nói dối với ba mẹ Nguyên là đi dạo, bên người còn có vệ sĩ nên sẽ không sao.
Ba mẹ Nguyên kì thực không biết mấy người vệ sĩ này ở đâu ra. Lúc trước họ có thuê hai người nhưng mà Nguyên Vân Hinh cảm thấy không thoải mái nên bảo đuổi đi. Vả lại cô ấy rất ít khi ra đường một mình, một là đi cùng Từ Hiên, hai là đi cùng Mễ Ái, ba là cùng ba mẹ Nguyên hoặc dì Kha.
Vệ sĩ này không phải bọn họ thuê, hỏi tới con gái thì nó bảo mình tùy tiện thuê.
Có người nào tùy tiện tìm mà lại chuyên nghiệp như thế không? Cuối cùng sau một hồi quanh qua quẩn lại thì ba mẹ Nguyên thành công bị lừa.
Ba Nguyên xuất phát từ sự tin tưởng con gái nên không điều tra. Mà có điều tra cũng không ra đâu.
Thật sự thì đám người này không phải chỉ là vệ sĩ, còn có người chuyên làm việc đặc biệt được cô chiêu mộ. Giá cả này không rẻ chút nào, nhưng mà Bộ Khuyên cô có tiền.
Bộ Khuyên được tài xế áo đen đưa đến điểm hẹn. Đó là một nơi vô cùng sang trọng, đây là địa điểm mà các vị lớn lưu tới nhằm bàn công việc để tránh bị tiết lộ.
Diệm Bân lẽo đẽo đi phía sau rất ngoan ngoãn. Hắn mặc một bộ vest màu xanh trông khá sang trọng, với vóc người cao và khuôn mặt nam tính thì rất dễ bị đánh lừa. Chỉ cần không lên tiếng thì không ai biết hắn ngốc cả.
Bộ Khuyên được một nhân viên phục vụ tận tình hướng dẫn. Diệm Bân hiểu được chỉ dẫn của nhân viên nọ liền nắm tay kéo cô đi.
Bộ Khuyên thấy hơi có chút buồn cười!
Bình thường đều là bộ dáng ngốc ngốc, nói gì cũng cần phải nói đến ba lần, lúc cần thì lại được việc phết đấy chứ.
Tưởng chỉ đi ngang qua như thế là sẽ gây được sự chú ý của nữ giới sao?
Còn là một người không thể thấy?
Sau một vài lần giao lưu một phía thì Bộ Khuyên biết kẻ nào đã gây ra tai nạn cho Từ phu nhân. Tên mát dây Dịch Giản chính miệng thừa nhận, còn nói là tặng lễ cho cô.
Cô mới không thèm cái phần lễ nhàm chán này!
Chúng ta không thân!
Điều làm Bộ Khuyên mệt tim nhất là tên Diệm Bân kia. Cứ mỗi lần Dịch Giản xuất hiện thì hắn lại ôm cô chặt cứng. Kêu bỏ ra bao nhiêu lần cũng không nghe, nói thử xem có thể đánh người trong bệnh viện không?
Đừng tưởng lấy lí do kém phát triển mà muốn leo lên đầu ta ngồi là được!
Hôm nay vẫn tiếp diễn như cũ. Dịch Giản giả vờ đi ngang, cực kì tự nhiên tiến lên bắt chuyện với Bộ Khuyên đang đứng ở cuối hành lang.
“Nguyên tiểu thư khỏe!” Hắn cười hữu hão chào.
Bộ Khuyên không hề có chút phản ứng, tâm tư đều đã bị phiền chết rồi.
Dịch Giản mặt dày giao lưu một phía. Chỉ một mình hắn nói, Bộ Khuyên đứng chịu trận. Tiếng ong ong cứ vang lên, não của cô không thu được một chữ nào để phân tích.
Diệm Bân đột ngột chạy từ phòng bệnh ra ôm chầm lấy Bộ Khuyên, làm cô có cảm tưởng mình sắp bị xô ngã xuống bốn tầng lầu.
Cmn! Cắt đứt gân cổ hay đạp hắn xuống lầu đây?
Bộ Khuyên theo thói quen gằn giọng: “Buông!”
Diệm Bân càng vì một tiếng này mà ôm chặt hơn. Tay dùng lực quá lớn nên hai bả vai Bộ Khuyên bị ép lại. Đau đến muốn đánh rơi cả hai tay. Thân thể của nguyên chủ quá yếu rồi. Không có sức của cô thì với vòng tay bạo lực này cô đã nhập viện nằm chung với hắn rồi.
Bộ Khuyên đành buông xuôi, lại tiếp tục đe dọa: “Giảm lực một tí, không giảm ta sẽ đánh gãy tay ngươi.”
Diệm Bân hơi chần chờ, kéo Bộ Khuyên cách xa Dịch Giản, tay nới lỏng. Dịch Giản nhìn thấy cảnh tượng này hằng ngày nhưng vẫn khó chịu không thôi.
Tên ngốc này cứ động một tí liền ôm cô. Dù có giằng ra cỡ nào cũng không được. Dịch Giản lạnh mặt, giọng nói có chút nguy hiểm ẩn tàng:
“Anh ôm cô ấy làm gì. Buông ra đi!”
“Không!” Diệm Bân một khi đã cố chấp thì sẽ không ai chơi lại hắn. Hắn bày ra bộ dáng cực kì hung dữ nhìn Dịch Giản.
Dịch Giản thấy nói với tên ngốc không được liền quay sang nói với Bộ Khuyên: “Nguyên tiểu thư cứ để hắn ôm như vậy sao? Chỉ cần cô nói một tiếng tôi sẽ cho người kéo hắn ra. Tuyệt đối sẽ không làm ảnh hương đến Nguyên tiểu thư.”
“Đây là việc riêng của tôi! Anh là ai mà muốn quyết định giúp?” Có muốn kéo hắn ra thì cũng phải do cô kéo. Cô trông giống người cần kẻ khác giúp đỡ sao? So với sự phiền phức của Diệm Bân thì Dịch Giản càng làm cô ghét hơn. Ít nhất hắn vô cùng nghe lời, nói chuyện ngây ngây ngô ngô chứ không như cách nói dối trá của Dịch Giản.
“Có phải Nguyên tiểu thư thích tên ngốc này rồi không?” Dịch Giản nói ra suy đoán của mình, mặc dù tâm hắn thấy không thoải mái cho lắm.
Thích?
Cô thích hắn sao?
Cô cảm thấy có nhiều kiên nhẫn hơn khi ở bên hắn. Khi tiếp xúc cũng không có cảm giác chán ghét như những người kia. Còn đặc biệt muốn trêu chọc hắn.
Có phải như vậy là thích?
Ngay khi Dịch Giản chờ đợi Bộ Khuyên kiếm một lý do nói không phải thì cô gái đó lại “Ừ!” thật nhẹ nhàng. Không hề có chút biểu hiện đắn đo.
Dịch Giản sửng sốt vài giây.
Cầu Cầu đang nhìn qua camera hệ thống cũng sửng sốt, lắp bắp lên tiếng:
▮Chủ nhân... ngài đang nói gì vậy? Có phải Cầu Cầu nghe nhầm rồi không?▮ Chủ nhân trông rõ khó gần như thế mà lại đi thích người khác một cách đơn giản vậy sao? Từ trước đến nay không phải chỉ có mình Diệm Bân đối tốt với chủ nhân đâu. Người đối tốt với ngài ấy qua các thế giới có thể nhét đầy một thế giới khác đấy.
Hẳn là nó nghe lầm rồi!
“Ừ, tôi chính là thích hắn!” Bộ Khuyên khẳng định với Dịch Giản cũng như nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu bị sốc tâm lý!
Hôm nay cách mở máy của nó bị sai rồi. Cầu Cầu vội tắt máy sau đó mở lại. Vẫn là cảnh tượng kia.
Bộ Khuyên rất nhanh rút khỏi vòng tay của Diệm Bân, xoay người mang hắn ôm vào lòng, khẳng định một lần nữa: “Tôi chính là thích hắn. Anh có ý kiến gì?”
Diệm Bân thấy cô rời khỏi vòng tay của mình liền không vui, thoắt cái vị trí hai người bị đảo ngược. Diệm Bân bị Bộ Khuyên ôm phải cúi thật thấp, mặt hơi nhăn nhó, trong lòng thì lại cực kì vui vẻ. Tiểu Khuyên hôm nay lại chủ động ôm hắn. Vẻ mặt của Diệm Bân vô cùng kích động, tim cũng không có quy luật mà đập liên hồi.
Theo tư duy của kẻ ngốc thì không hiểu rõ cảm giác này là gì nhưng mà hắn rất vui. Cả người lâng lâng như trên mây.
Dịch Giản lấy lại tiếng nói, khô khốc hỏi: “Hắn ta có điểm nào làm cô thích?”
“Thích còn cần có lý do?” Bộ Khuyên giống như ngạc hiên hỏi lại. Cô thấy cảm giác đó là thích thì sẽ gọi là thích. Sẽ cần lý do cụ thể sao? Lỡ như sau một đoạn thời gian dài người nọ thay đổi chút tính cách mà trước đó ngươi thích thì ngươi không thèm thích hắn nữa à?
Với người đã có mọi thứ như cô thì cảm giác chính là thứ quan trọng nhất. Làm gì thì làm phải để mình thoải mái trước.
Dịch Giản giống như không thể tin nói: “Cô gặp hắn mới một đoạn thời gian?”
Cô còn gặp tên kia sau cả hắn.
Chỉ cần ôm cô vào lòng nhiều lần như vậy thì cô sẽ rung động sao? Hắn có cần bắt cô nhốt lại không? Rồi ngày nào cũng cùng cô tiếp xúc để cô thuộc về mình.
Trong đầu Dịch Giản thoáng qua ý nghĩ kì lạ khiến hắn cũng ngỡ ngàng. Từ bé đến lớn thứ gì hắn thích cũng phải có được. Ban đầu hắn định lựa chọn tranh giành Lý Tuyết Tuyết cùng Từ Hiên nhưng mà hắn đổi quyết định rồi. Chỉ vì hắn có ấn tượng đặc biệt với cô.
Người con gái hắn muốn là cô.
“Anh nghĩ đoạn thời gian đó ngắn nhưng đối với tôi và hắn lại không ngắn.” Còn chưa tính thế giới trước cô cũng ở với Diệm Bân tận mười mấy năm. Vẫn là nghe ý kiến của người trong cuộc đi thôi.
Dịch Giản mang tâm tư nặng nề rời đi.
Bộ Khuyên kéo Diệm Bân về phòng, thô lỗ nhét hắn vào trong chăn trên giường bệnh. Khó chịu nhắc nhở:
“Đã bảo ở yên trong phòng nghỉ ngơi, cứ thích chạy loạn như thế thì đến khi vết thương tiếp tục rách ra anh làm thế nào?”
Diệm Bân mở tròn đôi mắt vô tội nhìn Bộ Khuyên, đáng tiếc cô không nhìn thấy nên không bị làm cho cảm động. Sau khi thấy mặt cô vẫn tràn đầy tức giận hắn liền ôm lấy hông Bộ Khuyên.
Cùng lúc đó Mễ Ái đi từ ngoài thấy một màn này liền “Aaa” một tiếng lui ra ngoài, còn không quên thông báo sự tồn tại: “Tớ không thấy gì đâu Hinh Hinh, cậu cứ tiếp tục.”
Bộ Khuyên thở hắt ra một ưu nhã nói: “Buông ra, nằm nghỉ đi!” Không có đe dọa hắn như mọi khi, Diệm Bân tự cảm thấy lạ nhưng vẫn buông tay yên tĩnh nằm.
“Ngoan!” Bộ Khuyên cười nhẹ khen hắn một tiếng.
Dịch Giản kể từ đó cũng không tới nữa, Bộ Khuyên có thể vô tình gặp Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết nhưng đều sẽ làm lơ. Mỗi lần nói chuyện với hai người bọn họ chỉ thiếu nước muốn cắt đứt gân cổ thôi.
Quá buồn nôn!
Hai tuần sau_____
Hôm nay Diệm Bân được xuất viện, ba mẹ Nguyên quyết định mang hắn về nhà chăm sóc. Nếu ông bà ấy không làm như vậy thì Bộ Khuyên cũng sẽ làm. Dù gì thế giới trước hắn toàn ở bên cạnh chăm sóc cô.
Từ khi nói thích Diệm Bân đến nay thì Bộ Khuyên vẫn tỏ ra vô cùng bình thường. Vẫn mỗi ngày đe dọa hắn làm đủ thứ, nhưng mà Diệm Bân bị mất cơ hội tùy ý ôm chầm lấy cô rồi. Cứ mỗi lần đến gần thì cô lại nhanh chân đá hắn ra.
Ba mẹ Nguyên, Mễ Ái và dì Kha thật sự rất kinh ngạc. Lâu lâu còn quên mất là Bộ Khuyên bị mù. Có người mù nào mà xác định vật thể chính xác như cô không?
Diệm Bân bây giờ có thể nói được vài câu cơ bản, mức độ thiểu năng của hắn không nặng. Ít nhất hắn còn nghe hiểu được người khác nói gì. Đáng lí ra phải nói được các vấn đề bình thường. Chỉ do dạy dỗ không tốt, hướng dẫn sai cách. À mà có hướng dẫn đâu, mở miệng ra là bị thằng anh tự nhận mắng nhiếc.
Diệm Bân mơ màng được mang về nhà mới. Phòng của hắn bố trí sát phòng Bộ Khuyên. Cô rất hoài nghi đây là ba mẹ ruột của hắn, còn cô chỉ là đứa con bị đánh tráo.
Bọn họ đang có mưu đồ xấu với cô!
▮Đã bảo ngài xem phim ít thôi!▮ Cầu Cầu cười nửa miệng khinh bỉ. Chủ nhân nhà nó lại tới giờ phát bệnh.
Diệm Bân biểu hiện ra rất vui mừng. Từ nay hắn không phải về với người gọi là anh trai kia nữa. Cũng sẽ không bị đánh đập và nhịn đói, sẽ không bị nhốt ở ngoài lúc trời mưa.
Thật tốt!
Cả nhà ngồi trên bàn ăn lớn ăn rất vui vẻ. Diệm Bân học dì Kha lấy bát xới cơm cho Bộ Khuyên, còn gắp cho cô một đĩa thức ăn, thêm đặc biệt nhiều.
Bộ Khuyên rất là mệt tim!
Cô không có thói quen để thừa phần ăn của mình. Dù có cố gắng thì với sức gắp của tên ngốc kia cô ăn không hết. Cuối cùng đây lần đầu tiên Bộ Khuyên để thừa thức ăn như vậy.
Dùng hai từ rất xấu để biểu thị tâm trạng của cô lúc này.
Không được đánh kẻ ngốc!
Không được mắng kẻ ngốc!
Không được cắt đứt gân cổ kẻ ngốc!
Phải làm một cô gái thiện lương xinh đẹp!
Cầu Cầu âm thầm cười trộm. Chủ nhân cũng có ngày này. Nó thấy rất hả dạ, bình thường không phải ngài ấy hay mắng nó vì để thừa đồ ăn sao?
Đến tối Bộ Khuyên dẫn Diệm Bân ra ngoài, nói dối với ba mẹ Nguyên là đi dạo, bên người còn có vệ sĩ nên sẽ không sao.
Ba mẹ Nguyên kì thực không biết mấy người vệ sĩ này ở đâu ra. Lúc trước họ có thuê hai người nhưng mà Nguyên Vân Hinh cảm thấy không thoải mái nên bảo đuổi đi. Vả lại cô ấy rất ít khi ra đường một mình, một là đi cùng Từ Hiên, hai là đi cùng Mễ Ái, ba là cùng ba mẹ Nguyên hoặc dì Kha.
Vệ sĩ này không phải bọn họ thuê, hỏi tới con gái thì nó bảo mình tùy tiện thuê.
Có người nào tùy tiện tìm mà lại chuyên nghiệp như thế không? Cuối cùng sau một hồi quanh qua quẩn lại thì ba mẹ Nguyên thành công bị lừa.
Ba Nguyên xuất phát từ sự tin tưởng con gái nên không điều tra. Mà có điều tra cũng không ra đâu.
Thật sự thì đám người này không phải chỉ là vệ sĩ, còn có người chuyên làm việc đặc biệt được cô chiêu mộ. Giá cả này không rẻ chút nào, nhưng mà Bộ Khuyên cô có tiền.
Bộ Khuyên được tài xế áo đen đưa đến điểm hẹn. Đó là một nơi vô cùng sang trọng, đây là địa điểm mà các vị lớn lưu tới nhằm bàn công việc để tránh bị tiết lộ.
Diệm Bân lẽo đẽo đi phía sau rất ngoan ngoãn. Hắn mặc một bộ vest màu xanh trông khá sang trọng, với vóc người cao và khuôn mặt nam tính thì rất dễ bị đánh lừa. Chỉ cần không lên tiếng thì không ai biết hắn ngốc cả.
Bộ Khuyên được một nhân viên phục vụ tận tình hướng dẫn. Diệm Bân hiểu được chỉ dẫn của nhân viên nọ liền nắm tay kéo cô đi.
Bộ Khuyên thấy hơi có chút buồn cười!
Bình thường đều là bộ dáng ngốc ngốc, nói gì cũng cần phải nói đến ba lần, lúc cần thì lại được việc phết đấy chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook