Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
-
Chương 24: Cặp đôi làm người buồn nôn (8)
Không biết mắc bệnh gì mà Diệm Bân cứ đu theo Bộ Khuyên như con mèo nhỏ. Suốt ngày Bộ Khuyên, Bộ Khuyên, Bộ Khuyên làm cô mệt tim. Chân vừa lành một tí lại tùy tiện chạy đi tìm cô.
Bác sĩ cũng cảm thấy mệt không thôi. Cứ chạy nhảy như thế thì thánh nhân xuất hiện cũng không cứu được đâu.
Mọi người đều nghĩ Diệm Bân gọi loạn tên của người nào đó. Anh ta tuy ngốc nhưng lại hiểu được lời người khác. Bình thường anh ta chỉ thốt ra đúng một chữ, chỉ có tên Bộ Khuyên là hai chữ. Ai nói gì cũng không quan tâm, chỉ nghe lời mỗi một mình Bộ Khuyên. Chính là kiểu nói gì cũng nghe.
Mẹ Nguyên sau một đoạn thời gian mới thấy con gái tức giận đến nhíu mày. Mặt cô gần như in hai chữ “khó chịu” thật lớn. Nhưng không hiểu sao bà lại thấy con gái như vậy mới có sức sống. Từ lúc hủy hôn, con gái bà ngày càng có cảm giác khó gần.
Bộ Khuyên thì không vui chút nào. Uống thuốc, ăn cơm, đi vệ sinh, mọi việc đều phải có cô nhắc nhở. Nếu cô không xuất hiện thì cả ngày hôm ấy hắn cũng không ngồi dậy. Lúc không có người thì lén trốn đi tìm.
Việc của Bộ Khuyên chính là đe dọa hắn. Bác sĩ tiêm phải đe dọa, tắm rửa phải đe dọa... Chỉ có ăn cơm mới ngoan ngoãn hơn một tí.
Bộ Khuyên ngồi trong phòng bệnh ưu nhã ăn, đầu trống rỗng. Cô chỉ theo quán tính mà gắp bỏ vào miệng. Đột nhiên mùi dầu của đồ ăn tỏa rất gần, Bộ Khuyên giật mình nhẹ nhàng tránh đi, không kiên nhẫn hỏi: “Làm gì?”
“Ăn.” Diệm Bân ngờ nghệch nói, giọng nói phát ra như tiếng muỗi vo ve. Cánh tay cầm đũa gắp thức ăn hơi rụt về.
“Không cần! Tôi tự ăn.” Bộ Khuyên ngồi thẳng trở lại, tiếp tục ăn phần của mình.
Một lát sau Bộ Khuyên không tình nguyện cắn một miếng từ chỗ người trước mặt đưa tới. Tên này quá là nhây, cô bảo không ăn hắn lại gắp món khác. Cứ đưa qua đưa lại trước mặt như thế lỡ dầu dính vào khuôn mặt xinh đẹp này thì làm sao?
Chuẩn câu được nước làm tới, hắn cứ đút qua như thế khiến Bộ Khuyên phải gằn giọng:
“Được rồi, tự ăn đi, còn đút nữa tôi đánh gãy tay anh.”
Diệm Bân sợ hãi cúi đầu ăn, lâu lâu lại trộm nhìn. Tâm tư của kẻ ngốc không thể ngăn cản hắn cảm thấy cô thật sự sẽ đánh gãy tay mình đâu.
Dì Kha bên cạnh thấy vẻ mặt Diệm Bân vô cùng đáng thương nên gắp đồ ăn bỏ vào bát của hắn. Bà cười hiền hòa gật đầu hai cái ý bảo hắn ăn nhiều vào.
Diện Bân bày ra khuôn mặt vui vẻ, nụ cười còn tươi hơn hoa, vụng về cầm đũa ăn thật từ tốn.
Lần đầu ăn cùng với hắn rất gian nan. Dì Kha phải hướng dẫn hắn cầm đũa, Bộ Khuyên một bên lạnh giọng nhắc nhở.
Từ bé đã không được thông minh, còn bị thằng anh trời đánh ức hiếp. Đừng nói đến dùng đũa, đôi khi mặc quần áo còn lộn lung tung, dép thì đi trái chân.
Chỉ mới một tháng mà vẻ ngoài của hắn so ra rất khác. Lúc trước quá gầy, nhìn có hơi giống con nghiện. Vì chăm sóc tốt nên đã tăng cân, có điều tạng người hắn là như thế nên không béo. Da ngăm cộng với dáng người đó nhìn rất khỏe khoắn, hắn còn đặc biệt cao. Tóc đã cắt gọn gàng, trông vô cùng đẹp trai.
Chỉ cần không bày ra khuôn mặt ngờ nghệch thì con gái sẽ đổ rầm rầm đấy.
Mẹ Nguyên không biết nghĩ cái gì mà đối xử với Diệm Bân như con mình. Đôi lúc còn bênh vực hắn mà trách móc Bộ Khuyên quá hung dữ. Nhà họ Nguyên giống như muốn chuyển con gái đến bệnh viện ở luôn vậy.
Cảm thấy mệt tim mũ n.
Không ai yêu thương cô gái thiện lành là ta đây.
▮...▮ Chủ nhân ma quỷ thì có, thiện lành cái gì?
Bộ Khuyên sau khi ăn xong liền muốn đi dạo. Cô dặn dò dì Kha dọn dẹp, đe dọa Diệm Bân phải đi tắm rửa thay quần áo. Công tác này làm gần một tháng rồi. Lúc đầu nhờ một y tá nam hướng dẫn. Về sau đã hình thành thói quen.
♛♛♛♛♛
Không biết do sức mạnh nữ phụ hay do cô xui xẻo mà cứ đụng phải tên Từ Hiên kia. Hắn còn đặc biệt chặn đường cô.
“Cô đến đây làm gì?” Từ Hiên đang đi thì gặp Bộ Khuyên trên hành lang, lòng liền dâng lên cỗ tức giận. Lần trước vì cô mà mọi người nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Cứ thấy cô thì hắn liền không vui. Cảm giác có gì đó không đúng. Cô không nên là bộ dáng này, nếu đúng như suy nghĩ của hắn thì cô phải quấn lấy hắn hoặc là đau khổ mới phải.
Bộ Khuyên bị người chặn đường hỏi một câu vô cùng buồn cười liền hoang mang.
“Tôi đến bệnh viện cũng phải báo cáo với anh?”
Đây là bệnh viện mà! Có phải nhà ngươi đâu! Ngươi đây là ngại mạng mình quá dài đúng không? Cứ thích đi kiếm chuyện với cô gái xinh đẹp thiện lành như ta là thế nào?
▮Thiện lành mới có quỷ!▮
Ngươi câm miệng! Cẩn thận đuôi hồ ly nhỏ.
Cầu Cầu không sợ chết ngoi lên nói một câu rồi tắt đài, bật chế độ tự động vận hành. Đuôi hồ ly của nó rất là quý giá nha. So với vẩy rồng của tên Thiên kia còn giá trị hơn.
Từ Hiên bị thái độ đạm mạc của Bộ Khuyên làm cho càng tức hơn, không suy nghĩ mà xả giận, “Cô chắc thấy vui lắm nhỉ? Vui khi nhà họ Từ bị xấu mặt, vui khi mẹ tôi vì lo suy nghĩ chuyện của cô mà gặp tai nạn. Cô vui lắm phải không?”
Stop! Khoan! Ai bị tai nạn? Mẹ anh ta có phải bà Từ thuê người muốn giết cô?
Chuyện này cô cũng mới biết nha!
Ai chơi gì kì vậy?
Cô chưa ra tay trừng trị bà ta mà đã xảy ra tai nạn. Lỡ như bà ta ra đi như vậy thì quá là dễ dàng rồi.
Bộ Khuyên dù có kêu gào trong tâm nhưng vẫn dùng giọng điệu hờ hững hỏi lại: “Mẹ anh bị tai nạn liên quan gì đến tôi?”
Logic một tí đi. Mặc dù cô có ý định trả miếng với bà ta nhưng cô không làm cách này đâu. Quá nghiệp dư rồi, người cứ như thế chết thì nhẹ nhàng thật đấy!
“Không phải vì những áp lực mà cô mang đến cho gia đình tôi nên mẹ tôi mới xao nhãng khi lái xe sao?”
“Sao anh không nói tôi thở thôi đã cướp mất vài phần oxi của mẹ anh luôn đi?” Cmn! Nam chính kiểu gì suốt ngày đi đổ lỗi cho người khác. Thiết lập trụ chống thế giới cũng nên thêm chút tư duy chứ. Kiểu thiết lập không não gì đây?
Cầu Cầu ngươi nên phá hủy luôn cái thế giới này. Kẻ tạo ra thế giới cũng tống hắn đi luôn đi.
Cầu Cầu không hề đáp lại.
Làm như muốn phá là phá dị á. Không có mấy thế giới cấp thấp kiểu này thì mấy người mới sao mà chơi?
Ai cũng lợi hại như chủ nhân nhà nó thì mấy ngàn thế giới nổ tung lâu rồi.
Từ Hiên như không hiểu ý nghĩa mỉa mai trong câu nói của Bộ Khuyên nên vẫn tiếp tục, “Trước đây cô mặc dù kiêu ngạo nhưng không hề đáng ghê tởm như bây giờ. May mắn là tôi đã tìm được tình yêu của mình đúng thời điểm. Lúc trước tôi không cưới cô là sự lựa chọn đúng đắn.”
Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn vuốt tóc, “Vậy sao? Nói xong chưa? Xong rồi thì nhường đường. Cứ luyên thuyên suốt ngày như em gái mới lớn.”
“Cô...”
“A Hiên! Anh làm gì ở đó vậy?” Một giọng nói êm dịu vang lên cắt đứt không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Lý Tuyết Tuyết nắm lấy cánh tay Từ Hiên, cười tươi nhìn hắn. Sau khi show ân ái cô ta mới đảo mắt tới Bộ Khuyên, nhẹ giọng chào hỏi:
“Chào Nguyên tiểu thư!”
“Em chào cô ta làm gì? Cô ta không xứng để em chào.”
Mẹ bà nó! Nam chính thể loại cực phẩm gì thế này? Cô thật sự muốn yên tĩnh nên để Từ gia nằm trong vùng an toàn. Lần này tới lần khác thử thách sự kiên nhẫn của cô?
Bộ Khuyên nheo đôi mắt không thấy gì của mình, vô cùng lịch sự chào hỏi lại:
“Chào Lý tiểu thư!”
Lý Tuyết Tuyết cứ ngỡ mình sẽ bị người ta phớt lờ. Không ngờ Nguyên Vân Hinh kiêu ngạo kia lại trả lời. Cô ta đưa ánh mắt không hiểu thấu nhìn Từ Hiên. “Nguyên tiểu thư đến bệnh viện có việc gì sao?”
Bộ Khuyên thực ưu nhã châm chọc: “Cùng một câu hỏi mà cách nói của hai người thật khác.” Bộ Khuyên hơi hướng đôi mắt không thấy của mình về phía Từ Hiên. “Từ thiếu nên học hỏi bạn gái về cách đặt câu nghi vấn. Nếu không một ngày nào đó lại bị người ta đấm cho.”
Không đợi Từ Hiên, Lý Tuyết Tuyết đã lên tiếng giải vây: “Nguyên tiểu thư thật biết đùa, A Hiên bình thường đối với tôi rất dịu dàng.”
Ý của cô ta chính là bình thường đối với tôi rất dịu dàng, còn Bộ Khuyên ăn ở thế nào mới bị hắn tỏ thái độ.
Bộ Khuyên giả vờ cười hai tiếng, “Mấy năm trước anh ta cũng dịu dàng với Nguyên Vân Hinh như vậy đấy. Không phải bây giờ thay đổi rồi sao. Lý tiểu thư cũng không nên quá vui vì điều này.”
Lý Tuyết Tuyết dù khôn khéo nhưng vẫn là cô gái. Chạm tới tâm tư yêu đương liền mất hết khí thế. Phụ nữ ai mà không thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu chứ.
À! Trừ cô ra.
Từ Hiên thấy người mình yêu sắc mặt không được tốt liền mắng Bộ Khuyên: “Cô nói xằng bậy cái gì? Cô có thể so với Tuyết Tuyết sao?”
“So với một cô gái mang lên mình danh phận người thứ ba có gì hay chứ!” Bộ Khuyên cười nói một cách châm chọc.
Là người xen giữa mối quan hệ của hai người thì tốt đẹp gì để so? Dù Từ Hiên không yêu Nguyên Vân Hinh thì hai người cũng có danh phận bạn trai bạn gái. Chỉ một vài phút nữa là sẽ thành vợ chồng rồi.
Lý Tuyết Tuyết nghe xong câu này mặt càng xanh. Từ Hiên bên cạnh tức giận giơ tay muốn đánh người.
Bộ Khuyên đang suy nghĩ sẽ chụp tay thật ngầu hay lùi lại.
Vẫn là nên lùi đi, tay của tên này ai biết mới vừa chạm thứ dơ bẩn gì. Vi khuẩn xâm nhập vào người cô là không được đâu nha.
Đang lùi lại thì cô bị người ôm chầm lấy. Cánh tay người nọ siết chặt làm Bộ Khuyên ngộp muốn chết. Không nói đến mùi linh hồn thì trên người hắn có mùi thuốc rất nhạt, mùi mà hằng ngày cô vẫn ngửi thấy. Bộ Khuyên đánh mấy cái lên lưng Diệm Bân.
“Ngộp! Buông ra. Ngộp chết tôi!”
Diệm Bân nghe thấy cũng không hề buông, tay chỉ hơi nới lỏng. Bộ Khuyên bị ôm trong lồng ngực to lớn, tiếng tim đập của hắn truyền vào tai cô thật rõ.
Tim đập nhanh thế!
Bộ Khuyên kêu buông ra mấy lần nhưng Diệm Bân không nghe, cô đành phải cam chịu để hắn ôm.
Từ Hiên thấy người đàn ông lạ ôm Bộ Khuyên nên quên mất tức giận, theo thói quen gặp người lạ mà hỏi câu quen thuộc: “Anh là ai?”
Diệm Bân mở to đôi mắt đẹp của mình, hung dữ nhìn Từ Hiên.
Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết đều ngạc nhiên.
Dịch Giản đứng gần đó cũng ngạc nhiên không kém. Dạo này hắn bận chút việc nên không có điều tra tình hình của Nguyên Vân Hinh. Từ khi nào bên cạnh cô xuất hiện một người như thế này.
Hắn từ một góc đi ra, đến rất gần với Diệm Bân và Bộ Khuyên muốn tách rời hai người.
“A, Nguyên tiểu thư, anh hai và chị dâu đều ở đây sao?” Dịch Giản làm ra vẻ ngạc nhiên, miệng thì nói tay thì giơ ra muốn kéo Bộ Khuyên khỏi cái ôm của người đàn ông nọ.
Bộ Khuyên cười lạnh trong lòng. Rõ ràng ngươi nấp rất gần nơi này. Mùi linh hồn đặc biệt rõ ràng! Diễn trò cái gì?
Bộ Khuyên bị ôm chặt nên không thể tránh, chỉ có thể dán sát vào người Diệm Bân. Hai cánh tay đang giơ ra kia nhẹ ôm lấy vòng eo thon. Khoảng cách giữa hai người chính là con số không.
Diệm Bân giống như cảm nhận được ác ý của người vừa đến nên ôm Bộ Khuyên càng chặt hơn. Ánh mắt cực kì hung dữ bắn qua Dịch Giản. Hắn ôm cô cách thật xa bọn họ, sau khi cảm thấy đủ xa thì nhanh chóng kéo cô chạy đi.
Bộ Khuyên đóng vãi nữ chính trong một màn “Anh đưa em băng qua cả thế giới” trên hành lang bệnh viện.
Cô tùy ý để hắn kéo đi như thế, không có bất kì trạng thái phòng bị với mọi thứ xung quanh như hàng ngày.
Tin tưởng chính là như thế này!
Bác sĩ cũng cảm thấy mệt không thôi. Cứ chạy nhảy như thế thì thánh nhân xuất hiện cũng không cứu được đâu.
Mọi người đều nghĩ Diệm Bân gọi loạn tên của người nào đó. Anh ta tuy ngốc nhưng lại hiểu được lời người khác. Bình thường anh ta chỉ thốt ra đúng một chữ, chỉ có tên Bộ Khuyên là hai chữ. Ai nói gì cũng không quan tâm, chỉ nghe lời mỗi một mình Bộ Khuyên. Chính là kiểu nói gì cũng nghe.
Mẹ Nguyên sau một đoạn thời gian mới thấy con gái tức giận đến nhíu mày. Mặt cô gần như in hai chữ “khó chịu” thật lớn. Nhưng không hiểu sao bà lại thấy con gái như vậy mới có sức sống. Từ lúc hủy hôn, con gái bà ngày càng có cảm giác khó gần.
Bộ Khuyên thì không vui chút nào. Uống thuốc, ăn cơm, đi vệ sinh, mọi việc đều phải có cô nhắc nhở. Nếu cô không xuất hiện thì cả ngày hôm ấy hắn cũng không ngồi dậy. Lúc không có người thì lén trốn đi tìm.
Việc của Bộ Khuyên chính là đe dọa hắn. Bác sĩ tiêm phải đe dọa, tắm rửa phải đe dọa... Chỉ có ăn cơm mới ngoan ngoãn hơn một tí.
Bộ Khuyên ngồi trong phòng bệnh ưu nhã ăn, đầu trống rỗng. Cô chỉ theo quán tính mà gắp bỏ vào miệng. Đột nhiên mùi dầu của đồ ăn tỏa rất gần, Bộ Khuyên giật mình nhẹ nhàng tránh đi, không kiên nhẫn hỏi: “Làm gì?”
“Ăn.” Diệm Bân ngờ nghệch nói, giọng nói phát ra như tiếng muỗi vo ve. Cánh tay cầm đũa gắp thức ăn hơi rụt về.
“Không cần! Tôi tự ăn.” Bộ Khuyên ngồi thẳng trở lại, tiếp tục ăn phần của mình.
Một lát sau Bộ Khuyên không tình nguyện cắn một miếng từ chỗ người trước mặt đưa tới. Tên này quá là nhây, cô bảo không ăn hắn lại gắp món khác. Cứ đưa qua đưa lại trước mặt như thế lỡ dầu dính vào khuôn mặt xinh đẹp này thì làm sao?
Chuẩn câu được nước làm tới, hắn cứ đút qua như thế khiến Bộ Khuyên phải gằn giọng:
“Được rồi, tự ăn đi, còn đút nữa tôi đánh gãy tay anh.”
Diệm Bân sợ hãi cúi đầu ăn, lâu lâu lại trộm nhìn. Tâm tư của kẻ ngốc không thể ngăn cản hắn cảm thấy cô thật sự sẽ đánh gãy tay mình đâu.
Dì Kha bên cạnh thấy vẻ mặt Diệm Bân vô cùng đáng thương nên gắp đồ ăn bỏ vào bát của hắn. Bà cười hiền hòa gật đầu hai cái ý bảo hắn ăn nhiều vào.
Diện Bân bày ra khuôn mặt vui vẻ, nụ cười còn tươi hơn hoa, vụng về cầm đũa ăn thật từ tốn.
Lần đầu ăn cùng với hắn rất gian nan. Dì Kha phải hướng dẫn hắn cầm đũa, Bộ Khuyên một bên lạnh giọng nhắc nhở.
Từ bé đã không được thông minh, còn bị thằng anh trời đánh ức hiếp. Đừng nói đến dùng đũa, đôi khi mặc quần áo còn lộn lung tung, dép thì đi trái chân.
Chỉ mới một tháng mà vẻ ngoài của hắn so ra rất khác. Lúc trước quá gầy, nhìn có hơi giống con nghiện. Vì chăm sóc tốt nên đã tăng cân, có điều tạng người hắn là như thế nên không béo. Da ngăm cộng với dáng người đó nhìn rất khỏe khoắn, hắn còn đặc biệt cao. Tóc đã cắt gọn gàng, trông vô cùng đẹp trai.
Chỉ cần không bày ra khuôn mặt ngờ nghệch thì con gái sẽ đổ rầm rầm đấy.
Mẹ Nguyên không biết nghĩ cái gì mà đối xử với Diệm Bân như con mình. Đôi lúc còn bênh vực hắn mà trách móc Bộ Khuyên quá hung dữ. Nhà họ Nguyên giống như muốn chuyển con gái đến bệnh viện ở luôn vậy.
Cảm thấy mệt tim mũ n.
Không ai yêu thương cô gái thiện lành là ta đây.
▮...▮ Chủ nhân ma quỷ thì có, thiện lành cái gì?
Bộ Khuyên sau khi ăn xong liền muốn đi dạo. Cô dặn dò dì Kha dọn dẹp, đe dọa Diệm Bân phải đi tắm rửa thay quần áo. Công tác này làm gần một tháng rồi. Lúc đầu nhờ một y tá nam hướng dẫn. Về sau đã hình thành thói quen.
♛♛♛♛♛
Không biết do sức mạnh nữ phụ hay do cô xui xẻo mà cứ đụng phải tên Từ Hiên kia. Hắn còn đặc biệt chặn đường cô.
“Cô đến đây làm gì?” Từ Hiên đang đi thì gặp Bộ Khuyên trên hành lang, lòng liền dâng lên cỗ tức giận. Lần trước vì cô mà mọi người nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Cứ thấy cô thì hắn liền không vui. Cảm giác có gì đó không đúng. Cô không nên là bộ dáng này, nếu đúng như suy nghĩ của hắn thì cô phải quấn lấy hắn hoặc là đau khổ mới phải.
Bộ Khuyên bị người chặn đường hỏi một câu vô cùng buồn cười liền hoang mang.
“Tôi đến bệnh viện cũng phải báo cáo với anh?”
Đây là bệnh viện mà! Có phải nhà ngươi đâu! Ngươi đây là ngại mạng mình quá dài đúng không? Cứ thích đi kiếm chuyện với cô gái xinh đẹp thiện lành như ta là thế nào?
▮Thiện lành mới có quỷ!▮
Ngươi câm miệng! Cẩn thận đuôi hồ ly nhỏ.
Cầu Cầu không sợ chết ngoi lên nói một câu rồi tắt đài, bật chế độ tự động vận hành. Đuôi hồ ly của nó rất là quý giá nha. So với vẩy rồng của tên Thiên kia còn giá trị hơn.
Từ Hiên bị thái độ đạm mạc của Bộ Khuyên làm cho càng tức hơn, không suy nghĩ mà xả giận, “Cô chắc thấy vui lắm nhỉ? Vui khi nhà họ Từ bị xấu mặt, vui khi mẹ tôi vì lo suy nghĩ chuyện của cô mà gặp tai nạn. Cô vui lắm phải không?”
Stop! Khoan! Ai bị tai nạn? Mẹ anh ta có phải bà Từ thuê người muốn giết cô?
Chuyện này cô cũng mới biết nha!
Ai chơi gì kì vậy?
Cô chưa ra tay trừng trị bà ta mà đã xảy ra tai nạn. Lỡ như bà ta ra đi như vậy thì quá là dễ dàng rồi.
Bộ Khuyên dù có kêu gào trong tâm nhưng vẫn dùng giọng điệu hờ hững hỏi lại: “Mẹ anh bị tai nạn liên quan gì đến tôi?”
Logic một tí đi. Mặc dù cô có ý định trả miếng với bà ta nhưng cô không làm cách này đâu. Quá nghiệp dư rồi, người cứ như thế chết thì nhẹ nhàng thật đấy!
“Không phải vì những áp lực mà cô mang đến cho gia đình tôi nên mẹ tôi mới xao nhãng khi lái xe sao?”
“Sao anh không nói tôi thở thôi đã cướp mất vài phần oxi của mẹ anh luôn đi?” Cmn! Nam chính kiểu gì suốt ngày đi đổ lỗi cho người khác. Thiết lập trụ chống thế giới cũng nên thêm chút tư duy chứ. Kiểu thiết lập không não gì đây?
Cầu Cầu ngươi nên phá hủy luôn cái thế giới này. Kẻ tạo ra thế giới cũng tống hắn đi luôn đi.
Cầu Cầu không hề đáp lại.
Làm như muốn phá là phá dị á. Không có mấy thế giới cấp thấp kiểu này thì mấy người mới sao mà chơi?
Ai cũng lợi hại như chủ nhân nhà nó thì mấy ngàn thế giới nổ tung lâu rồi.
Từ Hiên như không hiểu ý nghĩa mỉa mai trong câu nói của Bộ Khuyên nên vẫn tiếp tục, “Trước đây cô mặc dù kiêu ngạo nhưng không hề đáng ghê tởm như bây giờ. May mắn là tôi đã tìm được tình yêu của mình đúng thời điểm. Lúc trước tôi không cưới cô là sự lựa chọn đúng đắn.”
Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn vuốt tóc, “Vậy sao? Nói xong chưa? Xong rồi thì nhường đường. Cứ luyên thuyên suốt ngày như em gái mới lớn.”
“Cô...”
“A Hiên! Anh làm gì ở đó vậy?” Một giọng nói êm dịu vang lên cắt đứt không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Lý Tuyết Tuyết nắm lấy cánh tay Từ Hiên, cười tươi nhìn hắn. Sau khi show ân ái cô ta mới đảo mắt tới Bộ Khuyên, nhẹ giọng chào hỏi:
“Chào Nguyên tiểu thư!”
“Em chào cô ta làm gì? Cô ta không xứng để em chào.”
Mẹ bà nó! Nam chính thể loại cực phẩm gì thế này? Cô thật sự muốn yên tĩnh nên để Từ gia nằm trong vùng an toàn. Lần này tới lần khác thử thách sự kiên nhẫn của cô?
Bộ Khuyên nheo đôi mắt không thấy gì của mình, vô cùng lịch sự chào hỏi lại:
“Chào Lý tiểu thư!”
Lý Tuyết Tuyết cứ ngỡ mình sẽ bị người ta phớt lờ. Không ngờ Nguyên Vân Hinh kiêu ngạo kia lại trả lời. Cô ta đưa ánh mắt không hiểu thấu nhìn Từ Hiên. “Nguyên tiểu thư đến bệnh viện có việc gì sao?”
Bộ Khuyên thực ưu nhã châm chọc: “Cùng một câu hỏi mà cách nói của hai người thật khác.” Bộ Khuyên hơi hướng đôi mắt không thấy của mình về phía Từ Hiên. “Từ thiếu nên học hỏi bạn gái về cách đặt câu nghi vấn. Nếu không một ngày nào đó lại bị người ta đấm cho.”
Không đợi Từ Hiên, Lý Tuyết Tuyết đã lên tiếng giải vây: “Nguyên tiểu thư thật biết đùa, A Hiên bình thường đối với tôi rất dịu dàng.”
Ý của cô ta chính là bình thường đối với tôi rất dịu dàng, còn Bộ Khuyên ăn ở thế nào mới bị hắn tỏ thái độ.
Bộ Khuyên giả vờ cười hai tiếng, “Mấy năm trước anh ta cũng dịu dàng với Nguyên Vân Hinh như vậy đấy. Không phải bây giờ thay đổi rồi sao. Lý tiểu thư cũng không nên quá vui vì điều này.”
Lý Tuyết Tuyết dù khôn khéo nhưng vẫn là cô gái. Chạm tới tâm tư yêu đương liền mất hết khí thế. Phụ nữ ai mà không thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu chứ.
À! Trừ cô ra.
Từ Hiên thấy người mình yêu sắc mặt không được tốt liền mắng Bộ Khuyên: “Cô nói xằng bậy cái gì? Cô có thể so với Tuyết Tuyết sao?”
“So với một cô gái mang lên mình danh phận người thứ ba có gì hay chứ!” Bộ Khuyên cười nói một cách châm chọc.
Là người xen giữa mối quan hệ của hai người thì tốt đẹp gì để so? Dù Từ Hiên không yêu Nguyên Vân Hinh thì hai người cũng có danh phận bạn trai bạn gái. Chỉ một vài phút nữa là sẽ thành vợ chồng rồi.
Lý Tuyết Tuyết nghe xong câu này mặt càng xanh. Từ Hiên bên cạnh tức giận giơ tay muốn đánh người.
Bộ Khuyên đang suy nghĩ sẽ chụp tay thật ngầu hay lùi lại.
Vẫn là nên lùi đi, tay của tên này ai biết mới vừa chạm thứ dơ bẩn gì. Vi khuẩn xâm nhập vào người cô là không được đâu nha.
Đang lùi lại thì cô bị người ôm chầm lấy. Cánh tay người nọ siết chặt làm Bộ Khuyên ngộp muốn chết. Không nói đến mùi linh hồn thì trên người hắn có mùi thuốc rất nhạt, mùi mà hằng ngày cô vẫn ngửi thấy. Bộ Khuyên đánh mấy cái lên lưng Diệm Bân.
“Ngộp! Buông ra. Ngộp chết tôi!”
Diệm Bân nghe thấy cũng không hề buông, tay chỉ hơi nới lỏng. Bộ Khuyên bị ôm trong lồng ngực to lớn, tiếng tim đập của hắn truyền vào tai cô thật rõ.
Tim đập nhanh thế!
Bộ Khuyên kêu buông ra mấy lần nhưng Diệm Bân không nghe, cô đành phải cam chịu để hắn ôm.
Từ Hiên thấy người đàn ông lạ ôm Bộ Khuyên nên quên mất tức giận, theo thói quen gặp người lạ mà hỏi câu quen thuộc: “Anh là ai?”
Diệm Bân mở to đôi mắt đẹp của mình, hung dữ nhìn Từ Hiên.
Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết đều ngạc nhiên.
Dịch Giản đứng gần đó cũng ngạc nhiên không kém. Dạo này hắn bận chút việc nên không có điều tra tình hình của Nguyên Vân Hinh. Từ khi nào bên cạnh cô xuất hiện một người như thế này.
Hắn từ một góc đi ra, đến rất gần với Diệm Bân và Bộ Khuyên muốn tách rời hai người.
“A, Nguyên tiểu thư, anh hai và chị dâu đều ở đây sao?” Dịch Giản làm ra vẻ ngạc nhiên, miệng thì nói tay thì giơ ra muốn kéo Bộ Khuyên khỏi cái ôm của người đàn ông nọ.
Bộ Khuyên cười lạnh trong lòng. Rõ ràng ngươi nấp rất gần nơi này. Mùi linh hồn đặc biệt rõ ràng! Diễn trò cái gì?
Bộ Khuyên bị ôm chặt nên không thể tránh, chỉ có thể dán sát vào người Diệm Bân. Hai cánh tay đang giơ ra kia nhẹ ôm lấy vòng eo thon. Khoảng cách giữa hai người chính là con số không.
Diệm Bân giống như cảm nhận được ác ý của người vừa đến nên ôm Bộ Khuyên càng chặt hơn. Ánh mắt cực kì hung dữ bắn qua Dịch Giản. Hắn ôm cô cách thật xa bọn họ, sau khi cảm thấy đủ xa thì nhanh chóng kéo cô chạy đi.
Bộ Khuyên đóng vãi nữ chính trong một màn “Anh đưa em băng qua cả thế giới” trên hành lang bệnh viện.
Cô tùy ý để hắn kéo đi như thế, không có bất kì trạng thái phòng bị với mọi thứ xung quanh như hàng ngày.
Tin tưởng chính là như thế này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook