Rất nhiều vị khách bị đám người xông vào dọa sợ, trên mặt lộ vẻ hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn đám người tới không có ý tốt, Lưu Phương định đáp lại, nhưng Lạc Vũ kịp thời cản lại: "Mẹ, để con."
Lạc Vũ đến trước mặt ba người, nói: "Có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
Ba người vừa thấy một thiếu niên tuấn mỹ đi ra, đều không khỏi nghi ngờ, một người đàn ông trung niên đầu trọc lên tiếng: "Nhóc con, mi là chủ quán?"
Lạc Vũ lạnh lùng nói: "Mấy người chỉ cần biết ở đây tôi có quyền quyết định là được rồi".

"Chỉ cần ở đây có người định đoạt là được".

Người đàn ông trung niên đầu trọc cực kỳ kiêu ngạo nói: "Ta là ông chủ của Vĩnh Thọ quán, hôm nay ta cũng khai trương quán ăn, trước đó ta đã bao thầu khu vực này hết rồi, các ngươi không nói một tiếng mà dám khai trương cùng ngày với ta, đã vậy còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của Vĩnh Thọ quán.

Chuyện này các ngươi định giải thích thế nào?"
"Giải thích? Xin lỗi, không có".

Lạc Vũ nhàn nhạt nói: "Nói vào trọng điểm, đừng có lãng phí thời gian".

"Ha ha, thằng nhóc này đủ kiêu ngạo, thế mi có biết ông chủ chúng ta là ai không?" Người đàn ông đầu hói đứng sau hai gã đàn ông kêu to, trong đó một người đàn ông tiến lên, duỗi tay tính đẩy Lạc Vũ một cái, nhưng lại bị Tôn Minh Hạo ngăn cản.
"Làm gì, muốn đánh nhau có phải không? Nơi này cách đồn công an 300 mét, muốn đánh nhau, chúng tôi cũng không sợ".

"Mày..." Gã đàn ông muốn nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông trung niên đầu trọc cắt ngang: "Câm miệng".

Hắn cũng biết, nếu gây sự ở đây, chỉ sợ bọn họ là người đầu tiên bị gông cổ đi.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Hôm nay chúng ta chỉ tới đây nói chuyện, không phải tới gây sự, dù sao chuyện này cần phải có biện pháp giải quyết.

Ta cũng không phải là loại người không nói lý, như vậy đi, chúng ta sẽ thi trù nghệ, nếu các ngươi thắng thì chúng ta sẽ đóng cửa, hai tháng sau khai trương.

Nhưng nếu thua, các ngươi phải ngay lập tức đóng cửa, tương tự hai tháng sau lại khai trương, thế nào?"
"Lời này mấy người cũng dám nói ra? Lạc Vũ, đừng để ý bọn họ, trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi, nói nơi này có người tới gây sự".

Nếu gọi cảnh sát, Tôn Minh Hạo rất có khả năng sẽ bị phát hiện, tuy Tôn Minh Hạo không muốn bị bắt về, nhưng nếu như vậy có thể giúp Lạc Vũ, thì cũng không sao cả.

"Thế nào, các ngươi sợ, không dám nhận lời thách đấu của chúng ta?" Người đàn ông trung niên khiêu khích nói.

Khách nhân trong quán không nhịn được.

"Thủ khoa, nhận lời hắn đi".

"Đúng vậy, anh đẹp trai, nhận lời hắn đi".

"Chúng tôi ủng hộ cậu".

......
Tuy ngày thường Lạc Vũ đối với mọi thứ rất lãnh đạm, nhưng một khi có người chạm vào điểm mấu chốt, thì cậu sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Mà điểm mấu chốt của Lạc Vũ chính là ba mẹ, cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào dám khi dễ ba mẹ cậu.
"Được, nhưng mấy người đưa ra điều kiện quá nhẹ, nếu muốn chơi thì chơi lớn luôn.

Chúng tôi thua, quán ăn lập tức đóng cửa, vĩnh viễn không khai trương, nhưng nếu chúng tôi thắng, mấy người phải lập tức rời đi, hơn nữa phải bảo đảm rằng các người vĩnh viễn sẽ không đến quán chúng tôi gây sự nữa.

Hai quán ăn khai trương gần nhau cũng không tốt lắm, cho nên sẽ phải có một nhà rời đi".

Lạc Vũ muốn tiêu diệt mọi hậu hoạn về sau.

"Tốt, một lời đã định".

Vốn dĩ người đàn ông trung niên không muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy, nhưng nếu Lạc Vũ đã nói vậy, hắn sẽ không khách khí.
"Tiểu Vũ...." Trên mặt Lưu Phương tràn ngập lo lắng, Lạc Triệu Quốc không biết đi ra từ khi nào, ông nói với Lưu Phương: "Chuyện này cứ để Tiểu Vũ giải quyết, dù thắng hay thua, cũng không thành vấn đề.

Với lại, em đừng quên, con trai chúng ta có trù nghệ hơn hẳn mấy đầu bếp năm sao hiện nay.

Cho nên, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Vũ, con nó nhất định sẽ thắng".

"Nếu thi đấu, mọi người không ngại để tôi làm giám khảo chứ?" Một ông lão mặt đầy tươi cười đi tới.
"Quách lão?" Khi người đàn ông trung niên đầu trọc thấy người tới, ngay lập tức cung kính kêu: "Quách lão, sao ngài lại tới đây?"
"Đúng lúc ta có chuyện tìm Lạc Vũ nên mới tới đây.


Tiểu Trương, ngươi tốt xấu gì cũng là ông chủ, ở chỗ này đánh đố một đứa nhóc, ngươi không cảm thấy không thỏa đáng sao?" Thấy Quách Kim Diệu đối với Lạc Vũ rất nhiệt tình, ông chủ Trương có chút không nắm bắt được.
"Đúng, đúng, Quách lão, ngài nói rất đúng".

Ông chủ Trương cúi đầu khom lưng đáp, sau đó mặt đầy tươi cười nói với Lạc Vũ: "Lạc Vũ, lúc nãy, thật xin lỗi, tôi không biết cậu nhận thức Quách lão, vụ đánh cược hồi nãy chỉ đùa cho vui thôi, cậu yên tâm, tôi đảm bảo về sau quán ăn nhà cậu tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám đến gây sự đâu".

Thái độ chuyển biến quá nhanh làm tất cả mọi người có chút bất ngờ, thầm nghĩ, khẳng định Quách lão là một nhân vật không hề đơn giản.
Quả thực Quách Kim Diệu không hề đơn giản, nếu ông ta chỉ có đứa con trai là Bộ trưởng cục Bộ Giáo dục, ông chủ Trương thực sự không sợ, dù sao Quách Sùng Lễ cũng không thể quản bọn họ.

Thế nhưng, Quách Kim Diệu lại có đứa con rể là phó bí thư G thị.

Khoảng thời gian trước, ông chủ Trương phải dựa vào người khác mới có thể nhận thức con rể Quách Kim Diệu, phó bí thư G thị.

Hơn nữa, tại nhà phó bí thư gặp được Quách Kim Diệu, cùng Quách Kim Diệu hàn huyên vài câu.

Chính vì vậy, khi biết phó bí thư là con rể Quách Kim Diệu, hắn nào dám làm càn.
Làm người khác bất ngờ nhất chính là, Lạc Vũ cư nhiên từ chối.

"Không cần, muốn thi đấu thì nhanh bắt đầu đi, chúng tôi còn phải làm ăn nữa".

"Tiểu tử này." Quách Kim Diệu cười nói: "Tính tình vẫn thẳng thắn như vậy."
"Này...." Ông chủ Trương không biết nên phản ứng thế nào, đành phải nhìn Quách Kim Diệu.
Quách Kim Diệu nói với ông chủ Trương: "Được rồi, như lời Lạc tiểu tử nói, bắt đầu đi, ta cũng đã lâu không làm giám khảo mỹ thực rồi".

Tuy Quách Kim Diệu là giáo sư Toán học tại Kinh Đại, nhưng trong giới thực, ông nổi tiếng với đầu lưỡi hoàng kim, đồng thời ông cũng là người chính trực, công tư phân minh.

Cho nên, mỗi lần thi đấu ẩm thực, rất nhiều nơi mời ông về làm giám khảo.
Thấy Quách Kim Diệu đã nói như vậy, ông chủ Trương cũng không từ chối nữa: "Thi đấu lập tức bắt đầu, bất quá vụ đặt cược hồi nãy không tính, coi như lần này chỉ thi đấu hữu nghị".

Ông chủ Trương vẫn rất thức thời, nhìn thái độ của Quách Kim Diệu đối với Lạc Vũ là biết, quan hệ giữa hai người không đơn giản.


Vì vậy, để phòng ngừa chính mình thắng mà đắc tội với Lạc Vũ, hắn đành phải hủy vụ đặt cược.
"Sao cũng được".

Lạc Vũ biết, sỡ dĩ ông chủ Trương dễ nói chuyện như vậy, là do nể mặt Quách Kim Diệu.

Cố đôi khi, rằng lý do tại sao ông chủ Trương lại dễ nói như vậy hoàn toàn là vì vẻ mặt của Quách Kim Diệu.

Đôi khi, một số chuyện có thể giải quyết trong hòa bình, không cần phải làm căng đến nỗi cá chết lưới rách làm gì.

"Một khi đã như vậy, Mặc tiểu tử, chúng ta cùng làm giám khảo, thế nào?" Quách Kim Diệu quay lại hỏi nam nhân phía sau.
Kỳ thật, ngay từ đầu mọi người đã chú ý đến nam nhân toàn thân tản ra hàn khí đứng phía sau Quách Kim Diệu rồi.

Dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, rất khó làm người ta bỏ qua.

"Được".

Nam nhân lạnh lùng lên tiếng, nhưng tầm mắt luôn dừng trên thân ảnh Lạc Vũ.

Lạc Vũ đương nhiên cũng chú ý tới nam nhân, tính ra, đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau.

Lạc Vũ hơi nghiêng đầu, phát hiện Tôn Minh Hạo lúc nãy vẫn đang đứng bên cạnh nhưng không biết đã biến mất khi nào.

Bất quá, Lạc Vũ cũng không quan tâm lắm, nói: "Vậy bắt đầu đi, tôi đại diện quán ăn thi đấu với mấy người".

"Cậu?" Quách Kim Diệu và những người khác đều ngạc nhiên.
"Đúng vậy".

Lạc Vũ gật đầu.
"Lạc tiểu tử, có nắm chắc không?" Quách Kim Diệu chỉ biết thành tích học tập của Lạc Vũ, nhưng lại không biết trù nghệ của cậu thế nào.

"Chờ".

Lạc Vũ sẽ không nói nhiều, chỉ có sự thật mới là minh chứng tốt nhất.
Tin tức hai quán ăn chuẩn bị thi đấu nhanh chóng truyền ra ngoài, càng ngày càng có nhiều người đến xem.

Chủ đề thi đấu do Quách Kim Diệu ra, củ cải là nguyên liệu chính, mỗi bên phải làm một món ăn từ củ cải, nhưng khó ở chỗ, phải cho mọi người thấy được đây không phải là món làm từ củ cải.

Món ăn này nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản cũng không đơn giản, đa số mọi người đều biết củ cải được chia thành củ cải đỏ và củ cải trắng.

Trong thực tế, củ cải trắng được dùng nhiều nhất, bởi vì củ cải trắng dễ ăn kèm với mấy món khác, đồng thời cũng dễ hấp thu hương vị của những đồ ăn khác.

Tuy nó dễ hấp thu hương vị của đồ ăn khác, nhưng vị ngọt có trong củ cải lại không biến mất.

Vì vậy, để làm được một món ăn từ củ cải, mà hương vị lẫn hình thức bên ngoài không liên quan đến củ cải là một điều không hề dễ dàng.
Sau khi nghe xong chủ đề thi đấu, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương không khỏi đổ mồ hôi lạnh cho Lạc Vũ.
Thời gian thi đấu là một tiếng, đầu bếp của mỗi nhà sẽ làm món ăn ngay trong quán của họ, một tiếng sau phải đem đồ ăn của mình ra.

Mà nơi bình phẩm món ăn là tại quán của gia đình Lạc Vũ.
"Mặc tiểu tử, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?" Quách Kim Diệu hỏi.

Mặc tiểu tử trong lời của Quách Kim Diệu, tên là Mặc Hàn, là đứa con trai mà Mặc lão gia tử có được ở tuổi bốn mươi.

Năm nay 27 tuổi, còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị, chỉ trong vòng 5 năm, dưới sự dẫn dắt của Mặc Hàn, tập đoàn Mặc Thị đã trở thành truyền kỳ trong giới thương nghiệp.

Mà Quách Kim Diệu và Mặc lão gia tử lại là bạn tốt của nhau nên ông hoàn toàn coi Mặc Hàn như con cháu trong nhà mà đối đãi.
"Lạc Vũ".

Mặc Hàn trả lời ngắn gọn.

"Tại sao?" Quách Kim Diệu tò mò.

"Tự tin".
Mặc Hàn trả lời làm Quách Kim Diệu cười mỉm, không sai, bọn họ đều thấy trên người Lạc Vũ có sự tự tin mà khó ai có được, tựa như chỉ cần cậu nói lời nào, thì mọi người sẽ dễ dàng tin tưởng cậu vậy.

Chưa đầy nửa tiếng, đầu bếp của Vĩnh Thọ quán đã chuẩn bị xong món ăn rồi từ từ bưng ra.

Bếp trưởng của Vĩnh Thọ quán thực sự rất béo, thời điểm mang thức ăn từ quán đối diện sang đây, trông hắn chẳng khác nào viên cầu đang di động cả, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.

Theo lý mà nói, một đầu bếp 5 sao không có khả năng sẽ làm đầu bếp cho một quán ăn nhỏ, nhưng bởi vì đầu bếp này là em rể của ông chủ Trương, khi biết ông chủ Trương khai trương quán ăn, hắn liền chủ động qua đây làm đầu bếp.
"Nếu một đầu bếp khác chưa làm xong thì ta sẽ nếm thử món ăn của Vĩnh Thọ quán trước".

Mỗi một món ăn, nếu không ăn tại thời điểm mới làm ra thì sẽ mất đi hương vị tốt nhất, là một nhà bình phẩm ẩm thực nổi tiếng, Quách Kim Diệu đương nhiên biết đạo lý cơ bản này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương