Hệ Thống Hoàn Mỹ
-
Chương 2
Nghĩ đến bộ dạng bị dọa sợ của mẹ, Lạc Vũ không nhịn được cười.
Bắt đầu từ sơ trung* đến cao trung, mỗi lần thi cậu đều không đạt được điểm tiêu chuẩn, cho nên khi cậu nói muốn học ở Kinh Đại, khó trách mẹ cậu sẽ không tin.
Nếu không có hệ thống, chính cậu cũng không tin mình sẽ có ngày thi đậu vào Kinh Đại.
(*) Sơ trung: trường trung học cơ sở.
Sơ trung gồm 3 lớp từ thấp đến cao: sơ nhất (lớp 7), sơ nhị (lớp 8), sơ tam (lớp 9).
Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp trung học cơ sở (lớp 9) ở VN.
Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất (lớp 10), cao nhị (lớp 11), cao tam (lớp 12).
Tốt nghiệp cao trung có thể thi vào đại học.
[Thi Kinh Đại thực khó khăn sao? Nhưng với năng lực hiện tại của ký chủ thì thi đậu thật dễ dàng a!] - Bị ký chủ nghi ngờ, bổn hệ thống có chút không cao hứng nha.
Với trí lực 46 điềm cùng với kỹ năng gặp qua sẽ không quên thì kỳ thi đại học không phải dễ như trở bàn tay sao.
"Nhưng nếu như không gặp được cậu thì tôi thật sự cũng không dám nghĩ tới".
Lạc Vũ ăn ngay nói thật.
Cậu chưa bao giờ đem lại niềm kiêu hãnh cho ba mẹ, nhưng ba mẹ lại xem cậu như trân bảo mà đối xử.
Trước đây cậu không có năng lực, nhưng hiện tại cậu đã có điều đó.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ cố gắng đạt thành tích cao để báo đáp lại tình yêu thương của họ dành cho mình, đồng thời cậu cũng muốn ba mẹ sẽ kiêu ngạo vì có đứa con trai tài giỏi như cậu.
Lấy dịch cải tạo gien màu xanh lục từ hệ thống, Lạc Vũ hỏi: "Cái này dùng thế nào?"
[Uống trực tiếp, nhưng trong quá trình biến đổi gien, có thể sẽ xảy ra một số tác dụng phụ, nhưng chỉ cần tác dụng phụ qua đi thì mọi thứ liền tốt rồi.
Hiện tại cậu thực sự muốn dùng? Kỳ thực, cậu chỉ cần đợi thể năng đạt 50 điểm mới dùng thì tác dụng phụ sẽ nhỏ đi rất nhiều] - Xét thấy thể năng hiện tại của Lạc Vũ rất thấp, hệ thống không hy vọng cậu sẽ trực tiếp dùng dịch cải tạo gien.
Ngay cả những giống cái có sức khỏe cường tráng của tinh cầu Audis cũng không dám uống nó, bởi tác dụng phụ của dịch cải tạo gien quả thực không hề nhỏ.
Rất ít giống cái có thể dễ dàng chịu đựng được.
Biện pháp duy nhất để giảm tác dụng phụ đó là chờ cho thể năng đạt đến một mức nhất định thì mới dùng.
Tác dụng phụ? Lạc Vũ mỉm cười cho qua.
Chỉ cần cậu có thể thay đổi, thì chút tác dụng phụ này có nhằm nhò gì.
Cậu mở nắp ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Dịch tải tạo gien có màu xanh ngọc lục bảo, nhưng uống vào chẳng có hương vị gì cả, lạt như nước ốc.
Uống chưa được một phút, Lạc Vũ cảm thấy trong bụng nóng ran như có ngọn lửa đang thiêu đốt, sau đó lan đến ngũ tạng lục phủ, tiếp đến tứ chi.
Toàn thân cậu đỏ bừng như con tôm bị nấu chín, sau lưng mồ hôi ướt đẫm cả một vùng, trên trán mồ hôi rơi như mưa.
Yết hầu giống như bị thiêu đốt, Lạc Vũ cầm ấm nước bên cạnh máy tính rót đầy ly uống, nhưng dù uống bao nhiêu nước vẫn không có tác dụng hạ nhiệt.
[Ký chủ, cậu thế nào rồi?] - Nhìn thấy tình trạng của Lạc Vũ, hệ thống sốt ruột vô cùng, nhưng nó không có thực thể đồng thời cũng không giúp gì được cho Lạc Vũ, nó chỉ có thể đứng nhìn lo lắng suông.
Cảm giác thiêu đốt chỉ kéo dài mười phút.
Sau khi qua đi, một cơn đau khiến người bình thường không thể chịu nổi bắt đầu lan ra khắp cơ thể, Lạc Vũ ngã xuống giường, cậu đau đến nỗi cả người phát run.
Từng mạch máu, từng gân cốt, từng thớ thịt đau cứ như đang bị lăng trì.
Cậu nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên, cậu muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Trên da cậu từ từ có chất bẩn màu đen chảy ra, thoạt nhìn không rõ ràng.
Nhưng chưa đầy năm phút, cả người Lạc Vũ như bị bao bọc bởi lớp bùn màu đen, mùi tanh hôi thối bắt đầu lan ra khắp phòng.
Mà Lạc Vũ thì đã đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Lạc Vũ tỉnh lại thì đã là một giờ sau.
"Cái này...." Khi Lạc Vũ tỉnh lại liền ngửi thấy một mùi tanh hôi vô cùng khó chịu, nhìn thấy hai bàn tay đen kịt, cậu sửng sốt nhảy dựng ra khỏi giường.
Cậu phát hiện cơ thể của cậu cư nhiên nhẹ nhàng như yến, hơn nữa cả người cảm thấy thư thái và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Khi nhìn thấy ga trải giường đầy bùn đen, cậu vội vàng ném nó vào phòng tắm.
Cậu cũng không chịu được mùi hôi trên cơ thể nên cởi sạch quần áo ra, bắt đầu tắm.
Tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tẩy sạch mùi hôi trên cơ thể.
Về phần ga trải giường, nó thật sự quá bẩn, Lạc Vũ cũng lười giặt, cứ như vậy mà ném đi, thay cái mới.
Sau khi tắm xong, Lạc Vũ phát hiện da mình trở nên trắng trẻo, mịn màng hơn trước.
Nó mịn đến nỗi chỉ cần chạm vào thôi là đã cảm thấy như có thể vắt ra nước vậy.
Mái tóc ướt dính vào má, để lộ khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ.
Lông mày có độ dày và cong vừa phải; đôi mắt sáng ngời như bảo thạch, quyến rũ, mê người; chiếc mũi nhỏ cao, thẳng khiến tổng thể khuôn mặt càng trở nên hoàn hảo, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch, vô tình để lộ ra loại dụ hoặc vô hình.
Khí chất tao nhã, quý phái so với trước kia còn tăng thêm mấy phần.
Nếu trước kia cậu như một quý nhân nho nhã thì bây giờ cậu cứ như một vương tử cao quý vậy.
Dáng người cậu không còn gầy gò như trước nữa mà rắn chắc, tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.
Cậu phát hiện chính mình hình như cao thêm vài centimet nữa, lúc trước cậu chỉ cao 1m73, giờ cao đến 1m77.
Bề ngoài của cậu bây giờ không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Biến hóa quá lớn, ngay cả cậu cũng phải lắp bắp kinh hãi.
May mà khuôn mặt của cậu vẫn như cũ, có điều là nó trở nên xinh đẹp và hoàn hảo hơn.
Bằng không, sẽ rất phiền phức nếu ba mẹ không nhận ra cậu.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu vừa lau khô tóc, vừa mở trang thuộc tính lên xem.
Xem xong Lạc Vũ liền sững sờ.
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 70 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 60 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Kỹ năng: Ghi nhớ ( trung cấp), Nấu ăn ( sơ cấp).
Thuộc tính mới của cậu quá kinh người đi, trí lực 70 điểm, đây không còn thuộc về phạm vi người phàm nữa rồi.
Nhan sắc và khí chất đã đột phá mốc 80, tuy thể năng thấp nhất nhưng cũng đột phá tới 60 điểm, ngay cả kỹ năng ghi nhớ cũng đột phá tới trung cấp.
Dịch cải tạo gien này thực sự mạnh đến mức biến thái, chẳng trách hành tinh Audis yêu cầu mỗi người đều phải dùng.
[Chúc mừng ký chủ, cậu đã hoàn thành quá trình cải tạo gien.
Ký chủ hãy kiên trì nỗ lực để hướng tới mục tiêu làm giống cái hoàn mỹ nhất] - Hệ thống cực kỳ cao hứng, nó không ngờ ký chủ lại có thể sống sót a.
"Hệ thống, dịch cải tạo gien đều có hiệu quả như vậy đối với mỗi người sao?" Lạc Vũ nhịn không được mà hỏi.
Nếu là thật, như vậy chỉ cần một lần dùng thì có thể biến ngốc tử trở thành thiên tài rồi.
[Không, nếu thể năng không đạt đến 50 điểm thì khi sử dụng dịch cải tạo gien 98% sẽ thất bại.
Một khi thất bại, nó sẽ phá hủy các cơ quan nội trạng trong cơ thể và có khả năng sẽ bị chết não].
"Cái gì? Sao cậu không nói cho tôi biết?" Tỷ lệ thất bại lên tới 98% đối với người tinh hệ Audis.
Nếu đổi lại là người Trái Đất thì chẳng phải 100% sẽ thất bại sao? Lạc Vũ ngẫm lại nghĩ mà sợ, nhưng tại sao bây giờ cậu lại không bị làm sao hết? Thể năng trước đó của cậu dưới 10 điểm, tuy quá trình cải tạo rất thống khổ nhưng cậu lại thành công.
Điều này không phù hợp với những gì mà hệ thống mới nói.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ có sự khác biệt về thành phần trong dịch biến đổi gien?
[Hì hì...không sai, cậu đoán đúng rồi, không hổ là ký chủ có trí lực lên tới 70 điểm] - Hệ thống cảm thấy ký chủ của nó thật sự quá thông minh, nhưng ngay lập tức nó nghĩ ngay tới trọng điểm của câu hỏi - [Dịch cải tạo gien mà tui vừa mới nhắc tới khác với dịch cải tạo gien mà cậu uống.
Cái cậu uống chính là dịch cải tạo gien cao cấp nhất, là phiên bản nâng cấp của dịch cải tạo gien bình thường.
Ở tinh cầu Audis chỉ có số ít người mới có tư cách dùng.
Khi sử dụng dịch cải tạo gien cao cấp dù có thất bại thì cũng không có gặp nguy hiểm gì, nhiều nhất cũng là thể năng kiệt quệ, nằm liệt giường mấy ngày mà thôi.
Cho nên, ký chủ có thể yên tâm, bổn hệ thống hết thảy đều là vì bồi dưỡng ký chủ trở thành giống cái hoàn mỹ nhất].
Thì ra là thế, nhưng khi Lạc Vũ nghe thấy hệ thống muốn bồi dưỡng cậu thành một giống cái hoàn mỹ, khóe miệng vẫn không tự chủ co giật.
Quả nhiên, chức năng phân biệt giới tính của hệ thống gặp trục trặc khi du hành xuyên không mà.
Ngẩng đầu nhìn thời gian, cư nhiên đã là bốn giờ chiều.
Buổi chiều cậu vẫn có tiết học, bây giờ đã bốn giờ, có nghĩa là cậu đã cúp học rồi sao? Mặc dù cậu không quá thích đến trường học, nhưng mà khi làm học sinh, cậu còn chưa bao giờ cúp học đâu.
Phải biết rằng, lớp của cậu ban hai, cùng với ban một là hai ban trọng điểm của trường.
Lấy thành tích của cậu đương nhiên là không có khả năng được vào, chẳng qua, dù là trường nào thì ít nhiều cũng sẽ có vài trường hợp đặc biệt.
Ví dụ, ba Lạc vì để cậu có thể vào ban trọng điểm, đã chi ra 3 vạn NDT (30.000 NDT = 100.966.240,75 đồng Việt Nam), mà trong lớp thì có hẳn mười ví dụ giống như cậu.
Chủ nhiệm lớp từ lâu đã gai mắt cậu rồi, nếu bây giờ cậu cúp học thì liền có lý để đuổi cậu khỏi ban hai.
Thực ra, cậu cũng không muốn ở cái lớp đó, chỉ là cậu không muốn lãng phí 3 vạn tệ của ba Lạc mà thôi.
Cốc cốc.....!
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...."
Ngoài của truyền đến âm thanh nôn nóng của Lưu Phương.
Bà có mở nhiều cửa hàng bên ngoài, ăn trưa xong bà liền đến từng cửa tiệm, nhưng bà vừa mới đến cửa hàng thứ nhất thì lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Lạc Vũ, chủ nhiệm nói cậu không có đến lớp học.
Chuyện này khiến cho Lưu Phương hoảng sợ, phải biết rằng con trai của bà luôn là một bé ngoan, dù thành tích của con bà không được tốt nhưng nó cũng chưa bao giờ nghỉ học.
Sau khi nghe xong, điều đầu tiên bà nghĩ không phải là nên giáo huấn cậu, mà là bà sợ con mình gặp chuyện không may.
Bà vội vội vàng vàng trở về nhà, nhìn xem con trai có ở nhà không.
"Bang..." Cửa mở, Lạc Vũ đi ra, nguyên bản khí chất cao quý bị cậu thu liễm lại, sau đó khôi phục lại thành một Lạc Vũ tính cách hướng nội, cậu hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?" Sau khi cải tạo gien cậu không có uống nước nên giọng nói có chút khàn khàn.
Bởi vì sinh non nên từ nhỏ Lạc Vũ đã rất ốm yếu, khi lớn lên thì mới cải thiện một chút, nhưng lâu lâu cậu lại mắc một số bệnh nhẹ.
Nên khi Lưu Phương nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Lạc Vũ cùng với giọng nói khàn khàn, còn tưởng rằng Lạc Vũ sinh bệnh, sốt ruột hỏi: "Tiểu Vũ, con làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái không? Có muốn đi bệnh viện không?" Nói xong, bà sờ trán con trai, xem thử cậu có bị sốt không.
Lạc Vũ nắm lấy tay bà, nói: "Mẹ, con không sao, con chỉ bị cảm mạo thôi.
Mẹ đừng lo."
Lưu Phương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Vừa rồi chủ nhiệm lớp của con gọi điện thoại mẹ, nói con không có lên lớp.
Hù chết mẹ a, mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện, giờ không sao là tốt rồi".
"Có lẽ giữa trưa con đã ngủ quên.
Tí nữa con sẽ gọi điện lại cho thầy chủ nhiệm ạ".
Lạc Vũ thấy Lưu Phương lo lắng cho cậu như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp.
"Không cần đâu, nếu con thấy không thoải mái thì lên giường ngủ đi, cảm mạo ngủ nhiều mới tốt lên được.
Để mẹ nói chuyện với thầy chủ nhiệm, con trở về ngủ đi, tối sẽ mẹ nấu cháo gừng cho con.
Nhất định là hôm qua con bật điều hòa cả đêm nên giờ cảm lạnh rồi".
Nói xong, Lưu Phương đẩy Lạc Vũ vào phòng, sau đó giúp cậu đóng cửa lại.
Bà lấy điện thoại ra gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin cho Lạc Vũ nghỉ một bữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook