Lúc vẫn còn ở trong dãy núi, Vệ Tiểu Thiên đã biết đến việc giết hung thú sẽ có kinh nghiệm.

Dưới hung thú nhất giai được gọi là dã thú, cấp bậc dã thú cũng cao thấp khác nhau, chỉ là không có chia ra rõ ràng, giết những loại dã thú này không hề có điểm kinh nghiệm.

Có nghĩa rằng, dã thú không bằng võ giả Ngoại Luyện, yếu đến mức không đủ để tạo điểm kinh nghiệm.

Trở lại với việc kia, tuy rằng đây là lần đầu giết người, nhưng Vệ Tiểu Thiên không hề có cảm giác gì, trải qua thời gian ở trong dãy núi, tinh thần hắn đã ổn định rất nhiều.

Mà cũng có thể một phần là do vòng cổ Thanh Tâm phát huy tác dụng.

Với việc hệ thống cho rằng đánh bại chứ không phải giết chết, cũng bởi vì hắn không giết tên kia và tên kia đến giờ vẫn chưa chết, vì đó điểm kinh nghiệm được cộng một nửa so với giết chết một người cùng cấp bậc.

Hai mắt Vệ Tiểu Thiên tỏa ra ánh sáng, cảm xúc sục sôi, nếu hắn có một đống bao cát dạng người, điểm kinh nghiệm để thăng cấp chẳng phải sẽ mãi mãi không hết ư.

Chỉ là, phải đi đâu để tìm một đống bao cát kiểu vậy?

Nếu tự bồi dưỡng thì không chỉ tốn thời gian cùng tinh thần, mà quan trọng nhất là ở tiền bạc.

Vệ Tiểu Thiên vò đầu, từ tin tức ở tiểu đội Thương Lan tông, nếu ở thế giới phàm tục, tiền tài chính là vật làm chủ, nhưng đối với thế giới võ giả, Nguyên Linh thạch mới là vật cần thiết.

Ở Viêm Hoàng đại lục, bất cứ nơi nào đều có thể dùng Nguyên Linh thạch đổi Kim Tệ, một viên linh thạch có giá từ mười nghìn đến năm mươi nghìn Kim Tệ, rất dễ dàng mua được.

Nhưng muốn dùng Kim Tệ đổi thành Nguyên Linh thạch, trừ khi nguy cấp, nếu không không thể nào đổi được.

Dù sao Kim Tệ chỉ có thể mua sắm ở thế giới phàm tục, mà Nguyên Linh thạch không chỉ dùng được ở thế giới phàm tục, mà dùng để giao dịch ở thế giới võ giả.

Đối với việc Vệ Tiểu Thiên dùng mấy trăm viên Nguyên Linh thạch đổi thành kinh nghiệm, hắn cũng không hối hận gì.

Dù sao thực lực mới là điều cần nhất, nếu hắn không dùng số linh thạch kia, ắt hẳn giờ hắn đã trở thành phân của lũ hung thú trong Sơn Mạch.

Vệ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, nghĩ nhiều làm gì, đến đâu tính đến đó, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi vào trong thành.

Thành Tử Dương không hổ là thành trì phồn hoa nhất của dãy núi Tử Tiêu, trên đường phố toàn người với người, nhà cửa san sát, đủ loại kiểu dáng ăn mặc, kiểu phong cách khác nhau, tạo nên cho thành trì một vẻ sống động kiểu cổ đại hào hoa.

Nhìn sơ qua, nơi đây có thể được xem như một Thiên đường cho dân tứ xứ.

Vệ Tiểu Thiên nhanh chóng tìm một cái khách sạn nhìn trông thuận mắt, một phòng cao cấp cần năm mươi kim tệ, cùng nhờ tiểu nhị mua giùm mấy bộ quần áo với giá năm kim tệ.

Mấy ngày sống kiểu bụi đời, khiến cho Vệ Tiểu Thiên giống như ăn mày, lần này hắn nhất định phải ổn định vẻ ngoài lại mới được.

Sau khi tắm rửa xong, Vệ Tiểu Thiên soi mình vào một tấm gương, vừa soi vừa mặc lên một bộ quần áo.

Từ khi một bộ mỡ thừa chuyển thành cơ bắp, hắn vẫn chưa soi lại chính mình.

Chậc Chậc Chậc, một trạch nam hiện đại trở mình thay đổi, hóa thân thành một vị công tử nhàn nhã, nếu có thêm một cây quạt, cùng một vài câu thơ, lúc đó ắt hẳn sẽ rất soái nha.

Vệ Tiểu Thiên lấy quần áo hiện đại bỏ lại balô, mặc dù không biết mình có thể trở về hay không, nhưng chí ít cũng có hoài niệm.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, cảm động, thật cảm động!

Vệ Tiểu Thiên sau khi tắm rửa cùng soạn lại liền rực rỡ hẳn lên.

Cảm thấy đói bụng, hắn liền đi đến nhà hàng của khách sạn này, chọn một vị trí bên đường, Vệ Tiểu Thiên vừa ăn vừa ngắm cảnh đường phố.

Thấy chữ viết trên menu là một loại chữ mà hắn không hiểu gì, do đó Vệ Tiểu Thiên đành phải tiêu 1000 điểm kinh nghiệm để thoát khỏi việc bị Mù chữ.

Vệ Tiểu Thiên sau khi biết chữ liền chọn bậy chọn bạ các món ăn, nếu không đắt hắn sẽ không chọn, dù gì trong Trữ Vật Giới Chỉ vẫn còn một đống kim tệ.

Không thiếu tiền cần gì phải tiết kiệm!

Nhà hàng thấy Vệ Tiểu Thiên làm vậy liền mừng rỡ, nhanh chóng tận tâm tận lực, tận hết sức phục vụ, làm cho những vị khách khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Vệ Tiểu Thiên vừa ăn vừa vểnh tai nghe ngóng, bởi vì dù ở thế giới nào, hóng chuyện ở những chỗ ăn uống chơi bời là một việc không sai, những nơi này luôn có tin cần biết.

"Mấy ca, các ngươi biết không? Tống Ngọc Đường hiện tại xảy ra chuyện lớn."

"Làm sao không biết, với tiếng xấu của Tống Ngọc Đường, chuyện này truyền còn nhanh hơn linh khí."

"Chỉ là không biết tông môn hay thế lực nào, vậy mà không nể mặt Tống Ngọc Đường."

"Tống Ngọc Đường có thể hoành hành ở thành này lâu như vậy, là do hắn biết người nào chọc được, người nào không chọc được, ngoài ra là người khác nể mặt cha hắn cùng với quen biết với Thiên Cực tông, nếu người kia có thân phận cao hơn, đương nhiên không cần nể mặt làm gì."

"Ngươi nói vậy nghe cũng đúng, nếu không dựa theo tính cách của Tống Ngọc Đường, chuyện này ắt hẳn sẽ không để yên như vậy, đào nát thành Tử Dương cũng phải tìm ra người kia."

Giữa lúc mấy người này đang nói chuyện, một hán tử vẻ mặt hèn mọn bước ra hỏi.

"Vậy bây giờ chuyện đó thế nào?"

"Ha ha, các ngươi không thấy vẻ sợ hãi của Tống Ngọc Đường đâu, bởi vì không biết mình đắc tội ai, cho nên hiện giờ đang bái phỏng với tất cả thế lực, tìm xem người đó là ai, để còn đi xin lỗi."

"Thiên Cực tông không có ý kiến gì sao?"

"Lần này Tống Ngọc Đường gióng trống khua chiêng như vậy là để đón khách từ Thiên Cực tông, không ngờ gặp phải chuyện lớn như vậy mà thôi."

"Ha ha, trang bức không thành lại bị dọa sợ, rồi cuối cùng có biết được là nhân vật nào không?"

"Nếu là nhân vật lớn thì tìm làm sao được? Nhưng theo một số người đoán được, người này có thể không phải từ tông môn trong dãy núi này, rất có thể từ bên ngoài đến."

"Thành Tử Dương mặc dù càng lúc càng lớn, người càng ngày càng nhiều, nhưng thực lực cũng không mạnh lắm, người mạnh nhất chỉ đến Thông Huyền cảnh, nếu không Tống Ngọc Đường sẽ không sợ như vậy."

"Không nói đến việc này, nếu từ bên ngoài đến, có phải do tin tức kia?"

"Rất có thể là vậy, gần đây ở dãy núi luôn có dị tượng, có thể là bảo vật sắp xuất thế."

"Từ lúc tin này truyền ra ngoài, thế lực ở khắp nơi liền tụ lại Thành Tử Dương, xem ra nơi này sắp không được yên bình."

"Không cần biết người kia từ đâu đến, chỉ cần Tống Ngọc Đường không may, chúng ta liền tốt, mọi người thấy đúng không?"

"Mà ngươi bây giờ còn ở đây làm gì, không phải ngươi nói muốn dẫn con mình đi ghi danh ở học viện Thăng Dương à, đừng nói là quên đi, nhiều chuyện để chị dâu cho ngủ ngoài đường thì đừng trách ai...."

"Chết, ngươi không nhắc ta có thể quên thật, rồi rồi, giờ ta đi liền."

"Nhanh đi đi!"

.........

Ở bên cạnh, Vệ Tiểu Thiên nghe vậy liền vui mừng trong lòng!

Học viện Thăng Dương, tìm bao cát ở đây chắc được nè.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương