Học viện Thăng Dương, sân luyện võ số một!

"Cút khỏi nơi này!"

Lớp chọn vừa tiến đến sân liền đuổi hết học sinh đang luyện tập ở đây, ngang ngược côn đồ không khác gì dân giang hồ.

Về phần những học sinh đang luyện tập kia, mặc dù nghe vậy trong lòng rất giận nhưng không dám nói gì, chỉ yên lặng đứng bên ngoài sân nhìn những người ở đây.

Bởi vì bọn họ biết, lớp chọn mà kéo đến sân này, ắt hẳn có đánh nhau hay ai đó chọc nên mới vậy.

Rất nhanh, trên sân luyện võ liền được chia làm hai phe, một phe là học sinh lớp chọn, phe còn lại chỉ có một người duy nhất.

"Ơ, người đó là ai vậy? Làm cho đám người Diệp Nguyên Minh rầm rộ đến vậy?"

"Nhìn qua đoán tuổi với cách ăn mặc, hắn không phải thầy giáo của học viện, mà cũng không phải học sinh ở lại lớp?"

"Đừng quên hôm nay học viện chiêu sinh, đừng nói hắn là học sinh mới nha."

"Mà khổ thật, vừa vào học viện liền bị đám người đó gây chuyện, cuộc sống sau này ở học viện sẽ vô cùng khó khăn."

"Không cần nói sau này, hôm nay hắn còn sống để ra khỏi sân hay không mới là việc cần bàn."

"Không đến việc đó đâu, dù gì đây cũng là học viện Thăng Dương."

"Thế lực sau lưng của đám người Diệp Nguyên Minh cũng không nhỏ, thậm chí không sợ học viện Thăng Dương, thế nên hắn mới dám càn rỡ phách lối đến vậy."

Mấy người học sinh vừa bàn luận vừa dùng ánh mắt Thương Hại nhìn Vệ Tiểu Thiên.

Phía bên kia, một đám người lớp chọn quay quanh một thanh niên.

Người thanh niên này có dáng người thon dài, hình dáng cũng được xem như đẹp trai, ăn mặc tuy không hoa lệ nổi bật, nhưng giá trị và cấp bậc bộ trang phục của hắn không phải dạng thường, toàn là hàng cấp cao, mà hắn chính là Diệp Nguyên Minh.

"Viên Vân, hỏi thăm được gì không?" Diệp Nguyên Minh đương nhiên không phải kiểu đầu óc ngu si, chỉ ỷ vào quyền lực, mà hắn là một tên cũng có não bộ.

Trước khi làm gì hắn phải điều tra thân phận của đối phương trước.

"Diệp thiếu gia, từ chỗ chủ nhiệm Thạch Bân, hắn gọi Lâm Thạch Công, tu vi Ngoại Luyện cửu trọng, là thầy giáo thời vụ được học viện tuyển vào để tập luyện thực chiến với chúng ta."

Viên Vân chính là cái tên mà lúc trước dùng lỗ mũi để nhìn Vệ Tiểu Thiên.

"Chỉ cần không đánh chết là được, nếu không cũng khó nói với học viện."

Diệp Nguyên Minh vừa nói xong, những học sinh sau lưng hắn liền xắn tay áo lên, bọn họ đều thuộc bậc khá giỏi, vậy mà bị nói là Rác rưởi, nghĩ xem chịu kiểu gì.

Nếu như không phải học viện Thăng Dương quy định cấm đánh nhau nếu không cho phép, bọn hắn đã sớm đề ba đập nhau ở đình gỗ.

"Nhưng thực chiến cùng luận bàn rất khác, nấm đấm và những cú đá cú đạp không có mắt, rất dễ dẫn đến lỡ tay." Diệp Nguyên Minh nhìn về Vệ Tiểu Thiên đang khởi động thân thể, khinh thường nói.

Lời này có ý gì ai cũng hiểu, đơn giản là lỡ có đánh mạnh hoặc đánh chết là do vô tình sơ suất, không phải cố ý.

Ngoại Luyện cửu trọng đối với học sinh lớp chọn, đơn giản là một con gà muốn đạp chết lúc nào cũng được.

"Diệp thiếu gia, Viên Vân xin chiến!" Viên Vân không muốn chờ nên lập tức nói, so với Vệ Tiểu Thiên mắng bọn họ là Rác rưởi, hắn hận nhất vẫn là Vệ Tiểu Thiên không xem hắn ra gì.

"Ừm, đánh cẩn thận vào, đừng để kết thúc sớm quá, còn không ít người chờ đến lượt để luyện tập phía sau." Diệp Nguyên Minh thản nhiên nói, sau đó hắn ngồi lên một cái ghế mà tiểu đệ chuẩn bị sẵn, ngồi thâm trầm nhìn về giữa sân đấu.

Viên Vân hiện tại là Nội Luyện tam trọng, đối với Ngoại Luyện cửu trọng chẳng khác gì một con ruồi.

Nhưng mà hắn nghĩ Diệp thiếu gia nói rất đúng, đánh bại tên này quá sớm, đây chẳng phải thiệt thòi ư, phải hành hạ từ từ mới đủ hả giận.

Bọn họ nói chuyện với nhau mà không hề cách âm hay nhỏ giọng, đây tất nhiên là cố ý nói để Vệ Tiểu Thiên nghe.

"Lâm Thạch Công, ta đã nói với quản lý Thạch Bân, khóa thực chiến buổi chiều, ngươi là người luyện tập với bọn ta." Viên Vân hung hăng nhìn Vệ Tiểu Thiên nói tiếp.

"Nói nhảm nhiều vậy để làm gì, ta không có nhiều thời gian, tranh thủ đến đây để bị đánh, đánh xong trận này còn trận sau nửa nha." Vệ Tiểu Thiên buồn bực khó chịu trả lời lại.

Vừa rồi đám người này lải nhải biết lâu, giờ đến lượt tên này tiếp tục lải nhải, bộ thích lải nhải lắm sao?

"Ngươi...." Viên Vân vốn có dòng máu điên, cho nên nghe Vệ Tiểu Thiên nói vậy liền nổi khùng, hắn nhảy một cái liền lao về phía Vệ Tiểu Thiên, hai tay nắm lại tạo nên một chiêu thức màu hồng nhạt.

"Xích Diễm bạo quyền!"

Những học sinh lớp chọn nhìn thấy Viên Vân dùng chiêu này liền sôi trào.

"Đây là tuyệt học gia truyền của Viên Vân, có tên là Xích Diễm công, không nghĩ đến tên này học được bạo quyền, điểm của hắn vào tháng sau nhất định tăng lên rất nhiều."

"He he, Diệp thiếu gia, Viên Vân không nghe lời ngài nha, lần này đánh tên kia không chết cũng trọng thương."

"Ai bảo tên kia khiêu khích Viên Vân làm gì, không đánh chết hắn mới là lạ."

"Đáng tiếc chúng ta không còn cơ hội lên đánh với tên kia, biết vậy ta nên lên đánh trước."

Diệp Nguyên Minh thì trực tiếp đứng lên, nói một câu rồi quay người chuẩn bị rời khỏi: "Lát nửa các ngươi xử lý kỹ vào, nhất định đừng để xảy ra phiền phức."

Oanh!

Đột nhiên một thân ảnh bay đến bên cạnh Diệp Nguyên Minh, đụng nát cái ghế hắn vừa ngồi, lăn vài vòng cái thân ảnh này mới nằm im không nhúc nhích, sống chết không rõ.

Tình trạng bộ thân thể này bao gồm, y phục toàn thân rách nát, toàn thân cháy đen như bị lửa thiêu, trên đầu không còn cọng tóc nào, vừa trọc vừa đen nhìn lạ lạ làm sao.

Viên Vân?

Diệp Nguyên Minh cả kinh, đây rốt cuộc là sao?

Trên trận, Vệ Tiểu Thiên vẫn đứng ở chỗ cũ, một tay chống nạnh, một tay tạo thế đấm thẳng, trên nấm tay trừ vài sợi khói trắng bay bay, thì cả người hắn không có bất kỳ vết thương nào.

"Ta đã nói các ngươi đều là Rác rưởi, quả nhiên có sai đâu? Các ngươi không chỉ Rác rưởi mà thậm chí thua cả Rác rưởi, một quyền cũng không chịu nổi, nhanh đi, kế tiếp là tên nào bị đánh." Vệ Tiểu Thiên nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng trắng nhìn đến từng học sinh của lớp chọn.

"1, 2, 3, 4, 5,........8, 9, 10, ân, vừa đủ, ta muốn đánh mười tên!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương