Động tâm là chuyện chỉ xảy ra qua một ánh nhìn, một cử chỉ. Gặp một người, đúng thời điểm, trái tim rung động không thể khống chế, nhưng cũng vì một cử chỉ hay một lời nói không giống ta đã nghĩ hoặc mong muốn nhìn thấy, sự rung động này, lại trở về bình thản.

Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, thì ra chỉ là một nữ tử bất tài vô dụng!

Còn một sự rung động khác, lại bởi vì biết xa không thể với, nên chỉ đành dằn lòng quay lưng. 

Giá trị một chiếc khăn lụa người mang theo cũng muốn cao quý hơn nàng nhiều. 

Cho nên có một số người có thể rung động rất nhiều lần, nhưng cũng có một số người khi đã rung động thì lại là một kiếp khó phai.

Đánh bạc cũng phân ra ba kiểu dựa theo gia thế và số bạc thấp nhất theo quy định của sòng bạc. Dân lưu manh không nghề ngổng gì như nàng đương nhiên chỉ chơi ở tầng đầu tiên, nơi ồn ào và hỗn loạn nhất. Vừa đi đến gần cửa sòng bài, Triệu Tố Quyên liền thấy hai nữ tráng hung thần ác sát quăng một con bạc thua trắng tay ra:

"Đã thua hết tiền còn dám chơi! Chán sống rồi phải không?!"

Kẻ thua bạc giống như con nghiện liên tục ôm chân nữ tráng cầu xin:

"Ta có thể viết giấy vay nợ mà... Xin cho ta đặt thêm vài ván nữa thôi. Lần này ta nhất định sẽ thắng..."

Vô cùng quen thuộc một màn này, Triệu Tố Quyên không hứng thú nhấc chân bước vào, ai ngờ lại bị một nữ tráng đang đứng yên đưa tay ngăn lại:

"Ngươi có tiền?"

Tâm trạng đang bức bối, Triệu Tố Quyên cau mày hấc cằm, bàn tay móc trong ngực ra một túi tiền đưa tới trước mặt nữ tráng lắc lư:

"Triệu gia ta mà không có tiền sao?! Ngươi bị mù à!"

Vẻ mặt hung thần ác sát của nữ tráng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, vô cùng nịnh nọt cười nói:

"Ay, vâng vâng, là tiểu nhân có mắt như mù. Triệu gia đừnh nóng giận. Mời Triệu gia vào."

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Tố Quyên cất túi tiền vào người rồi nghênh ngang bước chân đi vào.

Hai canh giờ sau.

"Bộp!" 

Hai nữ tráng vừa quăng người xong liền vỗ tay cười nói:

"Cung tiễn Triệu gia. Ha ha..."

Triệu Tố Quyên tức đến ngứa răng.

Cái lũ xu nịnh khốn khiếp!

Xoa xoa mông đứng dậy, nàng tức tối phất tay áo rời đi.

"Gần đây không biết mắc phong gì mà lại xui xẻo đến vậy không biết..." Ngứa ngáy gãi gãi tóc, Triệu Tố Quyên đưa chân đá bay cục đá trước mặt.

"Chắc phải mua chút vàng mã đốt xả xui thôi."

Lững thửng đi một đoạn đường theo thói quen, đến khi nàng phát giác ra con hẻm này là nơi tối qua bản thân nghe tiếng "miêu" lạnh lẽo ấy, một cơn lạnh lẽo từ sống lưng lập xông lên tới não. Đánh một cái rùng mình, Triệu Tố Quyên hoang mang đưa mắt nhìn xung quanh. 

"Xột xoạt!" Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi đồng tử xanh lục rất lạnh đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Là con mèo Ba Tư trắng dính đầy máu!

Triệu Tố Quyên vô thức nuốt một ngụm nước bọt:

"Ngươi là yêu quái sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương