Triệu phụ xuất thân ở Vương gia thôn, bởi vì lúc trẻ có chút nhan sắc, cho nên lão mới lọt vào mắt của Triệu Tráng. Ở kinh thành này, dù chỉ là một hộ bán mỳ sợi nho nhỏ, nhưng kể ra cũng có của ăn của để hơn người ở Vương gia thôn nhiều. 

Năm đó, Triệu phụ cảm thấy vô cùng hãnh diện, đi đường luôn ngẩng cao đầu. Cuộc sống sau này càng thêm thuận lợi khi lão sinh được hai nữ nhi, ohải nói, nếu không phải Triệu Tráng sớm qua đời, chắc chắn Triệu phụ sẽ luôn kiêu ngạo không cần suy nghĩ nhiều. Một quả phu nuôi nấng hai nhi nữ không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi lão cũng không phải là người ở kinh thành, bao lần buôn bán bị các hộ khác chèn ép, bao lần bị mấy nữ côn đồ lưu manh ăn quỵt không trả tiền,... Ngày đêm suy nghĩ, thức khuya dậy sớm khiến nếp nhăn trên mặt Triệu phụ càng thêm nhiều. 

Thấy phụ thân vất vả như vậy, đại nữ nhi Triệu Tố Cẩm càng thêm trưởng thành sớm, đầu Xuân vừa đủ mười hai tuổi, nàng đã cuốn khăn xin đi theo đoàn buôn làm việc lặt vặt, suốt tám năm vào Nam ra Bắc, có khi cả năm nàng chỉ có thể về được một hai lần để đưa tiền cho Triệu phụ. Đúng năm đó, Triệu phụ gửi thư mong muốn nàng thành gia lập thất, trong thư cũng đề cập đối tượng là nhi tử Lâm gia bán thịt gà ở phố Đông. 

Triệu Tố Cẩm luôn nghe lời Triệu phụ, huống chi nàng đã hai mươi tuổi, nên thành gia thất, lấy một tức phu về làm ấm giường, sinh nhi dục nữ. 

Vốn tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, không ngờ trên đường trở về, Triệu Tố Cẩm lại nhất kiến chung tình với một thiếu niên ngồi chung xe ngựa. Sớm trải đời nên tính cách của nàng rất hào sảng bạo dạn, gặp được người thích là tiến tới làm thân, chẳng mấy chốc đã tìm hiểu được lai lịch của Vương Thanh. Thì ra y là người cùng thôn với phụ thân. Nếu là người cùng thôn, chắc chắn phụ thân sẽ không phản đối chuyện mình lấy y. Nghĩ như vậy, Triệu Tố Cẩm lập tức tranh thủ mấy ngày đi đường ân cần chăm sóc, ôn nhu trò chuyện thu phục tâm thiếu niên vào tay.

Đến ngày xe ngựa về tới Vương gia thôn, Triệu Tố Cẩm trao đổi tín vật đính ước với y, thề với trời rằng ba ngày sau sẽ dẫn phụ thân tới Vương gia thôn đưa sính lễ. Qua ngày hôm sau nàng cũng về tới nhà, vừa bước vào cửa thì Triệu phụ đã thấy, lão vui vẻ hỏi han liên tục, mãi đến giờ ăn trưa Triệu Tố Cẩm mới có cơ hội bày tỏ ý muốn thú Vương Thanh với Triệu phụ. Triệu Tố Cẩm cho rằng phụ thân chỉ không vui vì bản thân đã tự chủ trương đính ước trước với Vương Thanh, lại chưa từng nghĩ, phụ thân nàng hết mực tôn kính lại phản đối chuyện này. 

Lần đầu tiên, Triệu Tố Cẩm cảm thấy phụ thân không nghĩ đến cảm nhận của nàng, không phải mọi việc nàng đều nghe theo ý phụ thân rồi sao? Vậy sao phụ thân không hiểu cho tình cảm của nàng? Tự tôn bị đụng chạm, cho dù nàng chỉ yêu Vương Thanh có bảy phần, nàng cũng quyết phải lấy y vào cửa.

Triệu phụ càng không ngờ tới, đại nữ nhi luôn hiếu thảo lại vì một tiện nam chỉ biết chưa tới một tháng mà cải lời lão! Lão không hiểu? Lão không hiểu cái gì? Lão không phải là vì nàng mà ngày ngày muối mặt tìm một tức phu hiền lành có tiền cho nàng sao? Nhà người ta có tiền, sau này nữ nhi lão có muốn mở tiệm gì đó thì bên nhà thông gia cũng có thể giúp đỡ một hai. Lấy một tiểu tử nông thôn, họ hàng thân thích bên đó không tới Triệu gia xin giúp đỡ đã hiếm có! 

Lão nói như thế có gì sai? Chạm tự tôn? Lão là phụ thân, khuyên giảng mấy lời lại thành chạm tự tôn. Còn nói nàng có thể không dựa vào tiền của người khác cũng có thể làm việc dành dụm mở tiệm được! 

Nói hay lắm! 

Sao lão không biết đại nữ nhi của lão có thể chứ?! Nhưng chỉ cần có bên tức phu hỗ trợ, nữ nhi không phải sẽ đỡ phải làm lụng mấy năm sao?! Triệu phụ tức đến run rẩy. 

Ngồi đối diện, Triệu Tố Cẩm còn nói:

"Không phải mẫu thân cũng dám lấy phụ thân đó thôi. Mẫu thân có chê Vương gia nghèo đâu." 

Lần này, Triệu phụ tức đến bật dậy, dắt tay Triệu Tố Quyên đi vào buồng.

Sau cuộc tranh cải đó, bảy ngày sau Vương Thanh vào cửa. Từ đó, tính cách của Triệu phụ liền thay đổi, biết tính đại nữ nhi ăn mềm không ăn cứng, bình thường lão và Triệu Tố Quyên đều tỏ ra đáng thương trước mặt nàng. Bởi vậy, cho dù Triệu Tố Cẩm biết mấy năm nay muội muội không làm nên trò trống gì, còn ăn trộm đánh bạc cũng không nở đuổi ra khỏi nhà.

Giống như đêm nay vậy, Triệu Tố Cẩm có bất mãn đến đâu còn không phải kêu Vương Thanh đi nấu mì cho nàng ăn sao?!

Thấy sắc mặt không tốt của Vương Thanh, Triệu Tố Quyên còn nhe răng nói:

"Tỷ phu à, nhớ cho thêm trứng gà vào nữa nhé."

Hừ! Đáng đời đồ hồ ly dám quyến rũ đại tỷ của ta!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương