Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE
-
Chương 15: 15: Tôi Là Cảnh Hôn Mà Mấy Người Đang Đợi Đây
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, hai người đành kết thúc đề tài “Có mềm hay không” như vậy.
Tâm trạng của Hứa Kỳ Sâm hôm nay rất tốt, tiến độ đóng phim không tệ, có điều bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, trời vừa xẩm tối hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, đành phải nhờ Tiểu Tiểu đi mua rất nhiều cà phê, rót cả vào trong bụng.
Cuối cùng dẫn đến kết quả là…
Dạ dày không thoải mái.
Trên thực tế, cảnh hôn này nối tiếp với đoạn Úc Ninh chạy trên nhà trọ của Lâm Nhiên tối hôm qua, đạo diễn đưa Lâm Nhiên và Hứa Kỳ Sâm đến một căn phòng trọ.
“Nam Kha, Úc Ninh, một lát nữa sau khi hai người đi vào,” Đạo diễn Trần đỡ lấy Hứa Kỳ Sâm, làm mẫu cho Lâm Nhiên, “Cậu đỡ Úc Ninh từ bên này qua, đưa cậu ấy vào phòng.”
Sau khi vào phòng, đạo diễn Trần chỉ vào chỗ cửa sổ xây nhô, “Hai người tới đó tạo vài tư thế, tôi sẽ xem xét ánh sáng và bố cục, bởi vì cảnh này chúng ta sẽ quay với ánh trăng chứ không dùng tấm hắt sáng, vậy nên nếu như không có đủ ánh sáng thì phải để bộ phận ánh sáng treo đèn phát quang bên ngoài mới được.”
Lâm Nhiên và Hứa Kỳ Sâm đến bên giường dưới sự dặn dò của đạo diễn, theo như nội dung kịch bản, Hứa Kỳ Sâm leo lên giường, hơi nhổm nửa người trên, Lâm Nhiên thì ngồi ở mép giường, cửa sổ xây nhô sát cạnh giường, ánh trăng xuyên thấu qua tấm kính, chiếu rọi xuống hai người.
“Đúng rồi, nhìn đẹp lắm, ánh sáng này rất ổn.” Đạo diễn Trần đứng quan sát sau máy theo dõi, “Úc Ninh ngả về phía sau một chút, đúng rồi.
Hai tay Nam Kha vòng qua cậu ấy đi, Úc Ninh chếch sang một chút, lộ ra ba phần tư khuôn mặt để còn quay cận cảnh phần mắt.”
Hai người nghe lời chỉ đạo, không ngừng điều chỉnh tư thế.
Mới đầu Hứa Kỳ Sâm rất lúng túng, nhưng thái độ làm việc của đạo diễn Trần khiến cậu như trút được gánh nặng.
Vẻ mặt của Lâm Nhiên cũng cực kì nghiêm túc, còn nhiều lần thảo luận về mấy chi tiết nhỏ cùng đạo diễn.
“Cũng được rồi đấy, bắt đầu thôi.”
“Cảnh thứ 13 lần thứ nhất, bắt đầu! Cạch!”
Nam Kha dìu Úc Ninh vào nhà trọ, dùng chân đóng cửa lại, tay lần mò tìm công tắc đèn, ấn xuống.
Không có phản ứng gì, anh ấn liên tiếp mấy lần nữa, đèn vẫn không sáng lên: “Hình như bị cúp điện rồi, anh đỡ em đến bên giường nằm xuống trước đã nhé.”
Úc Ninh ậm ừ nhỏ xíu, cả người kiệt sức treo trên người Nam Kha.
Nam Kha tốn không ít sức lực mới dìu được cậu đến giường, Úc Ninh ngã lên trên đó.
Giường của Nam Kha không quá mềm mại, nhưng lại tràn ngập mùi hương của anh, là mùi thơm yếu ớt còn sót lại của một loại nước giặt quần áo nào đó.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo, hôm qua trước lúc quay phim không ăn cơm thành ra diễn sai, nhưng lại vừa đúng hiệu quả diễn xuất mà đạo diễn Trần mong muốn.
Hôm nay cậu cố ý ăn thật nhiều, vốn dĩ còn lo lắng có thể thể hiện tốt được hay không, có thể diễn tốt được hay không.
Ai ngờ uống nhiều cà phê quá, dạ dày lại bắt đầu đau.
0901: “Ngài Hứa, cơ thể của ngài thật sự quá yếu rồi.”
Hứa Kỳ Sâm: “Sau này tôi sẽ tập thể dục thật chăm chỉ.”
0901: “Nghe cũng không đáng tin mấy.”
Nam Kha kề sát tay lên trán Úc Ninh, nhưng vì nhiệt độ tay người vốn đã khá cao, anh đành phải đỡ Úc Ninh dậy một chút, dựa lên tường.
Ý thức của Úc Ninh còn chưa gom lại, bỗng nhiên cảm giác được Nam Kha đang đến gần, trong lòng hoảng hốt.
Trán hai người dán vào nhau.
Máy quay không bắt trọn vẹn cảnh, nhưng Hứa Kỳ Sâm có thể nhìn thấy rõ ràng những dao động rất nhỏ trong ánh mắt của Lâm Nhiên khi anh áp lên trán mình.
Trán cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng, đó là thứ không thể diễn được.
“Em sốt rồi.” Lâm Nhiên quay trở lại thân phận Nam Kha, nói lời thoại.
Úc Ninh tựa đầu nghiêng sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh nhớ vẫn còn thuốc hạ sốt, để đi tìm thử xem.” Nam Kha rời khỏi phòng.
Úc Ninh đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua trán mình, sau đó đặt tay lên tấm ga trải giường màu xanh lam đậm, vuốt ve hoa văn trên đó.
Ánh trăng rọi trên gương mặt cậu, những mảng sáng tối cùng đan xen.
Nam Kha bưng một cốc sữa bước vào, trong lòng bàn tay còn có một viên thuốc màu trắng.
Úc Ninh đang dựa vào tường bỗng nhiên mở miệng: “Em rất thích đọc sách của Camus.(*)”
(*) Albert Camus: Nhà văn, triết gia, thủ môn bóng đá, viết kịch, lý luận người Pháp nổi tiếng.
Cùng với Jean-Paul Sartre, Albert Camus là đại diện tiêu biểu nhất của chủ nghĩa hiện sinh, và là tác giả của hai tiểu thuyết nổi tiếng Người dưng và Dịch hạch.
Hơi thở của Hứa Kỳ Sâm không mấy ổn định, giọng điệu lúc nói lời thoại nghe như đang thở dài:
“Trong cuốn sách [Cái chết hạnh phúc], ông ấy từng viết một câu thế này: “Như mọi khi, phần tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh ta, cuối cùng vẫn chặt chẽ gắn bó với phần tồi tệ nhất, không thể tách rời.”
Úc Ninh nhìn Nam Kha, đáy mắt trượt dài một niềm đau rất nhỏ.
“Trước đây em không hiểu, nhưng giờ thì rõ rồi.
Một ngày nào đó, khi anh phát hiện ra rằng mình đã gặp được vẻ đẹp bản thân khao khát nhất, cũng chính là lúc anh không thể không chấp nhận một sự thật rất đỗi tàn khốc, rằng anh vĩnh viễn chẳng tài nào giữ lại được người kia.”
Nam Kha đặt sữa lên một chiếc tủ thấp bên cạnh giường, mỉm cười đáp:
“Khéo thật, anh cũng đọc sách của Camus.
Nhưng so với câu em nói, anh lại thích một câu khác hơn.”
Ánh trăng chẳng hề keo kiệt, rót đầy trong con ngươi anh.
“Người đi theo tình yêu vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được bất kì điều gì khác nữa, họ yêu trong nỗi điên cuồng thét gào, trong ngọn lửa hồng rực cháy, để rồi tự hủy hoại bản thân mình.
Và chính khoảnh khắc ấy, họ đã được sống.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhiên dịu dàng đến nỗi khiến người mê đắm.
Hứa Kỳ Sâm sững sờ tại chỗ, đầu óc rỗng không.
“Cut! “Tiếng kêu dừng của đạo diễn Trần như một bàn tay tát cậu tỉnh lại.
“Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ, vừa rồi cháu hơi mất tập trung…”
Đạo diễn Trần nhẹ nhàng thở dài: “Cậu không cần mang gánh nặng tâm lý, cứ để bản thân thả lỏng hoàn toàn đi.
Bây giờ cậu không phải Quý Mộng Trạch, mà là Úc Ninh.
Phải biết rằng, người kia là đối tượng cậu thầm thương từ cái nhìn đầu tiên, khi nghe đối phương nói những lời đầy ám chỉ như thế này, phải có cảm giác như một cơn nước lũ, trước đây cứ liên tục kìm nén, tới một khoảnh khắc nào đó mới đột ngột trào dâng, hiểu không?”
“Cậu đã từng thương thầm một ai chưa? Hãy tưởng tượng lại cái cảm giác ấy xem.”
Câu nói cuối cùng của đạo diễn Trần khiến Hứa Kỳ Sâm nghĩ đến một hình ảnh đã phủ bụi nhiều năm, một loại cảm giác đau đớn mơ hồ tuôn chảy ra ngoài, không biết là từ dạ dày, hay trong lồng ngực.
“Chuẩn bị chút đi, một lát nữa Nam Kha nói lại từ lời thoại vừa rồi nhé.
Tôi sẽ không chỉ dẫn gì cảnh hôn, hiệu quả tốt nhất là do các cậu tự mình thể hiện, nếu thực sự không được thì chúng ta hẵng cùng thảo luận lại sau.”
“Vâng ạ.”
Hai phút sau: “Cảnh thứ 13 lần thứ 2, bắt đầu! Cạch!”
Nam Kha đứng ngay đằng trước cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh và dịu dàng cực hạn.
“Người đi theo tình yêu vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được bất kì điều gì khác nữa, họ yêu trong nỗi điên cuồng thét gào, trong ngọn lửa hồng rực cháy, để rồi tự hủy hoại bản thân mình.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, họ được sống.”
Tay Hứa Kỳ Sâm khẽ run.
Trong giây phút ấy, Úc Ninh vì đuổi theo ánh sáng và hơi ấm mà chẳng tiếc lòng thịt nát xương tan, cuối cùng cũng hòa thành một với con người nhát gan là cậu.
Bởi vì biết là giả, nên mới nhân lúc đang có tinh thần làm cho xong việc.
Cứ thế, cậu nhào vào lòng người trước mặt, hai tay run rẩy không ngừng, siết thật chặt đằng sau lưng anh, hôn lên không chút kiêng dè.
Chỉ ngẩn người mất một giây, Lâm Nhiên đã nhanh chóng nồng nhiệt đáp lại cậu.
Da dẻ Hứa Kỳ Sâm thoảng hơi ấm cực kì mê hoặc, tựa như che giấu mạch máu đã sôi trào từ lâu.
Răng môi va chạm vào nhau kịch liệt hơn bao giờ hết, sự mềm mại chạm tới cực đỉnh, khuấy lẫn, quay cuồng, từ từng hơi thở nhiễu loạn cho tới mạch đập của trái tim.
Trái tim gần như không còn thuộc về mình.
Xung quanh yên lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng thở dốc khi hai người mãnh liệt trao cho nhau, lẫn cùng nước tiếng và một chút nghẹn ngào nhỏ vụn.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, chỉ cảm nhận được sự ngột ngạt mãnh liệt, Hứa Kỳ Sâm tưởng như mình chẳng thể hô hấp được thêm nữa.
Cuối cùng Lâm Nhiên cũng buông lỏng ra một chút, Hứa Kỳ Sâm không khác gì con cá vừa cận kề cái chết, vùi đầu lên vai anh, đôi môi sưng đỏ khẽ khàng mấp máy, vừa tham lam vừa kiệt sức kiếm tìm không khí.
Trong cơn mê man, cậu cảm nhận được một đôi tay nhẹ nhàng vỗ lưng mình, ngón tay luồn vào trong sợi tóc, sau đó chậm rãi miết trượt xuống ngọn tóc tựa như một cơn gió.
Người kia còn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu, sau đầu, và cả phần gáy sau trắng nõn.
Dường như thời gian đã đông cứng, tới tận khi Trần An Bình hô dừng lại.
“Tốt lắm, cảnh này qua rồi.”
Hứa Kỳ Sâm rất chủ động rời khỏi người Lâm Nhiên, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nụ hôn vừa rồi, song cậu vẫn nhẹ nhàng tách cơ thể ra một khoảng, nghiêng mình dựa vào tường rất khẽ.
Trong tình huống như thế này, nói đùa vài câu có thể nhanh chóng xua tan bầu không khí lúng túng, nhưng cậu không thốt nổi nên lời, Lâm Nhiên cũng không.
Cậu rất khó chịu, cả tâm lý lẫn sinh lý.
Cũng may là đạo diễn Trần kêu dừng quá đúng lúc, chỉ chậm một chút nữa thôi thì thật sự quá xấu hổ.
Hứa Kỳ Sâm chưa từng so đo cái gì bao giờ, nhưng vào giờ phút này, cõi lòng cậu lại trào dâng một niềm hiếu thắng khó giải thích được, hỏi trong lòng: “0901, Lâm Nhiên có phản ứng gì đặc biệt không?”
0901 đàng hoàng trịnh trọng: “Ngài Hứa à, ngài có thể tự mình quan sát mà.”
Nhân viên công tác đều đang đi qua đi lại, Hứa Kỳ Sâm nhìn Lâm Nhiên rời khỏi phòng: “…Tôi đồng ý trả bằng điểm số, miễn là có đủ khả năng mua.”
0901: “Nếu ngài đã khăng khăng muốn làm như vậy, xin mời trả ba nghìn điểm.”
Cứ tưởng mấy ngày nay mình tích điểm rất chuyên cần, còn ảo tưởng nông nô vươn mình làm chủ rõ đẹp, không ngờ thời khắc vung tay quá trán lại đến nhanh như vậy.
Hứa Kỳ Sâm khẽ cắn môi, lựa chọn trả điểm, con số trên giao diện chuyển động, từ ba nghìn năm trăm trở thành năm trăm.
Thế là lại về đêm trước ngày giải phóng.
Hứa Kỳ Sâm hơi tiu nghỉu, nhưng cũng mong đợi được nghe đáp án: “Nói đi.”
0901 vẫn đàng hoàng trịnh trọng như trước: “Ngài Hứa, phản ứng của Lâm Nhiên mãnh liệt hơn ngài một chút, anh ta đang ở phòng vệ sinh.”
Nghe được đáp án này, Hứa Kỳ Sâm ngây ngẩn cả người.
Hơi lúng túng, lại nhen nhóm một chút xíu vui vẻ, chuyện gì thế này?
Sao cũng được, dù gì…
Cũng không thua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook