3.

Quá trình tiến vào thế giới khác diễn ra rất nhanh.

Ánh sáng trắng lóe lên, tôi cảm thấy mình đang chìm vào chiếc ghế sofa mềm mại.

"Yo, cuối cùng tôi cũng bắt được chị rồi."

Giọng nói trêu đùa quen thuộc lọt vào tai.

Tôi mở mắt, đầu tiên là một chiếc bàn gỗ chắc chắn, sau đó là vài chiếc chân dài, phía trên…

Bốn mục tiêu trước đó người đùa giỡn, kể lạnh lùng nhìn tôi.

OMG!

Thực tế mà nói có thể được gọi là một dàn người mẫu nam hàng đầu, tác động tâm lý đối với tôi có thể so sánh với cú búng tay của Thanos.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Dung ngồi bên cạnh đã nhảy dựng lên, chỉ vào tôi hét lớn: “Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta!”

Đá.nh đòn phủ đầu?!

Tôi cũng bắt chước Nguyên Dung, đứng dậy chỉ vào hắn hét lớn: “Là hắn, là hắn, chính là hắn ép tôi làm như vậy với các anh!”

Đúng lúc này, một nhiệm vụ mới hiện ra: Công lược năm người ở đây.

Ánh mắt tôi chậm rãi chuyển đến Nguyên Dung.

Tên này đem mình cuốn vào đây luôn? Đây không phải là tăng độ khó cho tôi sao!

Nguyên Dung nhún vai, thờ ơ trước ánh mắt dò hỏi của tôi.

Anh ta lẽ nào không biết rằng bản thân sẽ bị tôi công lược?

Có người ho khan một tiếng, là Nghiêm Tự.

Hắn vẻ mặt lo lắng, lạnh lùng nói: "Tán tỉnh mắng mỏ cũng có thể ghi điểm."

Hạ Kỳ, thái tử xã hội đen bị tôi giết trong lần công lược cuối cùng lên tiếng:

"Chị ơi, em vẫn ở đây."

Mặc dù nụ cười trên khuôn mặt anh ta rạng rỡ, nhưng ánh mắt khi nhìn tôi và Nguyên Dung lại ẩn chứa sự tức giận.

Người này bề ngoài là một nam nhân toả sáng, nhưng thực chất lại tàn nhẫn, ngông cuồng, xứng danh là thái tử xã hội đen.

Tôi nhanh chóng liếc qua ba người kia và nuốt nước bọt.

Không ai không độc ác.


Trong đầu nhanh chóng hiện ra thiết lập của tôi ở thế giới này.

Nghề nghiệp: Bác sĩ tâm lý.

Hướng dẫn nhiệm vụ cụ thể: Gỡ nút thắt trong tâm trí của năm người, làm cho điểm yêu thích của họ lần lượt đạt 100.

Tôi nhìn chiếc áo blouse trắng trên người.

Lại nhìn vào điểm hảo cảm mà chỉ tôi có thể thấy trên đầu của họ.

Ngoại trừ số 0 của Nguyên Dung, bốn người còn lại là âm 100.

Đây là loại khó khăn cấp địa ngục gì!

Nguyên Dung giật mạnh góc áo tôi, hạ giọng bắt tôi giả bộ yếu đuối mà khóc.

Tôi từ chối.

Tôi chọn cách chơi xấu và bắt đầu trận đấu.

Tôi ngồi xuống ghế sofa bắt chéo chân, đồng tử của Nguyên Dung đầy kinh ngạc.

"Bốn người các anh là mục tiêu công lược của tôi ở các thế giới khác nhau. Tôi chỉ có thể trở về thế giới của mình nếu công lược thành công, nhưng tôi đã thất bại."

"Rất rõ ràng, các anh có lẽ cũng đã biết điều đó."

Tôi nhấp một ngụm trà từ chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, rồi nhổ lá trà ra.

"Tình huống chính là tình huống, sự thật chính là sự thật, tôi biết các anh tới đây để báo thù, cụ thể có yêu cầu gì thì cứ đề xuất, chúng ta một đối một làm."

Bỏ qua vẻ mặt bị cháy CPU của Nguyên Dung, tôi chỉ vào mục tiêu đầu tiên là Thẩm Ly, anh ta hơi sốc trước nhận xét của tôi.

"Bắt đầu từ anh đi. Những người còn lại, ngoại trừ trợ lý Nguyên Dung của tôi, tất cả đợi ở ngoài cửa."

“Tiểu Cửu, em đừng hiểu lầm.” Lương Nghiêm nâng gọng kính mỏng, bộ dạng ôn nhu cặn bã.

"Chúng tôi sẽ không làm tổn thương em đâu."

Tên trúc mã bệnh hoạn này, tôi công lược anh ta bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần anh ta cầm tù giam giữ tôi.

Khiến tôi vừa nhìn thấy anh ta thì trong tiềm thức đã có chút rùng mình.

Trấn tĩnh lại, tôi giả vờ thoải mái nói: “Không sao đâu, tôi cũng không quan tâm, đề nghị của tôi là như vậy, nếu các anh không đồng ý thì…”

Ba chữ "Cùng nhau làm " vừa mới thốt ra, Thẩm Ly liền cướp lời, "Tùy ý."

Hạ Kỳ lập tức cười rạng rỡ: “Chị nói gì em cũng nghe lời chị.”


Nghiêm Tự lạnh nhạt đáp:

"Đừng để tôi chờ lâu, em thừa biết kiên nhẫn của tôi có hạn."

Lương Nghiêm cũng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Cửu, chỉ cần em thấy vui là được."

Tới đây, Nguyên Dung thở phào nhẹ nhõm và nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.

Đến lượt tôi hoảng sợ.

Độ hảo cảm của bốn người đang âm 100 đều trở về con số không!!!

Tình huống gì thế này, lẽ nào không phải nên điên cuồng đánh mất thiện cảm về tôi sao?

4.

"Cho tôi năm phút."

Tôi đẩy họ ra ngoài, để Nguyên Dung ở lại.

Anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ khi tôi lủi thủi trong phòng.

"Như vậy không tốt sao? Bọn họ đối với cô vẫn rất dung túng, có nghĩa là vẫn còn tình cảm với cô."

Tôi dừng lại, bình tĩnh nhìn anh ta, "Anh đúng là đồ ngực bự não phẳng ngu ngốc đơn thuần ấy."

Sắc mặt Viên Dung đột nhiên thay đổi, trước khi hắn kịp giáo huấn tôi, tôi đã hỏi trước: “Anh có biết là anh cũng ở trong nhiệm vụ công lược lần này của tôi không?”

Anh ta mở to mắt, "Sao có thể?"

Thôi vậy, chính người quản lý cũng không biết.

Chuyện này tạm gác sang một bên.

Tôi thở dài: "Bốn người này đều là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Nguyên tắc của họ là đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, hơn nữa trên phương diện tình cảm đều rất cứng đầu, ham muốn chiếm hữu đối phương cũng rất lớn. Nếu họ thực sự có tình cảm sâu nặng với tôi, làm sao có thể tình địch gặp nhau chung sống hòa thuận, còn đồng ý với mấy lời nhảm nhí của tôi."

Nguyên Dung cuối cùng cũng phản ứng lại.

"Ý của cô là, bọn họ đồng ý hợp tác việc gì đó và có ý đồ khác với cô?"

Tôi nhẹ nhõm hẳn vì anh ta nhận điều đó.

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, tỏ vẻ khó hiểu, " Nhưng bọn họ nhằm trúng gì ở cô?"


Tôi cũng không hiểu, " Nhằm trúng tuổi già của tôi? Nhằm trúng tôi vì tôi không tắm?"

Nguyên Dung vỗ vai tôi an ủi:

“Đừng coi thường bản thân, cô cũng có rất nhiều ưu điểm.”

"Ví dụ?"

Anh ta im lặng hồi lâu, đặt tay lên đỉnh đầu tôi, nghiêm túc nói: “Đầu óc cô tràn đầy chất xám để kiếm tiền”

Trên người anh ta thoang thoảng hương bưởi, thật sảng khoái.

Dường như tôi đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó, một vài mảnh ký ức lóe lên trong tâm trí tôi.

Ngay khi tôi muốn đến gần hơn và ngửi nó một cách cẩn thận, Nguyên Dung lại đẩy tôi ra.

Anh ta đỏ mặt, một tay che ngực, tay kia chặn tôi lại.

" Cô ngửi ở đâu thế hả?!"

Ting ting!

Độ thiện cảm của Nguyên Dung +10.

Tôi:……

Nhìn thấy chưa, những người miệng một đằng, tâm một nẻo hầu hết đều là đàn ông.

Câu hỏi phải làm thế nào khi anh ta trở thành mục tiêu công lược của tôi chốc lát bị tôi nuốt trôi xuống bụng.

Anh ta dễ dàng công lược hơn nhiều so với bốn người đàn ông còn lại.

5.

Bốn ông lớn lần nữa được tôi mời vào, tôi và Nguyên Dung ngồi một bên, bọn họ ngồi phía đối diện.

Tôi thay đổi thái độ ngạo mạn trước đây, thành thật thảo luận với họ.

"Tôi biết các anh đang rất vội, nhưng các anh bình tĩnh chút."

Hạ Kỳ cười khúc khích:

“Chị ơi, chị biết bọn em cầu chị như khát nước mà, sao chị còn lạnh nhạt vậy với bọn em?”

Tôi cười khẩy.

"Đây không phải là tôi đang sắp xếp lịch trình cho các anh hay sao?"

"Theo trình tự quen biết với các anh, từ thứ Hai đến thứ Sáu, từng người một, mỗi ngày một người, tùy ý các anh chọn. Thứ Sáu, tôi và trợ lý Nguyên Dung sẽ xem xét tiến độ. Thứ Bảy và Chủ nhật, để tôi nghỉ ngơi hai ngày để nạp năng lượng. Các anh thấy sao?"

Nguyên Dung dùng cùi chỏ huých nhẹ vào lưng tôi, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Nghiêm Tự nhướng mày, cười lạnh: “ Xin hỏi cô Đường, cô có cần chúng tôi tuân theo chế độ làm việc tám giờ một ngày không?”

“Vẫn là tổng tài hiểu chuyện”


Tôi xoa xoa chiếc cằm mịn màng của mình.

“Tôi đang có ý như vậy.”

Tôi trắng trợn ra vẻ như bậc thầy quản lý thời gian trước mặt bốn người này, xem họ còn nín nhịn đến mức nào.

Nhưng độ thiện cảm trên đầu họ vẫn bất động.

Chỉ có tên tiểu tử Nguyên Dung này đang bùng nổ, độ thiện cảm của anh ta đã 25 rồi.

Chuyện gì đang xảy ra thế?!

Tôi không tin.

"Nếu tất cả đều đồng ý, các anh dù gì ở thế giới này đều là người ngoài, không có chỗ ở. Tòa nhà này là của tôi, tổng cộng có mười tầng, các anh muốn ở tầng nào cũng có thể tùy ý lựa chọn."

Trước khi Thẩm Ly thay bộ quần áo hiện đại, anh ta đứng dậy gật đầu với tôi một cách cung kính và bình tĩnh: “Xin hãy giúp tôi chọn một tầng, trang phục của tôi không phù hợp, nhờ cô giúp tôi tìm một bộ quần áo.”

Tôi không kịp phản ứng, hơi há miệng nhìn thanh niên được mệnh danh là hoàng đế máu lạnh này.

Phải biết rằng, khi ở trong Nam Phong Các, hắn ta luôn tìm cơ hội để giết tôi, nhưng với sự hỗ trợ của hệ thống, tôi đã giải quyết từng việc một.

Chúng tôi biết rõ tính cách của nhau nhưng vẫn duy trì mối quan hệ biến thái này.

Bộ dạng lịch sự, nho nhã này của anh ta làm tôi thực sự sợ hãi.

Nguyên Dung nhắc nhở tôi chú ý tới biểu cảm của mình.

"Vậy thì, anh ở tầng năm đi, phong cảnh vừa mắt, lát nữa tôi sẽ cho người đến tận cửa đo đạc may quần áo cho anh."

“Chị ơi, em cũng muốn chị giúp em chọn, chọn tầng ở bên cạnh chị ấy.” Hạ Kỳ chen vào giữa tôi và Nguyên Dung, nắm tay tôi làm nũng.

Sắc mặt Nguyên Dung lập tức tối sầm, nhìn Hạ Kỳ từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh thường.

Tôi cũng không để ý lắm.

“Vậy chúng ta lên tầng sáu đi, tôi ở tầng bảy.”

Dù sao đi nữa, thông tin về thế giới này thiết lập trong đầu tôi là như vậy.

Nghiêm Tự và Lương Nghiên cũng chọn được tầng của họ.

Nguyên Dung ở cùng tầng với tôi.

Hạ Kỳ là người đầu tiên không phục.

"Tại sao?"

Nguyên Dung ưỡn ngực ngạo nghễ, kiêu ngạo như chim công:

“Xin lỗi, tôi là trợ lý của cô ấy.”

Có một điều cần phải nói, việc như tranh sủng xảy ra trên những người đàn ông thế này khá thú vị.

Tôi thấy cực kỳ vui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương