Hệ Thống, Chạy Mau~!!!
-
Chương 13: Kích tình
Hai người vốn là có xe đưa rước nhưng Trác Phàm vốn muốn “sắc dụ” một chút Hạ Di Tình tất nhiên là ko thể để người ngoài xen vào. Ko nói hai lời đá tài xế nhà mình sang xe nhà Hạ Di Tình, nhờ tài xế nhà hắn chở về đi. Bản thân thì ôm mỹ nhân vào trong xe của mình, phóng ga chạy như bay mất hút…..!!!
Hạ Di Tình từ lúc lên xe tới giờ vẫn cứng còng người giả bộ ngủ, chỉ mong con đường ngắn lại chút, mau mau về tới nhà để thoát ly cái bầu ko khí vô cùng ái muội này…….ko phải do hắn chán ghét Trác Phàm, mà là hoàn toàn bị ánh mắt xanh rợn như sói đói của Trác thiếu dọa sợ a~!!! Một cái xử nam, ngay cả nắm tay còn chưa có lại phải đối mặt với một tên lão làng ngủ qua nam nhân so với Hạ Di Tình gặp qua nữ nhân còn nhiều……tất nhiên là làm sao mà chịu nổi ánh mắt của ai đó nha~!!!
Trác Phàm đến bờ sông, mắt lẽ nhìn người nào đó “giả chết” ko khỏi buồn cười, ngừng xe……..
_ Di Tình……Di Tình…….!!!
_…………………..
_ Ngủ rồi???
_……………………
Nhìn người nào đó rất có xu thế đem “giả chết” tiến hành rốt cuộc, Trác Phàm ko khỏi nổi lên ý muốn trêu đùa một chút, cười khẽ nói:
_ Ngủ cũng rất tốt nha~!!! đỡ phải lo lát nữa vùng vẫy…..!!! – vừa nói vừa dựa sát vào Hạ Di Tình, hơi thở ấm áp như có như ko nhẹ nhàng thôi qua bờ má non mịn……….thành công nhìn thấy khóe mắt Hạ Di Tình khẽ run rẩy một chút…
_ Hm…..vẫn chưa tỉnh??? nếu ko tỉnh là tôi phải hôn tới rồi nha~!!!
Nghe vậy, bất chấp cái khác, Hạ Di Tình nhanh chóng mở choàng mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của ai đó, trong mắt tràn đầy thực hiện được ý cười…….
_ Uhm……uh……!!! – rất tiếc, Trác Phàm là ai nha??? Thuộc tính của hắn nhưng là: Vô sỉ, tà mị tra công cho nên……..tất nhiên, mặc dù Hạ Di Tình có mở mắt ra hay ko kết cục của hắn vẫn sẽ chỉ là bị hôn mà thôi ~!!!
Trác Phàm nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi mỏng manh nhưng ko kém phần “ngon miệng” thoảng thoảng mùi trà xanh của Hạ thiếu, chiếc lưỡi linh hoạt cậy mở hàm răng trắng xinh, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mịn bên trong, tận tình khiêu khích khiến Hạ Di Tình ko mấy chốc liền giơ cờ trắng đầu hàng, gương mặt ửng hồng, eo thoát lực, mềm nhũn dựa vào trong lòng Trác Phàm, mặc người bài bố…..!!!
[ Đinh—-!!! Hoàn thành: 98%]
Phía trên còn tại nhấm nháp mĩ vị, phía dưới Trác Phàm cũng ko nhàn hạ. Bàn tay thon dài vô cùng kỹ xảo nhẹ nhàng gỡ ra toàn bộ nút thắt, nhanh nhẹn luồn vào bên trong áo sơmi, xoa làn da mềm mịn như em bé của Hạ thiếu, bên xoa bên còn ko quên nắm lấy hai quả anh đào, nhẹ nhàng khiêu khích……
Hạ Di Tình chưa bao giờ bị người đối xử như vậy rất nhanh liền thở hổn hển, cả người nóng ran, hai mắt sương mù nhìn Trác Phàm…….
_ Trác…..Trác Phàm—!!! kỳ quái…..đừng…..đừng như vậy —-!!! – mãnh liệt khoái cảm ập đến khiến Hạ Di Tình ko khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nức nở. Thân thể khô nóng khó chịu xoay đến xoay đi nhưng dường như càng xoay lại càng nóng……đành phải mở miệng cầu cứu Trác Phàm.
_ Hm??? rất khó chịu??? chỗ nào khó chịu??? – Trác Phàm tựa đầu lên vai Hạ Di Tình, khẽ cắn lấy vành tai đã hồng thấu như quả cà chua của Hạ thiếu, trầm thấp hỏi.
_ Uhm…..ko biết…….chính là……khó chịu—!!! Ah~!!! ko cần nhéo chỗ đó—-!!! – Hạ thiếu bị Trác Phàm đùa đến cả người đều nổi lên hồng nhạt, cực kỳ mê người……..Trác phàm hai mắt tối xầm, nhịn ko được nhéo nhéo hai quả anh đào trước ngực Hạ Di Tình khiến hắn ko thể ko rên rỉ ra tiếng….
Trác Phàm nhìn hắn phản ứng lớn như vậy, ko khỏi trêu đùa:
_ Ko nghĩ đến, anh lại mẫn cảm như vậy nha~!!! – bên nói bên thừa dịp Hạ thiếu đang đắm chìm trong tư vị khoái cảm lần đầu biết đến, nhẹ nhàng cầm lấy ” tiểu Hạ thiếu” trên dưới cọ sát…..
_ Ah~!!!! ……ha……..uh, ko cần……rất kỳ quái—-!!! – Hạ thiếu bị Trác Phàm động tác khiến cho suýt nữa bắn lên…. run rẩy nói……khoái cảm như sóng lớn ào ạt ập đến khiến hắn có chút hốt hoảng…!!! Máu khắp cả người như đều tập trung ở “chỗ đó” vậy…..nóng đến dọa người. Khoái cảm dọc sống lưng khiến cả người Hạ Di Tình đều như tê dại…..rất mau liền bị dục vọng bao phủ……cả người lâng lâng, cái gì đều ko nghĩ, chỉ tùy theo bản năng nâng người phối hợp động tác của Trác Phàm…….!!!
Thấy vậy Trác Phàm ko khỏi cười khẽ, động tác trên tay tốc độ càng nhanh……ko đến mấy phút sau Hạ Di Tình liền bắn…………nhìn phóng thích dục vọng sau cả người đều tóat ra vẻ lười biếng hạ thiếu, Trác Phàm cười đến tà mị:
_ Anh thích xong rồi, bây giờ nên đến phiên tôi chứ nhỉ???
Hạ Di Tình vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị cao trào chưa lui nên cũng ko phát hiện hai chân mình bị Trác Phàm tách ra, ngón tay thon dài khẽ xoa nắn nơi mà ngay cả Hạ Di Tình cũng chưa bao giờ đụng đến…….cho đến khi cảm giác có chất lỏng lành lạnh xâm nhập mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn Trác Phàm.
_ Làm…..làm gì???
_ Hm??? tất nhiên là…….ăn anh rồi—-!!! – Trác Phàm nhe răng cười, ko nói hai lời, men theo chất lỏng bôi trơn, sáp hai ngón tay tà ác của mình vào trong đóa hoa cúc yêu kiều được bảo dưỡng mười mấy năm của Hạ thiếu…!!!
_ Uhm……Uh……đừng…..bẩn…!!!
_ Ko bẩn…..đợi lát nữa anh liền thích—-!!! – nói rồi hai ngón tay bắt đầu trừu sáp, chạm đến điểm nổi lên bên trong cúc hoa béo mập còn ko quên nhấn vài cái dẫn đến Hạ thiếu cả người run bắn lên, ” tiểu Hạ thiếu” vừa lại bắt đầu giơ cờ hăng hái……..
_ Ah~!!! đừng…..đừng chạm chỗ đó……rất kỳ quái—-!!!
_ Hm??? kỳ quái như thế nào??? Là thế này sao??? – Trác Phàm âm hiểm cười, ngón tay lại đè điểm đó mà “chiếu cố”, hết đè, bóp, nhu lại lấy móng tay gãi nhẹ…….
_ Ô….oa…..ko cần…..hm………..
Hạ thiếu bị ngón tay tà ác của Trác Phàm đùa giỡn đến cả người phấn hồng, đầu óc mơ màng như bước vào cõi Thiên thai….!!! chỉ còn biết dựa theo cảm giác của mình mà bất lực rên rỉ….
Thấy khuếch trương đã xong, đang lúc Trác Phàm định lên “súng” ra trận thì một tiếng điện thoại đúng lúc réo rắt vang lên…
_ Shit—!!! Gọi trễ chút nữa sẽ chết a??? – Hạ Di Tình bị tiếng điện thoại kéo lại tâm thần, hai mắt đỏ hồng, cầu xin nhìn Trác Phàm……Trác thiếu đành phải tạm dừng, bên nghe điện thoại bên ko quên hậm hực mắng vài câu…
_ Chuyện gì??? nói—!!!
_ Trác Phàm??? rắc rối to rồi…..!!! Hạ Di Tình có ở đó ko??? Hai người mau đi tìm tên Thẩm ngốc nghếch kia đi—!!! Thằng khùng đó ko biết bị động kinh hay cái gì, đồng ý Đính hôn cho đã rồi bây giờ chơi trò “bỏ trốn” rồi—!!! Người nhà họ Thẩm đang nháo nhào lên đi tìm người đâu, có thấy tên đó nhớ đánh cho một trận rồi hẵng xách về…..!!! – Mạnh Vĩ Quân cũng ko thèm để ý khẩu khí ác liệt của Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói một tràng dài liền tắt máy…….tiếp tục vận động đang còn dang dở đi—!!!
_ Cái gì??? ……này…….Demama, cúp máy rồi—!!! – Trác Phàm đang định hỏi kỹ hơn thì Mạnh Vĩ Quân đã cúp máy mất tiêu, ko khỏi táo bạo khẽ chửi vài tiếng…!!! Nhíu mày nhìn trên người ko một mảnh vải Hạ Di Tình…..
[ Aiz……thịt đưa đến bên miệng rồi mà vẫn ko thể ăn….!!! Makeno….lần sau ăn cũng ko muộn—!!! Dù sao hắn tuyệt đối thoát ko được là được rồi—!!!] – nghĩ rồi Trác Phàm ôm lấy Hạ Di Tình giúp hắn mặc lại quần áo, khẽ hôn lên trán, nói:
_ Thẩm Vĩ Hàn mất tích rồi……mọi người đang đi tìm—!!!
_ Cậu ko đi tìm sao???
_ Đưa anh về nhà xong tôi sẽ đi tìm, đừng lo lắng—!!!
_ Uh—!!! – Hạ thiếu ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào ghế mệt mỏi ngủ thiếp đi….!!!
Trác Phàm đưa Hạ Di Tình về nhà xong, quay đầu xe chạy đến những nơi Thẩm Vĩ Hàn có khả năng chạy đến nhưng vẫn ko thấy……nhíu mày nhìn bầu trời âm u, đen kịt bắt đầu rơi những hạt mưa nặng trĩu…..cái tên ngu ngốc đó hẳn là còn biết tìm chỗ mà trú mưa đi???
Tìm một hồi lâu vẫn ko thấy, mưa bắt đầu to hơn, kính xe một mảnh mờ mịt căn bản là ko thể tìm người…..Trác Phàm ko khỏi thở dài tạm thời quay xe về nhà, đợi một lát mưa tạnh lại đi tìm tiếp vậy—!!!
_________________
Hạ Di Tình từ lúc lên xe tới giờ vẫn cứng còng người giả bộ ngủ, chỉ mong con đường ngắn lại chút, mau mau về tới nhà để thoát ly cái bầu ko khí vô cùng ái muội này…….ko phải do hắn chán ghét Trác Phàm, mà là hoàn toàn bị ánh mắt xanh rợn như sói đói của Trác thiếu dọa sợ a~!!! Một cái xử nam, ngay cả nắm tay còn chưa có lại phải đối mặt với một tên lão làng ngủ qua nam nhân so với Hạ Di Tình gặp qua nữ nhân còn nhiều……tất nhiên là làm sao mà chịu nổi ánh mắt của ai đó nha~!!!
Trác Phàm đến bờ sông, mắt lẽ nhìn người nào đó “giả chết” ko khỏi buồn cười, ngừng xe……..
_ Di Tình……Di Tình…….!!!
_…………………..
_ Ngủ rồi???
_……………………
Nhìn người nào đó rất có xu thế đem “giả chết” tiến hành rốt cuộc, Trác Phàm ko khỏi nổi lên ý muốn trêu đùa một chút, cười khẽ nói:
_ Ngủ cũng rất tốt nha~!!! đỡ phải lo lát nữa vùng vẫy…..!!! – vừa nói vừa dựa sát vào Hạ Di Tình, hơi thở ấm áp như có như ko nhẹ nhàng thôi qua bờ má non mịn……….thành công nhìn thấy khóe mắt Hạ Di Tình khẽ run rẩy một chút…
_ Hm…..vẫn chưa tỉnh??? nếu ko tỉnh là tôi phải hôn tới rồi nha~!!!
Nghe vậy, bất chấp cái khác, Hạ Di Tình nhanh chóng mở choàng mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của ai đó, trong mắt tràn đầy thực hiện được ý cười…….
_ Uhm……uh……!!! – rất tiếc, Trác Phàm là ai nha??? Thuộc tính của hắn nhưng là: Vô sỉ, tà mị tra công cho nên……..tất nhiên, mặc dù Hạ Di Tình có mở mắt ra hay ko kết cục của hắn vẫn sẽ chỉ là bị hôn mà thôi ~!!!
Trác Phàm nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi mỏng manh nhưng ko kém phần “ngon miệng” thoảng thoảng mùi trà xanh của Hạ thiếu, chiếc lưỡi linh hoạt cậy mở hàm răng trắng xinh, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mịn bên trong, tận tình khiêu khích khiến Hạ Di Tình ko mấy chốc liền giơ cờ trắng đầu hàng, gương mặt ửng hồng, eo thoát lực, mềm nhũn dựa vào trong lòng Trác Phàm, mặc người bài bố…..!!!
[ Đinh—-!!! Hoàn thành: 98%]
Phía trên còn tại nhấm nháp mĩ vị, phía dưới Trác Phàm cũng ko nhàn hạ. Bàn tay thon dài vô cùng kỹ xảo nhẹ nhàng gỡ ra toàn bộ nút thắt, nhanh nhẹn luồn vào bên trong áo sơmi, xoa làn da mềm mịn như em bé của Hạ thiếu, bên xoa bên còn ko quên nắm lấy hai quả anh đào, nhẹ nhàng khiêu khích……
Hạ Di Tình chưa bao giờ bị người đối xử như vậy rất nhanh liền thở hổn hển, cả người nóng ran, hai mắt sương mù nhìn Trác Phàm…….
_ Trác…..Trác Phàm—!!! kỳ quái…..đừng…..đừng như vậy —-!!! – mãnh liệt khoái cảm ập đến khiến Hạ Di Tình ko khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nức nở. Thân thể khô nóng khó chịu xoay đến xoay đi nhưng dường như càng xoay lại càng nóng……đành phải mở miệng cầu cứu Trác Phàm.
_ Hm??? rất khó chịu??? chỗ nào khó chịu??? – Trác Phàm tựa đầu lên vai Hạ Di Tình, khẽ cắn lấy vành tai đã hồng thấu như quả cà chua của Hạ thiếu, trầm thấp hỏi.
_ Uhm…..ko biết…….chính là……khó chịu—!!! Ah~!!! ko cần nhéo chỗ đó—-!!! – Hạ thiếu bị Trác Phàm đùa đến cả người đều nổi lên hồng nhạt, cực kỳ mê người……..Trác phàm hai mắt tối xầm, nhịn ko được nhéo nhéo hai quả anh đào trước ngực Hạ Di Tình khiến hắn ko thể ko rên rỉ ra tiếng….
Trác Phàm nhìn hắn phản ứng lớn như vậy, ko khỏi trêu đùa:
_ Ko nghĩ đến, anh lại mẫn cảm như vậy nha~!!! – bên nói bên thừa dịp Hạ thiếu đang đắm chìm trong tư vị khoái cảm lần đầu biết đến, nhẹ nhàng cầm lấy ” tiểu Hạ thiếu” trên dưới cọ sát…..
_ Ah~!!!! ……ha……..uh, ko cần……rất kỳ quái—-!!! – Hạ thiếu bị Trác Phàm động tác khiến cho suýt nữa bắn lên…. run rẩy nói……khoái cảm như sóng lớn ào ạt ập đến khiến hắn có chút hốt hoảng…!!! Máu khắp cả người như đều tập trung ở “chỗ đó” vậy…..nóng đến dọa người. Khoái cảm dọc sống lưng khiến cả người Hạ Di Tình đều như tê dại…..rất mau liền bị dục vọng bao phủ……cả người lâng lâng, cái gì đều ko nghĩ, chỉ tùy theo bản năng nâng người phối hợp động tác của Trác Phàm…….!!!
Thấy vậy Trác Phàm ko khỏi cười khẽ, động tác trên tay tốc độ càng nhanh……ko đến mấy phút sau Hạ Di Tình liền bắn…………nhìn phóng thích dục vọng sau cả người đều tóat ra vẻ lười biếng hạ thiếu, Trác Phàm cười đến tà mị:
_ Anh thích xong rồi, bây giờ nên đến phiên tôi chứ nhỉ???
Hạ Di Tình vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị cao trào chưa lui nên cũng ko phát hiện hai chân mình bị Trác Phàm tách ra, ngón tay thon dài khẽ xoa nắn nơi mà ngay cả Hạ Di Tình cũng chưa bao giờ đụng đến…….cho đến khi cảm giác có chất lỏng lành lạnh xâm nhập mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn Trác Phàm.
_ Làm…..làm gì???
_ Hm??? tất nhiên là…….ăn anh rồi—-!!! – Trác Phàm nhe răng cười, ko nói hai lời, men theo chất lỏng bôi trơn, sáp hai ngón tay tà ác của mình vào trong đóa hoa cúc yêu kiều được bảo dưỡng mười mấy năm của Hạ thiếu…!!!
_ Uhm……Uh……đừng…..bẩn…!!!
_ Ko bẩn…..đợi lát nữa anh liền thích—-!!! – nói rồi hai ngón tay bắt đầu trừu sáp, chạm đến điểm nổi lên bên trong cúc hoa béo mập còn ko quên nhấn vài cái dẫn đến Hạ thiếu cả người run bắn lên, ” tiểu Hạ thiếu” vừa lại bắt đầu giơ cờ hăng hái……..
_ Ah~!!! đừng…..đừng chạm chỗ đó……rất kỳ quái—-!!!
_ Hm??? kỳ quái như thế nào??? Là thế này sao??? – Trác Phàm âm hiểm cười, ngón tay lại đè điểm đó mà “chiếu cố”, hết đè, bóp, nhu lại lấy móng tay gãi nhẹ…….
_ Ô….oa…..ko cần…..hm………..
Hạ thiếu bị ngón tay tà ác của Trác Phàm đùa giỡn đến cả người phấn hồng, đầu óc mơ màng như bước vào cõi Thiên thai….!!! chỉ còn biết dựa theo cảm giác của mình mà bất lực rên rỉ….
Thấy khuếch trương đã xong, đang lúc Trác Phàm định lên “súng” ra trận thì một tiếng điện thoại đúng lúc réo rắt vang lên…
_ Shit—!!! Gọi trễ chút nữa sẽ chết a??? – Hạ Di Tình bị tiếng điện thoại kéo lại tâm thần, hai mắt đỏ hồng, cầu xin nhìn Trác Phàm……Trác thiếu đành phải tạm dừng, bên nghe điện thoại bên ko quên hậm hực mắng vài câu…
_ Chuyện gì??? nói—!!!
_ Trác Phàm??? rắc rối to rồi…..!!! Hạ Di Tình có ở đó ko??? Hai người mau đi tìm tên Thẩm ngốc nghếch kia đi—!!! Thằng khùng đó ko biết bị động kinh hay cái gì, đồng ý Đính hôn cho đã rồi bây giờ chơi trò “bỏ trốn” rồi—!!! Người nhà họ Thẩm đang nháo nhào lên đi tìm người đâu, có thấy tên đó nhớ đánh cho một trận rồi hẵng xách về…..!!! – Mạnh Vĩ Quân cũng ko thèm để ý khẩu khí ác liệt của Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói một tràng dài liền tắt máy…….tiếp tục vận động đang còn dang dở đi—!!!
_ Cái gì??? ……này…….Demama, cúp máy rồi—!!! – Trác Phàm đang định hỏi kỹ hơn thì Mạnh Vĩ Quân đã cúp máy mất tiêu, ko khỏi táo bạo khẽ chửi vài tiếng…!!! Nhíu mày nhìn trên người ko một mảnh vải Hạ Di Tình…..
[ Aiz……thịt đưa đến bên miệng rồi mà vẫn ko thể ăn….!!! Makeno….lần sau ăn cũng ko muộn—!!! Dù sao hắn tuyệt đối thoát ko được là được rồi—!!!] – nghĩ rồi Trác Phàm ôm lấy Hạ Di Tình giúp hắn mặc lại quần áo, khẽ hôn lên trán, nói:
_ Thẩm Vĩ Hàn mất tích rồi……mọi người đang đi tìm—!!!
_ Cậu ko đi tìm sao???
_ Đưa anh về nhà xong tôi sẽ đi tìm, đừng lo lắng—!!!
_ Uh—!!! – Hạ thiếu ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào ghế mệt mỏi ngủ thiếp đi….!!!
Trác Phàm đưa Hạ Di Tình về nhà xong, quay đầu xe chạy đến những nơi Thẩm Vĩ Hàn có khả năng chạy đến nhưng vẫn ko thấy……nhíu mày nhìn bầu trời âm u, đen kịt bắt đầu rơi những hạt mưa nặng trĩu…..cái tên ngu ngốc đó hẳn là còn biết tìm chỗ mà trú mưa đi???
Tìm một hồi lâu vẫn ko thấy, mưa bắt đầu to hơn, kính xe một mảnh mờ mịt căn bản là ko thể tìm người…..Trác Phàm ko khỏi thở dài tạm thời quay xe về nhà, đợi một lát mưa tạnh lại đi tìm tiếp vậy—!!!
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook