Hệ Thống, Chạy Mau~!!!
-
Chương 12: Ác quỷ Cupid
Nghĩ vậy, Trác Phàm liền thong thả mỉm cười đi đến chỗ Dương Tú Xương và Dương Triều Lâm, phía sau Hạ Di Tình vẫn theo sát ko rời.
_ Tú Xương—!!!
Bên này, đang đỏ mặt ko dám nhìn người trước mặt Dương Tú Xương nghe vậy ko dấu vết thở ra một hơi, mừng rỡ nhìn về phía Trác Phàm, ngay cả Trác Phàm bỗng dưng đổi cách xưng hô cũng ko hề phát giác…
_ A Phàm, Di Tình….bên này—!!! – Dương thiếu vừa kêu gọi xong, một bên Dương Triều Lâm liền ko khỏi nhíu mày, kín đáo dùng ánh mắt mang theo một tia địch ý đánh giá Trác Phàm.
[ Người này là ai??? Lại còn dám gọi tên bảo bối thân mật như vậy???]
_ Vị này là anh họ của anh??? rất hân hạnh được gặp mặt —!!! – Trác Phàm ko thèm để ý, thoải mái cho hắn đánh giá, khẽ vuốt cằm, tao nhã chào hỏi.
_ Xin lỗi cậu là??? – Dương Triều Lâm cũng ko cho hắn mặt mũi, nhíu mày nói.
_ Ách….đây là Trác Phàm – em họ của Lăng Thiên vừa từ Canada về nước học được vài tháng—!!! – Dương Tú Xương thần kinh thô sơ, còn chưa phát hiện ra ko khí tràn đầy mùi thuốc súng giữa hai người, hăng hái chen vào giữa giới thiệu.
[ Ko biết gì cũng là một loại hạnh phúc nha ~!!!] – Hạ Di Tình nhìn ko khí quỷ dị giữa ba người, lắc đầu cười thầm. Hiểu được Trác Phàm muốn làm gì liền ko nói hai lời nắm tay Dương Tú Xương lôi ra khỏi “vòng chiến”, qua một bên tiếp tục ăn bánh ngọt đi —!!!
Trác Phàm ko dấu vết cho Hạ Di Tình một ngón tay cái: [ Làm tốt lắm…]
_ Hm….ko cần nhìn tôi như vậy, người anh cần đề phòng ko phải là một mình tôi mà là một đám nữ sinh đông đảo của Maya cơ….!!! – Hắn mỉm cười, thong dong nói.
_ Cái gì??? cậu nói gì, tôi nghe ko hiểu??? – Dương Triều Lâm nghe vậy khẽ khững người trong nháy mắt nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, ít nhất mặt ngoài là như vậy, giả ngu tiếp lời Trác Phàm.
_ Hừ….ko cần giả ngu, tôi nói gì anh phải là người hiểu nhất mới đúng—!!! Mà có ko hiểu cũng chẳng sao, dù sao đến lúc đã muộn màng thì người hối hận cũng đâu phải là tôi..!!! – Trác Phàm cũng ko tức giận, nở nụ cười nói.
_…………..
_ Tú Xương sang năm cũng đến lúc tốt nghiệp rồi nha ~!!! lúc đó gia tộc toát ra vài vị hôn thê đính ước từ bé cái gì rất có khả năng đa…!!! – Trác Phàm thấy Dương đại thiếu ko nói gì, cười tà nhấp một ngụm rượu, lơ đãng nói.
_ Ko có khả năng—!!! – chưa để hắn kịp dứt lời, Dương Triều Lâm đã đỏ mắt phản bác. Đôi môi mím chặt tiết lộ tâm tình của chủ nhân nó lúc này cũng ko tốt đẹp gì…
_ Ai biết được…….dù sao sớm một chút nắm lấy vẫn là hơn–!!! – thấy mục đích đạt thành, Trác Phàm nhún nhún vai, cười xòa đi tìm đối tượng thứ hai đi.
Dương Triều Lâm cắn chặt răng nhìn bóng lưng Trác Phàm, nghĩ đến những gì vừa được nghe, ko khỏi bất an quay đầu tìm kiếm Dương Tú Xương, ko thấy thì tốt, vừa thấy liền ko khỏi hai mắt bốc lửa, gương mặt âm trầm nhìn Dương thiếu đang bị một đám tiểu thư dòng họ danh giá bu xung quanh, cười nói vui vẻ……..
Sự thật là thế này sao??? Tất nhiên là ko rồi, Dương Triều Lâm ở đây, có cho Dương Tú Xương mười cái lá gan cũng ko dám làm sằng bậy………người dàn dựng khung cảnh này ko phải ai khác chính là: Hạ Di Tình. Cũng ko có gì cùng lắm thì, Hạ thiếu của chúng ta chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười một chút, dùng ánh mắt áy náy nhờ các vị Tiểu thư “chiếu cố” một chút Dương thiếu mà thôi…!!! Cho nên….Dương Tú Xương nha, quá ngây thơ nhiều khi cũng là một loại tội đó —!!!
Và thế là Dương thiếu đang ngu ngơ ko biết gì ăn uống ngon lành bỗng bị Dương đại thiếu xách cổ lên như xách cổ gà kéo đi một cách ko thương tiếc. Vừa quay đầu lại định chất vấn lại bị gương mặt âm trầm có thể vắt ra mực của Dương Triều Lâm dọa đứng người, ánh mắt ngập nước cầu xin nhìn về phía Hạ Di Tình. Chỉ tiếc đáp lại cậu chỉ có ánh mắt trống rỗng của người nào đó…
[ Ngao~!!! Tên nhóc Trác Phàm chết tiệt, rốt cuộc nói gì với Lâm ca vậy hả??? Mặt anh ấy đều đen như Bao công rồi, thế nào lát về cũng sẽ bị đánh mông cho coi……hu hu…..!!!]
[ Đinh–!!! Hoàn thành: 94%. Mời người chơi tiếp tục cố gắng] – nghe thành âm Hệ thống nêu lên, Trác Phàm ko hề ngoài ý muốn mỉm cười. Qủa nhiên là như vậy cũng có thể sao…!!! Nghĩ rồi, cũng ko dừng lại động tác trên tay, thuần thục đem hơn 12 loại rượu thượng hạng pha trộn vào với nhau. Hành động và biểu tình xin tham khảo hình ảnh: Mụ phù thủy lúc đang điều chế độc dược…
Pha xong, ko nhìn gương mặt kinh sợ của người phục vụ, đắc ý cầm ly rượu màu lưu ly thong thả đi đến bên cạnh Trác Lăng Thiên và Mạnh Vĩ Quân, xen lẫn trong đám người vẫn đang hào hứng kính rượu, lặng yên ko tiếng động đưa ly rượu cho Trác Lăng Thiên.
Bị bu lại chính giữa đám động Trác Lăng Thiên đang bận uống rượu đến tối mặt tối mũi, ko rảnh để ý xem rượu là do ai đưa tới, cầm lấy liền nốc…….một bên Mạnh Vĩ Quân lại vô cùng tinh mắt, dễ dàng nhận ra Trác Phàm giữa đám đông mời rượu, ko khỏi nhướn mày hỏi:
[ Làm gì đấy???]
Trác Phàm ra hiệu cho hắn im lặng, mỉm cười nhìn Trác Lăng Thiên đem ly rượu đặc chế của mình uống cạn, khóe miệng khẽ kéo thành một độ cung tuyệt đẹp.
Mạnh Vĩ Quân cũng cảm thấy Trác Phàm sẽ ko hại Trác Lăng Thiên nên cũng ko nói gì, khoanh tay hứng thú quan sát……Bên này Trác Lăng Thiên ko bao lâu sau liền cảm thấy trời đất có chút quay cuồng, ko khỏi lắc lắc đầu muốn cho mình thanh tỉnh một chút…
Trác Phàm tất nhiên cũng nhận ra, cười khẽ, mấp máy khóe môi:
[ 3…….2……….1……..down—!!! ] – ko ngoài ý muốn, sau con số 1 vừa dứt, Trác Lăng Thiên liền giống như ngất xỉu vậy, lảo đảo ngã xuống….. Mạnh Vĩ Quân thấy vậy ko nói hai lời rất nhanh tiến lên đỡ lấy, nhíu mày nhìn Trác Phàm:
_ Cậu ấy làm sao vậy???
_ Yên tâm, anh ấy chỉ là say quá mà ngủ thôi—!!! Hiện tại lễ Đính hôn cũng sắp bắt đầu nên em ko có phương tiện đưa anh ấy về, anh giúp em chứ??? – Trác Phàm nhún vai, mỉm cười nói.
_ Cậu…….!!! – Mạnh Vĩ Quân vốn còn đang định nói gì nữa nhưng Trác Phàm cũng ko để cậu ta nói nhiều lắm, cúi đầu, khẽ thì thầm……..
_ Nếu hiện tại anh ko tranh thủ lúc còn kịp, tháng sau có lẽ sẽ là lễ Đính hôn của anh họ nha~!!! Phải biết vị hôn thê của anh họ cũng sắp được chọn ra rồi đấy…!!!
Nghe vậy, Mạnh Vĩ Quân mạnh rùng người, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt…..có thâm ý nhìn Trác Phàm một cái, cười khẽ:
_ Anh hiểu rồi…..cám ơn—!!! Chuyện đó sẽ ko có cơ hội xảy ra đâu—!!! – nói rồi, ôm chặt lấy Trác Lăng Thiên quay người liền đi, hận ko thể lập tức bay về đem cái tên đang say ko biết trời trăng mây gió gì trong ngực ăn sạch sẽ ko còn một cục xương để tránh suốt ngày đi “chiêu ong dẫn bướm”….!!!
[ Đinh—!!! Hoàn thành: 96%. Mời người chơi tiếp tục cố gắng ]
[ Bingo—!!! Tiếp theo nên xe duyên cho ai nữa đây??? Năm vị Vương tử đã thiếu mất ba……hiện tại chỉ còn có: Thẩm Vĩ Hàn và Hạ Di Tình ] – nghĩ vậy, Trác Phàm ko khỏi liếc nhìn từ hôm bị nhốt ở trong kho lạnh đến giờ vẫn luôn bám theo ko rời Hạ Di Tình.
Người sau cũng giống như cùng hắn có thần giao cách cảm dường như lập tức ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Trác Phàm……trong đôi mắt trống rỗng lúc này ánh lên một bóng hình………duy nhất một bóng hình hắn mà thôi—!!!
[ Người này………haiz, makeno…..chỉ cần ko khiến hắn yêu nữ chính, đem hắn phân phối cho ai đều được chứ gì—!!! Vậy thì ko có cớ gì mỹ thực trước mắt lại bỏ qua ko thèm ăn….!!! mà mỹ thực này lại còn là một mỹ thiếu niên….!!! Hình như mình cũng ko phải là cái Hòa thượng thích ăn chay nha~!!! ] – Trác Phàm bị phát hiện cũng ko rời ánh mắt đi, làm càn đánh giá Hạ Di Tình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, xoa xoa cằm suy nghĩ…!!!
Hạ Di Tình bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ko được tự nhiên, cảm giác như mình trở thành thỏ con bị một con sói xám chết đói mấy ngày trành lấy vậy…….như đứng đống lửa, như ngồi đống than….!!! Bên tai gấp đến độ khẽ bay lên một tầng nhợt nhạt màu đỏ—!!!
Trác Phàm thấy thế càng cảm thấy quyết định của mình rất có lý, vì thế, ko nói hai lời đi đến bên cạnh đang đứng ngồi ko yên người nào đó, cười khẽ ôm vào lòng, thổi khí bên tai:
_ Thế nào, mặt đỏ như vậy??? say sao???
_ Ko…..ko có….!!! Chỉ là……!!! – Hạ Di Tình bị hành động lớn mật của hắn dọa hết hồn, đỉnh một gương mặt cứng ngắc, lắp bắp nói…!!!
Trác Phàm thấy hắn luống cuống như vậy cũng ko định đùa hắn, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Hạ Di Tình vào lòng, mỉm cười đối với các khách nhân khác tỏ vẻ Hạ thiếu uống có chút nhiều, đầu choáng váng lợi hại nên ko thể ko trở về nghỉ ngơi….!!! Chính mình thì lấy danh nghĩa “bạn bè tốt, láng giềng tốt” ko thể để người say trở về một mình, quang minh chính đại ôm mỹ nhân về…!!!
Hạ Di Tình từ đầu đến cuối ko nói một lời, im lặng dựa vào trong lòng Trác Phàm. Chỉ là lúc nghe Trác thiếu mặt ko đỏ, tim ko nhanh nói dối thì ko khỏi hơi xấu hổ, đầu càng dụi sâu vào trong lòng ai đó, hận ko thể có một cái hố chui xuống mới tốt…!!!
_ Tú Xương—!!!
Bên này, đang đỏ mặt ko dám nhìn người trước mặt Dương Tú Xương nghe vậy ko dấu vết thở ra một hơi, mừng rỡ nhìn về phía Trác Phàm, ngay cả Trác Phàm bỗng dưng đổi cách xưng hô cũng ko hề phát giác…
_ A Phàm, Di Tình….bên này—!!! – Dương thiếu vừa kêu gọi xong, một bên Dương Triều Lâm liền ko khỏi nhíu mày, kín đáo dùng ánh mắt mang theo một tia địch ý đánh giá Trác Phàm.
[ Người này là ai??? Lại còn dám gọi tên bảo bối thân mật như vậy???]
_ Vị này là anh họ của anh??? rất hân hạnh được gặp mặt —!!! – Trác Phàm ko thèm để ý, thoải mái cho hắn đánh giá, khẽ vuốt cằm, tao nhã chào hỏi.
_ Xin lỗi cậu là??? – Dương Triều Lâm cũng ko cho hắn mặt mũi, nhíu mày nói.
_ Ách….đây là Trác Phàm – em họ của Lăng Thiên vừa từ Canada về nước học được vài tháng—!!! – Dương Tú Xương thần kinh thô sơ, còn chưa phát hiện ra ko khí tràn đầy mùi thuốc súng giữa hai người, hăng hái chen vào giữa giới thiệu.
[ Ko biết gì cũng là một loại hạnh phúc nha ~!!!] – Hạ Di Tình nhìn ko khí quỷ dị giữa ba người, lắc đầu cười thầm. Hiểu được Trác Phàm muốn làm gì liền ko nói hai lời nắm tay Dương Tú Xương lôi ra khỏi “vòng chiến”, qua một bên tiếp tục ăn bánh ngọt đi —!!!
Trác Phàm ko dấu vết cho Hạ Di Tình một ngón tay cái: [ Làm tốt lắm…]
_ Hm….ko cần nhìn tôi như vậy, người anh cần đề phòng ko phải là một mình tôi mà là một đám nữ sinh đông đảo của Maya cơ….!!! – Hắn mỉm cười, thong dong nói.
_ Cái gì??? cậu nói gì, tôi nghe ko hiểu??? – Dương Triều Lâm nghe vậy khẽ khững người trong nháy mắt nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, ít nhất mặt ngoài là như vậy, giả ngu tiếp lời Trác Phàm.
_ Hừ….ko cần giả ngu, tôi nói gì anh phải là người hiểu nhất mới đúng—!!! Mà có ko hiểu cũng chẳng sao, dù sao đến lúc đã muộn màng thì người hối hận cũng đâu phải là tôi..!!! – Trác Phàm cũng ko tức giận, nở nụ cười nói.
_…………..
_ Tú Xương sang năm cũng đến lúc tốt nghiệp rồi nha ~!!! lúc đó gia tộc toát ra vài vị hôn thê đính ước từ bé cái gì rất có khả năng đa…!!! – Trác Phàm thấy Dương đại thiếu ko nói gì, cười tà nhấp một ngụm rượu, lơ đãng nói.
_ Ko có khả năng—!!! – chưa để hắn kịp dứt lời, Dương Triều Lâm đã đỏ mắt phản bác. Đôi môi mím chặt tiết lộ tâm tình của chủ nhân nó lúc này cũng ko tốt đẹp gì…
_ Ai biết được…….dù sao sớm một chút nắm lấy vẫn là hơn–!!! – thấy mục đích đạt thành, Trác Phàm nhún nhún vai, cười xòa đi tìm đối tượng thứ hai đi.
Dương Triều Lâm cắn chặt răng nhìn bóng lưng Trác Phàm, nghĩ đến những gì vừa được nghe, ko khỏi bất an quay đầu tìm kiếm Dương Tú Xương, ko thấy thì tốt, vừa thấy liền ko khỏi hai mắt bốc lửa, gương mặt âm trầm nhìn Dương thiếu đang bị một đám tiểu thư dòng họ danh giá bu xung quanh, cười nói vui vẻ……..
Sự thật là thế này sao??? Tất nhiên là ko rồi, Dương Triều Lâm ở đây, có cho Dương Tú Xương mười cái lá gan cũng ko dám làm sằng bậy………người dàn dựng khung cảnh này ko phải ai khác chính là: Hạ Di Tình. Cũng ko có gì cùng lắm thì, Hạ thiếu của chúng ta chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười một chút, dùng ánh mắt áy náy nhờ các vị Tiểu thư “chiếu cố” một chút Dương thiếu mà thôi…!!! Cho nên….Dương Tú Xương nha, quá ngây thơ nhiều khi cũng là một loại tội đó —!!!
Và thế là Dương thiếu đang ngu ngơ ko biết gì ăn uống ngon lành bỗng bị Dương đại thiếu xách cổ lên như xách cổ gà kéo đi một cách ko thương tiếc. Vừa quay đầu lại định chất vấn lại bị gương mặt âm trầm có thể vắt ra mực của Dương Triều Lâm dọa đứng người, ánh mắt ngập nước cầu xin nhìn về phía Hạ Di Tình. Chỉ tiếc đáp lại cậu chỉ có ánh mắt trống rỗng của người nào đó…
[ Ngao~!!! Tên nhóc Trác Phàm chết tiệt, rốt cuộc nói gì với Lâm ca vậy hả??? Mặt anh ấy đều đen như Bao công rồi, thế nào lát về cũng sẽ bị đánh mông cho coi……hu hu…..!!!]
[ Đinh–!!! Hoàn thành: 94%. Mời người chơi tiếp tục cố gắng] – nghe thành âm Hệ thống nêu lên, Trác Phàm ko hề ngoài ý muốn mỉm cười. Qủa nhiên là như vậy cũng có thể sao…!!! Nghĩ rồi, cũng ko dừng lại động tác trên tay, thuần thục đem hơn 12 loại rượu thượng hạng pha trộn vào với nhau. Hành động và biểu tình xin tham khảo hình ảnh: Mụ phù thủy lúc đang điều chế độc dược…
Pha xong, ko nhìn gương mặt kinh sợ của người phục vụ, đắc ý cầm ly rượu màu lưu ly thong thả đi đến bên cạnh Trác Lăng Thiên và Mạnh Vĩ Quân, xen lẫn trong đám người vẫn đang hào hứng kính rượu, lặng yên ko tiếng động đưa ly rượu cho Trác Lăng Thiên.
Bị bu lại chính giữa đám động Trác Lăng Thiên đang bận uống rượu đến tối mặt tối mũi, ko rảnh để ý xem rượu là do ai đưa tới, cầm lấy liền nốc…….một bên Mạnh Vĩ Quân lại vô cùng tinh mắt, dễ dàng nhận ra Trác Phàm giữa đám đông mời rượu, ko khỏi nhướn mày hỏi:
[ Làm gì đấy???]
Trác Phàm ra hiệu cho hắn im lặng, mỉm cười nhìn Trác Lăng Thiên đem ly rượu đặc chế của mình uống cạn, khóe miệng khẽ kéo thành một độ cung tuyệt đẹp.
Mạnh Vĩ Quân cũng cảm thấy Trác Phàm sẽ ko hại Trác Lăng Thiên nên cũng ko nói gì, khoanh tay hứng thú quan sát……Bên này Trác Lăng Thiên ko bao lâu sau liền cảm thấy trời đất có chút quay cuồng, ko khỏi lắc lắc đầu muốn cho mình thanh tỉnh một chút…
Trác Phàm tất nhiên cũng nhận ra, cười khẽ, mấp máy khóe môi:
[ 3…….2……….1……..down—!!! ] – ko ngoài ý muốn, sau con số 1 vừa dứt, Trác Lăng Thiên liền giống như ngất xỉu vậy, lảo đảo ngã xuống….. Mạnh Vĩ Quân thấy vậy ko nói hai lời rất nhanh tiến lên đỡ lấy, nhíu mày nhìn Trác Phàm:
_ Cậu ấy làm sao vậy???
_ Yên tâm, anh ấy chỉ là say quá mà ngủ thôi—!!! Hiện tại lễ Đính hôn cũng sắp bắt đầu nên em ko có phương tiện đưa anh ấy về, anh giúp em chứ??? – Trác Phàm nhún vai, mỉm cười nói.
_ Cậu…….!!! – Mạnh Vĩ Quân vốn còn đang định nói gì nữa nhưng Trác Phàm cũng ko để cậu ta nói nhiều lắm, cúi đầu, khẽ thì thầm……..
_ Nếu hiện tại anh ko tranh thủ lúc còn kịp, tháng sau có lẽ sẽ là lễ Đính hôn của anh họ nha~!!! Phải biết vị hôn thê của anh họ cũng sắp được chọn ra rồi đấy…!!!
Nghe vậy, Mạnh Vĩ Quân mạnh rùng người, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt…..có thâm ý nhìn Trác Phàm một cái, cười khẽ:
_ Anh hiểu rồi…..cám ơn—!!! Chuyện đó sẽ ko có cơ hội xảy ra đâu—!!! – nói rồi, ôm chặt lấy Trác Lăng Thiên quay người liền đi, hận ko thể lập tức bay về đem cái tên đang say ko biết trời trăng mây gió gì trong ngực ăn sạch sẽ ko còn một cục xương để tránh suốt ngày đi “chiêu ong dẫn bướm”….!!!
[ Đinh—!!! Hoàn thành: 96%. Mời người chơi tiếp tục cố gắng ]
[ Bingo—!!! Tiếp theo nên xe duyên cho ai nữa đây??? Năm vị Vương tử đã thiếu mất ba……hiện tại chỉ còn có: Thẩm Vĩ Hàn và Hạ Di Tình ] – nghĩ vậy, Trác Phàm ko khỏi liếc nhìn từ hôm bị nhốt ở trong kho lạnh đến giờ vẫn luôn bám theo ko rời Hạ Di Tình.
Người sau cũng giống như cùng hắn có thần giao cách cảm dường như lập tức ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Trác Phàm……trong đôi mắt trống rỗng lúc này ánh lên một bóng hình………duy nhất một bóng hình hắn mà thôi—!!!
[ Người này………haiz, makeno…..chỉ cần ko khiến hắn yêu nữ chính, đem hắn phân phối cho ai đều được chứ gì—!!! Vậy thì ko có cớ gì mỹ thực trước mắt lại bỏ qua ko thèm ăn….!!! mà mỹ thực này lại còn là một mỹ thiếu niên….!!! Hình như mình cũng ko phải là cái Hòa thượng thích ăn chay nha~!!! ] – Trác Phàm bị phát hiện cũng ko rời ánh mắt đi, làm càn đánh giá Hạ Di Tình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, xoa xoa cằm suy nghĩ…!!!
Hạ Di Tình bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ko được tự nhiên, cảm giác như mình trở thành thỏ con bị một con sói xám chết đói mấy ngày trành lấy vậy…….như đứng đống lửa, như ngồi đống than….!!! Bên tai gấp đến độ khẽ bay lên một tầng nhợt nhạt màu đỏ—!!!
Trác Phàm thấy thế càng cảm thấy quyết định của mình rất có lý, vì thế, ko nói hai lời đi đến bên cạnh đang đứng ngồi ko yên người nào đó, cười khẽ ôm vào lòng, thổi khí bên tai:
_ Thế nào, mặt đỏ như vậy??? say sao???
_ Ko…..ko có….!!! Chỉ là……!!! – Hạ Di Tình bị hành động lớn mật của hắn dọa hết hồn, đỉnh một gương mặt cứng ngắc, lắp bắp nói…!!!
Trác Phàm thấy hắn luống cuống như vậy cũng ko định đùa hắn, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Hạ Di Tình vào lòng, mỉm cười đối với các khách nhân khác tỏ vẻ Hạ thiếu uống có chút nhiều, đầu choáng váng lợi hại nên ko thể ko trở về nghỉ ngơi….!!! Chính mình thì lấy danh nghĩa “bạn bè tốt, láng giềng tốt” ko thể để người say trở về một mình, quang minh chính đại ôm mỹ nhân về…!!!
Hạ Di Tình từ đầu đến cuối ko nói một lời, im lặng dựa vào trong lòng Trác Phàm. Chỉ là lúc nghe Trác thiếu mặt ko đỏ, tim ko nhanh nói dối thì ko khỏi hơi xấu hổ, đầu càng dụi sâu vào trong lòng ai đó, hận ko thể có một cái hố chui xuống mới tốt…!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook