edit: tiểu khê
Cúp điện thoại, thấy Vương Chiêu Tuyết mong đợi nhìn cậu.
"Làm sao vậy?"
Vừa nãy Hạ Duẫn nói chuyện điện thoại không lớn, nhưng Vương Chiêu Tuyết nghiêm túc nghe, cũng nghe thấy những lời Triệu Hi nói.
"Thì ra cậu không thích Triệu Hi!" Nhỏ cảm thấy lần này mình đi không uổng công.
"Thật sự không thích." Hạ Duẫn giọng điệu kiên định nhấn mạnh.
Lần này Vương Chiêu Tuyết cao hứng.
"Nhưng nếu để scandal đó tùy ý truyền đi, rất nhiều nữ sinh sẽ nghĩ cậu thích Triệu Hi, bộ cậu không định yêu đương nữa sao?"
Vương Chiêu Tuyết cảm thấy nhỏ Triệu Hi này có chút hư vinh, đã bị Giang giáo thảo từ chối, lại còn muốn người khác nói Hạ Giáo Hoa thích nhỏ say đắm.
Tâm lý nhỏ ấy được cân bằng, nhưng thanh danh Hạ Duẫn lại xấu đi.
"Không hề, hơn nữa tôi cũng không có người thích." Hạ Duẫn cũng không phải cố ý không muốn quen ai, chỉ có điều không cảm thấy thích ai cả.
"Chờ khi tôi gặp được người mình thích tôi sẽ chủ động theo đuổi."
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Vương Chiêu Tuyết lại bắt đầu mong đợi.
Ngược lại là đầu khỉ ngồi bên cạnh không hiểu gì cả, "Buổi tọa đàm hôm qua không phải ba người bọn mình ngồi cạnh nhau sao? Sao tôi lại không biết hai người cậu cùng nhau làm?"
Hạ Duẫn lườm gã, "Cái gì mà cùng nhau làm, tôi đây cũng ngủ quên không biết gì hết sao?"
"Cậu ngủ quên mà Giang Chấp để cậu dựa vào như thế?"
Hạ Duẫn nhún vai, "Chính hắn cũng ngủ thôi!"
Vương Chiêu Tuyết nhìn Chu Tán rồi nhìn Hạ Duẫn, nghe hai người bọn họ nói chuyện, nhỏ càng cảm thấy cục đường hôm qua càng thêm ngọt.
Đúng vậy, coi như Hạ Giáo Hoa ngủ không cẩn thận dựa vào, nhưng sao Giang Thần lại để mặc cậu ấy dựa vào như thế? Nhỏ không tin hắn cũng ngủ, theo căn cứ quan sát, trước giờ Giang Thần không bao giờ ngủ ở trường.
Nghĩ như vậy, nhỏ đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tệ như mọi người nghĩ.
Hình như là Hạ Giáo Hoa đơn phương ghét Giang Thần, nhỏ nhớ Giang Thần chưa từng thể hiện địch ý với Hạ Giáo Hoa.
Vương Chiêu Tuyết càng nghĩ càng hưng phấn, mắt liền phát sáng.
Một ngày lại một ngày trôi qua, nháy mắt liền tới cuối tuần.
Hạ Duẫn ngủ một giấc đến giữa trưa, thoải mái tắm rửa chuẩn bị làm cơm.
Cậu đã ở một mình từ lâu, có thể làm được mấy món ăn đơn giản hàng ngày, đặc biệt hiểu rõ nhất là các món từ thịt.
Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa chiếu vào, khiến tâm tình cậu không tệ liền ngâm nga mấy câu, lúc mở tủ lạnh mới nhớ ra trong nhà hết thịt rồi.
Hạ Duẫn nhíu mày, do dự giữa việc đặt thức ăn ngoài hay ra ngoài mua đồ ăn.
Cuối tuần thời tiết đẹp như vậy, nếu không thì ra ngoài ăn cũng tốt.
Ngay lúc này chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Sắc mặt cậu nhất thời tiu nghỉu xuống.
Biết nhà cậu cũng chỉ có mấy người, mà mấy người đó lại là mấy người cậu cực kỳ không muốn dính đến.
Cậu lạnh lùng đứng im tại chỗ, tiếng chuông cửa cứ vang mãi lên khiến người ta bực mình.
Do dự một chút, cậu vẫn ra mở cửa.
"Phiền chết rồi, mở cửa mà cũng tốn sức như vậy sao." Thanh niên mặc đồ tây nghênh ngang bước vào nhà cậu, vóc người của gã cao lớn, gương mặt giống Hạ Duẫn đến mấy phần, nhưng ngũ quan lại thô hơn Hạ Duẫn rất nhiều, tổng quan thì càng kém xa.
"Mày tới làm gì?" Hạ Duẫn giọng điệu không tốt hỏi.
Đây là đứa em trai cùng cha khác mẹ với cậu, từ nhỏ đến lớn cũng không gặp nhau được mấy lần, mẹ Hạ Chí Trình năm đó là tiểu tam thượng vị đi lên, lúc làm tiểu tam đã mang thai Hạ Chí Trình, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt được.
Hạ Chí Trình xem thường đánh giá trong phòng, "Mày cho rằng tao nguyện ý đến cái chỗ chết tiệt này sao, mấy ngày nữa sinh nhật mẹ tao, năm nay bà ấy cho phép mày quay về."
Hạ Duẫn cười nhạo một tiếng, năm đó Trình Khiết đối xử với cậu cay nghiệt như vậy, mấy năm nay biết chắc cậu không được chia gia sản, lại vì thanh danh mà bắt đầu giả làm người tốt.
"Chưa từng nghe qua con trai chính thất đi dự hôn lễ của tiểu tam, tao không muốn đi, đừng ép tao nhục nhã bà ta ngay tại đó." (?)
Hạ Chí Trình vừa nghe cậu nói như thế liền phát hỏa, chuyện mẹ gã từ tiểu tam thượng vị lên luôn là cái gai trong lòng gã, bình thường không có ai dám nói đến chuyện này, tên tạp chủng Hạ Duẫn miệng thật bỉ ổi.
"Mày mày lặp lại lần nữa coi!" Gã xông tới đánh Hạ Duẫn một quyền, Hạ Duẫn cũng không chịu yếu thế, tuy rằng khí lực không lớn bằng gã, nhưng dầu gì cậu cũng đã đánh nhau từ nhỏ đến lớn, kỹ xảo cận chiến tốt hơn gã nhiều.
Hai người liền xông vào đánh nhau.
Hạ Chí Trình không có kinh nghiệm gì toàn đánh lên mặt, còn Hạ Duẫn từng quyền từng quyền đánh lên bụng của gã, rất nhanh Hạ Chí Trình liền đau đến mức không đứng lên nổi.
Thấy khóe miệng Hạ Duẫn bị đánh chảy máu như phát điên xông đến, Hạ Chí Trình từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa làm sao đã gặp qua dáng vẻ này, sợ cậu hạ tử thủ liền nhanh chóng dùng sức đẩy Hạ Duẫn ra.
Hạ Duẫn đáy mắt sung huyết, đầu lưỡi chạm vào khóe miệng, máu chậm rãi chảy.
Nhìn qua rất doạ người.
Hạ Chí Trình nhìn ánh mắt của cậu, sau lưng có chút lạnh cả người.
"Thật sự đúng là tên điên!" Gã liền xì một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Tâm tình tốt Hạ Duẫn liền biến mất.
Cậu mang khuôn mặt sưng vù yên lặng dọn dẹp lại phòng khách.
Vừa nãy cậu không kiêng dè gì động thủ đánh người không chỉ vì để hả giận, mà còn để người nhà họ Hạ kia đừng tiếp tục làm phiền cậu, cậu chẳng muốn dính đến bất cứ chuyện gì nhà bọn họ.
Cha cậu là một tên tra nam, có điều mấy năm qua vẫn còn chút lương tâm còn sót lại, càng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con cậu, cậu đánh Hạ Chí Trình nhưng Hạ Chí Trình không dám động tới đầu cậu.
Mặt đau tê tê, không cần soi gương cậu cũng biết mặt mình thảm hại như nào.
Đã lâu không bị thương, thuốc trong nhà đều hết hạn cả, cuối cùng đành phải ra ngoài một chuyến.
Tâm tình ra ngoài ăn cũng không còn, liền tùy tiện mua ít đồ về.
Cậu thay đồ ra ngoài, bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ khiến không khí khô và oi bức.
Trong siêu thị người rất nhiều, da dẻ Hạ Duẫn rất trắng, càng lộ mấy vết ứ máu hù người trên mặt, người khác vừa nhìn liền biết cậu mới đánh nhau xong, liền không muốn lại gần cậu.
Hạ Duẫn cũng lười để ý đến bọn họ, tự mình mua chút thịt hộp cùng mì ăn liền rồi tới quầy thu tiền.
Nhân viên thu ngân cũng là học sinh, nhỏ vừa quét mã vừa nhìn lén Hạ Duẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, "Bên cạnh có tiệm thuốc, nếu không cậu đi xem xem đi!"
Hạ Duẫn ngẩng đầu nhìn, nữ sinh lúc này thấy rõ mặt của cậu, càng cảm thấy đau lòng hơn.
Ai lại thất đức đánh lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đánh cũng quá ác rồi.
"Cám ơn nhiều, tôi sẽ đi." Cậu lễ phép nói.
Nghe ngữ khí nói chuyện của cậu không giống tên lưu manh lắm, nữ sinh càng thấy lo lắng, nhỏ giọng hỏi, "Có cần tôi giúp cậu báo cảnh sát hay không?"
Hạ Duẫn lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
Chờ khi cậu mua thuốc ra, thấy trên đường không ít một nhà ba người và cặp tình nhân, trong lòng hiếm thấy mà nổi lên cảm giác cô độc.
Ngay cả người lạ cũng quan tâm cậu hỏi thăm vài câu, mà người nhà thì chỉ biết gây phiền phức cho cậu, lúc sinh bệnh cậu cũng nhớ nhà, nhưng lúc về thì cũng chỉ là căn nhà trống vắng lạnh như băng.
Nếu không thì tìm bạn gái cũng tốt.
Nhưng cậu thật không có có người thích.
Cậu cúi đầu bước đi, cây cối ven đường chậm rãi lùi về phía sau, trong đầu không biết tại sao lại nghĩ đến lúc cậu sợ tiêm, Giang Chấp ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu.
Hạ Duẫn sững sờ, sau đó nhanh chóng hất đi mấy suy nghĩ vớ vẩn này đi.
Cậu thật sự tức đến chập mạch rồi, thế mà có thể nhớ tới Giang Chấp.
Cậu cúi đầu đi về nhà, rất nhanh liền tới tòa nhà, cách không xa là một nam sinh cao lớn đang đứng trong thang máy, vẫn luôn giữ thang máy như đang chờ cậu.
Vì thế cậu nhanh chóng mang theo túi đồ bước vào thang máy.
Chờ lúc cậu ngẩng đầu, mới phát người đứng là Giang Chấp.
Người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng.
Hạ Duẫn rất cạn lời, trước đây cậu chưa từng gặp hắn ở ngoài trường, thế mà hôm nay bị đánh lại gặp hắn.
Sắc mặt Giang Chấp cũng khó coi, nhìn chằm chằm cậu không chớp, Hạ Duẫn lúng túng không biết nên nhìn chỗ nào, cậu định giơ tay nhấn tầng, mới phát hiện Giang Chấp cũng tới tầng 23 giống cậu.
Vì thế cậu yên lặng nhấn nút đóng.
Hai người yên lặng không lên tiếng đi thang máy.
Thang máy rất nhỏ, Hạ Duẫn mang theo túi lớn đứng ở phía trước, Giang Chấp đứng phía sau khiến cậu cảm thấy rất ngột ngạt, bầu không khí có chút ngưng trệ.
Hạ Duẫn thông qua cửa thang máy nhìn bộ dáng lúc này của cậu.
Tóc tai hỗn loạn, viền mắt bên trái tím xanh, sống mũi cũng đỏ lên, khóe miệng bị rách có vết máu nhàn nhạt, thêm da rất trắng khiến mấy vết đó càng thêm nổi bật.
Thực sự là trông tàn cực kỳ.
Hạ Duẫn mím môi, kết quả vết thương bị rách, máu tươi lần thứ hai chảy ra.
"Ai đánh?" Giang Chấp đột nhiên mở miệng, âm thanh lạnh đến mức như đông đá.
Hạ Duẫn chậm rãi lấy tay lau vết máu.
"Tôi bị ngã thôi."
Giang Chấp ánh mắt đen lại, không hé răng.
Thang máy nhanh chóng đến tầng 23, Hạ Duẫn bước nhanh ra ngoài, cánh tay bị người ta tóm lấy, "Nói cho tôi ai đánh cậu?"
Hạ Duẫn ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Chấp sắc mặt đen hù người.
Cậu khó hiểu cảm nhận có chút an ủi, ngoài miệng lại theo thói quen nói, "Mắc mớ gì tới cậu."
Giang Chấp hít sâu một hơi kéo cậu tới trước mặt mình, nhìn túi nhựa trong tay cậu, bên trong hơn nửa là mì ăn liền.
Hắn rốt cục không thể nhịn được nữa mắng cậu, "Cậu ăn cơm như thế sao? Đau dạ dày rồi thêm thiếu máu, muốn bị tiêm mỗi ngày sao?"
Hạ Duẫn ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu cậu thấy Giang Chấp hung dữ như thế, nhưng thế mà cậu lại không thấy tức giận.
Có người quan tâm cảm thấy rất tốt.
Cậu không cáu kỉnh nữa, "Em trai đánh."
Giang Chấp trầm mặc chốc lát, giơ tay tiếp nhận túi, không nói gì cầm tay cậu đi.
Hạ Duẫn thấy hắn kéo mình tới nhà hàng xóm đối diện, "Nhà tôi ở đối diện."
Giang Chấp cũng không quay đầu lại mở cửa, "Bây giờ là nhà tôi, mới vừa chuyển tới."
Bọn họ thế mà thành hàng xóm...!
Hạ Duẫn trợn mắt há mồm nhìn hắn mở cửa, mãi đến khi vào nhà mới phản ứng được.
Cậu đến nhà Giang Chấp làm gì?
"Cậu ngồi lên ghế đi, tôi đi lấy thuốc cho cậu."
"Không cần, tôi cũng có." Hạ Duẫn nhanh chóng giơ thuốc trong tay lên, Giang Chấp không để ý tới cậu, trực tiếp đi lấy hòm thuốc.
Hạ Duẫn giờ mới quan sát xung quanh, tuy rằng khung nhà hai người giống nhau, nhưng nhà Giang Chấp được thiết kế trang trí khác, đồ dùng trong nhà nhìn đơn giản nhưng kỳ thực toàn là đồ đắt tiền.
Cậu bắt đầu tin lời đầu khỉ nói nhà Giang Chấp có bối cảnh, có điều nhà hắn nhiều tiền như vậy sao lại chuyển tới thường khu này?
Đang nghĩ ngợi, Giang Chấp cầm hòm thuốc lại đây.
Giang Chấp cúi đầu ngồi cạnh cậu lấy tăm bông ra, ngón tay thon dài như bạch ngọc, lông mi dài tạo vệt bóng trên mũi, nghiêm túc mà chăm chú.
Hạ Duẫn nhìn không chớp mắt gò má hắn, đột nhiên cảm thấy mọi người đều cho rằng Giang Chấp là giáo thảo cũng rất hợp lý, chỗ nào của hắn cũng mạnh, không giống cậu nhỏ người.
Giang Chấp dùng tăm bông chấm chấm vào lọ thuốc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khóe miệng Hạ Duẫn.
Khóe môi có một vết rách, vẫn đang chảy máu, ngoài ra còn mảng tím xanh bên cạnh, trên làn da trắng nõn mấy vêt đó càng thêm lộ rõ.
"Cậu đừng động." Hắn thấp giọng nói.
Hạ Duẫn hiếm thấy làm bé ngoan ngồi im nhìn hắn.
Giang Chấp ngồi gần lại một chút, lấy tăm bông chấm xuống vết thương khóe miệng của cậu.
Hạ Duẫn đau a một tiếng, theo bản năng dịch về sau, tay trái Giang Chấp ấn giữ sau gáy của cậu, tiếp tục dịch lại gần bôi thuốc.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, chóp mũi sắp đụng vào nhau.
Hình dáng mắt Giang Chấp rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, rõ ràng là tướng mạo hoa lệ, lại bị sống mũi anh tuấn cùng đường viền trung hoà, môi mỏng nhìn cực kỳ cấm dục lạnh nhạt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook