edit: tiểu khê
Một lát sau mọi người lục tục xuống dưới, Thượng Vũ Tình và Vương Chiêu Tuyết đi xuống sớm hơn, liền nhanh chóng thấy hai người ngồi ở ghế salong trong sảnh chờ.
Rõ ràng ghế sô pha rất lớn, nhưng khoảng cách hai người lại rất gần, cơ hồ là dán chặt một chỗ, Giang Chấp hơi nghiêng người, nhìn qua như đang ôm Hạ Duẫn vào lòng.
Giang Chấp còn đang thấp giọng nói chuyện với Hạ Duẫn, từ trước tới giờ nhỏ chưa từng thấy Giang Chấp nói chuyện với ai nhiều như vậy bao giờ!
Chòi má, bọn họ trở nên thật thân mật! Quả nhiên tác dụng của rượu quá mạnh rồi!
Vương Chiêu Tuyết đụng đầu khỉ, nhỏ giọng hỏi gã, "Không phải anh bảo khi Hạ DUẫn uống say, sáng hôm sau tỉnh lại sẽ không nhờ gì sao?"
Đầu khỉ phi thường khẳng định nói: "Đương nhiên, anh hiểu rất rõ cậu ấy, khẳng định sẽ chẳng nhớ chút gì cả."
Vương Chiêu Tuyết kỳ quái, nếu như Hạ Giáo Hoa không nhớ cái gì, vậy thì quan hệ hai người họ sao lại tốt lên chứ, chẳng phải hôm qua còn đang giận nhau sao?
Phải chăng sáng sớm hôm nay họ nói hết mọi chuyện ra?
Nhỏ và Thượng Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc cùng mong đợi trong mắt đối phương.
Người tới nhiều hơn, không ít người ánh mắt lúc ẩn lúc hiện trên người bọn họ, vốn dĩ Hạ Duẫn đã quen bị nhìn như thế rồi, nhưng lần này không biết là do chột dạ hay sao, theo bản năng cách Giang Chấp xa một chút.
Giang Chấp cũng không ôn hòa như khi đối mặt với Hạ Duẫn nữa, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như lúc thường, nhìn quá cực kì lạnh lùng xa cách, cực kì khó lại gần.
Trong sảnh chờ cực kỳ huyên náo, chờ lúc mọi người đã đến đủ rồi, Thượng Vũ Tình vỗ tay ra hiệu mọi người lại đây.
"Ngày hôm nay chúng ta cùng đi quanh cổ trấn và leo núi, hơn nữa nghe nói trên núi có một ngôi chùa miếu rất linh, mọi người có thể đi xem thử, có thể cầu phúc gì đó nữa."
Mọi người không có ý kiến, mùa này hoa cỏ trên núi đúng lúc đang tốt, cảnh sắc chắc sẽ không tệ lắm.
Hạ Duẫn lúc thường cũng yêu thích cảnh núi non sông nước, nghe vậy không nhịn được kéo tay áo Giang Chấp, nhỏ giọng nói, "Quá tốt rồi, vừa hay có thể hít thở không khí trong lành, nhìn núi non sông nước nữa."
Hai người đứng rất gần, Giang Chấp nở nụ cười đang muốn nói chuyện thì bên cạnh liền truyền đến âm thanh kinh ngạc của Liễu Siêu Nguyên, "Chòi má! Giang ca thế mà cười!"
Tiếng của hắn ta thu hút ánh mắt của mọi người, tuy rằng Giang Chấp đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thậm chí là lạnh như băng, nhưng mọi người nhớ tới lời Liễu Siêu Nguyên nói đều vô cùng kích động.
Có một nữ sinh đúng dịp nhìn thấy, dưới sự kích động quên mất bản thân còn đang đứng trong đám đông, theo bản năng nói ra như trên diễn đàn, "Mị nhìn thấy rồi, Giang Thần cười siêu cấp đẹp trai a a a! Hơn nữa còn là cười ngay lúc đang nói chuyện với Hạ Giáo Hoa nữa chứ!"
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người sợ ngây người, Hạ Duẫn cảm giác mặt hơi nóng, cúi đầu làm bộ chơi điện thoại di động không để ý đến bọn họ.
Mà nữ sinh kia vừa nói ra khỏi miệng cũng thấy ngượng ngùng, Giang Thần ong phút chốc mặt nhỏ đỏ bừng bừng, những người khác hỏi xảy ra chuyện gì, nhỏ lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Vương Chiêu Tuyết vốn là hoài nghi bọn họ là tình lữ, nghe thế càng là tin thêm mấy phần, có thể làm cho Giang Chấp cười, quan hệ hai người tuyệt đối tốt!
Vì vậy nhỏ hắng giọng yểm trợ cho họ, "Khụ khụ, xe đã đến, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi!"
Mọi người không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vẫn tiếp tục nhỏ giọng thảo luận việc này.
Lúc đi Thượng Vũ Tình cố ý nhìn qua Dung Linh, Dung Linh khẳng định biết chút gì, liền cố ý đi cuối kéo Dung Linh nhỏ giọng nói: "Nói thật, sao cậu đột nhiên không theo đuổi Giang Chấp nữa?"
Dung Linh hất cằm ra phía trước, "Này không rõ sao? Hắn sẽ không thích tớ, mấy ngày nay tớ cũng nghĩ thông suốt."
Lời của nhỏ có chút hàm hồ, nhưng là Thượng Vũ Tình lại nghe hiểu, Dung Linh nhìn thấy biểu cảm của Thượng Vũ Tình đoán được nhỏ ấy cũng đoán được, vì vậy nhỏ giọng hỏi, "Kỳ thực cậu cũng có cảm giác đó!"
Thượng Vũ Tình gật đầu, có chút lo lắng nói, "Bọn họ quá rõ ràng, nhiều người hay để ý bọn họ, thật sợ ngày nào đó bị mọi người biết."
Dung Linh trầm mặc, hai người chậm rãi bước đi, nhỏ đột nhiên nói: "Kỳ thực với bối cảnh của Giang Chấp cũng không cần kiêng kỵ nhiều như vậy, phỏng chừng hắn là vì Hạ Duẫn mới như thế."
Thượng Vũ Tình sững sờ, "Hắn có bối cảnh gì?"
Dung Linh lắc đầu, ngược lại là không nói tỉ mỉ, "Cụ thể tớ cũng không biết."
Hạ Duẫn và Giang Chấp đi ở phía trước, mãi đến tận lúc lên xe Hạ Duẫn vẫn còn đang trầm tư.
Người để ý cậu và Giang Chấp thực sự nhiều lắm, bây giờ mọi người vẫn chỉ là đùa giỡn, không thật sự cảm thấy cho bọn họ đang quen nhau, nhưng cứ như vậy chắc chắn sẽ phát hiện được gì đó, cho nên bọn họ chỉ có thể tận lực giấu đi.
Trốn tránh thì đối với tình cảm của Giang Chấp thật không công bằng, nhưng như hệ thống nói, cậu nhất định phải ích kỉ một chút, giữ Giang Chấp tạm thời không chia tay mới có thể kiếm đủ tuổi thọ.
Hạ Duẫn cảm thấy thật hổ thẹn với Giang Chấp, luôn cảm giác mình lừa hắn.
Giang Chấp cảm giác Hạ Duẫn càng đi càng chậm, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Duẫn đang cúi đầu đi với tâm sự nặng nề.
Hạ Duẫn có tâm sự căn bản dấu không được, Giang Chấp đi tới bên cạnh cậu thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy?"
Hạ Duẫn nhấp môi dưới, vừa vặn hai người lên xe đồng thời lại ngồi cạnh nhau, Hạ Duẫn lấy điện thoại ra đánh chữ cho hắn xem.
"Tôi cảm thấy mình như vậy đối với cậu quá không công bằng, vốn là tôi tỏ tình trước, kết quả cậu đồng ý thì tôi lại đổi ý, bây giờ còn hại cậu đang yêu đương phải giấu giấu diếm diếm."
Cậu lúc bắt đầu là bởi vì chuyện của hệ thống mới cảm thấy có lỗi với Giang Chấp, nhưng càng gõ chữ lại càng thấy mình càng có lỗi với Giang Chấp hơn.
Giang Chấp giơ tay chạm nhẹ lên chóp mũi cậu, bỡn cợt nói: "Nếu như cậu thấy đối với tôi không công bằng, thì có thể đối xử với tôi tốt hơn."
Ánh nắng chiếu vào, xua tan lạnh lùng cùng mù mịt ngày xưa, đuôi mắt hắn câu lên, như yêu dị mê hoặc, như cây thuốc phiện khiến người ta bất tri bất giác nghiện phải, không có cách nào trốn chạy.
Hạ Duẫn mím chặt chôi, nơi chóp mũi bị đụng có chút ngứa.
Giang Chấp biết rõ hạnh phúc bây giờ là hắn trộm được, hắn sẽ cho Hạ Duẫn thời gian từ từ chấp nhận hắn, cũng không hi vọng cậu thật sự nguyện ý đối xử tốt với hắn.
Lúc muốn đưa nước cho cậu, chỉ thấy Hạ Duẫn cúi đầu ừ một tiếng.
Thanh âm thấp đến nỗi tưởng chừng không nghe rõ, lại làm Giang Chấp trong nháy mắt như tỏa sáng.
*
Cổ trấn cách bên này không xa, chừng 2 tiếng là có thể đến nơi, trong xe rất yên tĩnh, không ít người đều đang ngủ bù.
Hạ Duẫn khó giải thích được tâm tình không tệ, vừa nghe nhạc vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này tiếng tin nhắn đột nhiên rung lên, cậu cúi đầu nhìn, là ba cậu Hạ Bằng gửi tới.
Tâm tình Hạ Duẫn liền trầm lại, suýt chút nữa là cậu quên mất việc này rồi.
Lén liếc nhìn Giang Chấp, thấy hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại không nhìn bên này, cậu thở dài mở tin nhắn ra.
"Chuyện tao nói mày nghĩ kĩ chưa?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng Hạ Bằng lại rất khẳng định, "Học kỳ sauêm gái mày sẽ sang đó nói mày biết làm thế nào, mày cứ nghe nó là được, có yêu cầu gì cần giúp có thể nói cho tao."
sắc mặt Hạ Duẫn đen lại, lúc trước còn muốn cậu cân nhắc suy nghĩ một chút, nhưng giờ thì cân nhắc cái khỉ gì! Làm gì có ai giới thiệu bạn trai mình cho em gái chứ.
Cậu kiên định niềm tin, quyết đoán đáp lại, "Tôi sẽ không đồng ý, chuyện này không cần hỏi tôi nữa."
Cậu suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Mấy người nên bỏ nhanh cái ý nghĩ đó đi, Giang Chấp có người thích rồi."
Mặc dù là nói như vậy, nhưng cậu đoán rằng Hạ Bằng không dễ nói chuyệ như vậy, dù sao liên quan đến chuyện phú quý Hạ gia, nếu muốn cưỡng ép cậu nhường cho Hạ Đường cũng không phải không thể.
Càng nghĩ càng phiền muộn, tuy rằng cậu vẫn chưa thích Giang Chấp, nhưng nghĩ tới trong tối có người mơ ước đến hắn, trong lòng cậu liền thấy khó chịu.
Nhưng chẳng phải chính cậu cũng đang tính kế Giang Chấp sao..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook