edit: Tiểu khê
Hạ Duẫn mím môi, nhỏ giọng nói "Cậu thích đi hay không." Đầu khỉ ở bên cạnh điên cuồng đẩy cậu, hệ thống cũng kêu to không ngừng, cậu đành không thể không thêm một câu, "Có điều tốt nhất vẫn nên đi."
Cậu chẳng có chút hy vọng nào, còn chuẩn bị tâm lý bị từ chối.
Ngay lúc này, thanh ẩm trầm thấp vang lên, "Được, tôi đồng ý."
Hạ Duẫn đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng hỏi hắn, "Cậu đồng ý?"
Giang Chấp gật đầu.
Đầu khỉ vui mừng nhảy cẫng lên, quay đầu lao nhanh ra khỏi phòng học.
Hạ Duẫn cong miệng cười, "Ha ha, vậy rất tốt."
Hệ thống cực kỳ hưng phấn trong đầu cậu, "A a a, hắn đồng ý! Cậu có thể kiếm được tích phân trong kỳ nghỉ này."
"Ồ." Hạ Duẫn không để tâm đáp, Vương Chiêu Tuyết lớp bên cạnh vui muốn điên luôn rồi, ôm lấy đầu khỉ hôn một cái.
"Anh thật là lợi hại!" Nhỏ vô cùng kích động.
Đầu khỉ bị hôn đến chóng mặt, theo bản năng nói thật, "Thật ra anh nhờ Hạ Duẫn nói cho Giang Chấp, chúng ta phải cảm ơn Hạ Duẫn mới đúng."
Không nghĩ tới Vương Chiêu Tuyết càng cao hứng, đôi mắt mở to.
"Trời ơi..." Nhỏ không biết nên nói gì luôn, nhỏ tìm nhiều người khuyên Giang Chấp cũng không được, Hạ Duẫn nói cái là được?
Đây là tình yêu thần tiên gì đây.
Nhỏ vô cùng cao hứng, càng nhìn đầu khỉ càng thấy thỏa mãn, liền ôm lấy gã hôn thêm.
Chờ đến lúc đầu khỉ về lớp bước chân liền trở nên nhẹ nhàng.
Hạ Duẫn hiếm thấy nhìn thấy đầu khỉ đỏ mặt, vô cùng kinh ngạc, "Ai u trời má, cậu ra ngoài có một chuyến liền bị quỷ cào mặt à?"
Đầu khỉ liếc cậu một cái, đắc ý nói, "Là Chiêu Tuyết hôn đấy."
"Rõ ràng là tôi giúp cậu mời gọi Giang Chấp đấy? Không thể bày tỏ lời cảm ơn sao?"
Đầu khỉ liếc cậu, "Cũng đâu thể để ChiêuTuyết hôn cậu được." Có điều gã tương đối hiểu bạn gái của mình, để nhỏ ấy hôn Hạ Duẫn có lẽ vui đến muốn ngất luôn ấy chứ.
Gã đảo mắt một vòng, đột nhiên hèn mọn cười, "Nếu không...!Tôi hôn cậu được không?"
"ĐM!" Hạ Duẫn sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy, đầu khỉ làm dáng vẻ đuổi theo, hai người chạy tới chạy lui trong phòng, bạn học trong lớp cũng bị hai người chọc cười, còn có người giúp đầu khỉ cản cản Hạ Duẫn lại.
Mọi người ầm ĩ cười đùa, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm vào lớp.
"Ngày mai thi rồi, sao lại còn cười được nữa!"
Cả lớp cúi đầu đứng trước mặt Ban Nhậm, Ban Nhậm cũng bất đắt dĩ, để Hạ Duẫn cùng đầu khỉ đi ra ngoài, "Vốn nghĩ để hai em ngồi cùng là có thể kiền chế lẫn nhau, sao giờ lại ầm ĩ đùa giỡn rồi! Không thấy mọi người đang ôn bài sao?"
Hạ Duẫn nhún vai, "Bọn em không phải là chỉ buông lỏng giữa giờ chút thôi sao thầy?"
Đầu khỉ cũng xen mồm, "Đúng vậy, mấy ngày học nhiều quá mệt lắm rồi."
Ban Nhậm không nghe mấy lời nói dối này, răn dạy mấy câu rồi để bọn họ quay lại chỗ ngồi.
Tin Hạ Duẫn và Giang Chấp cùng đi chơi hè nhanh chóng được các nữ sinh truyền đi, trong nháy mắt liền có vô số người muốn đăng kí tham gia, Wechat Vương Chiêu Tuyết vang lên không ngừng, bận muốn chóng mặt.
"Ai, " nhỏ chống cằm, "Thực sự là gánh nặng ngọt ngào mà."
Thượng Vũ Tình quan hệ với nhỏ rất tốt, lúc tan học liền tới lớp tìm nhỏ, "Chiêu Tuyết, cậu định cho bao nhiêu người tham gia vậy?"
"Không biết nữa, bây giờ có quá nhiều người đăng kí." Nhỏ lật danh sách một lúc lâu, "Hơn nữa có mấy người có quan hệ tốt với tớ muốn thêm người, nếu mà đồng ý thì sẽ thật sự rất đông."
Thượng Vũ Tình cũng không muốn quá nhiều người, tự tổ chức đi chơi rất khác với lúc chơi ở trường, vẫn nên ít người thì mọi người dễ chơi hơn.
"Vậy còn đám con trai?"
"Con trai không nhiều lắm, tớ sàng lọc rồi còn được mấy người à."
Đây mới là điều khiến Vương Chiêu Tuyết sầu nhất, cũng không thể để nữ nhiều như vậy! Phải để lượn nam nữ không được lệch nhau quá lớn, nếu không tâm tư đến gần giáo thảo trở nên quá rõ ràng, hơn nữa cũng khiến mấy người Giang Chấp Hạ Duẫn cũng trở nên không thoải mái.
Thượng Vũ Tình do dự một hồi, "Nếu không cậu mời Dung Linh đi! Phỏng chừng có không ít nam sinh sẽ đăng kí vì nhỏ đấy."
Dung Linh là là hoa khôi ban đầu của trường Hoa Vinh, lúc hai người kia tranh danh hiệu giáo thảo thì người tổn hại nhất là nhỏ, đang yên đang lành liền mất danh hiệu hoa khôi.
Tuy rằng nhỏ không đẹp bằng Hạ Duẫn, nhưng tron đám nữ sinh tuyệt đối là đại mỹ nữ, một ánh mắt có thể kinh động lòng người, chắc chắn là hơn đẹp hơn nhiều người, luôn được rất nhiều nam sinh thảo luận tới.
Vương Chiêu Tuyết có chút do dự, "Nhỏ thật sự có nhắn tin đến, nhưng tớ vẫn chưa trả lời nhỏ."
Nhỏ nhỏ giọng nói, "Hơn nữa không phải là nhỏ thích Giang Chấp sao? Cùng đi cảm thấy không ổn lắm."
Thượng Vũ Tình lắc đầu, "Đừng lo lắng, công khai ám chỉ Giang Chấp nhiều lần như vậy, nếu Giang Chấp thích nhỏ thì đã sớm đồng ý rồi, gặp nhau mấy lần thì cũng đâu có sao đâu?"
"Đúng vậy."
Hai người liền nhanh chóng quyết định.
Ngày mai sẽ thi học kỳ, nhưng Hạ Duẫn ngược lại lại rất thoải mái, trực tiếp không học gì.
Cậu cũng hiểu, hiệu suất học tập của mình thật sự rất thấp, tốt nhất lúc nghỉ hè nên mời gia sư tốt về dạy.
Lúc tan học Hạ Duẫn liền lập tức cởi áo khoác ra, muốn nhanh chóng trả lại cho Giang Chấp, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện không thấy người.
"Cậu có thấy Giang Chấp đâu không?" Cậu kỳ quái hỏi đầu khỉ.
"Lúc nãy hắn ra ngoài rồi."
"Sao hôm nay lại về nhanh như vậy chứ?" Hạ Duẫn mặt đầy dấu chấm hỏi, phát sầu không biết làm sao.
Ngày mai là thi học kỳ rồi, dựa theo thành tích của hai người bọ họ thì chắc chắn sẽ không cùng phòng, như vậy không tiện đưa áo, coi như có đưa chưa chắc Giang Chấp sẽ mặc, lại còn phiền phải cầm lấy.
Tốt nhất vẫn nên trả vào tối này, nhưng Giang Chấp có thể sẽ không ở phòng đối diện Hạ Duẫn, trong chốc lát cậu không biết làm sao để tìm được hắn.
Hơn nữa cậu phát hiện...!Cậu và Giang Chấp không thêm Wetchat, cũng không có số điện thoại.
Thôi vậy trước tiên để vậy đi, nếu Giang Chấp không để ý thì cậu cũng không cần quan tâm nữa.
Chậm rãi về nhà, ngoài dự liệu của cậu, trước cửa thang máy là một nam sinh đầu trọc xa lạ, vóc dáng rất cao, thân mình đầy bắp thịt, đang ôm bó hoa lớn như đang chờ người.
Tầng này ngoại trừ Hạ Duẫn cùng Giang Chấp, chỉ có hai đôi vợ chồng, không còn ai khác, gã ta đứng đây là chờ ai chứ?
Nhìn đồng phục thì cùng trường với mình, Hạ Duẫn tuy rằng thấy lại nhưng vẫn đi ra thang máy.
Nam sinh kia thấy cậu hai mắt sáng lên.
Gã ta đi tới trước mặt Hạ Duẫn, có chút sốt sắng tự giới thiệu mình, "Xin chào, anh là lớp 10 năm 3 Diêu Lỗi."
Hạ Duẫn ngơ ngác, trong lòng từ từ có dự cảm không tốt, "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Diêu Lỗi mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Duẫn, đưa hoa tới trước ngực cậu, "Anh thích em, anh muốn làm quen với em."
Quả nhiên là như vậy, cũng không phải là lần đầu được con trai thổ lộ, Hạ Duẫn lễ phép nói: "Thật ngại quá, tôi không thích con trai."
Nói rồi cậu đẩy hoa trở lại, đối phương biểu tình đầy suy sụp, Hạ Duẫn không để ý tới gã ta liền quay người đi về phía nhà mình.
Thật là kỳ lạ, người này làm sao biết được địa chỉ của cậu, chắc không phải là theo dõi chứ.
Phía sau không có âm thanh, Hạ Duẫn đoán gã ta đi rồi, muốn quay lại nhìn xem, thì đột nhiên cả người bị siết chặt lại từ phía sau.
"ĐM!" Hạ Duẫn khuỷu tay ra sức thúc về phía sau, liên tục đánh về phía gã ta, nhưng tay đối phương cứ như làm từ sắt, vẫn cứ ôm chặt cậu không buông tay.
Diêu Lỗi hung tợn nói, "Kiêu ngạo cái rắm! Mày không đồng ý thì tao đành dùng chút thủ đoạn vậy, đều do mày ép tao!"
"Tên biến thái!" Hạ Duẫn liều mạng giãy dụa, đối phương khí lực lớn đến đáng sợ, ra sức muốn bắt nhốt cậu lại, Hạ Duẫn sức lực nhỏ không giãy dụa được gì, bị bắt về phía thang máy.
Ngay lúc này, bên thang máy đột nhiên mở ra, có tiếng bước chân truyền tới, Diêu Lỗi nghe thấy được càng liều mạng kéo cậu, Hạ Duẫn gắt gao víu tường, đang muốn hô cứu mạng, vừa ngẩng đầu phát hiện người tới là Giang Chấp.
Trong giây phút này Giang Chấp như thiên thần giáng lâm, cả người như mang theo ánh sáng, Hạ Duẫn cảm động đến muốn khóc, đang muốn kêu hắn giúp đỡ, thì Giang Chấp trong nháy mắt liền xông lên, phía sau liền truyền đến âm thanh nặng nề, ngay sau đó là một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Cặp tay ôm cậu đột nhiên buông lỏng, Hạ Duẫn rốt cục có thể thở một hơi, nơi bị chạm qua liền nổi da gà, cực kỳ buồn nôn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook