Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế
-
Chương 17
Không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua đây là nghề nghiệp hắn quen thuộc nhất.
Cho nên xác suất thành công cũng cao nhất.
Còn những nghề nghiệp khác, chỉ có trời mới biết, khi miêu tả đám Pháp Thần kia có thêm mắm thêm muối, cắt bớt đoạn nào hay không.
Nên biết rằng, mỗi nhiệm vụ để nhận được nghề nghiệp ẩn đều cực kỳ nguy hiểm.
Nếu để sót chỗ nào, rồi bất cẩn thì rất dễ bỏ mạng.
Với tính tình cẩn thận của Lâm Tử Lạc, chẳng bằng chọn con đường chắc chắn, nhận nghề nghiệp mà hắn hiểu rõ nhất.
Nghĩ tới đây, hắn không hề do dự.
Lập tức phân chia điểm thuộc tính tự do, ba điểm cho sức mạnh, hai điểm cho nhanh nhẹn.
Thuộc tính cơ sở: Sức mạnh: 16, Tinh thần: 17, Thể chất: 11, Nhanh nhẹn: 17
Sau khi một dòng nước ấm chảy vào cơ thể.
Sức mạnh của Lâm Tử Lạc lại lớn hơn rất nhiều.
Hắn đã quyết định xong phương hướng nghề nghiệp, không còn chuyện gì khác.
Lâm Tử Lạc bắt đầu chăm chú ghi chép vào vở.
"Để ta suy nghĩ một chút, gặp Quang Minh Thánh Kỵ ở đâu ấy nhỉ? À, ở…”
"Đúng rồi, còn đạo cụ cấp kim cương kia nằm ở..."
"Ngoài ra, tuyệt đối không được quên loài cây này. Sau này nó sẽ hữu dụng…”
"Hầy, ta đã nói phải nhớ cho kỹ. Ngươi xem, giờ ta không nhớ vị trí cụ thể của thanh kiếm kia..."
Vì có cái gọi là viết bừa vẫn hơn nhớ lâu.
Lâm Tử Lạc cầm bút viết liền tù tì.
Cuốn vở bị lật hết tờ này sang tờ khác.
Hắn muốn viết lại tất cả những đạo cụ quan trọng, trang bị và các chuyện quan trọng mà hắn nhớ vào trong cuốn vở.
Trời tối dần.
Thời gian đã đến 12 giờ.
Lâm Tử Lạc buông bút, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã viết hết những thứ mình nhớ vào trong cuốn vở này.
Còn những thứ khác, nếu sau này nhớ ra thì bổ sung sau.
Hắn cất cuốn vở vào không gian trữ vật.
Lâm Tử Lạc đứng dậy, tắt đèn, không thèm cởi quần áo đã nằm xuống giường.
Mặc quần áo ngủ là một trong những điều bắt buộc ở tận thế.
Hắn nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Từ mười năm trước, đến giờ hắn mới được ngủ thoải mái một lần.
Bên ngoài có Mắt Trinh Sát bảo vệ.
Trong lòng không còn bị Diêu Tịnh Hàm chèn ép.
Không có những truy binh chẳng thể cắt đuôi.
Thần kinh không hề căng thẳng.
Cũng chẳng hoang mang về tương lai.
...
"Đáng chết! Đáng chết! Con đĩ kia, con đĩ kia chết ở đâu rồi!"
Trong một phòng khách nguy nga tráng lệ.
Một người đàn ông đang tức giận gào thét.
Hắn cầm bình hoa bên cạnh, ném vào lưng một bảo tiêu mặc vest.
Quản gia tóc bạc trắng đứng bên cạnh lên tiếng:
"Thiếu gia, xin ngài nói nhỏ thôi, rất có thể sẽ thu hút zombies ngoài trang viên."
Nam tử nhớ lại, trước đó cả trang viên đã biến thành zombies.
Hầu hết người hầu, bảo tiêu đều đã biến thành zombies.
Cả tòa trang viên có gần bốn nghìn người sinh sống, giờ chỉ còn chưa đến bốn trăm người.
Lúc này hắn mới miễn cưỡng ngậm miệng.
"Tỉnh táo, sao mà ta có thể tỉnh táo nổi? Vất vả lắm ta mới nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy dựa theo nội dung cốt truyện. Cuối cùng tất cả đều bị phá hủy trong tay con đĩ Diêu Tịnh Hàm."
"Sao chiều nay cô ta không đến? Sao lại không báo tin lại cho ta? Hại ta chưa chuẩn bị tài liệu đầy đủ, chẳng kịp gửi cho tên phế vật Lâm Tử Lạc."
"Nếu Lâm Tử Lạc nhận được tin này, hắn sẽ tỏ ra tuyệt vọng như thế nào? Ha ha ha ha, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến ta vô cùng kích động."
"Ngươi nói xem, nếu làm hắn tức chết, chẳng phải đã tiễn hắn xuống gặp người cha buồn nôn của hắn rồi hay sao?”
"Nhưng chỉ vì con đĩ kia và cả trò chơi tận thế đáng chết, hại ta chưa kịp truyền tin ra ngoài."
"Đáng chết, đáng chết, tất cả đều đáng chết!"
Người đàn ông kích động nói, càng lúc giọng nói của hắn càng to.
Quản gia tóc bạc trắng đành phải lên tiếng nói: "Tiểu thiếu gia, xin hãy nhỏ giọng chút. Hộ vệ của chúng ta đã bị thương nặng, nếu có zombies lao đến, chưa chắc đã giữ được tính mạng của ngươi."
Nói xong, quản gia tóc bạc thầm thở dài.
Trước đó lão gia đã cố ý bồi dưỡng, nên tiểu thiếu gia mới có suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên trong một gia tộc, chỉ khi có người thừa kế tài giỏi mới có thể tránh được cảnh anh em tương tàn.
Nhưng điều đó chỉ đúng khi gia tộc có đủ quyền lực để thống trị.
Giờ tận thế ập đến, rất có thể tính cách này của tiểu thiếu gia sẽ gặp bất lợi lớn.
Có lẽ vì kính sợ quản gia tóc bạc, hoặc quý tính mạng của mình.
Nên Lý Hạo Bác lại ngậm miệng.
Nhưng lửa giận thì không dễ dập tắt như vậy.
Lý Hạo Bác nhanh chóng bước đến trước mặt một bảo tiêu, nói:
"Vợ ngươi là ai?"
Bảo tiêu liếc nhìn Lý Hạo Bác, không nói gì.
Lý Hạo Bác nhíu mày.
"Ta đang hỏi ngươi đấy, có phải người kia hay không?"
Lý Hạo Bác chỉ vào một người phụ nữ đứng trong phòng khách, nói.
Nhìn về hướng Lý Hạo Bác đang chỉ.
Hắn có thể nhìn thấy mười người phụ nữ đang quỳ, không dám ngẩng đầu.
"Vâng!"
Bảo tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Hạo Bác mỉm cười.
Trong phòng khách lại vang lên âm thanh chói tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook