Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
-
Chương 35
Trần Minh không chỉ thông qua thấu thị mắt nhìn đến người mà còn thấy rất nhiều thiết bị theo dõi, không phải nói đùa, chứ cảm giác một con rồi bay qua đều bị họ biết rõ ràng là công hay mẫu.
Từ lúc sở hữu dị năng, Trần Minh tuy rằng làm việc cao điệu nhưng luôn tận lực không xuất hiện ở nơi có quá nhiều máy quay, nếu để lộ cái gì, giải quyết hậu quả liền rất phiền. Mà theo cái cách theo dõi này, tự do cá nhân liền rõ ràng không được bảo đảm, muốn làm cái gì cũng phải lén la lén lút giống ăn trộm, cảm giác vô cùng mất tự nhiên.
“Ha ha, có lẽ là con bé sợ Lâm Tuyết xảy ra chuyện đi!” Lúc này Lâm Chấn Sinh liền đứng ra làm dịu không khí càng lúc càng căng thẳng.
“Nói đi, là có chuyện gì xảy ra sao?”
Trần Minh lúc này mới dịu sắc mặt hỏi.
Lạch tạch!
Lời chưa nói, nước mắt liền rơi.
Hà Yến nhìn Trần Minh hai mắt trong suốt, vành mắt lại đong đầy nước mắt, giống một đứa trẻ bị ủy khuất nhưng không dám nói vì sợ hãi gia trưởng mắng.
“Ngày hôm qua buổi trưa, có người gửi bưu phẩm cho Lâm Tuyết, em tò mò mở ra xem, bên trong có dao với máu… Em sợ Lâm Tuyết xảy ra chuyện cho nên mới làm như vậy…” Hà Yến khụt khịt kể lể.
Sau đó bảo tiêu liền tiến lên đưa cho Lâm Chấn Sinh cùng Trần Minh ảnh chụp lại bưu phẩm.
Bên trong ảnh là một con búp bê cầm dao nằm giữa cái hộp đầy máu. Con búp bê bị rạch mặt, tay chân bị chém, cuối cùng còn tự cầm dao đâm vào ngực, nhìn rất đáng sợ. Điểm đáng lưu ý là nó còn được trang điểm giống Lâm Tuyết.
“Ai lại làm chuyện này?” Lâm Chấn Sinh kinh giận đập tay xe lăn quát. “Khinh người quá đáng!
“Bác sức khỏe không được tốt, cứ giao chuyện này lại cho con. Đây là trách nhiệm của con, con sẽ truy tra đến cùng!” Trần Minh trấn an Lâm Chấn Sinh sau đó quay đầu nhìn Hà Yến. “Chuyện này em làm rất tốt!”
“Em biết, dù sao an toàn của Lâm Tuyết mới là điều quan trọng nhất!”
“Lâm Tuyết có biết chuyện này không?” Giờ phút này Lâm Chấn Sinh vẫn quan tâm chuyện của Lâm Tuyết hơn.
“Cậu ấy hôm qua mới tình còn khá yếu cho nên rất nhanh liền ngủ, không biết chuyện này.”
Chuyện bảo tiêu chỉ là chuyện nhỏ, Hà Yến đương nhiên sẽ không nói cho Lâm Chấn Sinh cùng Trần Minh bản thân theo dõi Lâm Tuyết không phải vì bảo vệ mà vì muốn ám hại người. Hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Hà Yến thông minh không làm ra động tác nhỏ mà xuất ra tất cả chân tâm thực lòng muốn Lâm Tuyết mạnh khỏe.
Nhưng chuyện chỉ có như vậy sao?
Đương nhiên không thể!
Hà Yến nhìn bóng lưng của Trần Minh, trong mắt là điên cuồng yêu say đắm.
Trần Minh cùng Lâm Chấn Sinh đến phòng bệnh, Lâm Tuyết đang ngủ say. Hai người chỉ ngồi một lúc sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Đối với người bệnh mới tình, tốt nhất nên để người ngủ nhiều một chút, bởi đó là quãng thời gian cơ thể tự mình hồi phục. Hồi Lâm Chấn Sinh vừa từ hôn mê tỉnh lại cũng như vậy. Sẽ không có chuyện hôn mê lâu rồi tỉnh lại liền không cần ngủ, đó hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.
“Di!” Trần Minh kỳ quái đánh giá xung quanh.
“Làm sao vậy?” Lâm Chấn Sinh quay đầu nhìn Trần Minh hỏi.
Trần Minh thu hồi ánh mắt lắc đầu.
- --
“Ặc!” Lý Giai ngồi bệt xuống nuốt nước bọt.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa liền bị phát hiện!
Bên chân Lý Giai lăn long lóc ống kính viễn vọng. Thật không ngờ khoảng cách xa đến vậy Trần Minh vẫn có thể nhận ra có người nhìn!
Vừa rồi ánh mắt Trần Minh vọng vào kính viễn vọng làm Lý Giai thót tim.
Mặc dù đôi mắt không khác người nhưng không hiểu sao khi Lý Giai bị ánh mắt đó tập trung, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một đôi mắt vành dựng đồng của mãnh thú. Cảm giác ngay lúc đó của Lý Giai đại khái là con thỏ run bần bật bị hổ một móng vuốt đè dưới chân chăm chú quan sát. Cảm giác super super đáng sợ!
Đương nhiên, sợ thì sợ, Lý Giai ngoài hơi run vẫn còn có sức đứng lên.
Trong ấn tượng có một người có một đôi mắt so với ánh mắt của Trần Minh còn làm Lý Giai tuyệt vọng. Chỉ có duyệt tẫn thiên phàm mới có thể biết thế giới của bạn thân có bao nhiêu đáng sợ nha, QAQ! Vậy mà không thể lùi bước!
Nhưng vẫn sợ quá, TTATT!
Đột nhiên nhìn người ta như vậy để người ta nhớ lại cái giây phút kinh hoàng đó làm chi? Lý Giai muốn khóc ngất ở bồn cầu! (TTOTT)~
“Let it go! Let it go!”
“Alo!”
Nhạc chuông điện thoại reo lên làm Lý Giai giật thót tim, luống cuống tiếp điện thoại, thậm chí còn không kịp nhìn rõ là ai gọi đến.
“Lý Giai! Em đang ở đâu? Hôm nay lớp tổ chức đi thăm bệnh Lâm Tuyết mà em lại biến mất là sao?”
Vừa bắt máy tiếng hét của giảng viên chủ nhiệm liền xuyên thấu từ tai bên này sang bên kia, Lý Giai giơ điện thoại thật xa vẫn nghe thấy tiếng mắng.
“Nha, em, em đột nhiên đau bụng quá! Bây giờ đang ở buồng vệ sinh, ra không được! Nếu, nếu không mọi người đi trước!” Lý Giai nghĩ nghĩ sau đó bắt đầu có bài có bản nói dối.
“Vậy có nghiêm trọng lắm không? Nếu không nhân cơ hội đi khám luôn!” Hiển nhiên vừa biết lý do chính đáng, giảng viên liền mềm xuống.
“Không sao, không sao! Em tự lo được! Mọi người gặp Lâm Tuyết liền hỏi thăm cậu ấy hộ em!”
Nói đùa, lúc này nhìn liền thấy có nhiều bảo kê như vậy, muốn gặp Lâm Tuyết hiển nhiên là chuyện không thực tế. Chưa kể Lâm Tuyết giờ này còn đang ngủ nữa, cũng không rõ cậu ấy ngủ thật hay giả vờ. Dù thế nào cũng không tốt là được.
Chuyện hôm nay lớp tổ chức đi thăm bệnh cũng không phải ngẫu nhiên mà là Lý Giai cổ động ra. Nếu không có người dò đường, làm sao có thể đi bước tiếp theo đây?
Từ lúc sở hữu dị năng, Trần Minh tuy rằng làm việc cao điệu nhưng luôn tận lực không xuất hiện ở nơi có quá nhiều máy quay, nếu để lộ cái gì, giải quyết hậu quả liền rất phiền. Mà theo cái cách theo dõi này, tự do cá nhân liền rõ ràng không được bảo đảm, muốn làm cái gì cũng phải lén la lén lút giống ăn trộm, cảm giác vô cùng mất tự nhiên.
“Ha ha, có lẽ là con bé sợ Lâm Tuyết xảy ra chuyện đi!” Lúc này Lâm Chấn Sinh liền đứng ra làm dịu không khí càng lúc càng căng thẳng.
“Nói đi, là có chuyện gì xảy ra sao?”
Trần Minh lúc này mới dịu sắc mặt hỏi.
Lạch tạch!
Lời chưa nói, nước mắt liền rơi.
Hà Yến nhìn Trần Minh hai mắt trong suốt, vành mắt lại đong đầy nước mắt, giống một đứa trẻ bị ủy khuất nhưng không dám nói vì sợ hãi gia trưởng mắng.
“Ngày hôm qua buổi trưa, có người gửi bưu phẩm cho Lâm Tuyết, em tò mò mở ra xem, bên trong có dao với máu… Em sợ Lâm Tuyết xảy ra chuyện cho nên mới làm như vậy…” Hà Yến khụt khịt kể lể.
Sau đó bảo tiêu liền tiến lên đưa cho Lâm Chấn Sinh cùng Trần Minh ảnh chụp lại bưu phẩm.
Bên trong ảnh là một con búp bê cầm dao nằm giữa cái hộp đầy máu. Con búp bê bị rạch mặt, tay chân bị chém, cuối cùng còn tự cầm dao đâm vào ngực, nhìn rất đáng sợ. Điểm đáng lưu ý là nó còn được trang điểm giống Lâm Tuyết.
“Ai lại làm chuyện này?” Lâm Chấn Sinh kinh giận đập tay xe lăn quát. “Khinh người quá đáng!
“Bác sức khỏe không được tốt, cứ giao chuyện này lại cho con. Đây là trách nhiệm của con, con sẽ truy tra đến cùng!” Trần Minh trấn an Lâm Chấn Sinh sau đó quay đầu nhìn Hà Yến. “Chuyện này em làm rất tốt!”
“Em biết, dù sao an toàn của Lâm Tuyết mới là điều quan trọng nhất!”
“Lâm Tuyết có biết chuyện này không?” Giờ phút này Lâm Chấn Sinh vẫn quan tâm chuyện của Lâm Tuyết hơn.
“Cậu ấy hôm qua mới tình còn khá yếu cho nên rất nhanh liền ngủ, không biết chuyện này.”
Chuyện bảo tiêu chỉ là chuyện nhỏ, Hà Yến đương nhiên sẽ không nói cho Lâm Chấn Sinh cùng Trần Minh bản thân theo dõi Lâm Tuyết không phải vì bảo vệ mà vì muốn ám hại người. Hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Hà Yến thông minh không làm ra động tác nhỏ mà xuất ra tất cả chân tâm thực lòng muốn Lâm Tuyết mạnh khỏe.
Nhưng chuyện chỉ có như vậy sao?
Đương nhiên không thể!
Hà Yến nhìn bóng lưng của Trần Minh, trong mắt là điên cuồng yêu say đắm.
Trần Minh cùng Lâm Chấn Sinh đến phòng bệnh, Lâm Tuyết đang ngủ say. Hai người chỉ ngồi một lúc sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Đối với người bệnh mới tình, tốt nhất nên để người ngủ nhiều một chút, bởi đó là quãng thời gian cơ thể tự mình hồi phục. Hồi Lâm Chấn Sinh vừa từ hôn mê tỉnh lại cũng như vậy. Sẽ không có chuyện hôn mê lâu rồi tỉnh lại liền không cần ngủ, đó hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.
“Di!” Trần Minh kỳ quái đánh giá xung quanh.
“Làm sao vậy?” Lâm Chấn Sinh quay đầu nhìn Trần Minh hỏi.
Trần Minh thu hồi ánh mắt lắc đầu.
- --
“Ặc!” Lý Giai ngồi bệt xuống nuốt nước bọt.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa liền bị phát hiện!
Bên chân Lý Giai lăn long lóc ống kính viễn vọng. Thật không ngờ khoảng cách xa đến vậy Trần Minh vẫn có thể nhận ra có người nhìn!
Vừa rồi ánh mắt Trần Minh vọng vào kính viễn vọng làm Lý Giai thót tim.
Mặc dù đôi mắt không khác người nhưng không hiểu sao khi Lý Giai bị ánh mắt đó tập trung, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một đôi mắt vành dựng đồng của mãnh thú. Cảm giác ngay lúc đó của Lý Giai đại khái là con thỏ run bần bật bị hổ một móng vuốt đè dưới chân chăm chú quan sát. Cảm giác super super đáng sợ!
Đương nhiên, sợ thì sợ, Lý Giai ngoài hơi run vẫn còn có sức đứng lên.
Trong ấn tượng có một người có một đôi mắt so với ánh mắt của Trần Minh còn làm Lý Giai tuyệt vọng. Chỉ có duyệt tẫn thiên phàm mới có thể biết thế giới của bạn thân có bao nhiêu đáng sợ nha, QAQ! Vậy mà không thể lùi bước!
Nhưng vẫn sợ quá, TTATT!
Đột nhiên nhìn người ta như vậy để người ta nhớ lại cái giây phút kinh hoàng đó làm chi? Lý Giai muốn khóc ngất ở bồn cầu! (TTOTT)~
“Let it go! Let it go!”
“Alo!”
Nhạc chuông điện thoại reo lên làm Lý Giai giật thót tim, luống cuống tiếp điện thoại, thậm chí còn không kịp nhìn rõ là ai gọi đến.
“Lý Giai! Em đang ở đâu? Hôm nay lớp tổ chức đi thăm bệnh Lâm Tuyết mà em lại biến mất là sao?”
Vừa bắt máy tiếng hét của giảng viên chủ nhiệm liền xuyên thấu từ tai bên này sang bên kia, Lý Giai giơ điện thoại thật xa vẫn nghe thấy tiếng mắng.
“Nha, em, em đột nhiên đau bụng quá! Bây giờ đang ở buồng vệ sinh, ra không được! Nếu, nếu không mọi người đi trước!” Lý Giai nghĩ nghĩ sau đó bắt đầu có bài có bản nói dối.
“Vậy có nghiêm trọng lắm không? Nếu không nhân cơ hội đi khám luôn!” Hiển nhiên vừa biết lý do chính đáng, giảng viên liền mềm xuống.
“Không sao, không sao! Em tự lo được! Mọi người gặp Lâm Tuyết liền hỏi thăm cậu ấy hộ em!”
Nói đùa, lúc này nhìn liền thấy có nhiều bảo kê như vậy, muốn gặp Lâm Tuyết hiển nhiên là chuyện không thực tế. Chưa kể Lâm Tuyết giờ này còn đang ngủ nữa, cũng không rõ cậu ấy ngủ thật hay giả vờ. Dù thế nào cũng không tốt là được.
Chuyện hôm nay lớp tổ chức đi thăm bệnh cũng không phải ngẫu nhiên mà là Lý Giai cổ động ra. Nếu không có người dò đường, làm sao có thể đi bước tiếp theo đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook