Mọi chuyện đều phải dựa vào cậu rồi, Lý Giai.

Cái mạng nhỏ này, sống hay chết, đều dựa vào cậu! Đừng để mình rơi vào kết cục quá thảm thiết!

Lâm Tuyết ôm điện thoại dựa khung cửa sổ, ánh mắt buồn bã.

……

“Đi kiểm tra xem!”

“Đây là toàn bộ các thứ ở trong ngăn tủ!”

“Có gì đặc biệt không?”

“Có rất nhiều đồ có tính không?”

“Ngu xuẩn!”

“Phần lớn là các món đồ xa xỉ, đặc biệt nhất hẳn là chiếc vòng tay bạc được định chế hình ngôi sao, giá cả xa xỉ hơn nữa khắc rất nhiều mật mã.”

“Bên trong hộp có thiệp chúc mừng sinh nhật, hẳn đây là quà chính! Những thứ khác như nước hoa, vòng cổ, đồng hồ, hoa tai… còn có băng vệ sinh… hẳn là quà tặng kèm.”

“Tìm được chiếc chìa khóa lạ!”

“Đây là chìa khóa ngăn tủ của Lâm Tuyết!”

“Bên trong có gì?”

“Một hộp giấy! Giấy tờ bất động sản, ghi tên của Lý Giai, chưa được ký!”

“Lâm Tuyết không định tặng một căn phòng cho Lý Giai chứ?”

“Thế giới của người giàu đúng là thật xa xỉ!”

“Đến căn phòng đó kiểm tra trước.”

“Bên trong có rất nhiều quần áo mới! Cũng phải mấy trăm triệu! Mặc quần áo mà như mặc tiền luôn!”

“Đừng có chú ý những chuyện kỳ quái đó! Mau làm việc đi!

…...

“Hộc hộc hộc!”

Lý Giai tóc tai bù xù, toàn thân không chỗ nào không lấm lem bụi bẩn, chật vật đẩy ra đống sách báo cũ chạy ra khỏi nhà kho.

“Lâm Tuyết! Nếu không có lý do chính đáng, cậu nhất định biết tay mình!”

Rốt cuộc Lâm Tuyết nghĩ cái quái gì mà đem chìa khóa giấu kỹ đến vậy?

Lý Giai gần như bị cả núi sách chôn sống mới có thể tìm được chìa khóa. Cái tủ này mới được chuyển đến nhà kho không bao lâu mà bẩn kinh người. Trời ạ, cái áo trắng mới mua!

Lý Giai hai mắt rưng rưng sờ sờ tay áo không biết quẹt vào đâu rách một mảng to đùng, đây có còn là cái áo cô chấm mút hai tháng mới cắn răng mua về không? Lòng đau quá!

“Lý Giai, em làm sao vậy?” Giảng viên vô tình nhìn thấy Lý Giai đi trong sân trường quan tâm hỏi, sẽ không là bị bạo lực học đường đấy chứ?

“Ha ha, thầy chủ nhiệm bảo em đến nhà kho lấy tư liệu cũ về tham khảo, sau đó em làm đổ cái tủ để sách và bị chôn sống!” Lý Giai cười khan, thật sự chuyện này không có gì để chối cãi cả, ngày mai có lẽ quản lý kho sẽ bắt cô đi thu dọn mất thôi, trời ạ. “Em mãi mới chạy thoát, kêu cứu cả buổi nhưng quanh nhà kho chẳng có ai cả.”

“Phụt, vậy em không sao chứ?” Giảng viên đột nhiên nghĩ đến bản tính bộp chộp của Lý Giai, thâm biểu đồng tình nhưng vẫn vui sướng khi người gặp họa.

Nhớ đến ngày đó Lý Giai xông vào phòng thí nghiệm của cô (giảng viên) sau đó làm nổ ống nghiệm, cuối cùng một đứa bé con nhà giàu liền biến thành một đứa bé nhà nghèo ăn mặc cần kiệm để trả nợ cho những tổn thất tự mình tạo ra. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo Lý Giai phá hủy công sức thành quả thí nghiệm mấy tháng của đoàn đội cô đâu.

“Bị chút thương do gáy sách va phải, cả người bây giờ chỗ nào cũng đau.” Lý Giai chua xót nói.

“Vậy về nhà tắm rửa sau đó bôi thuốc đi!” Giảng viên xoa xoa đầu chó của Lý Giai sau đó vui vẻ đi xa.

“Chẳng lẽ nhân duyên của mình tệ đến vậy sao?”

Lý Giai hai mắt rưng rưng nhìn giảng viên đi xa, tê, giảng viên vừa nhấn cục u trên đầu, đau quá.

Thật sự thì nhân duyên của Lý Giai rất tốt, nếu không chuyên gia phá hoại thành quả của người khác như cô đâu có được quan tâm thân thiết của nhiều người đến vậy? Đương nhiên, được quan tâm yêu quý cũng không có nghĩa mọi người sẽ không vui sướng khi người gặp họa, cười trên nỗi đau của cô. Đây gọi là ái chi thâm, hận chi thiết!

Lý Giai đổi quần áo sau đó bắt xe đi phòng khám bệnh, ngồi trên ghế phụ, Lý Giai ánh mắt híp híp. Cái xe kia thật quen mắt nha, đi theo cô từ trường đến nơi này, sẽ không nghĩ đi phòng khám bệnh cùng nhau luôn chứ?

“Vết thương không lớn, chú ý bôi thuốc phải xoa mạnh để đánh tan máu bầm, uống thêm thuốc tiêu viêm là được!” Bác sĩ kiểm tra cho Lý Giai xong chậc chậc nói. “Lý Giai lần này bị thương nhẹ nhưng tổng thể đều đặn vậy? Lại làm gì rồi?”

“Bị sách chôn sống!”

Lý Giai nói nhỏ. Lần nào đến khám bệnh cũng bị châm chọc, tức chết cô rồi!

“Đã bị chôn còn bò ra ngoài làm gì? Không nên chờ sắp đặt bia mộ rồi yên nghỉ?” Bác sĩ nói, lắc lắc đầu tiếc nuối. “Đúng là tai họa di ngàn năm!”

“Anh họ! Chức nghiệp đạo đức của anh đâu? Có người nói em gái như vậy sao?” Lý Giai quát.

“Có! Anh đây! Muốn nói chức nghiệp đạo đức, vậy trả anh tiền mua máy chụp X-quang em phá tháng trước đi!” Bác sĩ cười lạnh xòe tay đòi tiền.

“Ặc, em đi trước đây!”

Lý Giai chột dạ vơ lấy túi thuốc bỏ chạy.

Nói đùa gì vậy? Cô còn một đống nợ chưa trả đâu!

vừa ra đến cửa, Lý Giai liền nhìn đến chiếc xe đi theo cô rời đi sau đó thay bằng một chiếc xe mới. Đây là đổi xe? Cảm giác cũng khá chuyên nghiệp.

Lý Giai cất thuốc vào túi sau đó tiếp tục bắt xe đi trung tâm thương mại.

Lâm Tuyết rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy?

Mấy tháng trước Lâm Tuyết đột nhiên vào viện, Lý Giai liền muốn đến thăm nhưng không hiểu sao thời gian đó Lý Giai liền xui xẻo tột cùng, không là làm hỏng cái này liền làm vỡ cái kia. Thậm chí làm nổ ống nghiệm phòng thí nghiệm cũng là một dự án của quốc gia, nếu không phải có ba mẹ đứng ra can thiệp, có lẽ bây giờ Lý Giai vẫn còn bị câu lưu, cho dù đây hoàn toàn là vô tình.

Những chuyện đó xảy ra đều là lúc Lý Giai muốn đi tìm Lâm Tuyết, về phần không gọi điện thoại, Lý Giai biết Lâm Tuyết hôn mê liền không gọi làm gì, dù sao người cần bắt máy sẽ không nghe được.

Hơn nữa, nghĩ đến lần đó bị thương cố tình vòng đường xa đến bệnh viện Lâm Tuyết nằm, vậy mà lại nhìn đến giới nghiêm. Lý Giai phải đợi rất lâu mới thấy Trần Minh đi vào bệnh viện, sau lần đó Lý Giai liền không đến bệnh viện nữa.

Hẳn là đã xảy ra chuyện thật rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương