Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
-
Chương 108: Phù thủy truyện cổ tích 37
Nam tước Firmance là một người tinh minh. Ban đầu ông ta nhìn đến lễ nghi của Lâm Y Thần chỉ là tôn trọng, nhìn đến huy chương của gia tộc Kingsman thái độ mới thực sự tôn kính.
Đối với việc Lâm Y Thần không xưng dòng họ, nam tước Firmance cũng tự có chính mình não bổ. Quý tộc, luôn là buồn cười. Nhiều lúc bọn họ vì không làm gia tộc mất mặt chuyện gì cũng có thể làm ra.
Tình trạng nghèo túng của Lâm Y Thần hiện tại có thể tính một. Kingsman là dòng họ của quốc vương cùng thượng tầng quý tộc, nhưng điều đó không đại biểu Kingsman gia tộc không có người nghèo. Có một số người vô dụng tranh đấu thất bại bị từ bỏ, không có gia tộc che chở liền biến dạng, dù sao sống trong nhung lụa quen, không có vật chất, các quý tộc rất khó gượng dậy nổi. Vì không đem mặt mũi ném sạch, những kẻ thất bại thường sẽ không nói ra họ của chính mình. Suy cho cùng, bọn họ cho rằng vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.
Mặc dù là nghèo túng nhưng bọn họ vẫn là quý tộc, gia tộc từ bỏ không có nghĩa là dứt bỏ. Nếu thật có người dám đắc tội, gia tộc có rất nhiều biện pháp vòng vèo giúp bọn họ lấy lại mặt mũi, nói không chừng còn phát một bút tiểu tài.
“Vừa rồi tiểu thư Anna đi cùng một người nam nhân, đó là gia bộc của ngài sao?” Nam tước Firmance bắt chuyện.
“Không phải, ta chỉ là gặp ở trên đường. Đó là một người tương đối thú vị. Không, thật ra, nam tước Firmance càng làm ta ấn tượng!” Lâm Y Thần nghĩ đến hành vi của nam tước Firmance mà buồn cười.
“Ngài có hứng thú với vũ khí sao?” Nghe Lâm Y Thần nói, nam tước Firmance nghĩ đến bộ trọng giáp vừa cất giấu.
Mặc dù thứ kia đặt đó không dùng được nhưng nó là bảo bối nha, ông ta đã phải đánh cược cả mạng sống mới có được. Thật sự không muốn buông tay.
“Không, ta không có hứng thú với vũ khí.” Không nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của nam tước Firmance, Lâm Y Thần tiếp tục nói chuyện. “Ta chỉ là tò mò về nơi mà nam tước Firmance đi qua. Có thể kể cho ta nghe về chiến tranh giữa Lion và Tiger sao? Ngài cũng biết, điều kiện của ta không được tốt, tin tức cũng không thế nào linh thông. Nếu không phải ngày hôm nay đến đây, ta thậm chí cũng không biết đến chuyện lớn như vậy.”
“Ồ, có thể giải đáp thắc mắc cho một quý cô tôn quý là vinh hạnh của ta!”
Nam tước Firmance ngạc nhiên nhướng mày. Ông ta đánh giá thấp khả năng nghèo khó của Lâm Y Thần.
Theo lời nói của nam tước Firmance, Lâm Y Thần cuối cùng cũng lý giải phần nào cuộc chiến tranh đó.
Vương quốc Lion và vương quốc Tiger là hai vương quốc lớn nằm ở phía đông của vương quốc Frame. So với hai vương quốc cường đại đó, vương quốc Frame nhỏ yếu hơn nhiều, tất nhiên cách nói nhỏ yếu này cũng chỉ là tương đối mà thôi. Quý tộc luôn có những con át chủ bài cất giấu, dân chúng bình thường là sẽ không biết đến.
Khiến Lâm Y Thần lưu tâm chiến tranh là vì trước đó nghe nói Vivian là vương hậu của vương quốc Lion.
Chiến tranh giữa hai nước bùng nổ nhưng chủ đạo cuộc chiến lại cũng không phải là vương thất. Vương thất ở trong cuộc chiến này chỉ đóng vai trò con rối tay sai mà thôi.
“Nói như vậy, cuộc chiến là do giáo đình mở màn trước?” Lâm Y Thần cười khẽ.
“Phù thủy hay giáo đình đều như nhau cả thôi. Bọn họ luôn có các dạng lý do bắt buộc để khai chiến. Những kẻ như chúng ta, suy cho cùng chỉ là sơn dương mà bọn họ muốn giết lúc nào thì giết.” Nam tước Firmance cười nhạt.
“Nghe thật đáng thương!”
“Vẫn luôn là như vậy!”
“Mặc dù không là chủ đạo nhưng vương thất hẳn cũng không ngồi bó tay bó chân chờ kết quả đúng không?”
“Anna tiểu thư thực sâu sắc! Các vương quốc hướng đến tận lực ít bùng nổ chiến tranh nhưng khi có điều kiện họ cũng không ngại mở mang lãnh thổ thêm một chút!” Nam tước Firmance cười lạnh.
“Ta có thể hiểu, thêm lãnh địa, thuế tô cũng gia tăng, lợi ích cũng nhiều hơn sao. Chỉ đáng thương cho dân chúng.”
“Bọn họ vẫn luôn coi thường bần dân! Ta thật không hiểu các quý tộc có thể vẫn luôn duy trì vinh quang đến khi nào. Nên biết, một khi bần dân bạo loạn, ngay cả giáo đình cũng chưa chắc đã hảo quá, một quần quý tộc chỉ biết ăn nhậu chơi bời thì làm được cái gì?”
“Nam tước Firmance dường như khá là yêu thích bần dân?”
“Bọn họ khá là đơn thuần! Làm một thương nhân, ta vẫn thích làm ăn với những người đơn giản hơn là những con cáo già, dù cho lợi ích của cáo già vẫn luôn thực mê người!”
“Ta hiểu. Có lẽ chính thái độ của ngài quyết định ngài nhận được sự kính yêu của dân chúng. Ngay cả ta cũng nhịn không được thán phục tâm hồn cao cả của ngài.” Nói những lời này, Lâm Y Thần là thực lòng bày tỏ kính ý.
Thế giới này tư duy về tầng lớp xã hội ăn sâu bén rễ đến không thể tưởng tượng nổi, có lẽ nó cũng liên quan đến chính sách ngu dân mà quý tộc duy trì. Thật sự rất khó khăn để tìm ra một người có tầm nhìn chiến lược xa xăm như nam tước Firmance. Nếu như nam tước Firmance là một học giả thay vì một thương nhân, có lẽ ông ta có thể đưa ra những nguyên lý tương tự với Các Mác. Tất nhiên, tư duy cùng tầm nhìn hạn hẹp do hoàn cảnh cũng không cho ông ta cơ hội đó. Dù vậy, tư tưởng tiến bộ cũng đã làm người đủ thán phục.
Đối với việc Lâm Y Thần không xưng dòng họ, nam tước Firmance cũng tự có chính mình não bổ. Quý tộc, luôn là buồn cười. Nhiều lúc bọn họ vì không làm gia tộc mất mặt chuyện gì cũng có thể làm ra.
Tình trạng nghèo túng của Lâm Y Thần hiện tại có thể tính một. Kingsman là dòng họ của quốc vương cùng thượng tầng quý tộc, nhưng điều đó không đại biểu Kingsman gia tộc không có người nghèo. Có một số người vô dụng tranh đấu thất bại bị từ bỏ, không có gia tộc che chở liền biến dạng, dù sao sống trong nhung lụa quen, không có vật chất, các quý tộc rất khó gượng dậy nổi. Vì không đem mặt mũi ném sạch, những kẻ thất bại thường sẽ không nói ra họ của chính mình. Suy cho cùng, bọn họ cho rằng vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.
Mặc dù là nghèo túng nhưng bọn họ vẫn là quý tộc, gia tộc từ bỏ không có nghĩa là dứt bỏ. Nếu thật có người dám đắc tội, gia tộc có rất nhiều biện pháp vòng vèo giúp bọn họ lấy lại mặt mũi, nói không chừng còn phát một bút tiểu tài.
“Vừa rồi tiểu thư Anna đi cùng một người nam nhân, đó là gia bộc của ngài sao?” Nam tước Firmance bắt chuyện.
“Không phải, ta chỉ là gặp ở trên đường. Đó là một người tương đối thú vị. Không, thật ra, nam tước Firmance càng làm ta ấn tượng!” Lâm Y Thần nghĩ đến hành vi của nam tước Firmance mà buồn cười.
“Ngài có hứng thú với vũ khí sao?” Nghe Lâm Y Thần nói, nam tước Firmance nghĩ đến bộ trọng giáp vừa cất giấu.
Mặc dù thứ kia đặt đó không dùng được nhưng nó là bảo bối nha, ông ta đã phải đánh cược cả mạng sống mới có được. Thật sự không muốn buông tay.
“Không, ta không có hứng thú với vũ khí.” Không nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của nam tước Firmance, Lâm Y Thần tiếp tục nói chuyện. “Ta chỉ là tò mò về nơi mà nam tước Firmance đi qua. Có thể kể cho ta nghe về chiến tranh giữa Lion và Tiger sao? Ngài cũng biết, điều kiện của ta không được tốt, tin tức cũng không thế nào linh thông. Nếu không phải ngày hôm nay đến đây, ta thậm chí cũng không biết đến chuyện lớn như vậy.”
“Ồ, có thể giải đáp thắc mắc cho một quý cô tôn quý là vinh hạnh của ta!”
Nam tước Firmance ngạc nhiên nhướng mày. Ông ta đánh giá thấp khả năng nghèo khó của Lâm Y Thần.
Theo lời nói của nam tước Firmance, Lâm Y Thần cuối cùng cũng lý giải phần nào cuộc chiến tranh đó.
Vương quốc Lion và vương quốc Tiger là hai vương quốc lớn nằm ở phía đông của vương quốc Frame. So với hai vương quốc cường đại đó, vương quốc Frame nhỏ yếu hơn nhiều, tất nhiên cách nói nhỏ yếu này cũng chỉ là tương đối mà thôi. Quý tộc luôn có những con át chủ bài cất giấu, dân chúng bình thường là sẽ không biết đến.
Khiến Lâm Y Thần lưu tâm chiến tranh là vì trước đó nghe nói Vivian là vương hậu của vương quốc Lion.
Chiến tranh giữa hai nước bùng nổ nhưng chủ đạo cuộc chiến lại cũng không phải là vương thất. Vương thất ở trong cuộc chiến này chỉ đóng vai trò con rối tay sai mà thôi.
“Nói như vậy, cuộc chiến là do giáo đình mở màn trước?” Lâm Y Thần cười khẽ.
“Phù thủy hay giáo đình đều như nhau cả thôi. Bọn họ luôn có các dạng lý do bắt buộc để khai chiến. Những kẻ như chúng ta, suy cho cùng chỉ là sơn dương mà bọn họ muốn giết lúc nào thì giết.” Nam tước Firmance cười nhạt.
“Nghe thật đáng thương!”
“Vẫn luôn là như vậy!”
“Mặc dù không là chủ đạo nhưng vương thất hẳn cũng không ngồi bó tay bó chân chờ kết quả đúng không?”
“Anna tiểu thư thực sâu sắc! Các vương quốc hướng đến tận lực ít bùng nổ chiến tranh nhưng khi có điều kiện họ cũng không ngại mở mang lãnh thổ thêm một chút!” Nam tước Firmance cười lạnh.
“Ta có thể hiểu, thêm lãnh địa, thuế tô cũng gia tăng, lợi ích cũng nhiều hơn sao. Chỉ đáng thương cho dân chúng.”
“Bọn họ vẫn luôn coi thường bần dân! Ta thật không hiểu các quý tộc có thể vẫn luôn duy trì vinh quang đến khi nào. Nên biết, một khi bần dân bạo loạn, ngay cả giáo đình cũng chưa chắc đã hảo quá, một quần quý tộc chỉ biết ăn nhậu chơi bời thì làm được cái gì?”
“Nam tước Firmance dường như khá là yêu thích bần dân?”
“Bọn họ khá là đơn thuần! Làm một thương nhân, ta vẫn thích làm ăn với những người đơn giản hơn là những con cáo già, dù cho lợi ích của cáo già vẫn luôn thực mê người!”
“Ta hiểu. Có lẽ chính thái độ của ngài quyết định ngài nhận được sự kính yêu của dân chúng. Ngay cả ta cũng nhịn không được thán phục tâm hồn cao cả của ngài.” Nói những lời này, Lâm Y Thần là thực lòng bày tỏ kính ý.
Thế giới này tư duy về tầng lớp xã hội ăn sâu bén rễ đến không thể tưởng tượng nổi, có lẽ nó cũng liên quan đến chính sách ngu dân mà quý tộc duy trì. Thật sự rất khó khăn để tìm ra một người có tầm nhìn chiến lược xa xăm như nam tước Firmance. Nếu như nam tước Firmance là một học giả thay vì một thương nhân, có lẽ ông ta có thể đưa ra những nguyên lý tương tự với Các Mác. Tất nhiên, tư duy cùng tầm nhìn hạn hẹp do hoàn cảnh cũng không cho ông ta cơ hội đó. Dù vậy, tư tưởng tiến bộ cũng đã làm người đủ thán phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook