‘Ầm’

‘Ầm’

‘Ầm’

Căn biệt phủ rộng lớn nổ thành từng mảnh cháy đen, giữa đống đổ nát, Bạch Âm bạch y bay nhẹ trong gió. Thiết phiến trong tay vừa mở ra liền phóng ra vô vàn phi tiêu sắc nhọn.

‘Soạt’

Mũi kim loại sắc nhọn kề trên cổ khiến tên thuộc hạ phải xanh mặt kinh hãi.

“Bạch Tử Y ở đâu?”

Giọng nói của y lạnh lùng vang lên khiến lòng tên thuộc hạ lạnh buốt, chân tay như thể bị đông cứng ngoài run rẩy ra không thể làm được gì.

“Ta… ta không biết”

“Vô dụng!”

Vừa dứt lời, Bạch Âm vung tay một cách nhẹ nhàng khiến tên thuộc hạ đầu một nơi, mình một nơi.

Nhìn đám thi thể nằm la liệt trên nền đất đôi mắt y trầm xuống, lại trông như nhìn xa xăm về một hướng, Bạch Âm liền phi thân rời đi.

Bạch Tử Y, nên kết thúc chuyện này thôi!

Ma cung lúc này cũng đang một cảnh hỗn loạn, tiếng gào thét đau khổ vang cả một vùng trời.

Đại điện rộng lớn, Bạch Tử Y dẫn đầu đoàn người hiên ngang bước vào, trên tay là trường kiếm đã nhuốm máu đã khô từ lâu.

Gương mặt xinh đẹp của Vu Tịnh Diên sớm đã trắng bệch khi trông thấy hắn. Bà ta đứng trên cao, chỉ tay vào người Bạch Tử Y hét lớn.

“Ngươi dám tạo phản ta?”

Bạch Tử Y nhếch miệng nhìn ả đàn bà ngu ngốt, không mặn không nhạt cất lời.

“Ta chưa đừng theo bà, thì tại sao có thể nói là phản cơ chứ?”

"Ngươi… ngươi… "

Vu Tịnh Diên lắp bắp, nhìn xuống đám quan thần đang tìm cách bỏ trốn, nét mặt ngày càng tệ.

Bà ta gào lớn.

“Người đâu! Mau đến giết tên khốn này cho ta!”

Đại điện một cảnh tĩnh lặng, quả nhiên là không có ai đến. Bạch Tử Y kéo lê kiếm trên nền tạo ra âm thanh vô cùng chói tai, Vu Tịnh Diên sợ hãi co người lại.

“Bà có gọi khàn cổ cũng không ai đến đâu, chính bà đã ngu ngốc điều hết binh để đi giết con trai mình cơ mà.”

Vu Tịnh Diên vấp chân ngồi phịch xuống ghế, hai tay đưa lên ôm đầu. Nào còn vẻ sang trọng quý phái, kiêu ngạo trước kia. Bà ta bây giờ thật trông giống một tên ăn mày đáng thương, sợ hãi nép mình khi cái chết đang đến gần.

Hết rồi, hết cả rồi…

Nhìn mũi kiếm vô tình đang lao tới, Vu Tịnh Diên nhắm mắt đón chờ số phận.

‘Keng’

Bạch Tử Y bất ngờ bị đánh bật lại, hắn nhảy lùi ra phía sau, chau mày nhìn lên xem ai to gan. Hai đồng tử hắn đột nhiên co lại khi thấy bóng dáng quen thuộc, môi run rẩy mấp máy gì đó không rõ ràng.

Vu Tịnh Diên hé mắt ra nhìn, thấy đứng trước mình một bóng người cao ráo, bạch y phất nhẹ vì động tác của người nọ.

Bạch Âm?

Bà ta giật mình, không phải Bạch Âm đã chết rồi hay sao?

Bạch Âm nhìn thẳng vào mắt của Bạch Tử Y, giọng nói nhẹ như gió tựa như việc y vừa cản hắn lại chả có ý nghĩa gì.

“Bà ra dù gì cũng là mẫu thân của Tôn thượng nhà ta, muốn xử lý thì cũng do Tôn thượng xử lý.”

Bạch Tử Y nhíu mày, đôi mắt xanh ngọc đầy phức tạp.

Khi hai người còn trao đổi ánh mắt với nhau, Vu Tịnh Diên liền nhân cơ hội muốn lẻn đi.

‘Phập’

Bà ta ngồi phịch xuống, ánh mắt giảng sợ nhìn phi tiêu cắm lên cây cột lớn, chỉ cần bà ta bước thêm một bước thì nó đã cắm thẳng vào đầu rồi.

Vu Tịnh Diên xanh mặt quay đầu nhìn Bạch Âm, chỉ thấy y nhẹ nhàng gấp quạt, nở nụ cười tàn ác nhìn mình.

“Phu nhân lúc nãy không nghe rõ sao? Bà phải ở lại để Tôn thượng ta còn xử lý chứ.”

Bạch Tử Y bước lên chỗ Bạch Âm đang đứng, giọng nói có chút khó xử.

“Đệ vẫn nên để ta xử lý bà ta thì hơn, Lang Nhất Hàn hắn chưa chắc đã sống sót trở về.”

Bạch Âm cau mày.

“Huynh có ý gì?”

Bạch Tử Y mím môi, tay nắm chặt. Hắn không phải tùy ý nói bừa. Tên bí ẩn kia đã rời đi tìm thứ hắn muốn, mà nơi đó lại là Phong Vũ môn, Lang Nhất Hàn đang ở đó thể nào cũng bị ảnh hưởng. Hắn biết tên bí ẩn kia mạnh cùng tàn nhẫn thế nào, khả năng mấy người kia sống sót thật sự khá thấp.

‘Ầm’

“Phong ca!!!”

Lang Nhất Hàn kinh hồn đón lấy Tuệ Phong vừa bị đánh bật ra.

“Khụ…hộc…”

Tuệ Phong phun ra một ngụm máu, cả mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Những người bị đánh bật cùng cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Lang Nhất Hàn tức giận ngước nhìn lên cao, thấy lỗ hổng vừa được vá nay lại mở ra, hơn nữa còn to hơn.

Từ bên trong, một nam nhân chầm chậm bay ra, hai tay uy nghiêm chấp sau lưng, mái tóc trắng bay phấp phơi. Đôi mắt vàng kim sắc lạnh nhìn đám người từ trên xuống không khác gì một con hổ đang nhìn mồi của mình.

Hàn Ngọc đang cùng Dư Quân dạo chơi ở một khu chợ đông đúc dưới nhân gian thì vòng ngọc trên tay bỗng phát sáng.

Y không nói không rằng lập tức kéo Dư Quân đang cười ngoác miệng bên cạnh trở về.

“Sao thế Ngọc nhi?”

“Con trai ta sắp chết.”

“…”

Dư Quân ngốc nghếch nghiêng đầu.

“Ngươi có con trai khi nào? Sao ta không biết?”

“Mới nhận hồi nãy, đi mau, nói nhiều quá.”

Dư Quân:…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương