Hể Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao
-
Chương 53
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước, hai tai Cục bông khẽ động, đôi mắt màu đỏ chầm chậm mở ra, nó ngẩng đầu về phía bình phong, sau đó dứt khoát nhảy xuống giường đi thẳng vào trong đó.
Cái cơ thể này cũng tiện đấy chứ.
Lưu Tuệ Phong vẫn chuyên tâm tắm rửa mà không hề hay biết sau lưng đã xuất hiện thêm một bóng người.
Y ngâm mình trong làn nước, có vẻ do mệt mỏi vì đi xa, được một lát hai mắt đã trở nên nặng trĩu mà từ từ khép lại.
Nam nhân phía sau cảm nhận được nhịp thở đều đều của y thì bước đến, một chân rồi hai chân bước vào dục trì. Da thịt trầ.n truồng dần dần ép sát với cơ thể trắng nõn mềm mại của Lưu Tuệ Phong.
Bàn tay to lớn, thô ráp vuốt ve sườn mặt hoàn mỹ của người nọ, đem phần tóc ướt đang bám sát vén qua một bên, tiện tay lại vân vê vành tai mỏng.
Bị một loạt động chạm nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn an tĩnh ngủ say, phải chăng là do quá thoải mái.
Lang Nhất Hàn được đà to gan hơn, một tay luồn xuống xoa nắn khắp nơi trên cơ thể mảnh khảnh, da thịt ướt át nhanh chóng bị hằn đỏ. Lưu Tuệ Phong lúc này cũng có phản ứng mà khẽ kêu lên, mày hơi chau lại.
Y cảm nhận được có thứ gì đó đang ma sát khắp cơ thể, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái. Đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, may sao còn một tia tỉnh táo cuối cùng kéo y lại.
Lưu Tuệ Phong giật mình mở mắt ra, môi hơi hé thở hồng hộc, cúi đầu nhìn xuống cơ thể còn vương lại chút xúc cảm kỳ quái kia, ánh mắt hiện rõ tia nghi ngờ.
Chợt bên tai truyền đến tiếng vẫy nước, Lưu Tuệ Phong ngước mắt nhìn lên, lại thấy một cục bông trắng đang quơ loạn trong nước.
"Áu áu"
Lưu Tuệ Phong hoảng hốt xách cổ cục bông lên, cẩn thận đặt nó lên bờ, y quay sang nhỏ giọng trách mắt.
"Đồ ngốc này, khi không lại nhảy xuống làm gì? Mấy lần bị ngộp nước còn chưa đủ sợ à?"
Cục bông lắc người đem nước văng ra tứ tung, bắn cả lên mặt Lưu Tuệ Phong. Y bất lực đưa tay vuốt nước trên mặt xuống.
"Ra đó nằm cho khô đi, ta tắm xong sẽ lên."
Cục bông ngoan ngoãn lăn qua một góc, chăm chú hưởng thụ cảnh mỹ nhân tắm rửa. Mắt đỏ sáng lên lạ thường, nếu ngày nào cũng được thế này, nó tình nguyện ở hình dạng này mãi cũng được.
Dùng gió của mình tạo ra để sấy khô mái tóc dài, Lưu Tuệ Phong lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặc giữa nền trời đen trông thật u buồn.
Y ngày càng phụ thuộc vào thế giới này thì phải, những ký ức về thế giới kia cũng dần trở nên mơ hồ. Nếu hôm nay y không trở về đây, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của muội muội, có lẽ y đã tưởng mình là "Lưu Tuệ Phong" thật. Mọi thứ ở đây quá đỗi thân thuộc, khiến y dần dần xem mình như là một người dân của thế giới huyền diệu này.
Có phụ mẫu, muội muội, có sư phụ, các sư thúc, sư bá, các sư huynh đệ. Nhưng... cuộc sống này vốn không phải của y.
Cuộc sống của y chỉ có mỗi bà và cô em gái nhỏ Tuệ Nhiên mà thôi.
Trong đầu dường như có gì đó sáng tỏ. Những thứ ở nơi này không phải của y là do y hèn mọn chiếm lấy của người khác. Có lẽ đến lúc nào đó sẽ trở về thế giới kia mà thôi.
Không phải y không muốn trở về, chỉ là trong lòng dường như cảm thấy rất trống trãi.
Cục bông dường như cảm nhận được y có tâm trạng, nó nhẹ nhàng nhảy lên người y, dụi dụi mấy cái như đang an ủi.
Tuệ Phong nghiêng đầu nhìn xuống, khẽ mỉm cười vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó.
Xem ra chỉ có cục bông là của y thôi.
"Cục bông này, lỡ có một ngày ta rời khỏi... à mà cũng không phải là rời khỏi."
Chỉ là thay thế một linh hồn, thân xác thì vẫn nguyên vẹn nơi đó mà.
"Nếu có một ngày, ta không còn ở đây... lúc đó ngươi còn nhận ra ta không?"
Hay là người sẽ nhận Lưu Tuệ Phong đó, bởi vì thân xác này?
Cục bông trong lòng y dường như có chút mù mịt.
Phong ca nói vậy là sao chứ? Huynh ấy sẽ rời đi đâu hay sao? Còn cái gì mà còn nhận ra hay không? Thật khó hiểu.
Trong lòng cục bông nhỏ một đoàn rối rắm nhưng không biết cách để giải gỡ. Nhưng nó biết y đang rất khó chịu nên vươn người, liếm lên mặt y an ủi.
Lưu Tuệ Phong khẽ thở dài ôm lấy cục bông mà xoa nắn như chơi trò nặn đất.
"Haizzz ta nói với ngươi làm gì nhỉ, cục bông nhỏ như ngươi cũng đâu có hiểu."
"Thôi đi ngủ nào."
Dứt lời Lưu Tuệ Phong bế theo cục bồng về giường, nhẹ nhàng đặt nó vào một góc, y vén chăn rồi chui vào, ôm lấy cục bông rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cục bông hai mắt đỏ vẫn mở nhìn gương mặt ngủ say của y. Đến khi cảm nhận y đã ngủ say thì bỗng hóa thành người.
Lang Nhất Hàn vươn tay kéo Lưu Tuệ Phong sát vào người mình, cơ thể to lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của y. Lưu Tuệ Phong cảm nhận được hơi ấm cơ thể tự động rúc sâu vào, hệt như một chú mèo nhỏ.
Lang Nhất Hàn hôn nhẹ lên trán y, mắt đăm chiêu suy ngẫm về những điều y đã nói. Hắn chỉ hiểu rằng y sắp phải rời đi thật xa và có thể bỏ lại hắn.
Nghĩ như vậy, cánh tay đang ôm người của hắn khẽ siết chặt lại.
Hắn không muốn, không muốn y rời xa mình.
Ngày hôm sau, Lưu Tuệ Phong dẫn theo phải người trong nhà đến bìa rừng, nơi mọi người nhìn thấy Tuệ Nhiên bất tỉnh.
Y nhắm mắt lại, tập trung hướng về phía cánh rừng mà cảm nhận. Qua một khắc không cảm thấy gì, đột nhiên có một nguồn năng lượng hiện lên. Lưu Tuệ Phong giật mình mở mắt, đăm chiêu nhìn vào bên trong khu rừng.
Lưu Tuệ Phong nhìn về hướng đám người đi theo mình, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Bên trong có lẽ ẩn chứa thứ gì đó rất nguy hiểm, ở đây ai Trúc cơ trở lên thì theo tôi vào trong, những người còn lại quan sát bên ngoài và gọi thêm người đến hỗ trợ."
"Vâng!"
Cứ thế Lưu Tuệ Phong cùng với năm người khác tiến vào bên trong khu rừng. Tán rừng dày đặc che mất ánh sáng khiến cảnh vật bên dưới âm u, tĩnh lặng, vừa tối tăm vừa ghê rợn.
Cục bông từ đầu đến giờ vẫn yên vị bám trên vai của y, mắt đỏ hơi sáng lên, đe dọa những dã thú đanh ẩn hiện trong bóng tối khiến chúng không dám thò đầu ra cản trờ.
Đám người cứ thế thuận lợi tiến vào bên trong của khu rừng, nơi đây khác hẳn lúc nãy. Không ngờ trung tâm khu rừng là một khoảng trống đầy ánh sáng. Hoa cỏ thi nhau đua nở tạo nên sắc màu rực rỡ, được tia nắng chiếu vào càng lên trông lung linh.
Trong khi đám người còn ngơ ngác bởi cảnh đẹp nơi đầy thì Tuệ Phong đã nhanh chóng chú ý đến nụ hoa đỏ chói lớn bằng một cái đầu người mọc ở trung tâm, xinh quanh nó lại chỉ toàn cỏ dại xanh mướt chứ không có thêm một bông hoa nào.
Tuệ Phong cảm thấy nụ hoa này nhất định có vấn đề, đang quan sát kỹ càng hơn thì có một người tò mò mà bước lên.
"Mấy người nhìn này, ở đây có một cái nụ hoa cực lớn, không biết khi nở ra sẽ lớn cỡ nào nữa."
Lưu Tuệ Phong mở to mắt kêu lớn.
"Cẩn thận!"
Đang khi người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn y, mặt đất không ngừng rung chuyển, vô số dây leo từ phía dưới chui lên đem người kia quấn chặt, gai trên dây leo cứa mạnh vào da thịt khiến người kia đau đớn kêu lên, nhưng chưa được trọn tiếng đã bị dây leo đưa lên chỗ nụ hoa sau đó bị nó nuốt chửng.
"....."
Lưu Tuệ Phong kinh hoàng khi nhìn mọi việc chỉ xảy ra trong vòng vài giây.
Hoa ăn thịt???
_________________
Cái cơ thể này cũng tiện đấy chứ.
Lưu Tuệ Phong vẫn chuyên tâm tắm rửa mà không hề hay biết sau lưng đã xuất hiện thêm một bóng người.
Y ngâm mình trong làn nước, có vẻ do mệt mỏi vì đi xa, được một lát hai mắt đã trở nên nặng trĩu mà từ từ khép lại.
Nam nhân phía sau cảm nhận được nhịp thở đều đều của y thì bước đến, một chân rồi hai chân bước vào dục trì. Da thịt trầ.n truồng dần dần ép sát với cơ thể trắng nõn mềm mại của Lưu Tuệ Phong.
Bàn tay to lớn, thô ráp vuốt ve sườn mặt hoàn mỹ của người nọ, đem phần tóc ướt đang bám sát vén qua một bên, tiện tay lại vân vê vành tai mỏng.
Bị một loạt động chạm nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn an tĩnh ngủ say, phải chăng là do quá thoải mái.
Lang Nhất Hàn được đà to gan hơn, một tay luồn xuống xoa nắn khắp nơi trên cơ thể mảnh khảnh, da thịt ướt át nhanh chóng bị hằn đỏ. Lưu Tuệ Phong lúc này cũng có phản ứng mà khẽ kêu lên, mày hơi chau lại.
Y cảm nhận được có thứ gì đó đang ma sát khắp cơ thể, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái. Đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, may sao còn một tia tỉnh táo cuối cùng kéo y lại.
Lưu Tuệ Phong giật mình mở mắt ra, môi hơi hé thở hồng hộc, cúi đầu nhìn xuống cơ thể còn vương lại chút xúc cảm kỳ quái kia, ánh mắt hiện rõ tia nghi ngờ.
Chợt bên tai truyền đến tiếng vẫy nước, Lưu Tuệ Phong ngước mắt nhìn lên, lại thấy một cục bông trắng đang quơ loạn trong nước.
"Áu áu"
Lưu Tuệ Phong hoảng hốt xách cổ cục bông lên, cẩn thận đặt nó lên bờ, y quay sang nhỏ giọng trách mắt.
"Đồ ngốc này, khi không lại nhảy xuống làm gì? Mấy lần bị ngộp nước còn chưa đủ sợ à?"
Cục bông lắc người đem nước văng ra tứ tung, bắn cả lên mặt Lưu Tuệ Phong. Y bất lực đưa tay vuốt nước trên mặt xuống.
"Ra đó nằm cho khô đi, ta tắm xong sẽ lên."
Cục bông ngoan ngoãn lăn qua một góc, chăm chú hưởng thụ cảnh mỹ nhân tắm rửa. Mắt đỏ sáng lên lạ thường, nếu ngày nào cũng được thế này, nó tình nguyện ở hình dạng này mãi cũng được.
Dùng gió của mình tạo ra để sấy khô mái tóc dài, Lưu Tuệ Phong lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặc giữa nền trời đen trông thật u buồn.
Y ngày càng phụ thuộc vào thế giới này thì phải, những ký ức về thế giới kia cũng dần trở nên mơ hồ. Nếu hôm nay y không trở về đây, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của muội muội, có lẽ y đã tưởng mình là "Lưu Tuệ Phong" thật. Mọi thứ ở đây quá đỗi thân thuộc, khiến y dần dần xem mình như là một người dân của thế giới huyền diệu này.
Có phụ mẫu, muội muội, có sư phụ, các sư thúc, sư bá, các sư huynh đệ. Nhưng... cuộc sống này vốn không phải của y.
Cuộc sống của y chỉ có mỗi bà và cô em gái nhỏ Tuệ Nhiên mà thôi.
Trong đầu dường như có gì đó sáng tỏ. Những thứ ở nơi này không phải của y là do y hèn mọn chiếm lấy của người khác. Có lẽ đến lúc nào đó sẽ trở về thế giới kia mà thôi.
Không phải y không muốn trở về, chỉ là trong lòng dường như cảm thấy rất trống trãi.
Cục bông dường như cảm nhận được y có tâm trạng, nó nhẹ nhàng nhảy lên người y, dụi dụi mấy cái như đang an ủi.
Tuệ Phong nghiêng đầu nhìn xuống, khẽ mỉm cười vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó.
Xem ra chỉ có cục bông là của y thôi.
"Cục bông này, lỡ có một ngày ta rời khỏi... à mà cũng không phải là rời khỏi."
Chỉ là thay thế một linh hồn, thân xác thì vẫn nguyên vẹn nơi đó mà.
"Nếu có một ngày, ta không còn ở đây... lúc đó ngươi còn nhận ra ta không?"
Hay là người sẽ nhận Lưu Tuệ Phong đó, bởi vì thân xác này?
Cục bông trong lòng y dường như có chút mù mịt.
Phong ca nói vậy là sao chứ? Huynh ấy sẽ rời đi đâu hay sao? Còn cái gì mà còn nhận ra hay không? Thật khó hiểu.
Trong lòng cục bông nhỏ một đoàn rối rắm nhưng không biết cách để giải gỡ. Nhưng nó biết y đang rất khó chịu nên vươn người, liếm lên mặt y an ủi.
Lưu Tuệ Phong khẽ thở dài ôm lấy cục bông mà xoa nắn như chơi trò nặn đất.
"Haizzz ta nói với ngươi làm gì nhỉ, cục bông nhỏ như ngươi cũng đâu có hiểu."
"Thôi đi ngủ nào."
Dứt lời Lưu Tuệ Phong bế theo cục bồng về giường, nhẹ nhàng đặt nó vào một góc, y vén chăn rồi chui vào, ôm lấy cục bông rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cục bông hai mắt đỏ vẫn mở nhìn gương mặt ngủ say của y. Đến khi cảm nhận y đã ngủ say thì bỗng hóa thành người.
Lang Nhất Hàn vươn tay kéo Lưu Tuệ Phong sát vào người mình, cơ thể to lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của y. Lưu Tuệ Phong cảm nhận được hơi ấm cơ thể tự động rúc sâu vào, hệt như một chú mèo nhỏ.
Lang Nhất Hàn hôn nhẹ lên trán y, mắt đăm chiêu suy ngẫm về những điều y đã nói. Hắn chỉ hiểu rằng y sắp phải rời đi thật xa và có thể bỏ lại hắn.
Nghĩ như vậy, cánh tay đang ôm người của hắn khẽ siết chặt lại.
Hắn không muốn, không muốn y rời xa mình.
Ngày hôm sau, Lưu Tuệ Phong dẫn theo phải người trong nhà đến bìa rừng, nơi mọi người nhìn thấy Tuệ Nhiên bất tỉnh.
Y nhắm mắt lại, tập trung hướng về phía cánh rừng mà cảm nhận. Qua một khắc không cảm thấy gì, đột nhiên có một nguồn năng lượng hiện lên. Lưu Tuệ Phong giật mình mở mắt, đăm chiêu nhìn vào bên trong khu rừng.
Lưu Tuệ Phong nhìn về hướng đám người đi theo mình, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Bên trong có lẽ ẩn chứa thứ gì đó rất nguy hiểm, ở đây ai Trúc cơ trở lên thì theo tôi vào trong, những người còn lại quan sát bên ngoài và gọi thêm người đến hỗ trợ."
"Vâng!"
Cứ thế Lưu Tuệ Phong cùng với năm người khác tiến vào bên trong khu rừng. Tán rừng dày đặc che mất ánh sáng khiến cảnh vật bên dưới âm u, tĩnh lặng, vừa tối tăm vừa ghê rợn.
Cục bông từ đầu đến giờ vẫn yên vị bám trên vai của y, mắt đỏ hơi sáng lên, đe dọa những dã thú đanh ẩn hiện trong bóng tối khiến chúng không dám thò đầu ra cản trờ.
Đám người cứ thế thuận lợi tiến vào bên trong của khu rừng, nơi đây khác hẳn lúc nãy. Không ngờ trung tâm khu rừng là một khoảng trống đầy ánh sáng. Hoa cỏ thi nhau đua nở tạo nên sắc màu rực rỡ, được tia nắng chiếu vào càng lên trông lung linh.
Trong khi đám người còn ngơ ngác bởi cảnh đẹp nơi đầy thì Tuệ Phong đã nhanh chóng chú ý đến nụ hoa đỏ chói lớn bằng một cái đầu người mọc ở trung tâm, xinh quanh nó lại chỉ toàn cỏ dại xanh mướt chứ không có thêm một bông hoa nào.
Tuệ Phong cảm thấy nụ hoa này nhất định có vấn đề, đang quan sát kỹ càng hơn thì có một người tò mò mà bước lên.
"Mấy người nhìn này, ở đây có một cái nụ hoa cực lớn, không biết khi nở ra sẽ lớn cỡ nào nữa."
Lưu Tuệ Phong mở to mắt kêu lớn.
"Cẩn thận!"
Đang khi người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn y, mặt đất không ngừng rung chuyển, vô số dây leo từ phía dưới chui lên đem người kia quấn chặt, gai trên dây leo cứa mạnh vào da thịt khiến người kia đau đớn kêu lên, nhưng chưa được trọn tiếng đã bị dây leo đưa lên chỗ nụ hoa sau đó bị nó nuốt chửng.
"....."
Lưu Tuệ Phong kinh hoàng khi nhìn mọi việc chỉ xảy ra trong vòng vài giây.
Hoa ăn thịt???
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook