Hệ Liệt Thủ Tuế
-
Quyển 3 - Chương 12
Đám người máy bảo vệ bắt đầu cử động, thêm vào đó còn khởi động chương
trình giết chóc, tay phải biến đổi thành những họng súng, bắt đầu đuổi
giết năm người Phương Dạ Bạch.
Nam Cung Thần Võ trừng mắt nhìn đám người máy giơ súng lên, rồi vội vàng kêu: “Tiểu Bạch, không phải anh nói có thể khống chế bọn chúng năm phút à? Sao chỉ mới một phút chúng đã hoạt động lại được.”
Phương Dạ Bạch ra sức chạy về phía cửa, cũng không quay đầu lại, hừ nhẹ: “Cử động mới tốt.”
“Cái gì?” Nam Cung Thần Võ nghe được liền há hốc mồm.
“Im đi, đừng làm phiền tôi.” Phương Dạ Bạch mắng một tiếng, vội vàng trốn ra sau những dụng cụ thí nghiệm kia, kịp thời tránh được một viên đạn sượt qua.
Nam Cung Thần Võ giật mình thon thót, lo âu nói: “Cửa ra ở phía trên, bây giờ ra bằng cách nào?”
“Tiểu Ngũ, cầu thang bên trái.” Phương Dạ Bạch la lớn với Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ôm Nhậm Hiếu Niên lao về phía cầu thang bên trái, còn anh ôm lấy Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục chạy về phía cầu thang bên phải, nhằm phân tán sự chú ý của bọn người máy. Hơn nữa bọn người máy di chuyển trên cầu thang cũng khó khăn cho nên bọn họ càng có thêm thời gian để hành động.
Mắt thấy bọn họ sắp chạy ra cửa hông, Phương Ngọ Liệt cũng không lo lắng chỉ cười lạnh: “Trước cửa còn có năm người máy vũ trang, tao xem chúng mày thoát ra ngoài bằng cách nào.”
Phương Dạ Bạch và Tiểu Ngũ gặp nhau ở cửa, Tiểu Ngũ đang muốn lao ra ngoài thì anh ngăn cô lại.
“Đợi chút, Tiểu Ngũ. Tạm thời trốn đi, đừng ra ngoài vội.”
“Còn chờ cái gì nữa? Bọn người máy cũng sắp đuổi đến đây rồi.” Nam Cung Thần Võ sốt ruột.
Anh lách mình trốn sau một cây cột, nhìn đồng hồ: “Đợi một phút nữa.”
“Vì sao?”
Anh không trả lời, chính nhìn nhằm chằm bọn người máy bảo vệ giống như những pho tượng đang lăm lăm họng súng trong tay, tiến về phía bọn họ.
“Lần này thì hay rồi, không đi sẽ chết đấy.” Nam Cung Thần Võ hổn hển gầm nhẹ.
“Yên tâm đi, sẽ không chết đâu.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ, nhìn kim giây của chiếc đồng hồ từ từ chỉ vào số mười hai.
Ngay khi một tên người máy phát hiện ra chỗ nấp của bọn họ xoay người chĩa họng súng vào anh định muốn nổ súng thì trong phòng máy tính chủ chợt vang lên một tiếng nổ mạnh.
“Bùm.” Một tiếng, máy tính chủ phát nổ, sau đó đám người máy giống như mất phương hướng không ngừng lảo đảo giống người say.
Phương Ngọ Liệt trố mắt gào to: “Sao lại thế này?”
Người đàn ông gầy cao kia cũng kinh ngạc, đứng sững như trời trồng.
“Anh ta lợi dụng nguồn điện của các người máy bảo vệ tấn công vào hệ thống máy tính chủ, xem ra hiện giờ tất cả đám người máy kia đều gặp trục trặc, ngay cả những người máy ngoài cổng cũng vậy.”
“Cái gì? Chết tiệt.” Phương Ngọ Liệt kinh sợ đan xen với tức giận, nổi gân xanh, rút súng ra bước nhanh về phía cửa hông.
Phương Dạ Bạch biết tình thế hiện tại đã như anh mong muốn liền hô to với Tiểu Ngũ đang nấp cách anh năm mét: “Được rồi, chính là lúc này, Tiểu Ngũ, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Ngũ gật đầu, hai người đồng thời lao về phía cửa.
Nhưng khi Phương Dạ Bạch đi ra thì Tiểu Ngũ lại không ra được, bởi vì Nhậm Hiếu Niên trong tay cô đột nhiên giãy dụa chạy về phía trung tâm nghiên cứu.
Tiểu Ngũ không hiểu nhìn theo cô nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Phương Dạ Bạch đợi ở cửa một lúc cũng không thấy các cô đi ra liền vội vã lấy di động ra tìm người. Đúng lúc này trong trung tâm nghiên cứu truyền ra một tràng tiếng súng. Anh cùng với Nam Cung Thần Võ đều biến sắc.
Anh cảm thấy bất an định vào bên trong xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Tiểu Ngũ ôm Nhậm Hiếu Niên vì trúng đạn ở tay mà chảy máu ngất đi chạy tới.
“Hiếu Niên.” Cao Lục sợ hãi la lên.
“Sao lại thế này? Không phải tôi đã bảo cô bảo vệ cô ấy thật tốt sao?” Phương Dạ Bạch tiến lên trừng mắt với Tiểu Ngũ.
Khuôn mặt Tiểu Ngũ vô cảm nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai tên người máy mất phương hướng lao về phía bọn họ, họng súng trong tay vì không được khống chế mà bắn loạn xa.
“Tiểu Bạch, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Nam Cung Thần Võ quát.
Anh nhíu mày, đưa tay ôm lấy Nhậm Hiếu Niên trong lòng Tiểu Ngũ, lạnh lùng nói: “Cô lái xe đi.”
Khi tất cả mọi người đã lên xe, Tiểu Ngũ cũng ngồi vào ghế lại, lách khỏi đám người máy mất kiểm soát, chạy ra khỏi cổng lớn.
***
“Hiếu Niên. Hiếu Niên.” Phương Dạ Bạch gọi Nhậm Hiếu Niên đang ngất xỉu, vô cùng lo lắng cho vết thương của cô.
“Anh đừng làm ồn nữa có được không?” Nam Cung Thần Võ nhỏ nhắn đứng lên ghế, vội vàng giúp Nhậm Hiếu Niên kiểm tra vết thương, nghe thấy Phương Dạ Bạch cứ luôn miệng gọi như vật thì không khỏi nhíu mày mắng.
Sau khi thoát khỏi phòng nghiên cứu của Phương Ngọ Liệt bọn họ liền chạy tới phòng nghiên cứu của Cao Lục, tạm thời dùng nơi này để điều trị vết thương của Nhậm Hiếu Niên.
“Tiểu Bạch, anh đừng lo, Hiếu Niên chỉ bị trúng đạn ở cánh tay, còn lại không có gì.” Cao Lục cũng lên tiếng an ủi.
Phương Dạ Bạch sốt ruột, xoay người trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ, bao nhiêu tức giận đều muốn trút lên đầu cô.
“Rốt cuộc cô đã làm gì hả? Rõ ràng tôi đã dặn cô mang theo Hiếu Niên đi ra ngoài cơ mà. Là cô không phân biệt được phương hướng hay là tai cô bị điếc? Chỗ ấy chỉ cách cánh cửa vài bước nhỏ vậy mà cô còn để Hiếu Niên bị thương?” Anh nhìn cô lớn tính quát mắng.
Tiểu Ngũ vẫn đứng yên lặng, tùy anh trách mắng, chỉ là vẻ mặt của cô lúc này có chút kỳ lạ.
“Lúc nguy hiểm ấy, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Lấy thân thủ của cô mà ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được sao?” Anh lại mắng cô.
“Lúc ấy Nhậm tiểu thư không muốn rời đi, còn đột nhiên chạy về phía trung tâm nghiên cứu nên mới bị trúng đạn của nhị thiếu gia.” Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng mở miệng.
“Cô ấy không muốn rời đi? Làm sao cô ấy lại không muốn đi?” Phương Dạ Bạch gầm lên.
“Hẳn là Hiếu Niên đi tìm Dịch Hành Vân.” Nam Cũng Thần Võ trả lời thay Tiểu Ngũ.
Phương Dạ Bạch sửng sốt, lúc này mới nhớ ra từ lúc bọn họ vào trung tâm nghiên cứu thì không hề nhìn thấy Dịch Hành Vân.
“Dịch Hành Vân không biết đã bị Phương Ngọ Liệt mang đi đâu. Sau khi chúng tôi vào trung tâm cũng không nhìn thấy anh ấy nữa, Hiếu Niên vẫn vô cùng lo lắng.” Cao Lục cũng nói.
“Anh hai anh dùng Dịch Hành Vân làm con tin, ép Hiếu Niên ngoan ngoãn, cho nên chúng ta phải tìm cách cứu anh ta ra.” Nam Cũng Thần Võ đẩy cặp kính trên sống mũi.
Phương Dạ Bạch giật mình, lồng ngực co thắt lại.
Thì ra………là vì Dịch Hành Vân. Hiếu Niên vì Dịch Hành Vân mà ngay cả tính mạng cũng không cần……
Khuôn mặt tuấn tú nhìn Nhậm Hiếu Niên có chút ấm ức.
“Tại sao phải cứu anh ta? Anh ta sống hay chết cũng không liên quan đến tôi.” Dịch Hành Vân biến mất rất đúng lúc, như vậy sẽ không còn ai chen giữa anh và Hiếu Niên nữa.
Tiểu Ngũ yên lặng đứng nhìn anh, cảm thấy con người rất kỳ quái. Những lời họ nói là thật hay giả, có lúc ngay cả chính họ cũng không biết.
“Anh không cứu anh ta, Nhậm tiểu thư sẽ đau khổ, anh cũng sẽ càng đau khổ hơn.” Cô nói thẳng.
“Câm miệng. Để cho tôi yên tĩnh.” Phương Dạ Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, giận dữ mắng.
Cô ngậm miệng lại không hé răng.
Cao Lục cùng với Nam Cũng Thần Võ băng bó giúp Nhậm Hiếu Niên. Phương Dạ Bạch đi đến trước bàn phẫu thuật, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhậm Hiếu Niên bảy tuổi, lông mày càng nhíu chặt lại.
Hiếu Niên từng hôn mê tám tháng vì phải rời xa Dịch Hành Vân, sau đó chỉ vì một tiếng gọi của Dịch Hành Vân mà tỉnh lại. Cô vốn chỉ sống vì Dịch Hành Vân.
Mà anh, trước giờ vẫn chưa từng ở trong trái tim cô.
Một chút chua xót dâng lên trong lòng, anh không nhịn được nhẹ nhàng vén tóc mái hỗn loạn trên trán cô.
Tiểu Ngũ nhìn động tác của anh, nhìn ngón tay anh ngập tràn thương yêu vén mái tóc của Nhậm Hiếu Niên. Bờ vai cô bất giác khẽ run lên, đôi mắt luôn bình tĩnh chợt phủ một tầng mơ hồ.
Cái loại cảm giác ngực như bị nước bùn lấp kín lại tới một lần nữa, khiến cô không thể nào thở được.
Không khí lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo, cả phòng thí nghiệm yên tĩnh không một tiếng động. Nhưng vào lúc này Cao Lục bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘lách tách, lách tách, lách tách’ ngạc nhiên hỏi: “Tiếng gì vậy?”
“Tiếng nước sao?” Nam Cung Thần Võ nhíu mày.
“Nước? Trong phòng nghiên cứu có chỗ nào rò nước…..” Cô buồn bực quay đầu liền ngây người.
Máu từ tay trái của Tiểu Ngũ nhỏ xuống nền nhà trơn bóng, phát ra tiếng lách tách.
Hơn nữa không chỉ tay trái mà ngay cả đùi của cô cũng có máu, chỗ cô đứng đã tạo thành một vũng đỏ tươi.
“Trời ơi, Tiểu Ngũ.” Cô thất thanh kêu lên.
Phương Dạ Bạch quay đầu nhìn, sắc mặt cũng biến đổi.
Tiểu Ngũ cũng trúng đạn? Hơn nữa còn trúng hai phát? Thế mà cô cứ đứng yên đó như không có chuyện gì.
Anh thở dốc vì kinh ngạc, quát lớn: “Cô bị thương còn đứng đó làm gì? Mau tới đây cầm máu.”
“Vâng.” Tiểu Ngũ lên tiếng, mới bước lên một bước thân thể đã lảo đảo ngã về phía trước.
Anh kinh hãi, vội vàng chạy lên ôm lấy cô. Sắc mặt cô lúc này tái nhợt, hô hấp ngắn mà mỏng manh.
“Cô ấy mất máu quá nhiều, lại còn bị sốc. Mau, mau ôm cô ấy đến đây.” Cao Lục kinh hãi chỉ vào một cái bàn thí nghiệm.
Phương Dạ Bạch lo lắng đặt cô lên bàn thí nghiệm, một cơn tức giận trỗi dậy, không nhịn được mà mắng: “Cô đúng là ngu ngốc. Cô muốn chết sao?”
“Không muốn.” Cho dù trở nên yếu ớt nhưng giọng nói của cô vẫn cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng.
“Không muốn chết, vì sao trúng đạn mà không nói? Vì sao không cầm máu?” Anh tức giận mắng, lấy hòm thuốc ra giúp cô khử trùng cầm máu ở tay trái.
“Anh bảo tôi đứng yên đợi.” Cô trả lời.
Anh dừng tay, trừng mắt với cô.
Bảo cô đợi cô liền ngu ngốc đợi sao? Cứ để máu chảy sao? Cô nghe lời như vậy sao?
“Tôi nhớ mình đâu có cải tạo cô thành người ngu ngốc như vậy. Dưới tình huống này chính cô không biết tự cân nhắc sao? Chảy máu thì phải cầm máu, bị thương thì phải trị thương, đạo lý đơn giản như vậy còn muốn tôi phải dạy cho cô sao?” Anh giận dữ mắng.
Cô nằm trên bàn thí nghiệm nhìn anh, không biết vì sao bị anh la mắng như vậy lại cảm thấy thật……dễ chịu?
Rõ ràng vừa rồi thân thể vô cùng nặng nề, hiện tại lại cảm thấy nhẹ như lông hồng, ngay cả cảm giác ngực như bị nước bùn lấp kín cũng đã biến mất.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, có nghe không?” Anh không vui hỏi.
“Có.”
“Cô phải biết rằng cô chỉ bị rút mất thần kinh cảm giác, cấy cánh tay máy thôi. Nếu bị mất máu quá nhiều, hoặc bị trúng đạn thì cô cũng vẫn sẽ chết, hiểu không?” Anh nghiêm khắc cảnh cáo.
“Hiểu.”
“Đã hiểu thì sau này nên cẩn thân một chút. Về sau nếu không được tôi cho phép thì không được tùy tiện bị thương hay chết.” Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó lại bổ sung một câu: “Đây là mệnh lệnh.”
Lời nói của anh giống như dòng điện, trong nháy mắt giúp cô tràn đầy năng lượng. Cô cảm thấy trái tim của mình lại tràn ngập sức sống. Dường như phần máu bị mất kia đã trở lại.
“Có nghe không?” Anh hỏi.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Anh bảo cô không thể chết, cô cũng không chết; bảo cô đừng bị thương, cô cũng sẽ không để bản thân lại bị thương. Chỉ cần anh nói cô nhất định sẽ làm.
Phương Dạ Bạch nhướn mày tiếp tục giúp cô chữa thương. Nhưng khi anh cắt chiếc quần dài của cô ra thì thấy rõ ràng đùi cô không chỉ trúng đạn, mà viên đạn còn ghim chặt vào trong thịt, vết thương không hề nhẹ.
“Trời ạ, vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn Hiếu Niên, vậy mà cô vẫn còn có thể lái xe đưa chúng tôi đến đây?” Cao Lục khó tin trợn tròn mắt.
Nam Cung Thần Võ sau khi xử lý xong vết thương của Nhậm Hiếu Niên cũng lập tức nhảy xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ. Vừa nhìn thấy vết thương của cô thì khuôn mặt cũng nhăn lại.
“Bị thương như vậy mà không rên một tiếng, anh đã làm gì cô ấy vậy? Không có cảm giác đau sao?”
“Đúng, tôi đã rút hết toàn bộ dây thần kinh cảm giác của cô ấy.” Phương Dạ Bạch nói.
“Thật tàn nhẫn. Không có cảm giác khác gì với cái xác không hồn.” Cao Lục khẽ kêu lên.
“Cô ấy vốn là nửa người nửa máy.” Phương Dạ Bạch hừ một tiếng.
“Anh cho rằng chỉ cần có một cánh tay máy thì cô ấy là người máy sao? Trên cơ bản cô ấy vẫn là người, anh khiến cô ấy không cảm nhận được đau đớn không có nghĩa là đau đớn không tồn tại.” Cao Lục quay đầu nhìn chằm chằm Phương Dạ Bạch, lời nói mang theo ý trách móc.
Phương Dạ Bạch lạnh lùng nói: “Đây chính là yêu cầu của cô ấy, hơn nữa tôi làm vậy là vì cứu cô ấy.”
“Cứu cô ấy, lại biến cô ấy thành người hầu, sai cô ấy đi mạo hiểm? Xem vết thương của cô ấy đi, nhất định là vì đã đỡ đạn cho Hiếu Niên…” Nói xong cô liền sang Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, tôi đoán không sai chứ?”
“……..Nhậm tiểu thư cô ấy……chạy mãi………nhị thiếu gia cầm súng nhắm vào….cô ấy……rất…….nguy hiểm…….Tôi xin lỗi……..thiếu gia……..tôi không thể chắn hết……… đạn.”Ý thức đã có chút mơ hồ, giọng nói của Tiểu Ngũ càng ngày càng yếu.
“Tiểu Ngũ.” Cao Lục đau lòng, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch: “Anh xem đi, cô ấy vì mệnh lệnh của anh mà liều mạng như vậy.”
“Vậy thì sao? Bảo vệ Hiếu Niên vốn là trách nhiệm của cô ấy.” Phương Dạ Bạch lạnh nhạt nói.
“Cái này mà là trách nhiệm sao? Anh vốn không coi cô ấy là người, thật quá đáng…”
Cao Lục càng nói càng kích động, mà sắc mặt Phương Dạ Bạch càng ngày càng lạnh, Nam Cung Thần Võ trách: “Đừng nói nữa, Cao Lục. Hiện giờ cứu người quan trọng hơn. Tiểu Ngũ mất quá nhiều máu, phải nghĩ cách truyền máu cho cô ấy.”
“Phải truyền máu? Ở chỗ em không có máu.” Cao Lục lo lắng, lại hỏi: “Mà khoan, Tiểu Ngũ là nhóm máu gì? Hay là để em truyền máu cho cô ấy.”
“Nhóm O.” Phương Dạ Bạch nói.
“Nhóm O? Tôi và Thần Võ đều không giúp được cô ấy rồi…..” Cao Lục nhớ Nam Cung Thần Võ là nhóm A, còn mình là nhóm B.
“Lấy máu của tôi đi. Tôi cũng nhóm O.” Phương Dạ Bạch nói.
Nam Cung Thần Võ trừng mắt nhìn đám người máy giơ súng lên, rồi vội vàng kêu: “Tiểu Bạch, không phải anh nói có thể khống chế bọn chúng năm phút à? Sao chỉ mới một phút chúng đã hoạt động lại được.”
Phương Dạ Bạch ra sức chạy về phía cửa, cũng không quay đầu lại, hừ nhẹ: “Cử động mới tốt.”
“Cái gì?” Nam Cung Thần Võ nghe được liền há hốc mồm.
“Im đi, đừng làm phiền tôi.” Phương Dạ Bạch mắng một tiếng, vội vàng trốn ra sau những dụng cụ thí nghiệm kia, kịp thời tránh được một viên đạn sượt qua.
Nam Cung Thần Võ giật mình thon thót, lo âu nói: “Cửa ra ở phía trên, bây giờ ra bằng cách nào?”
“Tiểu Ngũ, cầu thang bên trái.” Phương Dạ Bạch la lớn với Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ôm Nhậm Hiếu Niên lao về phía cầu thang bên trái, còn anh ôm lấy Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục chạy về phía cầu thang bên phải, nhằm phân tán sự chú ý của bọn người máy. Hơn nữa bọn người máy di chuyển trên cầu thang cũng khó khăn cho nên bọn họ càng có thêm thời gian để hành động.
Mắt thấy bọn họ sắp chạy ra cửa hông, Phương Ngọ Liệt cũng không lo lắng chỉ cười lạnh: “Trước cửa còn có năm người máy vũ trang, tao xem chúng mày thoát ra ngoài bằng cách nào.”
Phương Dạ Bạch và Tiểu Ngũ gặp nhau ở cửa, Tiểu Ngũ đang muốn lao ra ngoài thì anh ngăn cô lại.
“Đợi chút, Tiểu Ngũ. Tạm thời trốn đi, đừng ra ngoài vội.”
“Còn chờ cái gì nữa? Bọn người máy cũng sắp đuổi đến đây rồi.” Nam Cung Thần Võ sốt ruột.
Anh lách mình trốn sau một cây cột, nhìn đồng hồ: “Đợi một phút nữa.”
“Vì sao?”
Anh không trả lời, chính nhìn nhằm chằm bọn người máy bảo vệ giống như những pho tượng đang lăm lăm họng súng trong tay, tiến về phía bọn họ.
“Lần này thì hay rồi, không đi sẽ chết đấy.” Nam Cung Thần Võ hổn hển gầm nhẹ.
“Yên tâm đi, sẽ không chết đâu.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ, nhìn kim giây của chiếc đồng hồ từ từ chỉ vào số mười hai.
Ngay khi một tên người máy phát hiện ra chỗ nấp của bọn họ xoay người chĩa họng súng vào anh định muốn nổ súng thì trong phòng máy tính chủ chợt vang lên một tiếng nổ mạnh.
“Bùm.” Một tiếng, máy tính chủ phát nổ, sau đó đám người máy giống như mất phương hướng không ngừng lảo đảo giống người say.
Phương Ngọ Liệt trố mắt gào to: “Sao lại thế này?”
Người đàn ông gầy cao kia cũng kinh ngạc, đứng sững như trời trồng.
“Anh ta lợi dụng nguồn điện của các người máy bảo vệ tấn công vào hệ thống máy tính chủ, xem ra hiện giờ tất cả đám người máy kia đều gặp trục trặc, ngay cả những người máy ngoài cổng cũng vậy.”
“Cái gì? Chết tiệt.” Phương Ngọ Liệt kinh sợ đan xen với tức giận, nổi gân xanh, rút súng ra bước nhanh về phía cửa hông.
Phương Dạ Bạch biết tình thế hiện tại đã như anh mong muốn liền hô to với Tiểu Ngũ đang nấp cách anh năm mét: “Được rồi, chính là lúc này, Tiểu Ngũ, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Ngũ gật đầu, hai người đồng thời lao về phía cửa.
Nhưng khi Phương Dạ Bạch đi ra thì Tiểu Ngũ lại không ra được, bởi vì Nhậm Hiếu Niên trong tay cô đột nhiên giãy dụa chạy về phía trung tâm nghiên cứu.
Tiểu Ngũ không hiểu nhìn theo cô nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Phương Dạ Bạch đợi ở cửa một lúc cũng không thấy các cô đi ra liền vội vã lấy di động ra tìm người. Đúng lúc này trong trung tâm nghiên cứu truyền ra một tràng tiếng súng. Anh cùng với Nam Cung Thần Võ đều biến sắc.
Anh cảm thấy bất an định vào bên trong xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Tiểu Ngũ ôm Nhậm Hiếu Niên vì trúng đạn ở tay mà chảy máu ngất đi chạy tới.
“Hiếu Niên.” Cao Lục sợ hãi la lên.
“Sao lại thế này? Không phải tôi đã bảo cô bảo vệ cô ấy thật tốt sao?” Phương Dạ Bạch tiến lên trừng mắt với Tiểu Ngũ.
Khuôn mặt Tiểu Ngũ vô cảm nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hai tên người máy mất phương hướng lao về phía bọn họ, họng súng trong tay vì không được khống chế mà bắn loạn xa.
“Tiểu Bạch, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Nam Cung Thần Võ quát.
Anh nhíu mày, đưa tay ôm lấy Nhậm Hiếu Niên trong lòng Tiểu Ngũ, lạnh lùng nói: “Cô lái xe đi.”
Khi tất cả mọi người đã lên xe, Tiểu Ngũ cũng ngồi vào ghế lại, lách khỏi đám người máy mất kiểm soát, chạy ra khỏi cổng lớn.
***
“Hiếu Niên. Hiếu Niên.” Phương Dạ Bạch gọi Nhậm Hiếu Niên đang ngất xỉu, vô cùng lo lắng cho vết thương của cô.
“Anh đừng làm ồn nữa có được không?” Nam Cung Thần Võ nhỏ nhắn đứng lên ghế, vội vàng giúp Nhậm Hiếu Niên kiểm tra vết thương, nghe thấy Phương Dạ Bạch cứ luôn miệng gọi như vật thì không khỏi nhíu mày mắng.
Sau khi thoát khỏi phòng nghiên cứu của Phương Ngọ Liệt bọn họ liền chạy tới phòng nghiên cứu của Cao Lục, tạm thời dùng nơi này để điều trị vết thương của Nhậm Hiếu Niên.
“Tiểu Bạch, anh đừng lo, Hiếu Niên chỉ bị trúng đạn ở cánh tay, còn lại không có gì.” Cao Lục cũng lên tiếng an ủi.
Phương Dạ Bạch sốt ruột, xoay người trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ, bao nhiêu tức giận đều muốn trút lên đầu cô.
“Rốt cuộc cô đã làm gì hả? Rõ ràng tôi đã dặn cô mang theo Hiếu Niên đi ra ngoài cơ mà. Là cô không phân biệt được phương hướng hay là tai cô bị điếc? Chỗ ấy chỉ cách cánh cửa vài bước nhỏ vậy mà cô còn để Hiếu Niên bị thương?” Anh nhìn cô lớn tính quát mắng.
Tiểu Ngũ vẫn đứng yên lặng, tùy anh trách mắng, chỉ là vẻ mặt của cô lúc này có chút kỳ lạ.
“Lúc nguy hiểm ấy, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Lấy thân thủ của cô mà ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được sao?” Anh lại mắng cô.
“Lúc ấy Nhậm tiểu thư không muốn rời đi, còn đột nhiên chạy về phía trung tâm nghiên cứu nên mới bị trúng đạn của nhị thiếu gia.” Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng mở miệng.
“Cô ấy không muốn rời đi? Làm sao cô ấy lại không muốn đi?” Phương Dạ Bạch gầm lên.
“Hẳn là Hiếu Niên đi tìm Dịch Hành Vân.” Nam Cũng Thần Võ trả lời thay Tiểu Ngũ.
Phương Dạ Bạch sửng sốt, lúc này mới nhớ ra từ lúc bọn họ vào trung tâm nghiên cứu thì không hề nhìn thấy Dịch Hành Vân.
“Dịch Hành Vân không biết đã bị Phương Ngọ Liệt mang đi đâu. Sau khi chúng tôi vào trung tâm cũng không nhìn thấy anh ấy nữa, Hiếu Niên vẫn vô cùng lo lắng.” Cao Lục cũng nói.
“Anh hai anh dùng Dịch Hành Vân làm con tin, ép Hiếu Niên ngoan ngoãn, cho nên chúng ta phải tìm cách cứu anh ta ra.” Nam Cũng Thần Võ đẩy cặp kính trên sống mũi.
Phương Dạ Bạch giật mình, lồng ngực co thắt lại.
Thì ra………là vì Dịch Hành Vân. Hiếu Niên vì Dịch Hành Vân mà ngay cả tính mạng cũng không cần……
Khuôn mặt tuấn tú nhìn Nhậm Hiếu Niên có chút ấm ức.
“Tại sao phải cứu anh ta? Anh ta sống hay chết cũng không liên quan đến tôi.” Dịch Hành Vân biến mất rất đúng lúc, như vậy sẽ không còn ai chen giữa anh và Hiếu Niên nữa.
Tiểu Ngũ yên lặng đứng nhìn anh, cảm thấy con người rất kỳ quái. Những lời họ nói là thật hay giả, có lúc ngay cả chính họ cũng không biết.
“Anh không cứu anh ta, Nhậm tiểu thư sẽ đau khổ, anh cũng sẽ càng đau khổ hơn.” Cô nói thẳng.
“Câm miệng. Để cho tôi yên tĩnh.” Phương Dạ Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, giận dữ mắng.
Cô ngậm miệng lại không hé răng.
Cao Lục cùng với Nam Cũng Thần Võ băng bó giúp Nhậm Hiếu Niên. Phương Dạ Bạch đi đến trước bàn phẫu thuật, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhậm Hiếu Niên bảy tuổi, lông mày càng nhíu chặt lại.
Hiếu Niên từng hôn mê tám tháng vì phải rời xa Dịch Hành Vân, sau đó chỉ vì một tiếng gọi của Dịch Hành Vân mà tỉnh lại. Cô vốn chỉ sống vì Dịch Hành Vân.
Mà anh, trước giờ vẫn chưa từng ở trong trái tim cô.
Một chút chua xót dâng lên trong lòng, anh không nhịn được nhẹ nhàng vén tóc mái hỗn loạn trên trán cô.
Tiểu Ngũ nhìn động tác của anh, nhìn ngón tay anh ngập tràn thương yêu vén mái tóc của Nhậm Hiếu Niên. Bờ vai cô bất giác khẽ run lên, đôi mắt luôn bình tĩnh chợt phủ một tầng mơ hồ.
Cái loại cảm giác ngực như bị nước bùn lấp kín lại tới một lần nữa, khiến cô không thể nào thở được.
Không khí lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo, cả phòng thí nghiệm yên tĩnh không một tiếng động. Nhưng vào lúc này Cao Lục bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘lách tách, lách tách, lách tách’ ngạc nhiên hỏi: “Tiếng gì vậy?”
“Tiếng nước sao?” Nam Cung Thần Võ nhíu mày.
“Nước? Trong phòng nghiên cứu có chỗ nào rò nước…..” Cô buồn bực quay đầu liền ngây người.
Máu từ tay trái của Tiểu Ngũ nhỏ xuống nền nhà trơn bóng, phát ra tiếng lách tách.
Hơn nữa không chỉ tay trái mà ngay cả đùi của cô cũng có máu, chỗ cô đứng đã tạo thành một vũng đỏ tươi.
“Trời ơi, Tiểu Ngũ.” Cô thất thanh kêu lên.
Phương Dạ Bạch quay đầu nhìn, sắc mặt cũng biến đổi.
Tiểu Ngũ cũng trúng đạn? Hơn nữa còn trúng hai phát? Thế mà cô cứ đứng yên đó như không có chuyện gì.
Anh thở dốc vì kinh ngạc, quát lớn: “Cô bị thương còn đứng đó làm gì? Mau tới đây cầm máu.”
“Vâng.” Tiểu Ngũ lên tiếng, mới bước lên một bước thân thể đã lảo đảo ngã về phía trước.
Anh kinh hãi, vội vàng chạy lên ôm lấy cô. Sắc mặt cô lúc này tái nhợt, hô hấp ngắn mà mỏng manh.
“Cô ấy mất máu quá nhiều, lại còn bị sốc. Mau, mau ôm cô ấy đến đây.” Cao Lục kinh hãi chỉ vào một cái bàn thí nghiệm.
Phương Dạ Bạch lo lắng đặt cô lên bàn thí nghiệm, một cơn tức giận trỗi dậy, không nhịn được mà mắng: “Cô đúng là ngu ngốc. Cô muốn chết sao?”
“Không muốn.” Cho dù trở nên yếu ớt nhưng giọng nói của cô vẫn cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng.
“Không muốn chết, vì sao trúng đạn mà không nói? Vì sao không cầm máu?” Anh tức giận mắng, lấy hòm thuốc ra giúp cô khử trùng cầm máu ở tay trái.
“Anh bảo tôi đứng yên đợi.” Cô trả lời.
Anh dừng tay, trừng mắt với cô.
Bảo cô đợi cô liền ngu ngốc đợi sao? Cứ để máu chảy sao? Cô nghe lời như vậy sao?
“Tôi nhớ mình đâu có cải tạo cô thành người ngu ngốc như vậy. Dưới tình huống này chính cô không biết tự cân nhắc sao? Chảy máu thì phải cầm máu, bị thương thì phải trị thương, đạo lý đơn giản như vậy còn muốn tôi phải dạy cho cô sao?” Anh giận dữ mắng.
Cô nằm trên bàn thí nghiệm nhìn anh, không biết vì sao bị anh la mắng như vậy lại cảm thấy thật……dễ chịu?
Rõ ràng vừa rồi thân thể vô cùng nặng nề, hiện tại lại cảm thấy nhẹ như lông hồng, ngay cả cảm giác ngực như bị nước bùn lấp kín cũng đã biến mất.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, có nghe không?” Anh không vui hỏi.
“Có.”
“Cô phải biết rằng cô chỉ bị rút mất thần kinh cảm giác, cấy cánh tay máy thôi. Nếu bị mất máu quá nhiều, hoặc bị trúng đạn thì cô cũng vẫn sẽ chết, hiểu không?” Anh nghiêm khắc cảnh cáo.
“Hiểu.”
“Đã hiểu thì sau này nên cẩn thân một chút. Về sau nếu không được tôi cho phép thì không được tùy tiện bị thương hay chết.” Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó lại bổ sung một câu: “Đây là mệnh lệnh.”
Lời nói của anh giống như dòng điện, trong nháy mắt giúp cô tràn đầy năng lượng. Cô cảm thấy trái tim của mình lại tràn ngập sức sống. Dường như phần máu bị mất kia đã trở lại.
“Có nghe không?” Anh hỏi.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Anh bảo cô không thể chết, cô cũng không chết; bảo cô đừng bị thương, cô cũng sẽ không để bản thân lại bị thương. Chỉ cần anh nói cô nhất định sẽ làm.
Phương Dạ Bạch nhướn mày tiếp tục giúp cô chữa thương. Nhưng khi anh cắt chiếc quần dài của cô ra thì thấy rõ ràng đùi cô không chỉ trúng đạn, mà viên đạn còn ghim chặt vào trong thịt, vết thương không hề nhẹ.
“Trời ạ, vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn Hiếu Niên, vậy mà cô vẫn còn có thể lái xe đưa chúng tôi đến đây?” Cao Lục khó tin trợn tròn mắt.
Nam Cung Thần Võ sau khi xử lý xong vết thương của Nhậm Hiếu Niên cũng lập tức nhảy xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ. Vừa nhìn thấy vết thương của cô thì khuôn mặt cũng nhăn lại.
“Bị thương như vậy mà không rên một tiếng, anh đã làm gì cô ấy vậy? Không có cảm giác đau sao?”
“Đúng, tôi đã rút hết toàn bộ dây thần kinh cảm giác của cô ấy.” Phương Dạ Bạch nói.
“Thật tàn nhẫn. Không có cảm giác khác gì với cái xác không hồn.” Cao Lục khẽ kêu lên.
“Cô ấy vốn là nửa người nửa máy.” Phương Dạ Bạch hừ một tiếng.
“Anh cho rằng chỉ cần có một cánh tay máy thì cô ấy là người máy sao? Trên cơ bản cô ấy vẫn là người, anh khiến cô ấy không cảm nhận được đau đớn không có nghĩa là đau đớn không tồn tại.” Cao Lục quay đầu nhìn chằm chằm Phương Dạ Bạch, lời nói mang theo ý trách móc.
Phương Dạ Bạch lạnh lùng nói: “Đây chính là yêu cầu của cô ấy, hơn nữa tôi làm vậy là vì cứu cô ấy.”
“Cứu cô ấy, lại biến cô ấy thành người hầu, sai cô ấy đi mạo hiểm? Xem vết thương của cô ấy đi, nhất định là vì đã đỡ đạn cho Hiếu Niên…” Nói xong cô liền sang Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, tôi đoán không sai chứ?”
“……..Nhậm tiểu thư cô ấy……chạy mãi………nhị thiếu gia cầm súng nhắm vào….cô ấy……rất…….nguy hiểm…….Tôi xin lỗi……..thiếu gia……..tôi không thể chắn hết……… đạn.”Ý thức đã có chút mơ hồ, giọng nói của Tiểu Ngũ càng ngày càng yếu.
“Tiểu Ngũ.” Cao Lục đau lòng, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch: “Anh xem đi, cô ấy vì mệnh lệnh của anh mà liều mạng như vậy.”
“Vậy thì sao? Bảo vệ Hiếu Niên vốn là trách nhiệm của cô ấy.” Phương Dạ Bạch lạnh nhạt nói.
“Cái này mà là trách nhiệm sao? Anh vốn không coi cô ấy là người, thật quá đáng…”
Cao Lục càng nói càng kích động, mà sắc mặt Phương Dạ Bạch càng ngày càng lạnh, Nam Cung Thần Võ trách: “Đừng nói nữa, Cao Lục. Hiện giờ cứu người quan trọng hơn. Tiểu Ngũ mất quá nhiều máu, phải nghĩ cách truyền máu cho cô ấy.”
“Phải truyền máu? Ở chỗ em không có máu.” Cao Lục lo lắng, lại hỏi: “Mà khoan, Tiểu Ngũ là nhóm máu gì? Hay là để em truyền máu cho cô ấy.”
“Nhóm O.” Phương Dạ Bạch nói.
“Nhóm O? Tôi và Thần Võ đều không giúp được cô ấy rồi…..” Cao Lục nhớ Nam Cung Thần Võ là nhóm A, còn mình là nhóm B.
“Lấy máu của tôi đi. Tôi cũng nhóm O.” Phương Dạ Bạch nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook