Hệ Liệt Thủ Tuế
Quyển 2 - Chương 2

Cô nhíu mày buồn bực nhìn cánh cửa kia, rồi nhìn cậu bé, hỏi:“Chờ một chút, cô có lý do chính đáng để đến đây, nhưng sao cháu lại ở đây? Bé con à, cháu từ đây chạy vào vậy? Nơi này không thể tùy tiện vào chơi đâu!”

“Tôi? Tôi không phải đến chơi.” Cậu bé đút hai tay vào túi quần dài, nhàn nhạt nói.

“Hả? Không phải đến chơi? Vậy cháu tới làm gì? Nơi này là tập đoàn sản xuất thuốc Nam Cung đó!” Cô cực kỳ kinh ngạc.

“Tôi biết, thế thì sao nào.”

Hả? Sao thằng nhóc này lại có vẻ không lo lắng gì hết vậy?

“Cháu…… chẳng lẽ là con của nhân viên công ty à? Lén đi theo ba hoặc mẹ đi làm sao?” Cô suy đoán thực hợp lý.

“Ừ, đại khái là thế.” Cậu thuận miệng đáp.

Hả? Thế tóm lại là đúng hay không đúng?

Cô nhíu mày, cảm thấy đứa trẻ này có chút kỳ lạ.

Nhưng tuy rằng kỳ lạ cậu bé vẫn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lại mang theo một phần trưởng thành sớm trầm ổn, rất giống thiếu gia nhỏ của xã hội thượng lưu trên phim, rất có giáo dục, lại rất cao ngạo……

Lúc này, cậu bé chăm chú nhìn chân cô, đột nhiên nói:“Một cái giày nữa của cô đâu?”

“À, giày của cô…… Ở ngoài cửa, vừa rồi cửa đóng nhanh quá, vì chen vào nên rơi giày lại…… Ai, thôi chết, không được, cô phải đi rồi, cô còn phải đến trung tâm nghiên cứu phát triển báo danh……” Cô nói xong lại cà nhắc đi đến cánh cửa điện tử kia. Nhưng đi được một bước cô lập tức đứng lại, quay đầu nhìn cậu bé nói:

“Cháu đừng ở trong này, nhỡ bị người ta phát hiện cháu lẻn vào đây thì nguy, mau, cùng cô đi ra ngoài, cô dẫn cháu đi tìm cha mẹ.”

Dứt lời, cô trực tiếp kéo tay cậu bé đi.

Cậu bé không giãy, tùy cho cô kéo, nhưng đi đến trước cửa, cô suýt chút nữa thì đập đầu vào cửa điện tử.

“A ui!” Cô vội vã đỡ lấy kính mắt, vô cùng kinh ngạc cửa này lại không tự động mở ra.

Cậu bé mắt lạnh nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi nhăn một chút.

“Ơ…… Cửa này rất kỳ quái……” Cô ngẩn ngơ, ấn cửa, lại vẫy vẫy tay, cửa vẫn không mở ra.

“Cô không biết cửa này khóa tự động sao? Không biết muốn vào phải quẹt thẻ từ sao?” Cậu bé tức giận nhắc nhở cô.

Cô ngẩn ra, lúc này mới giật mình xấu hổ gõ trán một cái:“À…… Đúng! Cô theo thói quen tưởng nó là cửa tự động giống phòng nghiên cứu ở trường học…… Thật sự là!”

Cậu không nói gì, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc trừng cô.

Cô lại còn vỗ vỗ đầu cậu, an ủi nói:“Đừng lo lắng, cô thư ký chắc sắp tới tìm cô rồi, chúng ta nhất định sẽ ra được……”

Cậu chán ghét đẩy tay cô ra, rút ra một cái thẻ nhẹ nhàng nhấn một cái, cửa lập tức mở ra. Sau đó, cậu không thèm để ý cô, nghênh ngang đi ra ngoài.

Cô ngạc nhiên há hốc mồm.

Cậu bé lại đứng ngoài cửa quay đầu nhìn cô, hừ lạnh:“Cô còn không ra? Cửa đóng bây giờ.”

Cô hoảng hốt vội vàng lao tới, nhưng vì chân thiếu một bên giày nên suýt chút nữa lại té ngã, may mắn kịp thời ổn định, nhưng bộ dáng chật vật kia vẫn rất buồn cười.

Đôi lông mày nhỏ của cậu nhíu chặt, đá chiếc giày cao gót ở bên cạnh lại cho cô.

“Giày, đi vào!”

“À…… Đúng đúng đúng, giày của cii!” Cô vội nhặt về, xỏ vào chân.

“Cô như vậy mà cũng vào làm việc ở công ty sản xuất thuốc được à?” Cậu bé trừng mắt với cô.

“Gì? Sao cháu biết cô tới làm ở đây?” Cô kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cảm thấy chuyện cô thực sự nên kinh ngạc không phải chuyện này, mà là ──

“Không đúng, cô nên hỏi trước, sao cháu lại có cái thẻ này? Chẳng lẽ là cháu trộm à?” Cô hô nhỏ.

Cậu không để ý cô, xoay người bước đi.

“Này, chờ một chút, bé con, cháu như vậy là không được, cháu không được ăn trộm……”

Đúng lúc cô đang kêu to, thư ký cùng một người đàn ông mặc tây trang từ trong thang máy lao ra, hổn hển chạy về phía cô và cậu bé.

Thảm rồi! Tiểu quỷ này bị phát hiện không biết có bị đánh đòn không nữa?

Cô rùng mình, thầm kêu không ổn, không chút suy nghĩ đã kéo cậu bé không biết sống chết còn luôn luôn đi về phía trước về sau lưng mình, còn che chở cậu ở phía sau, vội vã nói với hai người vừa tới:

“Hai người đừng hung dữ quá, là cậu bé không cẩn thận đi nhầm……”

Nhưng cô còn chưa nói xong, người đàn ông mặc tây trang nhìn có vẻ hung dữ kia đã đẩy cô ra, cung kính gọi cậu bé một tiếng:

“Thiếu gia.”

Thiếu…… Thiếu gia? Cao Lục ngẩn ra, quay đầu trừng mắt nhìn cậu bé.

Thằng nhóc này là thiếu gia sao?

Cậu bé nhanh chóng ngắt lời người đàn ông, đáy mắt lóe lên cảnh cáo, giọng điệu lại rất trẻ con:“Xin lỗi, Khốc Khắc, tôi chỉ thấy chán nên đi lung tung thôi.”

“Cậu đi lung tung như vậy, tổng giám đốc mà biết sẽ tức giận đấy.” Khốc Khắc hiểu ý, thấp giọng trách móc nặng nề.

“Anh không nói, anh ấy cũng sẽ không biết.” Cậu bé hừ một cái.

Cao Lục nghe bọn họ nói vậy, không khỏi bật thốt lên:“Bé con, thì ra cháu là…… con trai vị tổng giám đốc kia à?!”

Khó trách có thể tùy tiện chạy đến nơi này này……

Hai chữ “bé con” làm cho Khốc Khắc và thư ký nháy mắt xanh lè cả mắt.

Cậu bé lạnh lùng liếc cô một cái, nói:“Con trai cái gì? Anh ấy mới hai mươi bảy tuổi, còn chưa kết hôn, tôi là em trai anh ấy.”

Cô lại run lên một cái, mới sững sờ nói:“Hả? À…… Là em trai à!”

Thư ký đứng bên bất an nhìn sắc mặt cậu bé hơi nén giận, vội vàng nói với cô:“Tiến sĩ Cao, tôi nghĩ, chúng ta nên đến trung tâm nghiên cứu phát triển thôi.”

Cô còn chưa đáp lại, cậu bé liền châm chọc nói:“Hừ, cô là ‘tiến sĩ’? Tôi chưa từng gặp tiến sĩ nào ngốc như vậy.”

Cô ngây người.

“Có lẽ nên bảo anh tôi suy nghĩ lại, Khốc Khắc, không phải anh ấy thường nói, trung tâm nghiên cứu phát triển của chúng ta không cần những kẻ ngu ngốc hay sao.” Cậu bé bỏ lại những lời này rồi nghênh ngang đi thẳng.

Oa! Cái thằng nhóc này……

Cô trừng mắt nhìn bóng lưng cậu bé ngây người, mãi cũng không nói được gì.

Đây…… Đây là tình huống gì vậy trời? Ngày đầu tiên đi làm, cô lại bị một thằng nhóc nhục nhã triệt để!

“Gần đây thân thể cô thế nào rồi? Hiểu Niên? Có biến hóa không?” Nam Cung Thần Võ thông qua video call, nói chuyện với Nhậm Hiểu Niên.

“Không có, luôn luôn duy trì nguyên dạng.” Nhậm Hiểu Niên mỉm cười.

Nam Cung Thần Võ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô trên màn hình di động, thành thục mà tú nhã, chẳng qua giữa trán vẫn mang theo nét thật thà đặc hữu của cô.

Đây là bộ dáng Nhậm Hiểu Niên hai mươi bảy tuổi nên có.

Bộ dáng làm anh hâm mộ.

“Kiểm tra định kỳ, cô có đến không? Lấy máu và chụp kiểm tra cắt lớp tế bào biến hóa trong ba tháng nay.” Suốt một năm nay, anh luôn luôn liên tục nghiên cứu biến hóa trên thân thể của cô, cách ba tháng sẽ giúp cô làm kiểm tra toàn diện một lần.

“Tôi biết rồi, Hành Vân sẽ đi với tôi.” Nhậm Hiểu Niên gật gật đầu.

“Họ Dịch kia cũng muốn theo tới đây à?” Anh nhíu mày.

“Anh ấy lo lắng thôi!” Trong giọng nói là kiều mỵ khi đắm chìm trong tình yêu.

“Lo lắng cái gì? Hy vọng của tôi đều gửi gắm trên người cô, chẳng lẽ anh ta còn sợ tôi sẽ làm hại cô sao?”

“Không, anh ấy nói đúng lúc anh ấy phải tới Mĩ họp, cho nên cùng đi luôn thể.”

“Hừ, thực khéo, mỗi lần cô muốn tới Mĩ là anh ta lại có cuộc họp phải tham dự.” Anh lạnh lùng khinh thường.

“Đừng như vậy, anh cũng biết, người yêu thì lúc nào chả muốn dính lấy nhau……” Cô thẹn thùng nói.

“Người yêu? Hừ! Giờ cô có tâm trạng yêu đương, nhưng đối với tôi mà nói tình yêu là chuyện thừa thãi, tôi không có thời gian cũng không tinh thần lãng phí cho những chuyện vô nghĩa như vậy.” Anh có chút tự giễu châm chọc.

“Thần Võ……” Vẻ mặt Nhậm Hiểu Niên buồn bã.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, đợi sau khi thư ký của tôi đặt xong vé máy bay sẽ thông báo thời gian cho hai người.” Anh không muốn tiếp tục đề tài này.

“Vậy…… Tiểu Bạch cũng tới à?”

“Đương nhiên, anh ta tuyệt đối không thể không đến.” Anh cười lạnh.

Phương Dạ Bạch và anh đều bức thiết muốn tìm ra đáp án của câu đố chết tiệt trên người, bởi vậy, cho dù có khúc mắc, ở mặt ngoài vẫn tiếp tục hợp tác.

“Hai người…… Trước mắt tình huống có ổn không?” Cô có chút lo lắng.

“Ừ, vẫn thế, cũng không có gì thay đổi.” Nói xong, anh quay đầu nhìn chăm chú vào bóng phản chiếu của chính mình trên cửa sổ sát, sắc mặt càng thêm buồn bực hung ác nham hiểm.

Đó là…… hình chiếu của một cậu bé.

Bộ dáng này đã duy trì liên tục trong sáu năm.

Anh đáng lẽ đã hai mươi bảy tuổi, lại vì ngoài ý muốn chết tiệt kia mà nháy mắt biến thành đứa bé bảy tuổi!

“Ai, thật là làm sao bây giờ? Theo số liệu thân thể ba người chúng ta gần nhất, anh có phát hiện gì mới không?” Nhậm Hiểu Niên xem anh.

“Không có, nhưng tuần trước tôi đã mời đến một vị chuyên gia nghiên cứu gien, trên phương diện nghiên cứu gien kháng lão cô ta có khá nhiều thành tựu, thậm chí đã tìm ra đồ phổ gien trẻ của nhân loại……”

“Trời ạ! Cô ấy còn tìm ra đồ phổ gien trẻ sao? Vậy côý ânhất định rất lợi hại!” Cô vui vẻ nói.

Lợi hại?

Biểu cảm của Nam Cung Thần Võ có chút vặn vẹo, khinh thường hừ một cái nói:“Lợi hại hay không còn không biết, nhưng nhìn qua lại giống đồ ngốc.”

“Hả? Có ý gì?”

“Cô ta……”

Anh đang muốn chế nhạo vị Tiến sĩ Cao – Cao Lục kia còn ngốc hơn cô một bậc, nhưng cửa phòng làm việc riêng bỗng nhiên bị đẩy ra, thư ký Hàn Đan lo lắng đi vào.

“Chuyện gì?” Anh nhíu mày.

“Không tốt, tổng giám đốc, phòng nghiên cứu điện báo tiến sĩ Cao vừa rồi ở trong phòng thí nghiệm không biết làm cái gì, bàn dụng cụ trong phòng thí nghiệm đột nhiên bốc cháy……”

“Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên thay đổi.

“Hả? Cháy cái gì? Sao lại thế này? Thần Võ ──” Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc hô.

Anh không có thời gian trả lời cô, vội vàng cúp điện thoại, lập tức dùng trục thang máy chuyên dụng đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu phát triển.

Trung tâm nghiên cứu phát triển nằm ở dưới lòng đất dưới chân tòa nhà tập đoàn, chia làm hai tầng, tầng một là bộ nghiên cứu phát triển sản phẩm thuốc, nhưng tầng hai lại là phòng nghiên cứu gien của riêng anh.

Nơi này chỉ có nhân viên đặc biệt mới được phép vào, gác cổng quản lý nghiêm ngặt, thậm chí có rất nhiều người của tập đoàn không biết dưới trung tâm nghiên cứu phát triển còn có một phòng nghiên cứu nữa.

Nam Cung Thần Võ đi xuống tầng hai, khi thang máy vừa mở ra đã ngửi thấy mùi dây điện khét, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xanh mét.

Khốc Khắc lập tức chào đón.

“Tình huống lúc này thế nào?” Anh vừa hỏi vừa đi đến gian phòng thí nghiệm đặc biệt.

“Lửa đã tắt, tôi đã đưa toàn bộ nhân viên nghiên cứu không liên quan đi, chờ anh tới xem……” Khốc Khắc cúi đầu đi theo phía sau anh báo cáo.

Đưa nhân viên nghiên cứu đi hết vì không muốn làm lộ thân phận của Nam Cung Thần Võ. Ở tập đoàn, biết bộ dáng thật của anh chỉ có thư ký Hàn Đan, Khốc Khắc, cùng vài tiến sĩ y học nghiên cứu.

“Tiến sĩ Cao đâu?” Anh lạnh giọng hỏi.

“Cô ấy dường như còn không biết mình đã gây họa, khi bị tôi mời ra ngoài vẻ mặt còn hoang mang, thậm chí còn luôn cường điệu dụng cụ thiết kế có vấn đề, cô ấy chỉ sửa chữa một chút mà thôi.” Khốc Khắc nhíu mày.

“Xem ra cô ta không thể dùng được, chẳng qua là một kẻ ngu ngốc có chút hư danh thôi, ngày mai đuổi cô ta đi.” Anh trầm giận nói.

“Vâng.”

Đi vào phòng thí nghiệm, bàn dụng cụ ba Nhậm Hiểu Niên thiết kế thoạt nhìn vẫn hoàn hảo như cũ, nhưng mùi khét lẹt nồng nặc cùng nút bấm bị bám khói đen chứng tỏ dụng cụ có khả năng đã bị tổn hại.

“Cao Lục kia rốt cuộc đã làm cái gì? Tôi mời cô ta tới nghiên cứu tư liệu tiến sĩ Nhậm để lại, cô ta động đến dụng cụ này làm gì?” Anh tức giận, không nhịn được lớn tiếng rít gào.

Dụng cụ này là hy vọng duy nhất còn sót lại của anh, là công cụ quan trọng giúp anh biến trở về thành người lớn, mọi người trong trung tâm nghiên cứu luôn được cảnh báo là không thể tùy tiện chạm vào những dụng cụ này, Cao Lục kia không hiểu tình huống sao? Ngu ngốc sao?

Nếu dụng cụ này hỏng…… Nếu như bị làm hỏng……

Vừa nghĩ đến mình có thể sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong thể xác bảy tuổi này, anh liền nổi giận muốn điên.

“Thật xin lỗi, bởi vì cô ấy nói cô ấy chỉ muốn nhìn, tôi không ngờ cô ta sẽ động vào.” Khốc Khắc tự trách cúi đầu.

“Đi ra ngoài!” Anh tức giận đến gầm lên.

“Thiếu gia……”

“Cút đi!” Anh điên cuồng gầm lên.

Khốc Khắc thấy thế, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, để lại một minhg Nam Cung Thần Võ trong phòng thí nghiệm.

Nhưng Khốc Khắc vừa mới đi đến trước thang máy, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Cao Lục đáng lẽ ra đã bị đưa ra xa lại sốt ruột đi ra.

“Tiến sĩ Cao? Cô trở về làm gì?” Anh hoảng hốt, nhanh chóng ngăn cô lại, lớn tiếng giận mắng.

“Ai, cái kia…… Tôi quên không nói……bàn dụng cụ kia……” Cô vội vã nói.

“Cô còn dám nhắc đến bàn dụng cụ kia? Đi mau, tổng giám đốc vô cùng tức giận, hiện tại anh ấy đang ở sửa chữa, không cho bất cứ ai quấy rầy.” Khốc Khắc tức giận xách cô về thang máy.

“Hả? Sửa chữa? Bàn dụng cụ kia rất nguy hiểm, tốt nhất nên tìm người thiết kế đến bảo dưỡng, ngàn vạn lần đừng khởi động nguồn điện, bằng không tia laser rất dễ quá tải, không may bắn vào người thì……” Cô kinh hoảng hô.

Cô lời còn chưa dứt, khe cửa phòng thí nghiệm dường như có ánh sáng chói lòa phát ra, ngay sau đó, toàn bộ phòng nghiên cứu đột nhiên mất điện, sau đó, bên trong truyền ra một tiếng hét đau đớn ──

“A ──”

Sắc mặt Khốc Khắc biến đổi, xoay người chạy về phòng thí nghiệm.

Cao Lục cũng chấn động, sờ soạng vội vàng đi theo.

Nhưng mất điện, cửa phòng thí nghiệm không thể mở ra, Khốc Khắc chỉ có thể ra sức đập cửa hô to:

“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! Anh không sao chứ? Tổng giám đốc!”

Bên trong im lặng không một tiếng động.

“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!” Khốc Khắc sốt ruột không thôi.

“Đừng lo đừng lo, tổng giám đốc chỉ bị nhốt tại bên trong mà thôi, nơi này hẳn là có máy phát điện tự động đúng không? Chỉ cần có điện, cửa sẽ mở mà.” Cao Lục trấn an nói.

“Cô……” Khốc Khắc quay sang cô cô, lửa giận bốc lên rống giận:“Cô câm miệng cho tôi! Cô thì biết cái gì? Cô vốn chẳng biết gì cả!”

Cao Lục bị anh quát phát hoảng, trừng mắt nhìn, mới thấp giọng lẩm bẩm:“Làm gì mà hung dữ vậy…… Bị nhốt bên trong cũng đâu phải một đứa trẻ con……”

Nhưng vào đúng lúc này điện đã có trở lại, ngọn đèn trong nháy mắt bừng sáng, Khốc Khắc lòng nóng như lửa đốt ấn chốt mở. Cửa phòng thí nghiệm vừa mở ra, anh gấp gáp chạy vào, lo lắng la lên:

“Tổng giám đốc! Anh có khỏe không? Tổng ──”

Nhưng anh đột nhiên im bặt, cả người sững sờ mở to mắt nhìn người nằm ở góc kia.

Nam Cung Thần Võ nằm nghiêng ở phía dưới bàn dụng cụ, suy yếu thở phì phò.

“Tổng…… Tổng giám đốc?” Khốc Khắc không nhịn được toàn thân run rất.

“Làm sao vậy…… Khốc Khắc……” Nam Cung Thần Võ vô lực giương mắt nhìn anh, yếu ớt hỏi, nhưng lúc anh nghe thấy tiếng nói trầm thấp của mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.

Đây là giọng ai vậy?

Đây là giọng nói từ nơi nào vọng lại?

Anh run rẩy hoảng sợ chậm rãi giơ tay lên, mở to hai mắt nhìn đôi bàn tay to chỉ người trưởng thành mới có, lại cúi đầu nhìn tứ chi thon dài của mình, nhìn thân hình, cả người kích động nín thở, tim đập gia tốc.

“Tổng giám đốc…… Anh…… Anh……” Khốc Khắc chỉ vào anh, nói không ra lời.

Nhưng Khốc Khắc nói không ra lời, Cao Lục lại giúp anh nói.

Cô giống như gặp quỷ, chỉ vào Nam Cung Thần Võ, cao giọng kêu sợ hãi:

“Anh…… Anh…… Anh không mặc quần áo!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương