Hệ Liệt Mật Tình
-
Chương 79: CÓ CON THÌ NGON LẮM CHẮC?
Sau một lần phẫu thuật, sức khỏe tiểu Đào vốn yếu lại càng trở nên yếu ớt hơn trước, bác sĩ đề nghị cô ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng điều trị.
Lạc Cẩn Du lần này cũng không có ý muốn nhai đầu bác sĩ nữa, sau mọi chuyện trải qua cô hiện đã tỉnh tinh thần cũng sáng sủa không có trở ngại tâm lý gì nên anh cũng an tâm rất nhiều.
Một số công việc ở công ty cần anh phải đích thân ra mặt xử lý đã không thể chậm trễ thêm, nên những ngày sau đó để tan tầm đúng giờ ban ngày anh lao đầu vào công việc không thèm ăn uống gì để tối chạy đến bệnh viện ở cùng với cô.
Quản gia Tô cũng mang theo Lý Hương thay anh chạy tới lui chăm sóc tiểu Đào, Lý Hương sau sự việc của Xuân Hương thì càng cẩn trọng hơn với tiểu Đào rất nhiều.
Cô nàng từ nhỏ lớn lên ở thôn quê vì chăm chỉ cần cù mới được vào Lạc gia làm việc, tính tình cô yên lặng ít nói lại cẩn thận hơn ai hết vì sợ bản không làm sai sẽ mất đi công việc duy nhất này.
Nhưng không ngờ như thế vẫn bị cả Lạc gia nghi kỵ, muốn đuổi việc cô. Mấy ngày này cô vừa dưỡng thương do phát súng kia của Xuân Hương vừa lén ở trong phòng lo sợ bất an khóc đến hai mắt sưng húp.
May còn có quản gia Tô là ông đề bạc cô lên đi theo sau phu nhân lần này còn thay cô cầu tình với ông chủ, chắc vì ông chủ xem trọng quản gia Tô nên cuối cùng cũng giữ cô lại tiếp tục làm việc.
Thật ra Lạc Cẩn Du bề ngoài thì thờ ơ nhưng anh cũng đã cho người đào hết tám đời nhà Lý Hương lên rồi mới cho cô ở lại.
Hôm nay cũng như mọi khi Lạc Cẩn Du vội vàng tan làm chạy thẳng đến bệnh, vừa mở cửa đã nghe tiếng nói huyên náo không thôi.
Anh nhíu nhíu mày nhìn bốn vệ sĩ canh cửa bên cạnh hỏi:
"Bộ có ai đến bệnh viện mở sòng bạc à?"
Nhìn ánh mắt đã đanh lại của anh bốn vệ sĩ ăn ý cúi đầu không dám trả lời, Lạc Cẩn Du hít vào thở ra mở cửa đi thẳng vào trong.
Trên sofa, một Lôi Kiệt xin tan làm về sớm hôm nay đang đập một con bài xuống bàn.
"Con già cơ này! Sao nào anh giỏi thì ném con ách ra đi!"
Một Tần Hạo lâu ngày không gặp, hất cằm vênh váo hừ một tiếng đập xuống một con ách bích.
"Thích thì chịu, tôi sợ cậu chắc!"
Lạc Thần ngồi chồm hỗm trên sofa cười hắc hắc, chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo xỉa xói ném thẳng ra một con heo rô.
"Này thì ngu này! Há há!"
"Mẹ kiếp, chơi tôi hả?"
Tần Hạo bực mình vốn tưởng chặn được mấy người họ rồi ném ra hai con rác xong liền thắng bài, ai dè Lạc Thần chơi thâm ém heo còn chửi anh ta ngu.
Lạc Thần xùy một tiếng.
"Anh ngu như thế tôi thèm chơi chắc! Sao có heo cơ không? Ngon thì ném ra đi!"
Lôi Kiệt cũng cười hắc hắc chêm thêm một câu.
"Lạc Thần chơi cậu được thì có mà chơi bê đê nhé!"
Hai mắt Tần Hạo tức đến trợn trắng nhưng không cần anh ta động mỏ thì Lạc Thần đã động thủ trước, một cước đạp qua chuẩn xác đạp vào đầu gối Lôi Kiệt.
"Bê đê con mẹ anh! Dốt văn thì ngậm miệng lại dùm!"
Lôi Kiệt xoa xoa đầu gối bĩu môi, nói:
"Tập trung vào chuyện chính đã, Triệu tổng còn chưa ra bài mà!"
Thế là ba người sáu mắt dồn về Triệu Thần Huân luôn im lặng nảy giờ, chỉ thấy anh cười nhẹ trong ánh mắt giết người của Lạc Thần thả xuống tứ quý mười, chặt đẹp Lạc Thần.
Anh cười nhún vai thả luôn một con ách cơ xuống, thản nhiên nói:
"Ngại quá, tôi lại thắng."
Lôi Kiệt cười khặc khặc thả xuống một con ách rô xuống.
"Tôi tới nhì!"
Tần Hạo còn hai con rác một bồi rô một đầm cơ, thế là anh ta lại cười há há vào mặt Lạc Thần đang đen như đít nồi kia thả xuống hai con bài.
"Ngại ghê tôi tới ba, cậu mau ói tiền ra nhanh lên!"
Lạc Thần tức muốn nổ phổi ném xuống một cái sảnh trên tay, đứng phắt dậy chỉ vào mặt ba người họ mắng.
"Không chơi nữa! Đi ra vẽ vòng bắt cặp solo đánh coi thằng nào thắng, tôi với Lôi Kiệt, anh còn anh nữa! Hôm nay tôi phải chơi khô máu với hai người!"
Mẹ kiếp mất crush thì thôi! Ngay cả chơi bài cũng bị Triệu Thần Huân đè đầu nữa là sao hả?
Triệu Thần Huân vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa nhàn nhã nhấp một ngụm trà, trong lòng đang đếm ngược ba giây.
Quả nhiên sau khi Lạc Thần dứt lời thì Lạc Cẩn Du đã đi đến đạp cho anh một cước té thẳng lên người Lôi Kiệt và Tần Hạo.
"Con mẹ nó! Đánh nhau đúng không? Ra vẽ vòng đi, tôi chấp bốn thằng!"
Lôi Kiệt cùng Tần Hạo câm như hến, Lạc Thần ôm mông lòm còm bò dậy uất ức nhìn Lạc Cẩn Du rống mỏ gào lên:
"Anh đạp em!"
Lạc Cẩn Du trực tiếp bay tới vả vô mỏ anh ta.
"Ngậm miệng lại! Con mẹ nó các người tới thăm bệnh hay đi đánh bài?"
Lạc Thần sức đọ không lại Lạc Cẩn Du vì tránh nạn chỉ có thể úp mặt xuống sofa, Lạc Cẩn Du thở hồng hộc tức đến hai mắt nổi lửa chỉ tay ra cửa rống ầm lên:
"Một hai ba bốn! Xéo hết cho ông!"
Lôi Kiệt nắm cổ áo Lạc Thần một tay đỡ Tần Hạo cái chân còn đang băng bó, ba người ngậm chặt miệng lặng lẽ xéo ra ngoài.
Lạc Cẩn Du trừng mắt nhìn Triệu Thần Huân vẫn còn ngồi ỳ ở kia, bực bội hỏi:
"Cậu còn không đi?"
Triệu Thần Huân nhẹ lắc đầu chỉ chỉ tay về mấy cái hộp trên bàn.
"Được rồi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy! Mấy cái này là Hy Hy nhờ tôi mang cho tiểu Đào, xong việc rồi tôi về đây."
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng không thèm nhìn Triệu Thần Huân.
"Cẩn Du."
Tiểu Đào ở phòng trong nghe được tiếng anh nên chậm chạp xuống giường đi ra ngoài, đến cửa đã thấy anh thái độ với khách.
Nhìn cái ấn đường nhăn tít của anh thì cô cũng biết anh đã bắt đầu cáu kỉnh rồi, tiểu Đào thở dài khẽ hỏi:
"Sao anh lại đuổi khách về?"
Lạc Cẩn Du liếc Triệu Thần Huân một cái đi đến đỡ lấy cô ngồi xuống sofa, khinh khỉnh trả lời:
"Cậu ta là người dưng không phải khách của anh."
Tiểu Đào huých nhẹ vào eo anh một cái, áy náy nói với Triệu Thần Huân.
"Triệu tổng, anh đừng để ý lời anh ấy, cảm ơn anh đã đến thăm ạ. Sau khi khoẻ lại tôi sẽ đến thành Bắc thăm chị Hy và bảo bảo."
Nhắc đến vợ con khoé miệng Triệu Thần Huân lại càng cong hơn, anh đứng dậy khẽ gật đầu với tiểu Đào nói:
"Vậy cô sớm khoẻ lại nhé, Hy Hy nói muốn để Huân Hiên nhận cô làm mẹ nuôi đấy."
Tiểu Đào chân thành mỉm cười cũng nhẹ gật đầu với anh.
"Anh đi thong thả."
Cô lại huých nhẹ Lạc Cẩn Du một cái.
"Anh tiễn Triệu tổng đi."
Lạc Cẩn Du hừ lạnh không thèm nhúc nhích một chút.
"Cậu ta già như thế còn sợ lạc chắc?"
May mà Triệu Thần Huân đi rồi tiểu Đào cũng đỡ xấu hổ với người ta, cô hết nói nổi nhìn anh.
"Anh với anh ấy bằng tuổi, chê người ta già thế anh trẻ sao?"
Lạc Cẩn Du liếc ngang liếc dọc bực bội tháo cà vạt ra ném một bên, nghe một đằng trả lời một nẻo.
"Hừ, có con thì ngon lắm chắc! Từ thành Bắc chạy tới thành Nam khoe!"
Tiểu Đào chớp mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhó bướng bỉnh của anh chân mày cô khẽ nhướng lên, hình như anh có cái gì sai sai nha!
Sao cái mùi ghen tị bay phất phới quanh anh vậy nhỉ?
Lạc Cẩn Du lần này cũng không có ý muốn nhai đầu bác sĩ nữa, sau mọi chuyện trải qua cô hiện đã tỉnh tinh thần cũng sáng sủa không có trở ngại tâm lý gì nên anh cũng an tâm rất nhiều.
Một số công việc ở công ty cần anh phải đích thân ra mặt xử lý đã không thể chậm trễ thêm, nên những ngày sau đó để tan tầm đúng giờ ban ngày anh lao đầu vào công việc không thèm ăn uống gì để tối chạy đến bệnh viện ở cùng với cô.
Quản gia Tô cũng mang theo Lý Hương thay anh chạy tới lui chăm sóc tiểu Đào, Lý Hương sau sự việc của Xuân Hương thì càng cẩn trọng hơn với tiểu Đào rất nhiều.
Cô nàng từ nhỏ lớn lên ở thôn quê vì chăm chỉ cần cù mới được vào Lạc gia làm việc, tính tình cô yên lặng ít nói lại cẩn thận hơn ai hết vì sợ bản không làm sai sẽ mất đi công việc duy nhất này.
Nhưng không ngờ như thế vẫn bị cả Lạc gia nghi kỵ, muốn đuổi việc cô. Mấy ngày này cô vừa dưỡng thương do phát súng kia của Xuân Hương vừa lén ở trong phòng lo sợ bất an khóc đến hai mắt sưng húp.
May còn có quản gia Tô là ông đề bạc cô lên đi theo sau phu nhân lần này còn thay cô cầu tình với ông chủ, chắc vì ông chủ xem trọng quản gia Tô nên cuối cùng cũng giữ cô lại tiếp tục làm việc.
Thật ra Lạc Cẩn Du bề ngoài thì thờ ơ nhưng anh cũng đã cho người đào hết tám đời nhà Lý Hương lên rồi mới cho cô ở lại.
Hôm nay cũng như mọi khi Lạc Cẩn Du vội vàng tan làm chạy thẳng đến bệnh, vừa mở cửa đã nghe tiếng nói huyên náo không thôi.
Anh nhíu nhíu mày nhìn bốn vệ sĩ canh cửa bên cạnh hỏi:
"Bộ có ai đến bệnh viện mở sòng bạc à?"
Nhìn ánh mắt đã đanh lại của anh bốn vệ sĩ ăn ý cúi đầu không dám trả lời, Lạc Cẩn Du hít vào thở ra mở cửa đi thẳng vào trong.
Trên sofa, một Lôi Kiệt xin tan làm về sớm hôm nay đang đập một con bài xuống bàn.
"Con già cơ này! Sao nào anh giỏi thì ném con ách ra đi!"
Một Tần Hạo lâu ngày không gặp, hất cằm vênh váo hừ một tiếng đập xuống một con ách bích.
"Thích thì chịu, tôi sợ cậu chắc!"
Lạc Thần ngồi chồm hỗm trên sofa cười hắc hắc, chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo xỉa xói ném thẳng ra một con heo rô.
"Này thì ngu này! Há há!"
"Mẹ kiếp, chơi tôi hả?"
Tần Hạo bực mình vốn tưởng chặn được mấy người họ rồi ném ra hai con rác xong liền thắng bài, ai dè Lạc Thần chơi thâm ém heo còn chửi anh ta ngu.
Lạc Thần xùy một tiếng.
"Anh ngu như thế tôi thèm chơi chắc! Sao có heo cơ không? Ngon thì ném ra đi!"
Lôi Kiệt cũng cười hắc hắc chêm thêm một câu.
"Lạc Thần chơi cậu được thì có mà chơi bê đê nhé!"
Hai mắt Tần Hạo tức đến trợn trắng nhưng không cần anh ta động mỏ thì Lạc Thần đã động thủ trước, một cước đạp qua chuẩn xác đạp vào đầu gối Lôi Kiệt.
"Bê đê con mẹ anh! Dốt văn thì ngậm miệng lại dùm!"
Lôi Kiệt xoa xoa đầu gối bĩu môi, nói:
"Tập trung vào chuyện chính đã, Triệu tổng còn chưa ra bài mà!"
Thế là ba người sáu mắt dồn về Triệu Thần Huân luôn im lặng nảy giờ, chỉ thấy anh cười nhẹ trong ánh mắt giết người của Lạc Thần thả xuống tứ quý mười, chặt đẹp Lạc Thần.
Anh cười nhún vai thả luôn một con ách cơ xuống, thản nhiên nói:
"Ngại quá, tôi lại thắng."
Lôi Kiệt cười khặc khặc thả xuống một con ách rô xuống.
"Tôi tới nhì!"
Tần Hạo còn hai con rác một bồi rô một đầm cơ, thế là anh ta lại cười há há vào mặt Lạc Thần đang đen như đít nồi kia thả xuống hai con bài.
"Ngại ghê tôi tới ba, cậu mau ói tiền ra nhanh lên!"
Lạc Thần tức muốn nổ phổi ném xuống một cái sảnh trên tay, đứng phắt dậy chỉ vào mặt ba người họ mắng.
"Không chơi nữa! Đi ra vẽ vòng bắt cặp solo đánh coi thằng nào thắng, tôi với Lôi Kiệt, anh còn anh nữa! Hôm nay tôi phải chơi khô máu với hai người!"
Mẹ kiếp mất crush thì thôi! Ngay cả chơi bài cũng bị Triệu Thần Huân đè đầu nữa là sao hả?
Triệu Thần Huân vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa nhàn nhã nhấp một ngụm trà, trong lòng đang đếm ngược ba giây.
Quả nhiên sau khi Lạc Thần dứt lời thì Lạc Cẩn Du đã đi đến đạp cho anh một cước té thẳng lên người Lôi Kiệt và Tần Hạo.
"Con mẹ nó! Đánh nhau đúng không? Ra vẽ vòng đi, tôi chấp bốn thằng!"
Lôi Kiệt cùng Tần Hạo câm như hến, Lạc Thần ôm mông lòm còm bò dậy uất ức nhìn Lạc Cẩn Du rống mỏ gào lên:
"Anh đạp em!"
Lạc Cẩn Du trực tiếp bay tới vả vô mỏ anh ta.
"Ngậm miệng lại! Con mẹ nó các người tới thăm bệnh hay đi đánh bài?"
Lạc Thần sức đọ không lại Lạc Cẩn Du vì tránh nạn chỉ có thể úp mặt xuống sofa, Lạc Cẩn Du thở hồng hộc tức đến hai mắt nổi lửa chỉ tay ra cửa rống ầm lên:
"Một hai ba bốn! Xéo hết cho ông!"
Lôi Kiệt nắm cổ áo Lạc Thần một tay đỡ Tần Hạo cái chân còn đang băng bó, ba người ngậm chặt miệng lặng lẽ xéo ra ngoài.
Lạc Cẩn Du trừng mắt nhìn Triệu Thần Huân vẫn còn ngồi ỳ ở kia, bực bội hỏi:
"Cậu còn không đi?"
Triệu Thần Huân nhẹ lắc đầu chỉ chỉ tay về mấy cái hộp trên bàn.
"Được rồi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy! Mấy cái này là Hy Hy nhờ tôi mang cho tiểu Đào, xong việc rồi tôi về đây."
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng không thèm nhìn Triệu Thần Huân.
"Cẩn Du."
Tiểu Đào ở phòng trong nghe được tiếng anh nên chậm chạp xuống giường đi ra ngoài, đến cửa đã thấy anh thái độ với khách.
Nhìn cái ấn đường nhăn tít của anh thì cô cũng biết anh đã bắt đầu cáu kỉnh rồi, tiểu Đào thở dài khẽ hỏi:
"Sao anh lại đuổi khách về?"
Lạc Cẩn Du liếc Triệu Thần Huân một cái đi đến đỡ lấy cô ngồi xuống sofa, khinh khỉnh trả lời:
"Cậu ta là người dưng không phải khách của anh."
Tiểu Đào huých nhẹ vào eo anh một cái, áy náy nói với Triệu Thần Huân.
"Triệu tổng, anh đừng để ý lời anh ấy, cảm ơn anh đã đến thăm ạ. Sau khi khoẻ lại tôi sẽ đến thành Bắc thăm chị Hy và bảo bảo."
Nhắc đến vợ con khoé miệng Triệu Thần Huân lại càng cong hơn, anh đứng dậy khẽ gật đầu với tiểu Đào nói:
"Vậy cô sớm khoẻ lại nhé, Hy Hy nói muốn để Huân Hiên nhận cô làm mẹ nuôi đấy."
Tiểu Đào chân thành mỉm cười cũng nhẹ gật đầu với anh.
"Anh đi thong thả."
Cô lại huých nhẹ Lạc Cẩn Du một cái.
"Anh tiễn Triệu tổng đi."
Lạc Cẩn Du hừ lạnh không thèm nhúc nhích một chút.
"Cậu ta già như thế còn sợ lạc chắc?"
May mà Triệu Thần Huân đi rồi tiểu Đào cũng đỡ xấu hổ với người ta, cô hết nói nổi nhìn anh.
"Anh với anh ấy bằng tuổi, chê người ta già thế anh trẻ sao?"
Lạc Cẩn Du liếc ngang liếc dọc bực bội tháo cà vạt ra ném một bên, nghe một đằng trả lời một nẻo.
"Hừ, có con thì ngon lắm chắc! Từ thành Bắc chạy tới thành Nam khoe!"
Tiểu Đào chớp mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhó bướng bỉnh của anh chân mày cô khẽ nhướng lên, hình như anh có cái gì sai sai nha!
Sao cái mùi ghen tị bay phất phới quanh anh vậy nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook