[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non
-
Chương 9: Tin nhắn ấy
Lam Sơn xin được một chân trong một tiệm Spa nhìn cũng rất được. Ông chủ ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu đã hai mắt sáng rực mà đồng ý ngay tắp lự.
Trước khi bước vào xin việc, Lam Sơn còn lo lắng bản thân chẳng có một cái gì chứng minh cậu là công dân trên đất nước Trung Hoa này hết, liệu vào đó rồi thì có xin được không?
Nhưng rồi khi nhìn vào bản đơn xin việc, cậu đã biết mình quá lo lắng. Những thông tin hầu như cậu đều ghi đủ cả, chỉ có cái số điện thoại là cậu ghi số của Cốc Khiếu Thiên thôi.
Đơn giản mà, cậu chưa có di động riêng.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của mình, Lam Sơn ăn mặc rất tươm tất, trông nhìn cực kỳ thu hút người khác. Khi cậu vừa bước vào nơi làm việc thì không ít các cô gái ngoái đầu lén lút theo dõi, mặt khác còn có những gã đàn ông nữa.
Công việc của cậu là mát – xa cho bên đàn ông.
Đang ngồi thảnh thơi không có khách thì đột nhiên tấm màn được vén ra, một vị khách vóc người tràn trề năng lượng bước vào. Gã ta có chòm râu quai nón nhìn khá là chướng mắt, nhưng Lam Sơn ngay lập tức tự nhủ bản thân là không được săm soi sở thích của người khác.
Vì vậy mà cậu niềm nở với gã ấy:
" Xin chào quý khách."
" Nhân viên mới à?" Gã ấy vừa nhìn cậu liền hỏi, xem ra cũng là dạng khách thân thuộc của Spa rồi.
Lam Sơn thoạt đầu hơi sững ra nhưng sau đó thì gật đầu, đáp trả cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép, " Vâng, tôi là nhân viên mới. Nếu có gì sai sót, xin ngài chỉ bảo."
Gã kia đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt dê cụ hiện ra rõ làm cho Lam Sơn nuốt khan mấy ngụm, trong bụng cầu trời không phải gặp biến thái.
Qua lời giới thiệu ngắn gọn thì gã kia họ Lâm, Lam Sơn cũng chỉ cần nhớ cái họ là được rồi nên phần tên cậu nhanh chóng ném vào một xó.
Thoa một lớp kem mỏng lên lưng gã họ Lâm, Lam Sơn bắt đầu múa máy những ngón tay của mình một cách điêu luyện. Cậu vốn dĩ không có kinh nghiệm gì về mát – xa trong nơi này đâu, chủ yếu là do trước kia cậu hay phải đấm bóp cho ông anh nên thu được một chút.
Mười ngón tay thon dài trắng trẻo áp lên tấm lưng vừa rộng lại vừa có màu bánh mật kia làm nổi bật lên hai màu da, chậm rãi vuốt xuống rồi lướt lên, nhấn nhá vài chỗ.
Gã họ Lâm thống khoái đến mức rên khẽ lên làm cho Lam Sơn lạnh cả sống lưng. Rõ ràng cậu chỉ mát – xa thuần túy trong sáng thôi mà?
Dạo đầu đã xong, Lam Sơn leo hẳn lên giường, mát – xa xuống phần hông của gã. Hai bàn tay vừa chạm vào hai bên hông liền khiến cho gã họ Lâm giật khẽ người, hắn quay lưng lại, hơi nhíu mày:
" Chỗ đấy hơi nhột, đừng chạm vào nhiều quá."
Lam Sơn sững người nhìn hắn, cái đầu máy móc gật gật, hai tay không dám động vào phần hông nữa. Tiếp đến, cậu duỗi cánh tay mát – xa cổ, vai, rồi lại trượt xuống thắt lưng, đấm nhẹ vài cái.
Hai chân cậu đặt sang hai bên, giống như tư thế ngồi lên người gã họ Lâm vậy đó. Cậu cũng không nghĩ là tên khốn kia lại bất ngờ lật người lại, làm cho cậu chao đảo suýt ngã sấp lên ngực gã.
Lúc này đây, khi gã họ Lâm lật người xong, phần đùi của Lam Sơn cũng vừa vặn chạm phải nơi nào đó đang bốc hỏa hừng hực làm cậu tím tái mặt mày. Vội vàng ném tuýp kem, khăn lông, tất cả mà nhảy vọt xuống khỏi giường.
Nhưng gã kia đời nào lại tha cho con mồi ngon lành đáng yêu như cậu chứ? Gã nhanh tay bắt lấy hông cậu, lôi về giường.
" Mau buông tao ra!! Tao la lên đấy!!!"
" La đi? Em đúng là người mới nha, đáng yêu quá. Im lặng thì anh sẽ thưởng cho em."
" Thưởng cái đếch!! Mau buông tao ra! Mày coi chừng người của tao giết mày không kịp thả dê đấy thằng tởm lợm."
Lam Sơn đối với sự công kích của gã mà liên tục đấu võ mồm, hai chân cũng hoạt động tích cực, nhắm một phát ngay chỗ nào đó mà tung cước. Gã đau xanh mặt, hai tay che lại rồi khụy gối trên sàn.
" Người của cưng à? Thế nó đâu nào? Gọi nó ra đây!"
Gã tuy đau nhưng vì sỉ diện mà vẫn cứng cổ lên cãi lại với Lam Sơn, còn bất chấp cơn đau mà đè cậu xuống giường lần nữa.
" Đừng, buông tôi ra, làm ơn, xin ông đấy, mau buông tôi ra!!!"
Lam Sơn bị bức đến điên nên đã sử dụng tay chân mà đối đáp lại. Cậu đẩy ngã gã họ Lâm ấy, đánh liên tục vào mặt gã, bụng gã, ngực gã, đánh như một cách xả giận vậy đó.
Đánh như vậy mãi cho đến khi ông quản lý chạy vào can ngăn, Lam Sơn mới chịu dừng tay. Lúc này, ai bên ngoài cũng đứng hóng hớt chuyện vui cả.
" Sao vậy? Sao cậu đánh khách đến mức này?" Quản lý xanh mặt, mếu máo.
Lam Sơn phủi áo, quát lớn lên, " Mẹ nó, là gã ta cưỡng ép tôi!"
" Cậu điên rồi à? Cậu đụng nhầm người rồi!"
" Phải, tôi nhầm người rồi. Nhầm vào một gã thả dê, dm!!"
Quản lý vẫn xanh mặt, rối rít xin lỗi gã họ Lâm nhưng gã ấy nào có bỏ qua đơn giản như vậy. Chẳng cần nói lý lịch thì cũng đủ biết gã họ Lâm kia có máu mặt như thế nào mới khiến quản lý sợ vã mồ hôi thế kia.
Lam Sơn cũng nghi ngờ nhưng không quan tâm lắm, vì gã cưỡng ép cậu nên cậu đánh, đánh chết thì thôi.
" Mày, lên cảnh sát với tao!" Gã họ Lâm đứng dậy, chỉ vào mặt Lam Sơn.
Lam Sơn cũng không vừa, trừng mắt dõng dạc nói, " Đi thì đi. Tao sẽ tống cổ mày vào tù!"
Cuối cùng hai người cũng lên đồn cảnh sát thật. Khi cảnh sát nhìn thấy gã họ Lâm thì ai nấy liền cứng họng, nhìn vết tích trên mặt hắn ta thì càng câm nín hơn nữa.
" Các người mau xử lý thằng nhóc này đi. Nó đánh tôi đấy." Gã họ Lâm đập tay xuống bàn, hất mặt với bọn cảnh sát.
Lam Sơn bên cạnh liền cãi, " Là hắn ta cưỡng ép tôi."
Cảnh sát im lặng nhìn gã họ Lâm, rồi nhìn Lam Sơn, bất đắc dĩ hỏi:
" Bằng chứng gã cưỡng ép cậu đâu?"
Bằng chứng? Mẹ nó chứ, còn bằng chứng à?
Lam Sơn túm cổ áo gã họ Lâm qua, chỉ vào mặt gã, " Đây là bằng chứng! Tôi đâu có thần kinh mà đi đánh gã sống chết thế này!"
" Đừng có động vào tao, thằng điên!" Gã kia hất tay Lam Sơn ra làm cậu buồn cười không ngậm được mồm.
Cậu cười ha ha, " Mày làm như mày sạch lắm vậy đó? Mày mới không có cửa chạm vào tao, biết chưa?"
Sau đó quay sang phía cảnh sát, " Các anh công minh một chút đi nhé. Rõ ràng tôi là người bị hại đó."
Lúc này, người quản lý cũng đến nơi, dè dặt đứng nói chuyện với gã họ Lâm.
" Xin lỗi anh Lâm, tên nhóc kia là người mới, nó không biết luật của Spa. Tôi...tôi chưa nói cho nó nghe."
Gã họ Lâm trừng mắt, " Ơ đệch, sao lại không nói cho nó biết? Để bây giờ nó đánh tao này!"
Người quản lý tiếp tục xin lỗi, " Là em sai, em sai. Em thấy thằng nhóc đấy được quá, lại sợ nó không đồng ý cái kia nên mới giấu đi."
Nghe người kia nói xong, gã họ Lâm rơi vào trầm mặc, vết thương vẫn còn đau rát làm gã không nhăn mặt hay cười gì nổi.
Lam Sơn thì vẫn ngồi ở một bên, chờ đợi phía cảnh sát xử lý tên thả dê kia. Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng cảnh sát cũng giảng hòa được cho hai bên. Bất ngờ ở chỗ gã họ Lâm kia cực kỳ biết điều mà cúi đầu nhận lỗi với Lam Sơn, còn bảo nếu muốn đền tội thì gã cũng đền luôn.
Cậu một mặt bụng đói móc meo, một mặt thì lười đôi co nên khi gã họ Lâm xin lỗi xong liền vẫy tay tạm biệt. Coi như cậu tha một mạng, tích đức đời sau.
Sau khi Lam Sơn rời đi, gã họ Lâm liền nói với người quản lý, " Đưa tất cả thông tin của tên nhóc đó cho tao."
Rời khỏi đồn cảnh sát thì cũng đã quá trưa, Lam Sơn tìm ngay một quán cóc nào đấy ngồi ăn lấp bao tử. Đảo mắt một vòng, cậu tìm được một xe đẩy làm bánh mì gì đó trông rất ngon, nhưng lại vắng vẻ quá chừng.
Đi lại gần, cậu vui vẻ nói, " Cô ơi, làm cho cháu một ổ ạ."
Cô bán hàng nhìn cậu, cười thật hiền hậu, " Đợi một chút nhé."
Lam Sơn ngồi xuống ghế nhựa, một tay cầm ổ bánh mì, gặm mấy phát đã hết. Bụng cậu thật sự rất đói, đói muốn ngất luôn rồi.
Ăn xong ổ bánh mì, cậu kêu thêm một lon nước ngọt nữa, thế là xong bữa trưa. Lúc tản bộ về căn hộ của Thích Hạ, Lam Sơn tình cờ chạm mặt vị quản lý của mình.
" Lam Sơn~" Vị quản lý mới nhìn thấy cậu đã bay lại như thấy vàng.
Giọng điệu ngọt ngào thế kia có phải lại định dụ dỗ gì không?
Lam Sơn nheo mắt đánh giá, sau đó lạnh nhạt đáp, " Gì vậy?"
" Lam Sơn à, chuyện hồi sáng này xin lỗi cậu nhé."
" Không sao đâu, tôi cũng chưa bị gì quá mức."
Người quản lý nghe thế, một mặt mỉm cười, trong lòng lại gào thét, cậu thì không sao rồi, còn gã khách VIP của tôi thì bị đánh tối mặt tối mũi luôn!!
" Khụ, vậy...việc làm kia...."
Lam Sơn nhìn người nọ ấp úng, cậu liền dứt khoát, " Tôi không làm nữa đâu! Chỗ của các người lừa gạt tôi. Rõ ràng Spa đó có gì đó kỳ lạ nhưng ông giấu tôi!"
Bị nắm thóp, người quản lý thở dài, rầu rĩ không nói gì thêm. Đúng là bên chỗ ông giấu Lam Sơn một việc rất kinh khủng, chính là Spa kia chỉ là trá hình thôi. Thật chất bên trong nó còn...ghê gớm hơn nhiều lắm.
Im lặng một hồi, người quản lý tiếp lời:
" Ừm mà đúng rồi, khi nãy gã họ Lâm có xin thông tin của cậu đấy. Thật ra tôi không muốn cho đâu, nhưng vì gã ấy máu mặt lắm, tôi không dám cãi lại."
" Thông tin á?" Lam Sơn vẫn bình thản như thường, còn cười, " Thông tin của tôi có gì hay ho đâu ngoài tên với tuổi?"
Người quản lý lúc này nhìn cậu càng ái ngại hơn, " Ừ thì...cậu quên rồi à? Vẫn còn số điện thoại đó."
Số điện thoại sao? Haha, cái lũ ngốc nghếch này, lừa bố rồi bây giờ bị bố lừa lại. Xin lỗi nhé, bố đây chưa có di động riêng, số đấy là số...
Còn đang tự dương tự đắc với cái trí thông minh của mình thì Lam Sơn như bị một đòn sét đánh chẻ đôi cơ thể. Cậu trắng mặt nhớ lại số điện thoại mà mình ghi trong đơn xin việc, chính là số của...
Tiêu rồi!! A!!!!
" Này, ông đưa cho gã số, số điện thoại trong đó á?"
Người quản lý bị cậu lay với tốc độ kinh người, mặt chóng mắt hoa, " Ờ ờ đúng rồi. Cậu đừng hoảng loạn như vậy được không?!"
" Gã đấy xin số làm gì?"
" A ờ...chắc là thích cậu rồi. Gã là gay mà, chấm cậu rồi nên mới..."
A, trời đất!!!
Lam Sơn mặt mũi méo xệch, buông người quản lý ra rồi điên cuồng chạy ngay đến CK Entertainment.
Cùng lúc đấy ở CK Ent, Cốc Khiếu Thiên vừa ký hợp đồng với một cô ca sĩ xinh đẹp xong, tâm tình y thì vẫn không thay đổi mấy, không vui cũng không buồn mà trở lại vị trí ngồi của mình.
Tách cà phê trên bàn đã cạn, Cốc Khiếu Thiên định kêu thư ký vào thay tách khác thì điện thoại khẽ rung lên vài hồi. Y dừng tay, đảo mắt nhìn qua màn hình di động, trên đó hiển thị một dãy số lạ hoắc.
" Rin, thay cho tôi tách cà phê khác."
" Vâng, chủ tịch."
Nói với Rin xong, Cốc Khiếu Thiên mới cầm lấy di động của mình, vuốt nhẹ một cái, tin nhắn kia liền hiện ra.
| Bảo bối à, là tôi Lâm Võng đây, người sáng nay đã bị em đánh ấy. Xin lỗi em chuyện hồi sáng nhé. Liệu có thể cho tôi một cuộc hẹn không?|
Hết chương 09.
Trước khi bước vào xin việc, Lam Sơn còn lo lắng bản thân chẳng có một cái gì chứng minh cậu là công dân trên đất nước Trung Hoa này hết, liệu vào đó rồi thì có xin được không?
Nhưng rồi khi nhìn vào bản đơn xin việc, cậu đã biết mình quá lo lắng. Những thông tin hầu như cậu đều ghi đủ cả, chỉ có cái số điện thoại là cậu ghi số của Cốc Khiếu Thiên thôi.
Đơn giản mà, cậu chưa có di động riêng.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của mình, Lam Sơn ăn mặc rất tươm tất, trông nhìn cực kỳ thu hút người khác. Khi cậu vừa bước vào nơi làm việc thì không ít các cô gái ngoái đầu lén lút theo dõi, mặt khác còn có những gã đàn ông nữa.
Công việc của cậu là mát – xa cho bên đàn ông.
Đang ngồi thảnh thơi không có khách thì đột nhiên tấm màn được vén ra, một vị khách vóc người tràn trề năng lượng bước vào. Gã ta có chòm râu quai nón nhìn khá là chướng mắt, nhưng Lam Sơn ngay lập tức tự nhủ bản thân là không được săm soi sở thích của người khác.
Vì vậy mà cậu niềm nở với gã ấy:
" Xin chào quý khách."
" Nhân viên mới à?" Gã ấy vừa nhìn cậu liền hỏi, xem ra cũng là dạng khách thân thuộc của Spa rồi.
Lam Sơn thoạt đầu hơi sững ra nhưng sau đó thì gật đầu, đáp trả cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép, " Vâng, tôi là nhân viên mới. Nếu có gì sai sót, xin ngài chỉ bảo."
Gã kia đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt dê cụ hiện ra rõ làm cho Lam Sơn nuốt khan mấy ngụm, trong bụng cầu trời không phải gặp biến thái.
Qua lời giới thiệu ngắn gọn thì gã kia họ Lâm, Lam Sơn cũng chỉ cần nhớ cái họ là được rồi nên phần tên cậu nhanh chóng ném vào một xó.
Thoa một lớp kem mỏng lên lưng gã họ Lâm, Lam Sơn bắt đầu múa máy những ngón tay của mình một cách điêu luyện. Cậu vốn dĩ không có kinh nghiệm gì về mát – xa trong nơi này đâu, chủ yếu là do trước kia cậu hay phải đấm bóp cho ông anh nên thu được một chút.
Mười ngón tay thon dài trắng trẻo áp lên tấm lưng vừa rộng lại vừa có màu bánh mật kia làm nổi bật lên hai màu da, chậm rãi vuốt xuống rồi lướt lên, nhấn nhá vài chỗ.
Gã họ Lâm thống khoái đến mức rên khẽ lên làm cho Lam Sơn lạnh cả sống lưng. Rõ ràng cậu chỉ mát – xa thuần túy trong sáng thôi mà?
Dạo đầu đã xong, Lam Sơn leo hẳn lên giường, mát – xa xuống phần hông của gã. Hai bàn tay vừa chạm vào hai bên hông liền khiến cho gã họ Lâm giật khẽ người, hắn quay lưng lại, hơi nhíu mày:
" Chỗ đấy hơi nhột, đừng chạm vào nhiều quá."
Lam Sơn sững người nhìn hắn, cái đầu máy móc gật gật, hai tay không dám động vào phần hông nữa. Tiếp đến, cậu duỗi cánh tay mát – xa cổ, vai, rồi lại trượt xuống thắt lưng, đấm nhẹ vài cái.
Hai chân cậu đặt sang hai bên, giống như tư thế ngồi lên người gã họ Lâm vậy đó. Cậu cũng không nghĩ là tên khốn kia lại bất ngờ lật người lại, làm cho cậu chao đảo suýt ngã sấp lên ngực gã.
Lúc này đây, khi gã họ Lâm lật người xong, phần đùi của Lam Sơn cũng vừa vặn chạm phải nơi nào đó đang bốc hỏa hừng hực làm cậu tím tái mặt mày. Vội vàng ném tuýp kem, khăn lông, tất cả mà nhảy vọt xuống khỏi giường.
Nhưng gã kia đời nào lại tha cho con mồi ngon lành đáng yêu như cậu chứ? Gã nhanh tay bắt lấy hông cậu, lôi về giường.
" Mau buông tao ra!! Tao la lên đấy!!!"
" La đi? Em đúng là người mới nha, đáng yêu quá. Im lặng thì anh sẽ thưởng cho em."
" Thưởng cái đếch!! Mau buông tao ra! Mày coi chừng người của tao giết mày không kịp thả dê đấy thằng tởm lợm."
Lam Sơn đối với sự công kích của gã mà liên tục đấu võ mồm, hai chân cũng hoạt động tích cực, nhắm một phát ngay chỗ nào đó mà tung cước. Gã đau xanh mặt, hai tay che lại rồi khụy gối trên sàn.
" Người của cưng à? Thế nó đâu nào? Gọi nó ra đây!"
Gã tuy đau nhưng vì sỉ diện mà vẫn cứng cổ lên cãi lại với Lam Sơn, còn bất chấp cơn đau mà đè cậu xuống giường lần nữa.
" Đừng, buông tôi ra, làm ơn, xin ông đấy, mau buông tôi ra!!!"
Lam Sơn bị bức đến điên nên đã sử dụng tay chân mà đối đáp lại. Cậu đẩy ngã gã họ Lâm ấy, đánh liên tục vào mặt gã, bụng gã, ngực gã, đánh như một cách xả giận vậy đó.
Đánh như vậy mãi cho đến khi ông quản lý chạy vào can ngăn, Lam Sơn mới chịu dừng tay. Lúc này, ai bên ngoài cũng đứng hóng hớt chuyện vui cả.
" Sao vậy? Sao cậu đánh khách đến mức này?" Quản lý xanh mặt, mếu máo.
Lam Sơn phủi áo, quát lớn lên, " Mẹ nó, là gã ta cưỡng ép tôi!"
" Cậu điên rồi à? Cậu đụng nhầm người rồi!"
" Phải, tôi nhầm người rồi. Nhầm vào một gã thả dê, dm!!"
Quản lý vẫn xanh mặt, rối rít xin lỗi gã họ Lâm nhưng gã ấy nào có bỏ qua đơn giản như vậy. Chẳng cần nói lý lịch thì cũng đủ biết gã họ Lâm kia có máu mặt như thế nào mới khiến quản lý sợ vã mồ hôi thế kia.
Lam Sơn cũng nghi ngờ nhưng không quan tâm lắm, vì gã cưỡng ép cậu nên cậu đánh, đánh chết thì thôi.
" Mày, lên cảnh sát với tao!" Gã họ Lâm đứng dậy, chỉ vào mặt Lam Sơn.
Lam Sơn cũng không vừa, trừng mắt dõng dạc nói, " Đi thì đi. Tao sẽ tống cổ mày vào tù!"
Cuối cùng hai người cũng lên đồn cảnh sát thật. Khi cảnh sát nhìn thấy gã họ Lâm thì ai nấy liền cứng họng, nhìn vết tích trên mặt hắn ta thì càng câm nín hơn nữa.
" Các người mau xử lý thằng nhóc này đi. Nó đánh tôi đấy." Gã họ Lâm đập tay xuống bàn, hất mặt với bọn cảnh sát.
Lam Sơn bên cạnh liền cãi, " Là hắn ta cưỡng ép tôi."
Cảnh sát im lặng nhìn gã họ Lâm, rồi nhìn Lam Sơn, bất đắc dĩ hỏi:
" Bằng chứng gã cưỡng ép cậu đâu?"
Bằng chứng? Mẹ nó chứ, còn bằng chứng à?
Lam Sơn túm cổ áo gã họ Lâm qua, chỉ vào mặt gã, " Đây là bằng chứng! Tôi đâu có thần kinh mà đi đánh gã sống chết thế này!"
" Đừng có động vào tao, thằng điên!" Gã kia hất tay Lam Sơn ra làm cậu buồn cười không ngậm được mồm.
Cậu cười ha ha, " Mày làm như mày sạch lắm vậy đó? Mày mới không có cửa chạm vào tao, biết chưa?"
Sau đó quay sang phía cảnh sát, " Các anh công minh một chút đi nhé. Rõ ràng tôi là người bị hại đó."
Lúc này, người quản lý cũng đến nơi, dè dặt đứng nói chuyện với gã họ Lâm.
" Xin lỗi anh Lâm, tên nhóc kia là người mới, nó không biết luật của Spa. Tôi...tôi chưa nói cho nó nghe."
Gã họ Lâm trừng mắt, " Ơ đệch, sao lại không nói cho nó biết? Để bây giờ nó đánh tao này!"
Người quản lý tiếp tục xin lỗi, " Là em sai, em sai. Em thấy thằng nhóc đấy được quá, lại sợ nó không đồng ý cái kia nên mới giấu đi."
Nghe người kia nói xong, gã họ Lâm rơi vào trầm mặc, vết thương vẫn còn đau rát làm gã không nhăn mặt hay cười gì nổi.
Lam Sơn thì vẫn ngồi ở một bên, chờ đợi phía cảnh sát xử lý tên thả dê kia. Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng cảnh sát cũng giảng hòa được cho hai bên. Bất ngờ ở chỗ gã họ Lâm kia cực kỳ biết điều mà cúi đầu nhận lỗi với Lam Sơn, còn bảo nếu muốn đền tội thì gã cũng đền luôn.
Cậu một mặt bụng đói móc meo, một mặt thì lười đôi co nên khi gã họ Lâm xin lỗi xong liền vẫy tay tạm biệt. Coi như cậu tha một mạng, tích đức đời sau.
Sau khi Lam Sơn rời đi, gã họ Lâm liền nói với người quản lý, " Đưa tất cả thông tin của tên nhóc đó cho tao."
Rời khỏi đồn cảnh sát thì cũng đã quá trưa, Lam Sơn tìm ngay một quán cóc nào đấy ngồi ăn lấp bao tử. Đảo mắt một vòng, cậu tìm được một xe đẩy làm bánh mì gì đó trông rất ngon, nhưng lại vắng vẻ quá chừng.
Đi lại gần, cậu vui vẻ nói, " Cô ơi, làm cho cháu một ổ ạ."
Cô bán hàng nhìn cậu, cười thật hiền hậu, " Đợi một chút nhé."
Lam Sơn ngồi xuống ghế nhựa, một tay cầm ổ bánh mì, gặm mấy phát đã hết. Bụng cậu thật sự rất đói, đói muốn ngất luôn rồi.
Ăn xong ổ bánh mì, cậu kêu thêm một lon nước ngọt nữa, thế là xong bữa trưa. Lúc tản bộ về căn hộ của Thích Hạ, Lam Sơn tình cờ chạm mặt vị quản lý của mình.
" Lam Sơn~" Vị quản lý mới nhìn thấy cậu đã bay lại như thấy vàng.
Giọng điệu ngọt ngào thế kia có phải lại định dụ dỗ gì không?
Lam Sơn nheo mắt đánh giá, sau đó lạnh nhạt đáp, " Gì vậy?"
" Lam Sơn à, chuyện hồi sáng này xin lỗi cậu nhé."
" Không sao đâu, tôi cũng chưa bị gì quá mức."
Người quản lý nghe thế, một mặt mỉm cười, trong lòng lại gào thét, cậu thì không sao rồi, còn gã khách VIP của tôi thì bị đánh tối mặt tối mũi luôn!!
" Khụ, vậy...việc làm kia...."
Lam Sơn nhìn người nọ ấp úng, cậu liền dứt khoát, " Tôi không làm nữa đâu! Chỗ của các người lừa gạt tôi. Rõ ràng Spa đó có gì đó kỳ lạ nhưng ông giấu tôi!"
Bị nắm thóp, người quản lý thở dài, rầu rĩ không nói gì thêm. Đúng là bên chỗ ông giấu Lam Sơn một việc rất kinh khủng, chính là Spa kia chỉ là trá hình thôi. Thật chất bên trong nó còn...ghê gớm hơn nhiều lắm.
Im lặng một hồi, người quản lý tiếp lời:
" Ừm mà đúng rồi, khi nãy gã họ Lâm có xin thông tin của cậu đấy. Thật ra tôi không muốn cho đâu, nhưng vì gã ấy máu mặt lắm, tôi không dám cãi lại."
" Thông tin á?" Lam Sơn vẫn bình thản như thường, còn cười, " Thông tin của tôi có gì hay ho đâu ngoài tên với tuổi?"
Người quản lý lúc này nhìn cậu càng ái ngại hơn, " Ừ thì...cậu quên rồi à? Vẫn còn số điện thoại đó."
Số điện thoại sao? Haha, cái lũ ngốc nghếch này, lừa bố rồi bây giờ bị bố lừa lại. Xin lỗi nhé, bố đây chưa có di động riêng, số đấy là số...
Còn đang tự dương tự đắc với cái trí thông minh của mình thì Lam Sơn như bị một đòn sét đánh chẻ đôi cơ thể. Cậu trắng mặt nhớ lại số điện thoại mà mình ghi trong đơn xin việc, chính là số của...
Tiêu rồi!! A!!!!
" Này, ông đưa cho gã số, số điện thoại trong đó á?"
Người quản lý bị cậu lay với tốc độ kinh người, mặt chóng mắt hoa, " Ờ ờ đúng rồi. Cậu đừng hoảng loạn như vậy được không?!"
" Gã đấy xin số làm gì?"
" A ờ...chắc là thích cậu rồi. Gã là gay mà, chấm cậu rồi nên mới..."
A, trời đất!!!
Lam Sơn mặt mũi méo xệch, buông người quản lý ra rồi điên cuồng chạy ngay đến CK Entertainment.
Cùng lúc đấy ở CK Ent, Cốc Khiếu Thiên vừa ký hợp đồng với một cô ca sĩ xinh đẹp xong, tâm tình y thì vẫn không thay đổi mấy, không vui cũng không buồn mà trở lại vị trí ngồi của mình.
Tách cà phê trên bàn đã cạn, Cốc Khiếu Thiên định kêu thư ký vào thay tách khác thì điện thoại khẽ rung lên vài hồi. Y dừng tay, đảo mắt nhìn qua màn hình di động, trên đó hiển thị một dãy số lạ hoắc.
" Rin, thay cho tôi tách cà phê khác."
" Vâng, chủ tịch."
Nói với Rin xong, Cốc Khiếu Thiên mới cầm lấy di động của mình, vuốt nhẹ một cái, tin nhắn kia liền hiện ra.
| Bảo bối à, là tôi Lâm Võng đây, người sáng nay đã bị em đánh ấy. Xin lỗi em chuyện hồi sáng nhé. Liệu có thể cho tôi một cuộc hẹn không?|
Hết chương 09.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook