He Cùng Ảnh Đế Thầm Mến
-
13: Treo Dây Cáp
Nhâm Đông Hải nghe thấy Thẩm Hạo Hi nói, liền dừng lại quan sát cậu một lúc lâu, không nhịn được cười: "Tiếng tăm không lớn, dã tâm lại không nhỏ."
Thẩm Hạo Hi nhún vai: "Nếu cháu đã tiến vào giới, thì những thứ đó chắc chắn sẽ không tránh được, vậy không bằng cứ thử xem."
Nhâm Đông Hải tiếp tục nói: "Cháu như vậy ngược lại có một chút bóng dáng của ba cháu năm đó, chẳng qua thời điểm ba cháu ở cái tuổi này, kỹ năng diễn xuất không tốt được như cháu."
Thẩm Hạo Hi đảo mắt, nhẹ giọng nói: "Lúc trước thời điểm ông ấy ở cái tuổi này của cháu, cũng đã tiếp xúc với diễn xuất được vài năm, đúng không? Cháu đây đã được học bao giờ."
Nhâm Đông Hải vừa nghe thấy câu nói phía sau kia của cậu liền cảm thấy không ổn, thầm mắng mình làm sao lại nhắc đến đề tài này, đây hoàn toàn là khu vực cấm khi trò chuyện cùng Thẩm Hạo Hi.
Thẩm Hạo Hi nhìn thấy Nhâm Đông Hải một bộ dạng muốn nói lại thôi, không nhịn được khẽ cười thành tiếng: "Chú Nhâm, chú cũng không cần lộ ra vẻ mặt như thế, nếu cháu đã lựa chọn tiến vào giới, thì chính là đã suy nghĩ rõ ràng."
Nhâm Đông Hải lắc đầu một cái, có chút ảo não: "Ban đầu chuyện này, dù sao cũng là do người lớn bọn ta sơ sẩy..."
Thẩm Hạo Hi: "Cháu đã sớm nghĩ rõ ràng rồi, chỉ là mọi người lần nào cũng lảng tránh cái đề tài này, bất kể là ba mẹ cháu, hay là anh cháu, hoặc là chú, đều như vậy, mọi người không muốn nói, cháu cũng không mở miệng được.
Chẳng qua cháu bây giờ tiến vào giới, thì những chuyện kia cũng nên đến lúc kết thúc, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thực quyết định lúc trước của mọi người cũng không sai, ít nhất nó cũng giúp cháu có thể đi lại tự đó ở trong cái giới này."
Nhâm Đông Hải nhìn chăm chú cậu chốc lát: "Thật sự buông xuống?"
Thẩm Hạo Hi: "Đã buông xuống từ lâu rồi, trước khi lên đại học cháu đã suy nghĩ rõ ràng, là mọi người tự cho rằng trong lòng cháu có khúc mắc đối với cái đề tài này, mỗi lần sắp thảo luận đến liền muốn chuyển hướng.
Mọi người có nghĩ tới hay không, trong lòng có khúc mắc cũng không phải cháu, mà e sợ né tránh nó chính là mọi người."
Nhâm Đông Hải sững sờ gật gật đầu, sau đó cảm khái nói: "Hạo Hi, cháu lớn thật rồi."
Thẩm Hạo Hi nở nụ cười: "Rốt cục cũng chịu thừa nhận cháu không phải thằng nhóc nữa?"
Nhâm Đông Hải thấy Thẩm Hạo Hi là thật sự không quan tâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khôi phục thần thái như cũ, khẽ xì một tiếng: "Coi như cháu lớn rồi, ở trong mắt chúng ta vẫn chỉ là một thằng nhóc."
Thẩm Hạo Hi: "..."
Nhâm Đông Hải rốt cuộc phản ứng lại, bắt đầu trừng mắt: "Cháu vừa mới gọi ta cái gì? Chú Nhâm? Tiểu tử thúi ta đã sửa không biết bao nhiêu lần rồi! Gọi ta là bác Nhâm mới đúng!"
Thẩm Hạo Hi sờ sờ mũi: "Đây không phải là thói quen gọi từ nhỏ sao, nhất thời không sửa lời được."
"Hơn nữa chú nghĩ thử xem, gọi chú Nhâm, không phải là gọi chú trẻ lại sao, chú nên cao hứng mới đúng." Thẩm Hạo Hi tiếp tục nguỵ biện.
"Ta là anh trai kết nghĩa với ba cháu, cháu gọi ta là chú? Sao có thể như vậy được!" Nhâm Đông Hải cũng không bị thuyết phục, nhíu mày vẫn còn do dự.
Thẩm Hạo Hi bất đắc dĩ, khi còn bé thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Nhâm Đông Hải, người ba đầy một bụng ý xấu kia của cậu liền bảo cậu gọi Nhâm Đông Hải là "chú", cậu khi đó mới có bốn tuổi, làm sao biết nhiều như vậy, lại bởi vì là cha ruột đích thân dạy, liền trực tiếp tin tưởng không chút nghi ngờ đối với cách xưng hô này, mỗi lần Nhâm Đông Hải nghe thấy cậu gọi chú đều sửa chữa một phen, nhưng mà đều vô dụng.
Kết quả là vì từ nhỏ đã gọi quen, chờ cậu lớn hơn một chút, sau khi hiểu rõ các loại quan hệ, liền không thay đổi cách gọi này được nữa.
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì việc xưng hô sai này, chắc chắn cũng phải là cha cậu cõng nồi.
Thẩm Hạo Hi một mặt trong lòng than thở, một mặt ngoài miệng nói liên thanh: "...!Vâng vâng vâng, bác Nhâm bác Nhâm bác Nhâm!"
Lão hồ ly này thật sự không dễ lừa mà.
Nhâm Đông Hải nghe thấy Thẩm Hạo Hi gọi ba tiếng bác liên tục, lúc này mới chịu buông tha cho cậu: "Vậy còn tàm tạm."
Thẩm Hạo Hi: "Dù sao cháu ở đây ngoan đến như vậy, chú cũng nên nói cho cháu biết là chúng ta phải đi đâu làm gì đi?"
"Huấn luyện cáp treo." Nhâm Đông Hải cũng không che giấu, "Ta rất yên tâm với đài từ của cháu, thế nhưng bộ phim này của chúng ta, những cảnh chiến đấu không ít, có rất nhiều chỗ cháu phải dùng tới dây cáp.
Lúc trước cháu chưa từng treo dây cáp, mới bắt đầu sẽ rất khó quản lý tốt biểu cảm, vì để việc quay phim của chúng ta diễn ra suôn sẻ, ta phải cho cháu thích ứng sớm một chút."
Nghe đến hai chữ dây cáp, lại nghĩ đến những lời phàn nàn của anh trai mình trước đây, Thẩm Hạo Hi đột nhiên có chút sợ hãi, cậu nở nụ cười miễn cưỡng: "Chú đúng thật là có tầm nhìn xa a."
Nhâm Đông Hải: "Đến cũng đã đến, đương nhiên là phải đem mọi việc chuẩn bị xong xuôi, tháng này cháu làm quen một chút với cáp treo cũng tốt, như vậy thì đến khi chính thức quay chụp chúng ta có thể hoàn thành công việc sớm hơn!"
Thẩm Hạo Hi có chút không nói nên lời: "Chỉ có việc này, chú cần gì phải tỏ ra thần bí như thế?"
Tuy rằng trong lòng đối với cáp treo có chút rén, thế nhưng khí thế thì vẫn phải có!
Nhâm Đông Hải hiểu rõ cậu phô trương thanh thế(*), cười hì hì: "Ta đây không phải là lo cháu sợ sệt, không dám theo tới."
(*) Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
"Chỉ là cũng không biết ai, khi còn bé nghe đến hai chữ cáp treo liền bị dọa khóc."
Lịch sử đen tối nhiều năm trước bị khui ra, Thẩm Hạo Hi có chút ngượng ngùng, còn tốt là Nhâm Đông Hải không ở trước mặt người khác nhắc lên, nếu không cậu thực sự phải cùng Nhâm đông Hải PK một trận.
Cậu ngoài mạnh trong yếu phản bác: "Còn không phải là bởi vì chú với anh cháu hùa nhau lừa cháu nói treo dây cáp cực kỳ đau đớn sao, chú không biết nó để lại bóng ma lớn thế nào cho tuổi thơ cháu đâu?!"
Nhâm Đông Hải một mặt hiền hòa: "Thế nhưng cháu đã tiến vào cái giới này, cáp treo là một trong những phương tiện phụ trợ không thể thiếu để quay phim, cháu không thể tránh khỏi.
Trừ khi cháu chỉ định quay những cảnh không cần đến dây cáp, thế nhưng điều này sẽ mang đến cho cháu rất nhiều hạn chế..."
"Chú không cần nói, cháu đều hiểu cả." Thẩm Hạo Hi cạn lời, dù sao không sớm thì muộn cậu cũng phải treo dây cáp, không tránh được, cậu nhận ra được điều đó, nên nhanh chóng ngắt lời Nhâm Đông Hải, nếu không đợi lát nữa ông chú kia của cậu cũng lải nhải một trận súp gà ăn liền nghe đến ngán cho cậu.
Hai người một đường trò chuyện, Thẩm Hạo Hi không chú ý nhớ đường, cũng không biết bọn họ đi tới nơi nào, sau khi theo Nhâm Đông Hải xuyên qua một cánh cửa, cuối cùng họ cũng đến được nơi cần đến.
Nơi này giống như một ngọn đồi phía sau ngôi nhà cổ, có một mảnh rừng cây nhỏ, dưới bóng cây là một khoảng không gian rộng rãi, có một số nhân viên đã ở đó.
Thẩm Hạo Hi sau khi lớn lên, nỗi sợ hãi đối với cáp treo đã phai nhạt đi rất nhiều, thế nhưng có lẽ vì anh trai của cậu lúc trước miêu tả quá mức sinh động, nên cậu vẫn ôm thái độ kính sợ nhất định đối với thứ đồ chơi này.
Cậu đặt bát súp đậu xanh còn dang dở trên tay xuống, cắn răng kiên trì bước về phía trước dưới cái nhìn chăm chú của Nhâm Đông Hải.
Khi thật sự mặc đồ bảo hộ rồi bị treo trên không trung, Thẩm Hạo Hi cuối cùng đã hiểu trước đây tại sao anh cậu mỗi lần đóng phim trở về, đều luôn miệng kêu khổ với cậu.
Cũng hiểu rõ tại sao Nhâm Đông Hải lại phải cho cậu thích ứng trước với cáp treo.
Kỳ thực treo dây cáp cũng không kinh khủng như anh cậu nói, thế nhưng cảm giác thực sự không ổn.
Cậu bị đồ bảo hộ ghìm đến toàn thân đều thấy khó chịu, cảm giác các cơ trên khuôn mặt đều không thể khống chế, thậm chí những biểu cảm cơ bản nhất cũng không thực hiện được.
Nếu như cậu không sớm làm quen với cáp treo, phỏng chừng ngay khi chính thức quay chụp vừa tiếp xúc với cáp treo, cảnh treo dây cáp ở phần đầu có thể sẽ bị trì hoãn vì diễn xuất của cậu, cậu cũng sẽ bị các diễn viên khác trong đoàn phim chỉ trích bởi vì kéo chân sau.
Nhâm Đông Hải tuy rằng ngoài miệng nói sẽ không có chăm sóc đặc biệt đối với bất kỳ người nào, nhưng vẫn cân nhắc thay cậu ở mọi phương diện.
Việc huấn luyện cáp treo này, sư phụ phụ trách việc treo dây cáp cũng không thoải mái, nếu như không có chỉ thị của Nhâm Đông Hải, ai lại dưới cái nắng như thiêu như đốt, không ở trong phòng điều hòa nghỉ ngơi, chạy ra ngoài giúp người khác tiến hành cái gọi là "huấn luyện".
Cảm động chưa được bao lâu, cậu liền nghe thấy Nhâm Đông Hải ở phía dưới giơ loa yêu cầu cậu bày ra đủ loại biểu cảm, còn hỏi cậu có thể làm một ít động tác võ thuật hay không.
Làm động tác biểu cảm cái đầu chú!!! Cháu sắp bị siết chết rồi!!!
Thẩm Hạo Hi quả thực muốn phát điên, cậu cố gắng hết sức, rốt cục cũng nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Làm quen cũng phải có quá trình, cháu đây mới vừa tới, chú gấp cái gì!"
Sư phụ treo dây cáp không tham dự buổi liên hoan hôm trước, bị giọng điệu dữ dằn của Thẩm Hạo Hi dọa tới, còn âm thầm giật mình: Vị diễn viên này lá gan không nhỏ, vậy mà dám hung dữ như thế với tổng đạo diễn đoàn phim.
Nhâm Đông Hải vẫn cười ha ha: "Thằng nhóc cháu không phải có thiên phú dị bẩm từ nhỏ, bất kể cái gì đều là vừa học liền biết sao, ta còn cho là treo dây cáp cháu cũng có thể làm được đấy."
Thẩm Hạo Hi nghiến răng: "Cháu học mọi thứ nhanh, cũng không phải trong vài giây, được không?! Chú không cảm thấy yêu cầu vừa rồi của chú hơi quá mức à?"
Vô lý y hệt như việc bắt một đứa trẻ chạy trong khi nó còn không biết đi ấy.
Đương nhiên, cậu tạm thời không nói ra câu nói này được, nói xong lời dài ngoằng phía trước kia cậu đã mệt muốn chết rồi.
Nhâm Đông Hải nhìn ra sự khó chịu của cậu, hỏi: "Còn có thể chịu được không? Nếu không trước tiên xuống dưới nghỉ một chút đã?"
Thẩm Hạo Hi xua tay, mấp máy môi: "Không sao...!chỉ là hơi khó chịu, chú để cháu làm quen thêm lát nữa."
Nhâm Đông Hải: "Được, nếu như thực sự không chịu được nhớ nói với chú một tiếng, đừng gắng gượng."
Thẩm Hạo Hi lười nói chuyện, chỉ gật đầu thay cho trả lời.
Lần đầu tiên từ trên cáp treo xuống dưới, Nhâm Đông Hải hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Thẩm Hạo Hi cười khổ lắc đầu một cái: "Thực sự là không treo thì không biết, cảm giác gì cháu cũng không có, chỉ cảm thấy chính mình sắp bị ghìm chết."
Nhâm Đông Hải vỗ bả vai cậu: "Kỳ thực có thể ở lần đầu tiên treo dây cáp, ngay sau khi lên liền có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, cháu đã giỏi lắm rồi."
Thẩm Hạo Hi cảm thán: "Thật ngưỡng mộ những đại hiệp trong phim võ thuật, khi treo dây cáp động tác của bọn họ cũng có thể lưu loát tự nhiên như vậy, thật lợi hại!"
Nhâm Đông Hải cổ vũ cậu: "Sau này cháu cũng sẽ trở thành đại hiệp tiêu sái được người khác ngưỡng mộ."
Thẩm Hạo Hi trả lời: "Nhận lời chúc của chú."
Sau lúc nghỉ ngơi, Thẩm Hạo Hi lần thứ hai bị treo lên.
Trong đoàn phim đôi khi sẽ có những cảnh diễn dây cáp cường độ cao, có lúc có thể bị treo nửa ngày một ngày, thứ cậu muốn làm quen, là treo dây cáp cường độ cao.
Vì "kết tinh truyền hình" của cậu và Trăn ca, cậu nhất định phải dốc hết 120% nỗ lực, để mình có thể làm được tốt nhất, để không lưu lại tiếc nuối sau này.
Sau khi treo lên hạ xuống liên tục vài lần, Thẩm Hạo Hi nhân lúc nghỉ ngơi, đi tới nhà vệ sinh gần đó.
Cậu tùy tiện tìm một gian trống, sau khi giải quyết xong, liền kéo quần xuống, quả nhiên thấy bên trong đùi có những vết bầm tím, thậm chí còn có nơi máu thịt lẫn lộn.
Thẩm Hạo Hi không khỏi thở hổn hển, chuyện nghiêm trọng như vậy, chẳng trách cậu chỉ là bước đi, cũng cảm thấy được chân bị quần ma sát đến đau đớn.
Xem ra ngày mai phải tìm quần rộng để mặc, trong lòng cậu nghĩ vậy liền mặc lại quần, đang định bấm nút xả nước thì chợt nghe thấy tiếng người bước vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh.
Nhà vệ sinh này là một nhà vệ sinh công cộng bình thường, nhà vệ sinh nam và nữ chỉ cách nhau một bức tường mỏng, ngoài ra ở đây rất yên tĩnh, bất luận một bên đang xảy ra chuyện gì, bên kia đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe tiếng bước chân, hẳn là hai người, chắc là có chuyện gì muốn nói, Thẩm Hạo Hi không có ý định nghe lén, đang muốn xả nước rời đi, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh thấp giọng nói một câu.
"Chị yêu cầu em cố gắng hết sức tiếp cận Phó Tuyển Trăn, là có kế hoạch mới gì sao?"
Tay Thẩm Hạo Hi dừng lại, ánh mắt dần lạnh xuống.
Cậu nghe ra, người nói chuyện là Viên Ứng Vũ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook