Hãy Ở Bên Anh
-
Chương 48
Ân bắt gặp Phong ngay cửa phòng của nó
- Anh đi đâu vào cuối buổi lễ cưới vậy,em và mẹ chờ anh cùng về,vậy mà anh lại bỏ về trước,bao nhiêu khách mời anh để mình em tiếp mà được sao? -Ân đưa lời trách móc,nhưng tuyệt nhiên không hề lớn tiếng, nét mặt tỏ ra vô cùng khó chịu,nhưng trái lại Phong không hề quan tâm đến lời cô ta nói cứ thế lướt qua Ân như người vô hình
- vì cô ta sao,anh không nói được phải không!!! -mặc Phong có nghe hay không Ân đẩy mạnh cửa phòng vào trong,tiếng Hy đau đớn vừa dứt cũng là lúc Phong khựng lại,rồi vài giây trôi qua,chân anh chạy vội vào trong phòng nó,trên vai Hy con dao bị đâm vào vẫn còn nguyên,Hy đang gục xuống sàn
- Cô!! Cô điên rồi!! -Phong đẩy Ân ra rồi vội vàng bế nó lên ra khỏi phòng,máu cứ thế chảy xuống từ vai... Phong như muốn điên lên,Ân đứng trong phòng cười đến điên dại,anh chỉ muốn gϊếŧ chết cô ta ngay lập tức nhưng anh cần phải đưa nó đến bệnh viện trước,Phong đã sợ và thực sự sợ khi mất đi người con gái này...
- Không sao!!Hy!! Em sẽ không sao hết!!! Hy!!
Bệnh viện đại học Carbie
Phong đứng ngồi không yên,nó vừa được đưa vào phòng cấp cứu,vài tiếng đồng hồ trôi qua,vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh,Phong đã lao đến hỏi với giọng lo lắng
- cô ấy sao rồi?
- Chúng tôi đã kịp cầm máu,bây giờ tình trạng đã ổn!! Cô ấy cần nghỉ ngơi và làm vài xét nghiệm
Phong không để tên bác sĩ kịp nói hết anh đã vội vàng bước vào trong,Hy vẫn đang hôn mê,nhìn gương mặt xanh xao tiều tuỵ khiến anh thấy đau lòng,Phong nắm lấy tay Hy,mắt anh nặng trĩu chưa bao giờ anh thấy hận bản thân mình đến vậy,là anh làm nó tổn thương,rồi đến cả tính mạng anh cũng không thể bảo vệ được vậy thì lấy tư cách gì để yêu nó...
Đêm mưa tầm tã,đã gần nửa đêm,anh trở về biệt thự với vẻ thất thần,mẹ đã gọi cho anh nói nếu anh không về ngay lập tức,thì cô ta sẽ đòi ly hôn... không phải anh sợ mà anh hận mình không thể đâm chết cô ta...
Phong trước khi trở về phòng khi đã uống rượu đến nỗi say khướt,nhìn đâu cũng hiện lên hình ảnh người con gái ấy,chiếc giường nơi nó từng nằm,đã từng chờ anh về... mà giờ đây lại nhuốm màu u ám,ngột ngạt,Phong mở cửa phòng nhìn quanh nhưng rồi tất cả hình ảnh vỡ vụn khi Ân đang ngồi trong phòng,Phong không để ý cô ta định làm gì,cầm chai rượu bước loạng choạng đến chiếc ghế sofa
- hahaa... cuối cùng thì cô cũng được toại nguyện rồi,tôi là của cô, đúng là của cô... - Phong nói như kẻ điên,lặp đi lặp lại những điều vô nghĩa,nhưng Ân không chịu đựng thêm được nữa,cô rời khỏi giường đi tới gần Phong,hai tay ôm lấy má anh đẩy gương mặt lên nhìn cô
- cô ta chết rồi phải không?-Ân hỏi Phong,giọng nói đáng sợ này của Ân,lần này Phong mới nhìn cô ta,máu trong người như muốn sôi lên,anh ngay lập tức kéo tay Ân trận xuống ghế,giọng lạnh lùng đến bình thản
- Còn động vào cô ấy,người đầu tiên tôi gϊếŧ chính là cô!- Ánh mắt anh gằn lên nỗi giận dữ,đây cũng là lần đầu tiên Phong làm vậy với cô,ánh mắt anh nhìn như muốn thiêu đốt cô ngay tức khắc
- hahaa!! Gϊếŧ tôi đi,anh giỏi thì gϊếŧ cả đứa con trong bụng tôi nữa!- Ân nhoẻn miệng cười ngặt ngẽo, còn Phong anh thất thần vài giây, tay anh cuối cùng cũng bỏ khỏi cổ Ân nhanh chóng như cách anh vừa định cướp đi mạng sống cô,Ân gập người ho sặc sụa
- cái thai đã được gần 1 tháng!-Giọng cô có chút run sợ,cứ nghĩ Phong sẽ vui khi nghe cô nói vậy nhưng ngược lại,Phong vẫn giữ thái độ lãnh đạm thờ ơ, Phong nhìn cô như một thứ gì đó rất kinh khủng
- vậy thì cô hãy cố mà chăm sóc nó cẩn thận,và hãy nhớ những gì tôi vừa nói!-Dứt lời Phong bước ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau,Hy tỉnh dậy trong căn phòng trắng xoá,ánh nắng chiếu rọi từ khung cửa sổ,những bức tường in hoa văn được che phủ bởi tấm rèm dài thẳng đứng,Hy thấy ê ẩm cả người,cái chết có lẽ không khó chịu hơn thế này,nếu không phải hôm qua tránh kịp thì nhỏ đã chẳng còn ở đây. Những gì ngày hôm nay,rồi có một ngày nhỏ sẽ trả đủ cho cô ta và cả tên khốn đó... những âm thanh của máy theo dõi khiến nhỏ thấy chướng tai,nhỏ nhìn lên đống chai dịch truyền treo lủng lẳng khiến nhỏ ngán ngẩm,còn ngay dưới mũi đang được dính một vật gì đó,nhỏ đưa tay lên toan bóc nó ra,nhưng tên vệ sĩ đã đẩy cửa vào,mặt nhìn lạ hoắc,ôn tồn nói
- Tiểu thư muốn đi dạo một chút không?
Hy chỉ kịp nghĩ nếu không ở trong căn phòng này một lúc nhỏ sẽ thấy dễ chịu hơn,nên chẳng để ý đến lời mời tự nhiên đó của hắn,vội đồng ý.
Hôm nay Chấn Nam đưa mẹ đến khám định kì,có lẽ mẹ sẽ phải ở viện vài hôm theo lẽ thường để tập phục hồi nhưng bà nói không chịu được mùi bệnh viện nên nói bác sĩ cho về sớm hơn dự định. Chấn Nam đưa mẹ ra xe và quay lại thanh toán tiền viện phí,Phong vừa nhận được cuộc điện thoại từ mẹ,anh không lạ nếu mẹ nói không nhớ ra thứ gì đó để đâu nhưng hôm nay bà lại để quên hẳn túi đồ trong phòng bệnh... và anh đành quay lại...
*Quay lại chỗ tên vệ sĩ đưa nó đi dạo*
- Đây không phải đường đến chỗ đi dạo?!- hy nhìn quanh rồi hỏi tên vệ sĩ một cách ngờ vực,dù nhỏ không am hiểu bệnh viện này,nhưng rõ ràng lối đi này vẫn không hướng đến cửa ra ngoài mà là đến khu phòng chức năng,Hy nhìn lên tấm bảng hiệu xung quanh rồi chợt dừng lại như linh cảm điều gì đó chẳng lành...
- Tiểu thư,đi qua khu này mới đến dãy vườn hoa đằng sau!- tên vệ sĩ vẫn đi trước,chỉ đến khi Hy nói muốn quay trở về phòng hắn mới dừng bước,nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong trẻo có phần ngờ vực ấy
- nhưng bây giờ thì quá muộn rồi,tiểu thư!!-Hắn trở mặt rồi ngay sau đó nắm chặt lấy tay Hy kéo mạnh theo mình,hắn quá khoẻ và nó thì không thể giằng ra được,Hy đã kịp hiểu hắn ở đây để làm gì,nhỏ đã quá khinh suất,nỗi sợ cứ thế dấy lên khi nó nhìn vào mắt hắn,ánh mắt chứa đầy sự du͙ƈ vọиɠ và han muốn chứ không phải đơn giản là gϊếŧ hại nó,nhưng bây giờ không có Thần bảo vệ nữa,không có ai cả... Dãy hành lang hun hút,Hy toan hét lên nhưng hắn đã bịt lấy miệng,mặt nó bắt đầu nóng ran những ý nghĩ thoáng qua là cách nào để thoát khỏi hắn.Tên
vệ sĩ bị nó cắn vào tay,hắn không chịu được đã đẩy nó chúi xuống sàn,nhỏ cố gắng gượng dậy và điều duy nhất nhỏ nghĩ được là chạy thật nhanh thoát khỏi đây dù tay nhỏ vết thương cũ đã bật máu...
- Con khốn,tao sẽ gϊếŧ và hiếp mày,ngay bây giờ thôi!!-
Nó ra sức chạy rồi ra sức hét lên để hy vọng ai đó có thể nghe thấy được,nhỏ đã đuối sức,chỉ vài bước chân nữa hắn sẽ đuổi kịp... bất ngờ cánh cửa kính ngay bên khẽ mở,một cánh tay tóm lấy cổ tay nó kéo vào trong... căn phòng không bật đèn không nhìn thấy bất kì thứ gì bên trong... nó định hét lên nhưng bàn tay ấy đã kịp bịt lấy miệng.Tên con trai đẩy nó lép vào trong chiếc tủ sắt trong góc phòng,Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên đôi mắt trân trân nhìn vào kẻ đối mặt,dù không biết hắn là ai nhưng nhỏ cảm giác vô cùng thân thuộc và an toàn...
- im lặng nào!! Tôi sẽ không hại em!
Vài phút trước
_Chắc chắn mẹ sẽ lại cằn nhằn việc định hướng của mình mất!!... đi đường nào bây giờ,rõ ràng cô y tá vừa chỉ mình rẽ về tay trái mà nhỉ!! -Chết tiệt,tay trái nhưng hướng về phía đối diện -Chấn Nam lẩm bẩm, anh vừa kịp nhớ ra và giờ thì chính xác là anh vừa đi lạc đường xuống khu đằng sau phòng bệnh và nơi này có vẻ không dành cho bệnh nhân,cũng chẳng có ai qua lại... Nam định đi tiếp để tìm đường ra nhưng anh vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh vọng lại từ đằng sau,khiến anh tò mò hơn là giọng nói đó vô cùng quen thuộc,anh cảm thấy có gì đó không ổn liền quay lại hướng phát ra âm thanh...
Bên ngoài,tên vệ sĩ vẫn đang lùng sục,hắn đã thấy nó chạy vào phòng,căn phòng tối đen,hắn vẫn cố nói những lời đe doạ
- Con ranh!! Mày trốn đâu rồi!! Đừng để tao tìm thấy mày!-Hắn đi quanh và đập mọi thứ lung tung, trông thật dữ tợn và không có vẻ muốn bỏ đi,bất ngờ tiếng chuông điện thoại từ túi quần Chấn Nam reo
- nào cô em!! Em định tự ra hay để anh tìm đây!! Anh không thích chơi trốn tìm một chút nào đâu!!!- hắn cười thích thú khi phát hiện ra nơi tiếng chuông điện thoại đã reo,Hy vẫn lấp phía trong tủ,nhỏ đang nép vào ngực tên con trai có chất giọng quen thuộc mà nhỏ đã từng găp ở đâu rồi,dưới ánh sáng mờ mờ từ cửa kính,nhỏ chỉ thấy nét mặt anh tú góc cạnh
- Ở yên đây!! Chờ anh!!
Nam dứt lời rồi rời khỏi góc phòng,dù trong đầu anh đang đặt ra hàng loạt câu hỏi,tại sao nó lại ở đây và tại sao tên đó lại muốn gϊếŧ nó,nhưng Nam lại thấy vui vô cùng,cuối cùng anh đã tìm thấy nó,và anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm hại nó
- Hy vọng hắn không mang theo súng!! - Nam đã thấy tên khốn đó ở đằng sau,anh dùng một lực mạnh đẩy hắn xô vào tường,tiếng kính vỡ toang,Nam không nhìn rõ mặt tên vệ sĩ,hắn vừa loạng choạng nhấc người dậy thì Nam đã lao tới dùng chiếc ghế sắt liên tiếp giáng xuống đầu với sự phẫn nộ,cứ nghĩ tên khốn đó chạm vào người nó làm anh không muốn dừng lại,máu me be bét,mặt mũi bầm dầm... nhưng hắn không phải dạng vừa, dù bị thương nhưng hắn vẫn đủ sức lấy tay giữ chiếc ghế lại,một tay lấy trong túi áo vest con dao găm sáng loáng,Nam chợt lùi lại,hắn nhỏm người đứng dậy
- mày là thằng khốn nào? Muốn chết phải không?! - nói rồi hắn khua chiếc dao về phía trước,trong căn phòng không một chút ánh sáng khiến hắn có vẻ không xác định được phương hướng,nghe được tiếng động, Nam quay người nhưng không tránh được,đầu dao vừa sượt qua vai,lần này thì hắn đã biết rõ anh ở đâu,Nam đang đứng cạnh mép bàn và không có đường lui... trong khoảng vài giây anh nghĩ sẽ lao đến sống chết với hắn một phen thì bất ngờ phía sau,nó đứng từ lúc nào cầm chiếc ghế phang vào đầu hắn khiến hắn loạng choạng ngã...
- Đi nào!! Thiên Hy!!- Nhân lúc hắn đang ôm lấy đầu mình vì đau thì Chấn Nam kéo tay nó chạy ra ngoài cửa... Hy không rõ mình có phải nghe nhầm không,tên con trai vừa gọi tên nó... trong khoảng khắc giọng tên con trai gợi nên cho nó nhiều điều
- Chấn Nam!! - Hy bất ngờ gọi tên anh,Chấn Nam quay lại,đèn hành lang đủ sáng để nó có thể nhìn rõ gương mặt anh,vẫn là nét mặt có phần cuốn hút ấy,nhỏ không nghĩ gì nữa cứ thế chạy theo anh...
10h sáng,Âu Phong nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện nói không thấy nó ở trong phòng
Tên Tiểu Minh gọi điện
- Cậu chủ! tiểu thư mất tích rồi!!
- Người nói sao?- Phong hỏi giọng lo lắng rồi vội vàng đến bệnh viện,anh cho người đi tìm,có lục tung cả cái bệnh viện này cũng phải tìm được nó,và rồi cả bệnh viện náo loạn,đám vệ sĩ chia nhau ra tìm. Phong hối hận vì đêm qua đã không ở bên cạnh nó,nỗi lo lắng trở thành cơn phẫn nộ,Phong chỉ nghĩ đến kẻ đã khiến nó vào bệnh viện rồi hôm nay nó lại mất tích,những gì có thể nghĩ được là "Kiều Ân" chắc chắn cô ta lại bày trò,cũng đúng lắm,cô ta thì có gì không dám làm,bất chấp lời cảnh báo của anh,cô ta cũng không nghe... Phong nắm chặt chiếc điện thoại rồi khoắc chiếc vest đen đến phòng Kiều Ân
- cô cô đã đưa cô ấy đi đâu? Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi phải không? -Ân đang ngồi trước bàn trang điểm,thấy thái độ ung dung càng khiến Phong mất bình tĩnh,anh đi đến kéo tay Ân đứng dậy,giọng Ân bắt đầu run rẩy
- Anh... Anh đang nói gì,em không hiểu!!
- Cô còn nói không hiểu sao? -Phong quát rồi giơ tay lên
"Chát"-có lẽ Ân không bao giờ nghĩ được có ngày Phong lại vung tay tát cô một cái mạnh như vậy, cái bạt tai giáng xuống mặt Ân,cô lảo đảo khuỵu xuống bàn trang điểm,đau rát,trên má in hằn năm đốt ngón tay.Ân sững sờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì
- cô đã làm gì cô ấy!! Cô ấy mất tích cũng là do cô phải không? Nói, cô ấy đâu!!- Phong vẫn chưa dừng lại,lại lôi Ân dậy,tiếp tục chấn vấn,nhìn Ân đau đớn nhưng cũng không làm anh nguôi cơn giận... Ân không trả lời phần vì uất hận phần vì đau,nỗi sợ vẫn còn deo dắt từ hôm qua tới giờ,cô không phải đứa thích gây rắc rối,ít nhất thì cô đang mang thai và cô chỉ muốn yên phận để sinh ra đứa bé,chỉ có vậy mới khiến Phong ở bên cô... nhưng thế này thì quá đáng rồi,Ân khóc lóc nhìn lên gương mặt đang giận dữ của Phong,ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn những gì cô tưởng
- tôi không biết! Tôi không biết!! Cô ta mất tích không liên quan đến tôi!- Ân không biết rằng mọi lời cô ta nói lúc này đều trở nên vô ích
- Cô còn biện minh được sao? Cô biết cô ta chính là con gái Âu Dương Chính không? Cô biết cô ta quan trọng thế nào trong phần thừa kế tập đoàn họ Âu không? Cô muốn tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa!- Phong chỉ thẳng tay vào mặt Ân giận dữ,và rồi nỗi giận dữ chỉ dừng lại khi bà Diệp Hoa đang gõ cửa đứng bên ngoài
- "Ân con có trong phòng không con? Xuống dùng cơm cùng mẹ!" -giọng bà vọng vào trong
- Nhắc cô lên nhớ,hãy yên phận và chăm sóc cái thai cho tốt,đây sẽ là lần cuối tôi tha cho cô!- Phong nhắc lại,rồi quay ra ngoài đóng rầm cửa
- mẹ xuống ăn trước đi,cô ấy đang mệt,con sẽ cho người mang đồ ăn lên cho cô ấy sau...- Phong trước khi đi không quên dặn dò,bà Hoa thì không để ý sắc mặt Phong đang giận giữ thế nào,bà thấy Phong quan tâm Kiều Ân nên có chút vui mừng nên không nói gì thêm.
Ân trong phòng người đang run lên vì sợ cùng nỗi uất ức trong lòng,lại vì cô ta mà Phong giận dữ với cô,vì cô ta mà dù cô đang mang giọt máu của anh,anh cũng lỡ đánh cô.
"Thiên Hy,thiên Hy" -Ân hất văng mọi thứ trên bàn xuống đất,nắm chặt tay,cố gắng nhịn cơn tức giận xuống...
- Anh đi đâu vào cuối buổi lễ cưới vậy,em và mẹ chờ anh cùng về,vậy mà anh lại bỏ về trước,bao nhiêu khách mời anh để mình em tiếp mà được sao? -Ân đưa lời trách móc,nhưng tuyệt nhiên không hề lớn tiếng, nét mặt tỏ ra vô cùng khó chịu,nhưng trái lại Phong không hề quan tâm đến lời cô ta nói cứ thế lướt qua Ân như người vô hình
- vì cô ta sao,anh không nói được phải không!!! -mặc Phong có nghe hay không Ân đẩy mạnh cửa phòng vào trong,tiếng Hy đau đớn vừa dứt cũng là lúc Phong khựng lại,rồi vài giây trôi qua,chân anh chạy vội vào trong phòng nó,trên vai Hy con dao bị đâm vào vẫn còn nguyên,Hy đang gục xuống sàn
- Cô!! Cô điên rồi!! -Phong đẩy Ân ra rồi vội vàng bế nó lên ra khỏi phòng,máu cứ thế chảy xuống từ vai... Phong như muốn điên lên,Ân đứng trong phòng cười đến điên dại,anh chỉ muốn gϊếŧ chết cô ta ngay lập tức nhưng anh cần phải đưa nó đến bệnh viện trước,Phong đã sợ và thực sự sợ khi mất đi người con gái này...
- Không sao!!Hy!! Em sẽ không sao hết!!! Hy!!
Bệnh viện đại học Carbie
Phong đứng ngồi không yên,nó vừa được đưa vào phòng cấp cứu,vài tiếng đồng hồ trôi qua,vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh,Phong đã lao đến hỏi với giọng lo lắng
- cô ấy sao rồi?
- Chúng tôi đã kịp cầm máu,bây giờ tình trạng đã ổn!! Cô ấy cần nghỉ ngơi và làm vài xét nghiệm
Phong không để tên bác sĩ kịp nói hết anh đã vội vàng bước vào trong,Hy vẫn đang hôn mê,nhìn gương mặt xanh xao tiều tuỵ khiến anh thấy đau lòng,Phong nắm lấy tay Hy,mắt anh nặng trĩu chưa bao giờ anh thấy hận bản thân mình đến vậy,là anh làm nó tổn thương,rồi đến cả tính mạng anh cũng không thể bảo vệ được vậy thì lấy tư cách gì để yêu nó...
Đêm mưa tầm tã,đã gần nửa đêm,anh trở về biệt thự với vẻ thất thần,mẹ đã gọi cho anh nói nếu anh không về ngay lập tức,thì cô ta sẽ đòi ly hôn... không phải anh sợ mà anh hận mình không thể đâm chết cô ta...
Phong trước khi trở về phòng khi đã uống rượu đến nỗi say khướt,nhìn đâu cũng hiện lên hình ảnh người con gái ấy,chiếc giường nơi nó từng nằm,đã từng chờ anh về... mà giờ đây lại nhuốm màu u ám,ngột ngạt,Phong mở cửa phòng nhìn quanh nhưng rồi tất cả hình ảnh vỡ vụn khi Ân đang ngồi trong phòng,Phong không để ý cô ta định làm gì,cầm chai rượu bước loạng choạng đến chiếc ghế sofa
- hahaa... cuối cùng thì cô cũng được toại nguyện rồi,tôi là của cô, đúng là của cô... - Phong nói như kẻ điên,lặp đi lặp lại những điều vô nghĩa,nhưng Ân không chịu đựng thêm được nữa,cô rời khỏi giường đi tới gần Phong,hai tay ôm lấy má anh đẩy gương mặt lên nhìn cô
- cô ta chết rồi phải không?-Ân hỏi Phong,giọng nói đáng sợ này của Ân,lần này Phong mới nhìn cô ta,máu trong người như muốn sôi lên,anh ngay lập tức kéo tay Ân trận xuống ghế,giọng lạnh lùng đến bình thản
- Còn động vào cô ấy,người đầu tiên tôi gϊếŧ chính là cô!- Ánh mắt anh gằn lên nỗi giận dữ,đây cũng là lần đầu tiên Phong làm vậy với cô,ánh mắt anh nhìn như muốn thiêu đốt cô ngay tức khắc
- hahaa!! Gϊếŧ tôi đi,anh giỏi thì gϊếŧ cả đứa con trong bụng tôi nữa!- Ân nhoẻn miệng cười ngặt ngẽo, còn Phong anh thất thần vài giây, tay anh cuối cùng cũng bỏ khỏi cổ Ân nhanh chóng như cách anh vừa định cướp đi mạng sống cô,Ân gập người ho sặc sụa
- cái thai đã được gần 1 tháng!-Giọng cô có chút run sợ,cứ nghĩ Phong sẽ vui khi nghe cô nói vậy nhưng ngược lại,Phong vẫn giữ thái độ lãnh đạm thờ ơ, Phong nhìn cô như một thứ gì đó rất kinh khủng
- vậy thì cô hãy cố mà chăm sóc nó cẩn thận,và hãy nhớ những gì tôi vừa nói!-Dứt lời Phong bước ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau,Hy tỉnh dậy trong căn phòng trắng xoá,ánh nắng chiếu rọi từ khung cửa sổ,những bức tường in hoa văn được che phủ bởi tấm rèm dài thẳng đứng,Hy thấy ê ẩm cả người,cái chết có lẽ không khó chịu hơn thế này,nếu không phải hôm qua tránh kịp thì nhỏ đã chẳng còn ở đây. Những gì ngày hôm nay,rồi có một ngày nhỏ sẽ trả đủ cho cô ta và cả tên khốn đó... những âm thanh của máy theo dõi khiến nhỏ thấy chướng tai,nhỏ nhìn lên đống chai dịch truyền treo lủng lẳng khiến nhỏ ngán ngẩm,còn ngay dưới mũi đang được dính một vật gì đó,nhỏ đưa tay lên toan bóc nó ra,nhưng tên vệ sĩ đã đẩy cửa vào,mặt nhìn lạ hoắc,ôn tồn nói
- Tiểu thư muốn đi dạo một chút không?
Hy chỉ kịp nghĩ nếu không ở trong căn phòng này một lúc nhỏ sẽ thấy dễ chịu hơn,nên chẳng để ý đến lời mời tự nhiên đó của hắn,vội đồng ý.
Hôm nay Chấn Nam đưa mẹ đến khám định kì,có lẽ mẹ sẽ phải ở viện vài hôm theo lẽ thường để tập phục hồi nhưng bà nói không chịu được mùi bệnh viện nên nói bác sĩ cho về sớm hơn dự định. Chấn Nam đưa mẹ ra xe và quay lại thanh toán tiền viện phí,Phong vừa nhận được cuộc điện thoại từ mẹ,anh không lạ nếu mẹ nói không nhớ ra thứ gì đó để đâu nhưng hôm nay bà lại để quên hẳn túi đồ trong phòng bệnh... và anh đành quay lại...
*Quay lại chỗ tên vệ sĩ đưa nó đi dạo*
- Đây không phải đường đến chỗ đi dạo?!- hy nhìn quanh rồi hỏi tên vệ sĩ một cách ngờ vực,dù nhỏ không am hiểu bệnh viện này,nhưng rõ ràng lối đi này vẫn không hướng đến cửa ra ngoài mà là đến khu phòng chức năng,Hy nhìn lên tấm bảng hiệu xung quanh rồi chợt dừng lại như linh cảm điều gì đó chẳng lành...
- Tiểu thư,đi qua khu này mới đến dãy vườn hoa đằng sau!- tên vệ sĩ vẫn đi trước,chỉ đến khi Hy nói muốn quay trở về phòng hắn mới dừng bước,nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong trẻo có phần ngờ vực ấy
- nhưng bây giờ thì quá muộn rồi,tiểu thư!!-Hắn trở mặt rồi ngay sau đó nắm chặt lấy tay Hy kéo mạnh theo mình,hắn quá khoẻ và nó thì không thể giằng ra được,Hy đã kịp hiểu hắn ở đây để làm gì,nhỏ đã quá khinh suất,nỗi sợ cứ thế dấy lên khi nó nhìn vào mắt hắn,ánh mắt chứa đầy sự du͙ƈ vọиɠ và han muốn chứ không phải đơn giản là gϊếŧ hại nó,nhưng bây giờ không có Thần bảo vệ nữa,không có ai cả... Dãy hành lang hun hút,Hy toan hét lên nhưng hắn đã bịt lấy miệng,mặt nó bắt đầu nóng ran những ý nghĩ thoáng qua là cách nào để thoát khỏi hắn.Tên
vệ sĩ bị nó cắn vào tay,hắn không chịu được đã đẩy nó chúi xuống sàn,nhỏ cố gắng gượng dậy và điều duy nhất nhỏ nghĩ được là chạy thật nhanh thoát khỏi đây dù tay nhỏ vết thương cũ đã bật máu...
- Con khốn,tao sẽ gϊếŧ và hiếp mày,ngay bây giờ thôi!!-
Nó ra sức chạy rồi ra sức hét lên để hy vọng ai đó có thể nghe thấy được,nhỏ đã đuối sức,chỉ vài bước chân nữa hắn sẽ đuổi kịp... bất ngờ cánh cửa kính ngay bên khẽ mở,một cánh tay tóm lấy cổ tay nó kéo vào trong... căn phòng không bật đèn không nhìn thấy bất kì thứ gì bên trong... nó định hét lên nhưng bàn tay ấy đã kịp bịt lấy miệng.Tên con trai đẩy nó lép vào trong chiếc tủ sắt trong góc phòng,Hy vẫn chưa hết ngạc nhiên đôi mắt trân trân nhìn vào kẻ đối mặt,dù không biết hắn là ai nhưng nhỏ cảm giác vô cùng thân thuộc và an toàn...
- im lặng nào!! Tôi sẽ không hại em!
Vài phút trước
_Chắc chắn mẹ sẽ lại cằn nhằn việc định hướng của mình mất!!... đi đường nào bây giờ,rõ ràng cô y tá vừa chỉ mình rẽ về tay trái mà nhỉ!! -Chết tiệt,tay trái nhưng hướng về phía đối diện -Chấn Nam lẩm bẩm, anh vừa kịp nhớ ra và giờ thì chính xác là anh vừa đi lạc đường xuống khu đằng sau phòng bệnh và nơi này có vẻ không dành cho bệnh nhân,cũng chẳng có ai qua lại... Nam định đi tiếp để tìm đường ra nhưng anh vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh vọng lại từ đằng sau,khiến anh tò mò hơn là giọng nói đó vô cùng quen thuộc,anh cảm thấy có gì đó không ổn liền quay lại hướng phát ra âm thanh...
Bên ngoài,tên vệ sĩ vẫn đang lùng sục,hắn đã thấy nó chạy vào phòng,căn phòng tối đen,hắn vẫn cố nói những lời đe doạ
- Con ranh!! Mày trốn đâu rồi!! Đừng để tao tìm thấy mày!-Hắn đi quanh và đập mọi thứ lung tung, trông thật dữ tợn và không có vẻ muốn bỏ đi,bất ngờ tiếng chuông điện thoại từ túi quần Chấn Nam reo
- nào cô em!! Em định tự ra hay để anh tìm đây!! Anh không thích chơi trốn tìm một chút nào đâu!!!- hắn cười thích thú khi phát hiện ra nơi tiếng chuông điện thoại đã reo,Hy vẫn lấp phía trong tủ,nhỏ đang nép vào ngực tên con trai có chất giọng quen thuộc mà nhỏ đã từng găp ở đâu rồi,dưới ánh sáng mờ mờ từ cửa kính,nhỏ chỉ thấy nét mặt anh tú góc cạnh
- Ở yên đây!! Chờ anh!!
Nam dứt lời rồi rời khỏi góc phòng,dù trong đầu anh đang đặt ra hàng loạt câu hỏi,tại sao nó lại ở đây và tại sao tên đó lại muốn gϊếŧ nó,nhưng Nam lại thấy vui vô cùng,cuối cùng anh đã tìm thấy nó,và anh sẽ không để bất kì kẻ nào làm hại nó
- Hy vọng hắn không mang theo súng!! - Nam đã thấy tên khốn đó ở đằng sau,anh dùng một lực mạnh đẩy hắn xô vào tường,tiếng kính vỡ toang,Nam không nhìn rõ mặt tên vệ sĩ,hắn vừa loạng choạng nhấc người dậy thì Nam đã lao tới dùng chiếc ghế sắt liên tiếp giáng xuống đầu với sự phẫn nộ,cứ nghĩ tên khốn đó chạm vào người nó làm anh không muốn dừng lại,máu me be bét,mặt mũi bầm dầm... nhưng hắn không phải dạng vừa, dù bị thương nhưng hắn vẫn đủ sức lấy tay giữ chiếc ghế lại,một tay lấy trong túi áo vest con dao găm sáng loáng,Nam chợt lùi lại,hắn nhỏm người đứng dậy
- mày là thằng khốn nào? Muốn chết phải không?! - nói rồi hắn khua chiếc dao về phía trước,trong căn phòng không một chút ánh sáng khiến hắn có vẻ không xác định được phương hướng,nghe được tiếng động, Nam quay người nhưng không tránh được,đầu dao vừa sượt qua vai,lần này thì hắn đã biết rõ anh ở đâu,Nam đang đứng cạnh mép bàn và không có đường lui... trong khoảng vài giây anh nghĩ sẽ lao đến sống chết với hắn một phen thì bất ngờ phía sau,nó đứng từ lúc nào cầm chiếc ghế phang vào đầu hắn khiến hắn loạng choạng ngã...
- Đi nào!! Thiên Hy!!- Nhân lúc hắn đang ôm lấy đầu mình vì đau thì Chấn Nam kéo tay nó chạy ra ngoài cửa... Hy không rõ mình có phải nghe nhầm không,tên con trai vừa gọi tên nó... trong khoảng khắc giọng tên con trai gợi nên cho nó nhiều điều
- Chấn Nam!! - Hy bất ngờ gọi tên anh,Chấn Nam quay lại,đèn hành lang đủ sáng để nó có thể nhìn rõ gương mặt anh,vẫn là nét mặt có phần cuốn hút ấy,nhỏ không nghĩ gì nữa cứ thế chạy theo anh...
10h sáng,Âu Phong nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện nói không thấy nó ở trong phòng
Tên Tiểu Minh gọi điện
- Cậu chủ! tiểu thư mất tích rồi!!
- Người nói sao?- Phong hỏi giọng lo lắng rồi vội vàng đến bệnh viện,anh cho người đi tìm,có lục tung cả cái bệnh viện này cũng phải tìm được nó,và rồi cả bệnh viện náo loạn,đám vệ sĩ chia nhau ra tìm. Phong hối hận vì đêm qua đã không ở bên cạnh nó,nỗi lo lắng trở thành cơn phẫn nộ,Phong chỉ nghĩ đến kẻ đã khiến nó vào bệnh viện rồi hôm nay nó lại mất tích,những gì có thể nghĩ được là "Kiều Ân" chắc chắn cô ta lại bày trò,cũng đúng lắm,cô ta thì có gì không dám làm,bất chấp lời cảnh báo của anh,cô ta cũng không nghe... Phong nắm chặt chiếc điện thoại rồi khoắc chiếc vest đen đến phòng Kiều Ân
- cô cô đã đưa cô ấy đi đâu? Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi phải không? -Ân đang ngồi trước bàn trang điểm,thấy thái độ ung dung càng khiến Phong mất bình tĩnh,anh đi đến kéo tay Ân đứng dậy,giọng Ân bắt đầu run rẩy
- Anh... Anh đang nói gì,em không hiểu!!
- Cô còn nói không hiểu sao? -Phong quát rồi giơ tay lên
"Chát"-có lẽ Ân không bao giờ nghĩ được có ngày Phong lại vung tay tát cô một cái mạnh như vậy, cái bạt tai giáng xuống mặt Ân,cô lảo đảo khuỵu xuống bàn trang điểm,đau rát,trên má in hằn năm đốt ngón tay.Ân sững sờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì
- cô đã làm gì cô ấy!! Cô ấy mất tích cũng là do cô phải không? Nói, cô ấy đâu!!- Phong vẫn chưa dừng lại,lại lôi Ân dậy,tiếp tục chấn vấn,nhìn Ân đau đớn nhưng cũng không làm anh nguôi cơn giận... Ân không trả lời phần vì uất hận phần vì đau,nỗi sợ vẫn còn deo dắt từ hôm qua tới giờ,cô không phải đứa thích gây rắc rối,ít nhất thì cô đang mang thai và cô chỉ muốn yên phận để sinh ra đứa bé,chỉ có vậy mới khiến Phong ở bên cô... nhưng thế này thì quá đáng rồi,Ân khóc lóc nhìn lên gương mặt đang giận dữ của Phong,ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn những gì cô tưởng
- tôi không biết! Tôi không biết!! Cô ta mất tích không liên quan đến tôi!- Ân không biết rằng mọi lời cô ta nói lúc này đều trở nên vô ích
- Cô còn biện minh được sao? Cô biết cô ta chính là con gái Âu Dương Chính không? Cô biết cô ta quan trọng thế nào trong phần thừa kế tập đoàn họ Âu không? Cô muốn tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa!- Phong chỉ thẳng tay vào mặt Ân giận dữ,và rồi nỗi giận dữ chỉ dừng lại khi bà Diệp Hoa đang gõ cửa đứng bên ngoài
- "Ân con có trong phòng không con? Xuống dùng cơm cùng mẹ!" -giọng bà vọng vào trong
- Nhắc cô lên nhớ,hãy yên phận và chăm sóc cái thai cho tốt,đây sẽ là lần cuối tôi tha cho cô!- Phong nhắc lại,rồi quay ra ngoài đóng rầm cửa
- mẹ xuống ăn trước đi,cô ấy đang mệt,con sẽ cho người mang đồ ăn lên cho cô ấy sau...- Phong trước khi đi không quên dặn dò,bà Hoa thì không để ý sắc mặt Phong đang giận giữ thế nào,bà thấy Phong quan tâm Kiều Ân nên có chút vui mừng nên không nói gì thêm.
Ân trong phòng người đang run lên vì sợ cùng nỗi uất ức trong lòng,lại vì cô ta mà Phong giận dữ với cô,vì cô ta mà dù cô đang mang giọt máu của anh,anh cũng lỡ đánh cô.
"Thiên Hy,thiên Hy" -Ân hất văng mọi thứ trên bàn xuống đất,nắm chặt tay,cố gắng nhịn cơn tức giận xuống...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook