Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta
-
Chương 2: Đã biết sợ rồi sao?
Việc gặp được một ngôi sao hạng A như anh trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế này, Ninh Lạc Điềm còn ngỡ là mơ, một giấc mơ thật đẹp!
"Xin lỗi, lúc nãy bọn anh chỉ đang diễn tập trước khi quay phim mà thôi."
Nghe anh nói như vậy, người nào đó vứt hết liêm sỉ mà ôm chầm lấy thần tượng, hiếm khi cô mơ thấy một giấc mơ đáng giá như vậy, vì thế phải ôm cho đủ mới được.
"Raymond, anh là người con trai đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của em đó. Ôi thích quá đi mất!"
Raymond không cảm thấy bất ngờ vì hành động quá khích này của cô, thậm chí anh còn mỉm cười vuốt nhẹ lưng cô:
"Em không nằm mơ đâu cô bé."
Ninh Lạc Điềm hơi khựng lại, nụ cười hạnh phúc bên môi cũng dần vụt tắt. Cảm xúc của cô lúc này không biết phải diễn tả như thế nào, để ý thêm một chút, cô mới thấy những chú cảnh sát vừa rồi đang nhìn cô che miệng cười.
Đây..không phải là mơ!
Ninh Lạc Điềm vội vã buông anh ra, chuyện này thật sự quá khó tin, người đang đứng trước mặt cô là một Raymond được làm bằng da bằng thịt mà không phải là vô hình ảo ảnh như cô nghĩ.
"Em, em xin lỗi ạ!"
Raymond thấy cô có vẻ lúng túng thì cất giọng trấn an, chỉ là trong lúc nói, ánh mắt của anh mang theo chút thảng thốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh tanh của ai đó:
"Không có gì."
Vừa nghe anh đáp lại mình, cổ tay liền truyền đến cảm giác như bị ai đó bắt lấy, Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo về sau.
"Lớp, lớp trưởng?"
Vì chênh lệch về chiều cao, Ninh Lạc Điềm buộc phải ngẩng đầu lên mới có thể xác định được thân phận của đối phương. Người này đích thị là lớp trưởng của cô, Nghiêm Trạch Viễn.
Ninh Lạc Điềm có hơi choáng váng trước cái nhan sắc làm điên đảo chúng sinh ấy, một phần cũng là vì sự xuất hiện mà không ai ngờ tới và ánh mắt vô cùng phẫn nộ của cậu dành cho Raymond. Cô nhăn mày nhìn cổ tay của mình đang bị cậu siết chặt, nhỏ giọng nói:
"Đau quá, cậu có thể.."
Không đợi cô nói hết câu, Nghiêm Trạch Viễn đã lạnh lùng hướng lưng về phía Raymond, đôi chân thon dài vững vàng sải bước, đương nhiên Ninh Lạc Điềm cũng bị cậu kéo theo.
"Anh Raymond, tạm biệt anh!"
Bị Nghiêm Trạch Viễn thô lỗ dẫn đi, Ninh Lạc Điềm chỉ kịp vẫy tay chào thần tượng, trong mắt ngập tràn sự tiếc nuối. Khó khăn lắm cô mới gặp được người nổi tiếng ở ngoài đời thực, ấy vậy mà cái tảng băng này không biết từ đâu chui ra, đã không nói lý lẽ thì thôi lại còn ngang nhiên mang cô đi, báo hại cô không xin được chữ ký của Raymond.
Về điểm này, Ninh Lạc Điềm thực sự rất ấm ức, trước giờ hai người đã bao giờ nói chuyện với nhau đâu, cậu ta lấy tư cách gì xen vào chuyện của cô chứ?
Xem thái độ của cậu ta lúc nãy, cô đoán giữa cậu ta và Raymond nhất định phải có thù hằn gì đó. Nhưng dù sao đó cũng không chuyện của cô, việc cô nên lo bây giờ là cái chân đau của mình, cô sắp trụ không nổi nữa rồi.
"Dừng!" Ninh Lạc Điềm đột nhiên đứng khựng lại khiến Nghiêm Trạch Viễn không thể không dừng bước. Cậu lạnh lùng ngoảnh đầu về phía sau, ánh mắt như có như không quét qua khuôn mặt hơi tái của cô.
Ninh Lạc Điềm hậm hực lườm cậu một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn!?"
Nói rồi, cô ôm chân ngồi xổm xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được đau đớn, cô chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định cởi giày ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ đỡ đau hơn.
"Ôi trời ơi.." Ninh Lạc Điềm khẽ kêu lên một tiếng khi thấy trên tất có dính một ít máu tươi, bàn chân xinh đẹp của cô đã hoàn toàn biến dạng, chỗ thì sưng to, chỗ thì rướm máu, chả trách làm cô đau chết đi được.
Với đôi chân đầy thương tích này, cô trở về bằng cách nào đây?
Trong lúc tâm trí của Ninh Lạc Điềm rối bời vì chưa tìm được cách giải quyết, cô chợt nghe một giọng nói không thể lãnh khốc hơn từ đỉnh đầu truyền xuống:
"Đã biết sợ rồi sao?"
Không cần Nghiêm Trạch Viễn nói trắng ra, Ninh Lạc Điềm cũng tự biết bản thân đã gây ra họa lớn, vì vậy cô thành tâm nhận lỗi:
"Tôi biết lỗi của mình rồi."
Nghiêm Trạch Viễn chú ý đến vết thương dưới chân cô, hừ lạnh một tiếng: "Ngu ngốc!"
Bị cậu mắng như vậy, trong lòng Ninh Lạc Điềm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vội ngước mắt lên nhìn cậu. Nhưng ngay khi chạm phải một ánh mắt sắc lạnh kia, những lời cô sắp nói tức khắc tan biến.
Trước kia, cô đã từng gặp qua rất nhiều nam sinh có tính cách lạnh lùng ở trong xã hội này, riêng chỉ có Nghiêm Trạch Viễn mới tạo cho cô một cảm giác nguy hiểm như đang đùa với lửa.
Cô có cảm giác Nghiêm Trạch Viễn luôn xem những người xung quanh là kẻ thù của mình. Mỗi khi cậu xuất hiện, cô lại bất giác liên tưởng đến những tên sát thủ máu lạnh mà cô thường thấy ở trên phim. Khuôn mặt và ánh mắt ấy, thật sự rất đáng sợ!
"Đưa ba lô của cậu cho tôi."
Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên đưa ra một yêu cầu, nét mặt lãnh đạm cùng với giọng điệu nghiêm nghị của cậu khiến Ninh Lạc Điềm làm theo trong vô thức.
"Xin lỗi, lúc nãy bọn anh chỉ đang diễn tập trước khi quay phim mà thôi."
Nghe anh nói như vậy, người nào đó vứt hết liêm sỉ mà ôm chầm lấy thần tượng, hiếm khi cô mơ thấy một giấc mơ đáng giá như vậy, vì thế phải ôm cho đủ mới được.
"Raymond, anh là người con trai đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của em đó. Ôi thích quá đi mất!"
Raymond không cảm thấy bất ngờ vì hành động quá khích này của cô, thậm chí anh còn mỉm cười vuốt nhẹ lưng cô:
"Em không nằm mơ đâu cô bé."
Ninh Lạc Điềm hơi khựng lại, nụ cười hạnh phúc bên môi cũng dần vụt tắt. Cảm xúc của cô lúc này không biết phải diễn tả như thế nào, để ý thêm một chút, cô mới thấy những chú cảnh sát vừa rồi đang nhìn cô che miệng cười.
Đây..không phải là mơ!
Ninh Lạc Điềm vội vã buông anh ra, chuyện này thật sự quá khó tin, người đang đứng trước mặt cô là một Raymond được làm bằng da bằng thịt mà không phải là vô hình ảo ảnh như cô nghĩ.
"Em, em xin lỗi ạ!"
Raymond thấy cô có vẻ lúng túng thì cất giọng trấn an, chỉ là trong lúc nói, ánh mắt của anh mang theo chút thảng thốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh tanh của ai đó:
"Không có gì."
Vừa nghe anh đáp lại mình, cổ tay liền truyền đến cảm giác như bị ai đó bắt lấy, Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo về sau.
"Lớp, lớp trưởng?"
Vì chênh lệch về chiều cao, Ninh Lạc Điềm buộc phải ngẩng đầu lên mới có thể xác định được thân phận của đối phương. Người này đích thị là lớp trưởng của cô, Nghiêm Trạch Viễn.
Ninh Lạc Điềm có hơi choáng váng trước cái nhan sắc làm điên đảo chúng sinh ấy, một phần cũng là vì sự xuất hiện mà không ai ngờ tới và ánh mắt vô cùng phẫn nộ của cậu dành cho Raymond. Cô nhăn mày nhìn cổ tay của mình đang bị cậu siết chặt, nhỏ giọng nói:
"Đau quá, cậu có thể.."
Không đợi cô nói hết câu, Nghiêm Trạch Viễn đã lạnh lùng hướng lưng về phía Raymond, đôi chân thon dài vững vàng sải bước, đương nhiên Ninh Lạc Điềm cũng bị cậu kéo theo.
"Anh Raymond, tạm biệt anh!"
Bị Nghiêm Trạch Viễn thô lỗ dẫn đi, Ninh Lạc Điềm chỉ kịp vẫy tay chào thần tượng, trong mắt ngập tràn sự tiếc nuối. Khó khăn lắm cô mới gặp được người nổi tiếng ở ngoài đời thực, ấy vậy mà cái tảng băng này không biết từ đâu chui ra, đã không nói lý lẽ thì thôi lại còn ngang nhiên mang cô đi, báo hại cô không xin được chữ ký của Raymond.
Về điểm này, Ninh Lạc Điềm thực sự rất ấm ức, trước giờ hai người đã bao giờ nói chuyện với nhau đâu, cậu ta lấy tư cách gì xen vào chuyện của cô chứ?
Xem thái độ của cậu ta lúc nãy, cô đoán giữa cậu ta và Raymond nhất định phải có thù hằn gì đó. Nhưng dù sao đó cũng không chuyện của cô, việc cô nên lo bây giờ là cái chân đau của mình, cô sắp trụ không nổi nữa rồi.
"Dừng!" Ninh Lạc Điềm đột nhiên đứng khựng lại khiến Nghiêm Trạch Viễn không thể không dừng bước. Cậu lạnh lùng ngoảnh đầu về phía sau, ánh mắt như có như không quét qua khuôn mặt hơi tái của cô.
Ninh Lạc Điềm hậm hực lườm cậu một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn!?"
Nói rồi, cô ôm chân ngồi xổm xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được đau đớn, cô chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định cởi giày ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ đỡ đau hơn.
"Ôi trời ơi.." Ninh Lạc Điềm khẽ kêu lên một tiếng khi thấy trên tất có dính một ít máu tươi, bàn chân xinh đẹp của cô đã hoàn toàn biến dạng, chỗ thì sưng to, chỗ thì rướm máu, chả trách làm cô đau chết đi được.
Với đôi chân đầy thương tích này, cô trở về bằng cách nào đây?
Trong lúc tâm trí của Ninh Lạc Điềm rối bời vì chưa tìm được cách giải quyết, cô chợt nghe một giọng nói không thể lãnh khốc hơn từ đỉnh đầu truyền xuống:
"Đã biết sợ rồi sao?"
Không cần Nghiêm Trạch Viễn nói trắng ra, Ninh Lạc Điềm cũng tự biết bản thân đã gây ra họa lớn, vì vậy cô thành tâm nhận lỗi:
"Tôi biết lỗi của mình rồi."
Nghiêm Trạch Viễn chú ý đến vết thương dưới chân cô, hừ lạnh một tiếng: "Ngu ngốc!"
Bị cậu mắng như vậy, trong lòng Ninh Lạc Điềm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vội ngước mắt lên nhìn cậu. Nhưng ngay khi chạm phải một ánh mắt sắc lạnh kia, những lời cô sắp nói tức khắc tan biến.
Trước kia, cô đã từng gặp qua rất nhiều nam sinh có tính cách lạnh lùng ở trong xã hội này, riêng chỉ có Nghiêm Trạch Viễn mới tạo cho cô một cảm giác nguy hiểm như đang đùa với lửa.
Cô có cảm giác Nghiêm Trạch Viễn luôn xem những người xung quanh là kẻ thù của mình. Mỗi khi cậu xuất hiện, cô lại bất giác liên tưởng đến những tên sát thủ máu lạnh mà cô thường thấy ở trên phim. Khuôn mặt và ánh mắt ấy, thật sự rất đáng sợ!
"Đưa ba lô của cậu cho tôi."
Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên đưa ra một yêu cầu, nét mặt lãnh đạm cùng với giọng điệu nghiêm nghị của cậu khiến Ninh Lạc Điềm làm theo trong vô thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook