Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi
-
Chương 40
Người con trai sững sờ, cậu không bao giờ nghĩ rằng người cha cậu hằng thương yêu và kính trọng lại có thể làm những việc đáng khinh đến thế, nước mắt mặn chát tưới ướt đôi môi của cậu.
- Bố... bố có biết là bao năm qua con phải chịu sự đau đớn dày vò thế nào không? Không giây phút nào là con không nghĩ về cô ấy, suốt mười năm qua chưa có đêm nào là con yên giấc, hình ảnh của cô ấy cứ chập chờn trong giấc mơ của con. Bố có hiểu được cảm giác đó là thế nào không? Sự nghiệp ư? Tiền đồ ư? Những cái đó quan trọng với bố thế sao? Vậy đối với bố thì mẹ con con là cái gì? Được rồi, con sẽ từ bỏ tất cả, không cần bất cứ thứ gì hết. Con hận bố, sẽ không bao giờ con tha thứ cho bố! – Đúng, vậy, cậu thương ông nhưng cũng rất hận ông, đó chính là lí do vì sao cậu mang họ mẹ. Đôi mắt cậu vằn lên những tia lửa đáng sợ, bàn tay run run nắm chặt lại. Ngay sau đó là âm thanh sập cửa dữ dội chấn động cả căn phòng. Chỉ còn lại người đàn ông vẫn ngồi trên ghế bất động, dường như ông đã làm tổn thương con sâu sắc, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt ông:
- Con trai, ta xin lỗi, mọi việc ta làm chỉ vì con thôi! Đối với ta, cô ấy và con là tất cả.
...
Quay về với hiện thực...
- Mày thấy sao hả No? Mày có nghĩ cô ấy chính là No của tao không?
Chú cún con đang nằm phủ phục dưới chân chủ một cách chán nản đột nhiên nghe thấy nhắc đến tên mình chợt nhổm dậy sủa gâu gâu khiến cậu chủ của nó phải bật cười.
- Tao nghĩ rồi, tao sẽ bù đắp cho cô ấy, tao sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Hãy tha thứ cho tớ, Linh Khanh...
***
Buổi tối, Zen xin phép mẹ đi mua một vài cuốn sách tham khảo, vừa bước ra khỏi hiệu sách, đang đứng chờ đèn đỏ thì nó bắt gặp một dáng hình quen thuộc phía bên kia đường. Đèn đỏ bật sáng, nó vội vã bước lên làn đường dành cho người đi bộ và đuổi theo người đó, nó đi sau cậu ta, tạo một khoảng cách đủ xa để Duy Phong không nhận ra có người bám theo mình. Zen tự hỏi tại sao nó lại làm cái việc ngốc nghếch này, và lòng hiếu kì đã thay nó trả lời câu hỏi đó. Lúc này, Zen đang ngước mắt nhìn lên tấm bảng quảng cáo với vô số đèn nhấp nháy đủ màu sắc quanh hai chữ: Bar Lặng. Nếu nó không nhìn nhầm thì người vừa bước vào trong là Duy Phong, sự ngạc nhiên vẫn còn hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt nó. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nên vào hay không, cuối cùng nó vẫn quyết định bước chân vào. Zen đẩy cửa kính ngăn cách quán với thế giới bên ngoài. Khác xa với những gì nó thường mường tượng và bắt gặp trong phim với thứ nhạc xập xình, huyên náo thì âm thanh êm dịu phát ra từ tiếng đàn violon trên khán đài khiến cả căn phòng tràn ngập cảm giác thư thái và tĩnh lặng đến kì lạ, y hệt như tên gọi của quán: Lặng.
Và điểm đặc biệt khiến Zen phải chú ý, người đang kéo đàn chính là Duy Phong. Khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt trầm tư đầy mê hoặc ẩn hiện dưới ánh đèn đa sắc của bar, bàn tay linh hoạt đưa đẩy, kéo ra những nốt nhạc trầm bổng, phiêu du theo điệu nhạc. Zen không hiểu lắm về nhạc lí, nhưng nó có thể cảm nhận được nỗi buồn trong từng âm điệu của bài hát, da diết, bi ai và có cả sự chia li, nuối tiếc. Bản nhạc này nó cảm thấy rất quen, dường như đã từng nghe ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra. Nốt nhạc cuối cùng cất lên kết thúc cả bán nhạc, Duy Phong buông đàn xuống, cúi đầu chào khán giả như một nhạc công thực thụ, những tràng pháo tay như sấm rền nổ ra như hết lời ca ngợi tài năng của chàng nghệ sĩ trẻ. Bất chợt Zen thấy giật mình, từ nãy tới giờ nó không hề nhận ra rằng tiếng đàn của ai đó đã khiến nó phải ngẩn ngơ đứng nhìn. Nó bối rối bước lùi ra sau nhưng không ngờ lại đụng phải một người.
- Này, đi đứng kiểu gì vậy hà? Không có mắt à?
Zen hoảng hốt khi thấy ly rượu trên tay một người đàn ông béo bắn tung tóe lên bộ comple lịch sự của ông ta do dự bất cẩn của nó.
- Cháu... cháu xin lỗi, cháu không cố ý, mong chú bỏ qua cho... – Nó cuống quýt nhận lỗi, mặt tái xanh như tàu lá chuối.
- Bố... bố có biết là bao năm qua con phải chịu sự đau đớn dày vò thế nào không? Không giây phút nào là con không nghĩ về cô ấy, suốt mười năm qua chưa có đêm nào là con yên giấc, hình ảnh của cô ấy cứ chập chờn trong giấc mơ của con. Bố có hiểu được cảm giác đó là thế nào không? Sự nghiệp ư? Tiền đồ ư? Những cái đó quan trọng với bố thế sao? Vậy đối với bố thì mẹ con con là cái gì? Được rồi, con sẽ từ bỏ tất cả, không cần bất cứ thứ gì hết. Con hận bố, sẽ không bao giờ con tha thứ cho bố! – Đúng, vậy, cậu thương ông nhưng cũng rất hận ông, đó chính là lí do vì sao cậu mang họ mẹ. Đôi mắt cậu vằn lên những tia lửa đáng sợ, bàn tay run run nắm chặt lại. Ngay sau đó là âm thanh sập cửa dữ dội chấn động cả căn phòng. Chỉ còn lại người đàn ông vẫn ngồi trên ghế bất động, dường như ông đã làm tổn thương con sâu sắc, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt ông:
- Con trai, ta xin lỗi, mọi việc ta làm chỉ vì con thôi! Đối với ta, cô ấy và con là tất cả.
...
Quay về với hiện thực...
- Mày thấy sao hả No? Mày có nghĩ cô ấy chính là No của tao không?
Chú cún con đang nằm phủ phục dưới chân chủ một cách chán nản đột nhiên nghe thấy nhắc đến tên mình chợt nhổm dậy sủa gâu gâu khiến cậu chủ của nó phải bật cười.
- Tao nghĩ rồi, tao sẽ bù đắp cho cô ấy, tao sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Hãy tha thứ cho tớ, Linh Khanh...
***
Buổi tối, Zen xin phép mẹ đi mua một vài cuốn sách tham khảo, vừa bước ra khỏi hiệu sách, đang đứng chờ đèn đỏ thì nó bắt gặp một dáng hình quen thuộc phía bên kia đường. Đèn đỏ bật sáng, nó vội vã bước lên làn đường dành cho người đi bộ và đuổi theo người đó, nó đi sau cậu ta, tạo một khoảng cách đủ xa để Duy Phong không nhận ra có người bám theo mình. Zen tự hỏi tại sao nó lại làm cái việc ngốc nghếch này, và lòng hiếu kì đã thay nó trả lời câu hỏi đó. Lúc này, Zen đang ngước mắt nhìn lên tấm bảng quảng cáo với vô số đèn nhấp nháy đủ màu sắc quanh hai chữ: Bar Lặng. Nếu nó không nhìn nhầm thì người vừa bước vào trong là Duy Phong, sự ngạc nhiên vẫn còn hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt nó. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nên vào hay không, cuối cùng nó vẫn quyết định bước chân vào. Zen đẩy cửa kính ngăn cách quán với thế giới bên ngoài. Khác xa với những gì nó thường mường tượng và bắt gặp trong phim với thứ nhạc xập xình, huyên náo thì âm thanh êm dịu phát ra từ tiếng đàn violon trên khán đài khiến cả căn phòng tràn ngập cảm giác thư thái và tĩnh lặng đến kì lạ, y hệt như tên gọi của quán: Lặng.
Và điểm đặc biệt khiến Zen phải chú ý, người đang kéo đàn chính là Duy Phong. Khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt trầm tư đầy mê hoặc ẩn hiện dưới ánh đèn đa sắc của bar, bàn tay linh hoạt đưa đẩy, kéo ra những nốt nhạc trầm bổng, phiêu du theo điệu nhạc. Zen không hiểu lắm về nhạc lí, nhưng nó có thể cảm nhận được nỗi buồn trong từng âm điệu của bài hát, da diết, bi ai và có cả sự chia li, nuối tiếc. Bản nhạc này nó cảm thấy rất quen, dường như đã từng nghe ở đâu đó nhưng không thể nhớ ra. Nốt nhạc cuối cùng cất lên kết thúc cả bán nhạc, Duy Phong buông đàn xuống, cúi đầu chào khán giả như một nhạc công thực thụ, những tràng pháo tay như sấm rền nổ ra như hết lời ca ngợi tài năng của chàng nghệ sĩ trẻ. Bất chợt Zen thấy giật mình, từ nãy tới giờ nó không hề nhận ra rằng tiếng đàn của ai đó đã khiến nó phải ngẩn ngơ đứng nhìn. Nó bối rối bước lùi ra sau nhưng không ngờ lại đụng phải một người.
- Này, đi đứng kiểu gì vậy hà? Không có mắt à?
Zen hoảng hốt khi thấy ly rượu trên tay một người đàn ông béo bắn tung tóe lên bộ comple lịch sự của ông ta do dự bất cẩn của nó.
- Cháu... cháu xin lỗi, cháu không cố ý, mong chú bỏ qua cho... – Nó cuống quýt nhận lỗi, mặt tái xanh như tàu lá chuối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook