Không khí vui vẻ trên bàn ăn chợt tắt ngấm, Song Khánh đang uống rượu cũng bị sặc. Bà Diệp bị cô thu hút sự chú ý, vội vàng rút giấy ăn ra đưa cho cô: “Con gái con đứa lớn rồi mà sao vẫn không cẩn thận thế?” Ở trước mặt Tương  Văn Đào mà để lộ ra những tật xấu thì thật không hay ho chút nào.

Lúc này Song Khánh đâu còn tâm trí để ý đến vấn đề hình tượng nữa, cô dùng tay che miệng lau lau, sau đó trộm liếc sang hai người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

Để thuận tiện cho việc uống rượu, vị trí của mọi người được sắp xếp lần lượt như sau: Vợ chồng ông bà Diệp ngồi ở đầu bàn, Tương Văn Đào là con rể tương lai quý hóa, đương nhiêm được xếp ngồi gần cha vợ để tiện cho việc giao lưu tình cảm. Ngồi cạnh Tương Văn Đào là Song Hỉ, sau đó đến Song Khánh. Từ chỗ ngồi của Song Khánh không thể nhìn thấy được rõ biểu tình trên mặt Tương Văn Đào, nhưng trực giác của phái nữ vẫn khiến cô cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của bầu không khí: Tương Văn Đào cứ như có áp thấp bao quanh còn anh trai mình có vẻ chột dạ, vấn đề mẹ cô nhắc đến không khác gì một mối nguy hiểm, nếu không cẩn thận khéo mọi việc lại hỏng bét như chơi.

Cô đưa chân đá anh mình một phát, Song Hỉ quay qua liếc cô, đáy mắt hiện lên nét bối rối.

Cậu xin thề là lúc mẹ mình vừa nói xong, Tương Văn Đào đang gắp đồ ăn bỗng khựng lại. Hiển nhiên, mức độ nguy hiểm của vấn đề này chẳng khác nào việc vặt râu hổ. Tuy lần này trở về để giải quyết mọi chuyện, song nếu nói ra ở thời điểm cả nhà đoàn tụ cùng ăn bữa cơm thì thật không thích hợp.

“Mẹ……..” Cậu đang định lảng sang chuyện khác thì giọng nói trầm trầm của Tương Văn Đào đã vang lên.

“Bác gái.” Trái tim của hai anh em đều như thắt lại. Song Hỉ quay sang nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin, Tương Văn Đào vờ như không thấy, cố tình nói tiếp: “Song Hỉ định đi xem mắt ạ?”

Bà Diệp tủm tỉm đáp lời: “Ừ. Con bé ấy làm y tá ở bệnh viện, cha mẹ nó là bạn chơi bài cùng với dì ba, nghe nói họ đối nhân xử thế rất tốt, có lẽ con gái họ cũng được dạy bảo chu đáo……. Haiz, đợi hai đứa nhà bác gia đình ổn định rồi, hai thân già cũng coi như đã làm tròn trách nhiệm……”

Song Hỉ toát mồ hôi hột, ai không biết còn tưởng do vừa rồi cậu ăn phải miếng thịt bò cay quá nên mới vậy.

Cậu rất sợ giây tiếp theo Tương Văn Đào sẽ đập bàn đứng dậy huỵch toẹt tất cả mọi chuyện, nếu quả vậy, bữa cơm đoàn viên này sẽ bị phá hỏng mất.

Phập phồng lo sợ là vậy nhưng cũng không thấy anh nói ra những lời khiến cậu vô cùng sợ hãi kia, Tương Văn Đào cứ như đang nói chuyện trong nhà mà tiếp lời: “Dạ, ra là làm y tá ạ, vậy cũng vất vả lắm…….”

Ngay cả Song Khánh cũng kinh ngạc vô cùng, Tương Văn Đào thế mà lại chịu nhịn?

Quả thật là Tương Văn Đào đang cố gắng nhịn xuống. Ngay cả khi bà Diệp nói “vậy quyết định là ngày mồng ba nhé, để lát nữa mẹ gọi điện cho dì ba của con” anh vẫn im lặng uống rượu. Anh không nhìn Song Hỉ, nhưng Song Hỉ lại thừa dịp mỗi lần uống rượu lén nhìn anh, nét mặt Tương Văn Đào không nhìn ra là vui hay buồn, nhưng hẳn anh cũng tức giận lắm chứ?

Song Hỉ không hề hi vọng vì chuyện này mà để lại khúc mắc trong lòng Tương Văn Đào, cơm nước xong xuôi, cậu nhìn quanh không thấy ai thì vội túm anh lại. “Chuyện ban nãy………cảm ơn cậu……”

Cảm ơn cậu đã không nói ra lúc ấy, tuy rằng sớm hay muộn cũng vẫn khiến cha mẹ phải buồn phiền, nhưng quanh năm suốt tháng, khó khăn lắm mới có dịp cả nhà quây quần cùng ăn bữa cơm, không thể làm cho họ ngay cả bữa cơm đoàn viên cũng nuốt không trôi.

Tương Văn Đào liếc cậu, hậm hà hậm hực “Song Hỉ, tớ cũng không muốn mới đầu năm đã làm hai bác mất vui. Nhưng đến ngày mồng ba, chẳng lẽ vì muốn họ vui mà cậu đi xem mắt thật à?”

“……….”

Đúng lúc tim cậu đang đập thình thịch khi phải đối diện với người kia, Song Khánh đã vội chuồn mất: “Hai người mau giải quyết việc này cho xong đi.”

Hai người quay sang liếc xéo cô. Khựng lại một chút, chợt Song Hỉ mở lời: “Song Khánh, giúp anh một việc được không……..”

Chớp mắt đã đến ngày mồng ba.

Hai ngày trước lịch trình của nhà họ Diệp đều kín hết, đi lên núi, đi chúc Tết, đánh mạt chược, dâng hương lễ Phật. Mà trong các hoạt động này, Tương Văn Đào cứ như là một thành viên mới của gia đình vậy, khi chơi mạt chược thì cố tình thua, khi đi lễ chùa thì hăng hái quyên tiền nhang đèn, ngay cả lúc đi lễ bái tổ tiên cũng thành kính cúi đầu vái lạy, trong lòng ông bà Diệp không khỏi có chút vui sướng.

Hôm nay có vẻ nhàn nhã hơn, buổi xem mắt được sắp xếp vào tối nay, tranh thủ lúc đang rảnh rỗi, hai mẹ con bà Diệp kéo nhau đi mua sắm.

Đang trong dịp Tết nên hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, dù trên tay hai mẹ con bà đã có mấy túi lớn túi nhỏ, song tinh thần mua sắm vẫn không hề giảm sút. Bà Diệp thử một chiếc áo khoác màu đỏ, khi mặc vào thì rất vừa vặn, nhưng lúc cởi ra coi giá, cũng đành luyến tiếc để lại chỗ cũ.

Song Khánh cổ vũ nói: “Mẹ, nếu mẹ thích thì cứ mua đi!”

“Haiz, nhưng mà mắc quá.” Bà quản lí chi tiêu trong gia đình nên hiển nhiên cũng xót khi phải bỏ tiền ra mua.

“Có người chi tiền thì mẹ sợ gì chứ.” Song Khánh rút từ trong ví ra một chiếc thẻ màu vàng lấp lánh.

Bà Diệp kinh ngạc giật lấy cái thẻ: “Của Tương Văn Đào hả con?” Là thẻ vàng đấy, người bình thường có bao giờ dùng đâu.

Song Khánh vui vẻ khi có người gặp họa vội gật đầu. “Anh ta bảo sẽ chịu hết chi phí mua sắm hôm nay, mẹ, đừng có  khách sáo với anh ta làm gì!”

Tương Văn Đào này cũng hào phóng quá chứ lị, đúng là biết cách lấy lòng mẹ vợ. Nhưng bà vừa vui mừng lại vừa lo lắng “Song Khánh, con tiêu nhiều tiền của nó như vậy cũng không ổn lắm đâu.” Hai đứa vẫn chưa kết hôn, không khéo người ta lại nghĩ con gái bà không biết quản lí chi tiêu trong gia đình. Phận làm mẹ như bà cũng không thể không dạy con mình vài câu: “Mẹ bảo con này, sau này tiền của chồng con cũng là tiền của con, con phải nhớ lấy điều ấy, bây giờ tiết kiệm thì sau này gia đình của con được hưởng, không phải sao?”

Song Khánh im ỉm đi. Cô rất muốn nói cho mẹ mình biết: Tiền của Tương Văn Đào cũng đâu đến lượt con quản.

Đi mua sắm nửa ngày trời, chân thì mỏi rã, miệng thì khát khô “Mẹ, để con dẫn mẹ đến phòng trà thưởng thức trà ở đó.”

Bà Diệp tuy ngoài miệng cố nén giận nói “Chao ôi, con đúng là đứa lãng phí” nhưng trong bụng lại vô cùng hài lòng. Phụ nữ ai mà chẳng thích những nơi lãng mạn. Trước giờ chỉ đi loanh quanh trong chợ, cùng lắm là vào siêu thị, so với việc đến phòng trà gọi một tách trà sau đó yên lặng ngồi thưởng thức, dường như không giống nhau lắm.

Đi lên tầng, không gian tĩnh lặng mà trang nhã, từ chiếc bàn làm từ mây tre đan đến tấm rèm buông dài khẽ đung đưa. Cô nhân viên phục vụ mỉm cười đi đến chào hỏi: “Xin hỏi các vị đi mấy người?”

“Chúng tôi có hẹn chỗ trước rồi.”

Cô nhân viên à một tiếng, sau đó đưa tay làm động tác mời hai người vào nhã gian.

Bà Diệp hỏi: “Hẹn Tương Văn Đào sao?”

“Vâng…….” Song Khánh hơi do dự, nhìn thấy sắp đến nhã gian, cước bộ cũng chậm dần lại.

Hôm nay nhất định phải ngả bài, nhưng mẹ cô lại không hề hay biết gì cả. Cuối cùng cô định ám chỉ cho mẹ một chút, cô dừng lại, nghiêm túc nói: “Mẹ, lát nữa Tương Văn Đào có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ nhất định phải chuẩn bị tâm lý đấy.”

Bà Diệp giật mình, chợt mỉm cười: “Chắc không phải định cầu hôn con chứ……..”

Song Khánh đen mặt, bụng bảo dạ: Cũng không khác chuyện cầu hôn là mấy……..

Vừa bước vào căn phòng nhỏ đã thấy có hai người ngồi, một người là Tương Văn Đào, người còn lại là con trai mình.

“Song Hỉ, con cũng đến rồi à.”

Hai người đều đứng dậy, Tương Văn Đào mỉm cười mời bà Diệp ngồi xuống rồi hỏi bà muốn uống trà gì. Sau một lúc, trà và bánh đều được mang lên, người phục vụ cũng đóng cửa đi ra ngoài, trong nhã gian chỉ còn bốn người đang trò chuyện.

Bà Diệp tủm tìm cười liếc con gái mình gặng hỏi: “Song Khánh bảo cháu có việc muốn nói với bác, là chuyện gì vậy?”

Tương Văn Đào hít sâu một hơi, nhún vai, tay để dưới bàn cũng chậm rãi đưa lên, đặt ở trên mặt bàn.

Đó là hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau.

Một tay là của Tương Văn Đào, bàn tay còn lại, đầu ngón tay bởi vì sợ sệt và khẩn trương mà khẽ run, bà Diệp hoài nghi, nhìn lại bàn tay kia, đồng tử chợt co lại.

Ngôn ngữ thân thể có lẽ là loại ngôn ngữ biểu đạt tốt nhất. Trong nháy mắt, bà Diệp cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không thể nghĩ thêm điều gì.

Trong nhã gian tĩnh lặng, một người phụ nữ trung niên đang vì nỗi sợ đến ngây người mà dời tầm mắt đi, dường như mong chờ một lời giải thích, bà nhìn chằm chằm vào thẳng mắt Tương Văn Đào.

Tương Văn Đào cất lời xin lỗi: “Bác gái, người cháu thích……..là Song Hỉ.”

Môi bà Diệp hơi run lên, Song Khánh không đành lòng thấy mẹ như vậy, cô đặt tay lên vai mẹ mình: “Mẹ……..”

Sự đụng chạm này làm bà Diệp hồi phục tinh thần, bà vừa khóc vừa mắng con trai: “Sao mày lớn bằng ngần này rồi mà vẫn phải để mẹ lo lắng…..”

Trong mắt Song Hỉ cũng đã thấm ướt nước mắt. Từ bé đến lớn cậu sợ nhất là khi nhìn thấy mẹ khóc. Bà Diệp chỉ từng khóc trước mặt cậu một lần nhưng lại khiến cậu không bao giờ quên được. Đó là khi cậu học lớp ba, một lần cậu thi toán chỉ được sáu mươi ba điểm, bà Diệp nổi giận đánh cậu ba mươi bảy roi, vừa đánh con bà vừa khóc to khiến cậu sợ hãi, cậu quỳ xuống trước mặt mẹ nhận lỗi: “Mẹ…..con nhất định sẽ cố gắng học hành chăm chỉ…..” Thật ra điều cậu sợ nhất là phải đối diện với nỗi thất vọng của mẹ.

Tương Văn Đào nắm chặt tay cậu, kiên quyết không để cậu mềm lòng. Anh mở lời, giọng nói ấm áp mang theo áy náy, rồi lại như để lộ ra một sự cố chấp: “Bác gái, cháu thật lòng thích Song Hỉ, xin bác hãy tác thành cho chúng cháu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương