Hãy Để Anh Bên Em
-
Chương 6
Cả ngày học ấy. Bạn gái nào cũng hào hứng. Mong xin được số thầy. Mong được thầy để ý. Các bạn ấy thường xuyên xây dựng bài vì muốn thầy gọi tên. Vì muốn thân với thầy. Tôi thì khá là khó chịu. Gì thế này? Thầy có nhiều fan hâm mộ thật đấy!
.....
Đến nhà. Tôi đã thấy xe thầy Phong dựng ở đó. Tôi cởi giày vào nhà. Chào thầy rồi lên phòng thay đồ. Hôm nay bố mẹ đi hẹn hò rồi. Hải Minh thì nói muốn tập đá bóng nên đã ở lại trường. Hôm nay chỉ có tôi và thầy ở nhà. Có lẽ lúc nãy dì Na giúp việc đã mở cửa cho thầy. Tôi tắm rửa thay đồ rồi lấy sách vở chuẩn bị học...
..
Tôi ngồi đối diện thầy, ngại ngùng. Chỉ có hai người, ngại quá đi mất. Tôi mở lời:
-"Em... Em xuống bếp lấy trái cây nhé"
Thầy nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi bỏ đi một mạch xuống bếp. Sao thế này? Lòng tôi sao thế này?
Lúc tôi bê trái cây lên đặt trước thầy. Thầy nhìn nhìn tôi rồi cúi nhìn tập hồ sơ đang viết dở. Đoạn thầy lên tiếng:
-"Em.. Có bạn trai rồi à?"
Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi của thầy. Tôi mở miệng
-"Sao.. Thầy lại hỏi thế?"
Thầy dừng bút trên tập hồ sơ. Nhìn tôi
-"Tôi không cố ý.. Nhưng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại em.."
Tôi mở điện thoại. Là tin nhắn của cậu bạn lớp kế. Nhắn hỏi han tôi kiểu "cơm chưa? Đang làm gì?" ấy. Tôi như muốn đập đầu. Cười nói chỉ là bạn bình thường. Tôi trả lời tin nhắn. Rồi liếc qua thầy, lúc đó mới phát hiện thầy đang nhìn tôi. Ánh mắt kì quái lắm.
Tôi ngồi xuống để bắt đầu bài học. Thầy giảng bài mới, rồi cho đề tôi làm. Lúc tôi ngồi làm bài thì thầy ăn với xem tài liệu. Tôi len lén nhìn, thầy chăm chú lắm. Những lúc thầy tập trung thế này, nhìn thầy thật chững chạc biết bao.
Điện thoại tôi cứ liên tục rung lên. Bạn ấy cứ nhắn tin mãi. Tôi cầm lấy điện thoại trả lời rồi bỏ xuống. Vừa bỏ xuống lại có tin nhắn. Tôi vừa định cầm lên thì thầy Phong giật điện thoại tôi, quẳng ra ghế sofa.
-"Không bấm điện thoại trong giờ học"
Tôi cúi mặt, tiếp tục làm bài. Cảm giác gì thế này?
Tôi cứ len lén nhìn cái điện thoại mãi thôi. Vì trước giờ tôi chưa từng để ai đợi chờ tin nhắn của mình. Rồi lát sau, cậu bạn ấy gọi điện qua. Điện thoại đổ chuông, tôi lấm lét nhìn thầy. Thầy nhìn qua điện thoại rồi xếp cặp sách
-"Hôm nay không học nữa. Có vẻ em chú ý điện thoại hơn là bài học của tôi"
Hở? Tôi đâu dám. Chỉ là muốn nói với cậu bạn kia rằng tôi đang bận học, thế mà thầy lại vứt điện thoại tôi, có kịp nói đâu chứ. Tôi ghét để người ta chờ đợi tin nhắn lắm. Tôi thừa biết cảm giác ấy khá là khó chịu. Thầy gom sách vở, miệng lẩm bẩm: "thế mà nói không phải bạn trai"
Tôi nghe được. Mặc dù rất nhỏ. Thầy bỏ ra cửa. Tôi theo quán tình kéo tay thầy lại. Thầy nhìn tôi
-"Bỏ tay ra"
Tôi lắc đầu. Miệng liên tục xin lỗi. Thầy thở dài rồi nghiêm túc nhìn tôi
-"Lần này em phải chú tâm vào bài nhá"
Tôi gật đầu. Thầy trở vào nhà. Tiếp tục buổi học. Chưa kịp ngồi vào bàn, chợt mọi thứ xung quanh tối mù mịt. Tôi sợ bóng tối, tôi thật sự rất sợ bóng tối. Tôi ngồi thụp người xuống. La toáng lên
-"Aaaaaa! Cứu... Cứu em với thầy ơi!"
Tôi sợ tối lắm. Vì một tai nạn ngày xưa.
Dì dưới bếp, rồi chợt có gì đó ấm áp lắm. Ôm choàng lấy tôi. Là thầy. Tôi cũng quàng tay qua lưng thầy, dụi đầu vào
-"Đừng sợ Sea. Chỉ là bóng tôi thôi mà. Có anh ở bên rồi này."
Thầy xoa lưng tôi, vỗ vỗ. Tôi siết chặt tay, ghì chặt thầy lại. Sợ quá đi mất. Câu nói vừa nãy... có gì đó thân quen lắm...
Tôi đã ôm thầy rất lâu. Cũng không rõ nữa. Chỉ biết thầy luôn vỗ lưng tôi, trấn an tôi.
Một lúc sau, đèn sáng lên. Tôi bình tĩnh, bỏ thầy ra. Thầy nhìn tôi rồi bật cười
-"Gì chứ? Mặt em nhem nhuốc hết rồi kìa"
Tôi vội che mặt quay sang hướng khác. Ngượng quá đi mất, ôm siết người ta chặt như thế....
Tôi nhìn qua đồng hồ. Đã gần 7h rồi. Tôi lên tiếng
-"Thầy về đi. Cũng đã hết giờ rồi"
Thầy im lặng, một lát sau mới lên tiếng
-"À. Lúc nãy chẳng phải em giữ tôi ở lại sao?"
Đến lượt tôi im lặng. Tôi không biết trả lời thầy thế nào. Dường như thầy nhận ra sự kì lạ của tôi. Thầy đề nghị tôi cùng thầy đến quán cafe ấy uống nước. Vì giờ nhà tôi cũng không có ai, ở nhà một mình cũng buồn. Tôi gật đầu đồng ý rồi lên phòng thay đồ. Tôi đã chọn bộ đồ tôi thích nhất. Cùng thầy.... Đến quán cafe ấy.
Thầy không còn làm ở quán cafe ấy nữa. Trên đường đi thầy đã nói với tôi ấy. Thời tiết hơi lạnh, nhưng không hiểu sao mọi thứ xung quanh tôi ấm áp quá đi mất. Chắc vì có thầy Nhân ở đấy. Thầy đèo tôi trên chiếc xe đạp, xe này tôi phải đứng chứ không ngồi. Vì xe thể thao mà. Thầy hỏi tôi có khó chịu không? Có muốn đi bộ không? Tôi lắc đầu. Tốt mà. Tay tôi vịn vai thầy. Vai thầy rộng lắm, lại chắc nữa. Bờ lưng này, tôi muốn tựa vào nó.... một lần thôi.
Vừa vào quán, những người bạn lúc trước của thầy chào. Rồi hỏi
-"Bạn gái đấy à Nhân?"
Tôi hơi ngại ngùng. Thầy giải vây
-"Bậy quá. Học trò tao ấy"
Học trò à? Đúng thật. Thầy chỉ xem tôi như một học trò không hơn không kém. Thầy nhắc khẽ vào tai tôi "đừng để ý những lời ấy". Tôi gật đầu, vào bàn ngồi. Thầy trò chúng tôi ngồi trò chuyện, toàn là thầy hỏi, tôi trả lời. Lát sau, tôi nhỡ miệng nói:
-"Ở trường thầy có nhiều fan lắm ấy"
Thầy nhìn tôi hơi bất ngờ. Rồi chau mày
-"Thầy?"
Ơ. Thế chẳng muốn tôi gọi thầy sao? Người gì mà lúc này lúc khác. Tôi ngớ ngẩn nhìn rồi sửa lại
-"A... Ở trường, an... Anh có nhiều fan lắm ấy"
Thầy cười. Một nụ cười tươi. Đẹp lắm ấy. Toả nắng sáng rực trời trong tôi luôn. Rồi thầy tiếp câu
-"Thế có nữ sinh nào xinh không? Em giới thiệu tôi với"
Tôi chau mày. Chân đá chân thầy một phát. Thầy cười cười với tôi. Lâu lắm rồi mới đùa giỡn với thầy thế này. Cảm thấy thân quen quá đi mất.
-"Ây. Tôi sắp phải đi học rồi. Chắc không cùng em đi uống cafe thế này được"
Học? Thầy học gì? Tôi ngồi đơ ra một hồi, rồi hỏi:
-"Học gì ạ?"
Thầy cười. Tay khuấy ly cà phê dưới bàn, chăm chú:
-"Học y. Tôi thích làm bác sĩ hơn là làm thầy giáo"
Ơ? Thế sao từ đầu thầy không chọn đi học y nhỉ? Tại sao lại chọn ngành làm thầy giáo? Tôi thắc mắc lắm. Nhưng có vẻ thầy không muốn nhận thêm câu hỏi từ tôi nữa. Tôi im lặng, uống cốc trà sữa. Thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Đến tối thầy đưa tôi về, tôi gật đầu cảm ơn về ngày hôm nay. Thầy nhìn tôi một lúc lâu. Rồi thầy mở lời
-"Mai là sinh nhật em à?"
Tôi bất ngờ, khẽ gật đầu. Sao thầy ấy biết nhỉ? Thầy im lặng rồi kéo tôi lại gần, đặt nụ hôn lên trán tôi. Rất nhanh! Rất bất ngờ. Mặt tôi đỏ ửng vì ngượng. Ý gì?! Ý gì đây?!
-"Tôi tặng quà sớm một hôm nhé! Vào ngủ đi"
Thầy nói rồi chạy đi. Tôi đứng trân nhìn theo bóng dáng ấy. Tai tôi đỏ ửng, người nóng cả lên. Tôi đứng cười ngốc, rồi vào nhà. Cả đêm ôm gối trằn trọc nhớ về khoảng khắc ấy. Sướng rơn cả người!!!
......
.....
Đến nhà. Tôi đã thấy xe thầy Phong dựng ở đó. Tôi cởi giày vào nhà. Chào thầy rồi lên phòng thay đồ. Hôm nay bố mẹ đi hẹn hò rồi. Hải Minh thì nói muốn tập đá bóng nên đã ở lại trường. Hôm nay chỉ có tôi và thầy ở nhà. Có lẽ lúc nãy dì Na giúp việc đã mở cửa cho thầy. Tôi tắm rửa thay đồ rồi lấy sách vở chuẩn bị học...
..
Tôi ngồi đối diện thầy, ngại ngùng. Chỉ có hai người, ngại quá đi mất. Tôi mở lời:
-"Em... Em xuống bếp lấy trái cây nhé"
Thầy nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi bỏ đi một mạch xuống bếp. Sao thế này? Lòng tôi sao thế này?
Lúc tôi bê trái cây lên đặt trước thầy. Thầy nhìn nhìn tôi rồi cúi nhìn tập hồ sơ đang viết dở. Đoạn thầy lên tiếng:
-"Em.. Có bạn trai rồi à?"
Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi của thầy. Tôi mở miệng
-"Sao.. Thầy lại hỏi thế?"
Thầy dừng bút trên tập hồ sơ. Nhìn tôi
-"Tôi không cố ý.. Nhưng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại em.."
Tôi mở điện thoại. Là tin nhắn của cậu bạn lớp kế. Nhắn hỏi han tôi kiểu "cơm chưa? Đang làm gì?" ấy. Tôi như muốn đập đầu. Cười nói chỉ là bạn bình thường. Tôi trả lời tin nhắn. Rồi liếc qua thầy, lúc đó mới phát hiện thầy đang nhìn tôi. Ánh mắt kì quái lắm.
Tôi ngồi xuống để bắt đầu bài học. Thầy giảng bài mới, rồi cho đề tôi làm. Lúc tôi ngồi làm bài thì thầy ăn với xem tài liệu. Tôi len lén nhìn, thầy chăm chú lắm. Những lúc thầy tập trung thế này, nhìn thầy thật chững chạc biết bao.
Điện thoại tôi cứ liên tục rung lên. Bạn ấy cứ nhắn tin mãi. Tôi cầm lấy điện thoại trả lời rồi bỏ xuống. Vừa bỏ xuống lại có tin nhắn. Tôi vừa định cầm lên thì thầy Phong giật điện thoại tôi, quẳng ra ghế sofa.
-"Không bấm điện thoại trong giờ học"
Tôi cúi mặt, tiếp tục làm bài. Cảm giác gì thế này?
Tôi cứ len lén nhìn cái điện thoại mãi thôi. Vì trước giờ tôi chưa từng để ai đợi chờ tin nhắn của mình. Rồi lát sau, cậu bạn ấy gọi điện qua. Điện thoại đổ chuông, tôi lấm lét nhìn thầy. Thầy nhìn qua điện thoại rồi xếp cặp sách
-"Hôm nay không học nữa. Có vẻ em chú ý điện thoại hơn là bài học của tôi"
Hở? Tôi đâu dám. Chỉ là muốn nói với cậu bạn kia rằng tôi đang bận học, thế mà thầy lại vứt điện thoại tôi, có kịp nói đâu chứ. Tôi ghét để người ta chờ đợi tin nhắn lắm. Tôi thừa biết cảm giác ấy khá là khó chịu. Thầy gom sách vở, miệng lẩm bẩm: "thế mà nói không phải bạn trai"
Tôi nghe được. Mặc dù rất nhỏ. Thầy bỏ ra cửa. Tôi theo quán tình kéo tay thầy lại. Thầy nhìn tôi
-"Bỏ tay ra"
Tôi lắc đầu. Miệng liên tục xin lỗi. Thầy thở dài rồi nghiêm túc nhìn tôi
-"Lần này em phải chú tâm vào bài nhá"
Tôi gật đầu. Thầy trở vào nhà. Tiếp tục buổi học. Chưa kịp ngồi vào bàn, chợt mọi thứ xung quanh tối mù mịt. Tôi sợ bóng tối, tôi thật sự rất sợ bóng tối. Tôi ngồi thụp người xuống. La toáng lên
-"Aaaaaa! Cứu... Cứu em với thầy ơi!"
Tôi sợ tối lắm. Vì một tai nạn ngày xưa.
Dì dưới bếp, rồi chợt có gì đó ấm áp lắm. Ôm choàng lấy tôi. Là thầy. Tôi cũng quàng tay qua lưng thầy, dụi đầu vào
-"Đừng sợ Sea. Chỉ là bóng tôi thôi mà. Có anh ở bên rồi này."
Thầy xoa lưng tôi, vỗ vỗ. Tôi siết chặt tay, ghì chặt thầy lại. Sợ quá đi mất. Câu nói vừa nãy... có gì đó thân quen lắm...
Tôi đã ôm thầy rất lâu. Cũng không rõ nữa. Chỉ biết thầy luôn vỗ lưng tôi, trấn an tôi.
Một lúc sau, đèn sáng lên. Tôi bình tĩnh, bỏ thầy ra. Thầy nhìn tôi rồi bật cười
-"Gì chứ? Mặt em nhem nhuốc hết rồi kìa"
Tôi vội che mặt quay sang hướng khác. Ngượng quá đi mất, ôm siết người ta chặt như thế....
Tôi nhìn qua đồng hồ. Đã gần 7h rồi. Tôi lên tiếng
-"Thầy về đi. Cũng đã hết giờ rồi"
Thầy im lặng, một lát sau mới lên tiếng
-"À. Lúc nãy chẳng phải em giữ tôi ở lại sao?"
Đến lượt tôi im lặng. Tôi không biết trả lời thầy thế nào. Dường như thầy nhận ra sự kì lạ của tôi. Thầy đề nghị tôi cùng thầy đến quán cafe ấy uống nước. Vì giờ nhà tôi cũng không có ai, ở nhà một mình cũng buồn. Tôi gật đầu đồng ý rồi lên phòng thay đồ. Tôi đã chọn bộ đồ tôi thích nhất. Cùng thầy.... Đến quán cafe ấy.
Thầy không còn làm ở quán cafe ấy nữa. Trên đường đi thầy đã nói với tôi ấy. Thời tiết hơi lạnh, nhưng không hiểu sao mọi thứ xung quanh tôi ấm áp quá đi mất. Chắc vì có thầy Nhân ở đấy. Thầy đèo tôi trên chiếc xe đạp, xe này tôi phải đứng chứ không ngồi. Vì xe thể thao mà. Thầy hỏi tôi có khó chịu không? Có muốn đi bộ không? Tôi lắc đầu. Tốt mà. Tay tôi vịn vai thầy. Vai thầy rộng lắm, lại chắc nữa. Bờ lưng này, tôi muốn tựa vào nó.... một lần thôi.
Vừa vào quán, những người bạn lúc trước của thầy chào. Rồi hỏi
-"Bạn gái đấy à Nhân?"
Tôi hơi ngại ngùng. Thầy giải vây
-"Bậy quá. Học trò tao ấy"
Học trò à? Đúng thật. Thầy chỉ xem tôi như một học trò không hơn không kém. Thầy nhắc khẽ vào tai tôi "đừng để ý những lời ấy". Tôi gật đầu, vào bàn ngồi. Thầy trò chúng tôi ngồi trò chuyện, toàn là thầy hỏi, tôi trả lời. Lát sau, tôi nhỡ miệng nói:
-"Ở trường thầy có nhiều fan lắm ấy"
Thầy nhìn tôi hơi bất ngờ. Rồi chau mày
-"Thầy?"
Ơ. Thế chẳng muốn tôi gọi thầy sao? Người gì mà lúc này lúc khác. Tôi ngớ ngẩn nhìn rồi sửa lại
-"A... Ở trường, an... Anh có nhiều fan lắm ấy"
Thầy cười. Một nụ cười tươi. Đẹp lắm ấy. Toả nắng sáng rực trời trong tôi luôn. Rồi thầy tiếp câu
-"Thế có nữ sinh nào xinh không? Em giới thiệu tôi với"
Tôi chau mày. Chân đá chân thầy một phát. Thầy cười cười với tôi. Lâu lắm rồi mới đùa giỡn với thầy thế này. Cảm thấy thân quen quá đi mất.
-"Ây. Tôi sắp phải đi học rồi. Chắc không cùng em đi uống cafe thế này được"
Học? Thầy học gì? Tôi ngồi đơ ra một hồi, rồi hỏi:
-"Học gì ạ?"
Thầy cười. Tay khuấy ly cà phê dưới bàn, chăm chú:
-"Học y. Tôi thích làm bác sĩ hơn là làm thầy giáo"
Ơ? Thế sao từ đầu thầy không chọn đi học y nhỉ? Tại sao lại chọn ngành làm thầy giáo? Tôi thắc mắc lắm. Nhưng có vẻ thầy không muốn nhận thêm câu hỏi từ tôi nữa. Tôi im lặng, uống cốc trà sữa. Thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Đến tối thầy đưa tôi về, tôi gật đầu cảm ơn về ngày hôm nay. Thầy nhìn tôi một lúc lâu. Rồi thầy mở lời
-"Mai là sinh nhật em à?"
Tôi bất ngờ, khẽ gật đầu. Sao thầy ấy biết nhỉ? Thầy im lặng rồi kéo tôi lại gần, đặt nụ hôn lên trán tôi. Rất nhanh! Rất bất ngờ. Mặt tôi đỏ ửng vì ngượng. Ý gì?! Ý gì đây?!
-"Tôi tặng quà sớm một hôm nhé! Vào ngủ đi"
Thầy nói rồi chạy đi. Tôi đứng trân nhìn theo bóng dáng ấy. Tai tôi đỏ ửng, người nóng cả lên. Tôi đứng cười ngốc, rồi vào nhà. Cả đêm ôm gối trằn trọc nhớ về khoảng khắc ấy. Sướng rơn cả người!!!
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook