Hãy Để Anh Bên Em
-
Chương 24
Tôi vẫn chưa ngừng run. Lúc nãy run là do sợ trộm, bây giờ run là do sợ Phong!
Ban đêm ban hôm, vào nhà con gái người ta. Đã vậy tự tiện bấm mật khẩu vào. Sao lại biết mật khẩu nhà? Tôi thắc mắc
-"Sao lại..? Mật khẩu nhà?"
Phong gãi đầu, rồi cười cười
-"Thì anh trai em nói tôi biết"
Á à ông anh kia nhá. Phản vừa thôi chứ? Tôi đoán Phong biết được vào hôm tôi bệnh, vì lúc ấy Phong cũng vào nhà tôi mà tôi đâu có mở cửa. Đã thế còn nói dối cửa tự mở.
Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng của đèn ngủ với ánh sáng thành phố hắc vào từ ban công. Tôi không nhìn rõ Phong. Tim tôi đập vội vàng hơn. Tay tôi gạt hai tay Phong đang cầm vai
-"Sang đây làm gì?"
Tôi hỏi. Phong im im rồi nhẹ giọng
-"Mượn lọ tiêu"
Wtf? Đùa à? Tôi bực, quát
-"Trong bếp, cho cả lọ luôn đấy! Ra ngoài nhớ khóa cửa!"
Tôi nói rồi bỏ về giường ngủ. Trùm chăn kín mít cả. Tôi nghe tiếng bước chân rồi tiếng đóng cạch cửa. Tôi bật dậy, cầm gối quẳng về phía cửa
-"Đồ đáng ghét! Mau cút khỏi đây ngay đi!"
Tôi gào. Rồi tiếng phịch phía giường khiến tôi giật cả mình.
-"Em ghét tôi đến thế à?"
Wtf? Tiếng cửa lúc nãy là lừa tôi sao? Tôi nhích người ra xa
-"Cái gì thế? Sao không về? Cút khỏi giường đi!"
Ai đó lờ mờ mở mắt, kéo tôi nằm xuống.
Phong ôm chầm lấy tôi, siết chặt lấy tôi như sợ tôi đi mất. Tim tôi đập lại đập liên hồi, đỏ mặt tía tai. Tôi vùng, đẩy người ta ra. Nhưng Phong mạnh lắm, ôm siết lấy tôi. Tôi đập thình thịch vào ngực người ta nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi tức, ấm ức mồm gào lên chửi
-"Cút ngay đi. Làm cái quái gì thế? Bỏ ra! Về với bạn gái anh đi!"
Phong ghé sát tai tôi, tiếng hơi thở ấm áp ấy khiến người tôi mềm nhũn
-"Bạn gái nào cơ?"
Phong hỏi nhỏ bên tai, tôi lại gào
-"Còn hỏi? Lam vừa sang nhà anh còn gì?"
Ai đó lại siết lấy tôi. Nhịp tim của người ta cũng gấp gáp lắm.
-"Em ghen à? Là em gái tôi đó. Con gái của cậu tôi"
Ơ? Em gái? Là em gái sao?!
Lòng tôi chợt vui vui.
Không! Phải là rất vui. Người tôi thích không có bạn gái. Lại còn sang tận đây để nói với tôi nữa. Vui. Phởn, rất phởn!
Tôi thôi làm càn, Phong cũng bỏ tôi ra. Người ta ngồi dậy rồi quay sáng hướng khác, giọng run run
-"Thực ra... ờ thì..tôi sang cũng chỉ muốn hỏi... hỏi..."
Tôi cũng ngồi dậy. Bực bực
-"Hỏi gì thì nhìn sang đây này"
Phong từ từ quay sang. Mặt Phong đỏ, mặt tôi cũng đỏ. Phong ấp a ấp úng
-"Thì.. tôi muốn hỏi.. sau khi biết Lam là em tôi, em....có gì muốn nói với...tôi không?"
Wtf? Tôi? Đùa? Nói gì cơ? Tôi hơi ngại, rồi cũng lên tiếng
-"Không gì cả"
Phong có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi. Người ta lại tiếp tục ấp úng
-"Thế này... em... em có... bạn trai chưa? Câu... em đã nói với.. tôi 5 năm trước..., bây giờ có còn không?...Có thể... có thể... cho... cho tôi.. em..."
-"Cho cái gì cơ?"
Tôi hỏi. Phong lại càng bối rối. Tim tôi nãy giờ như muốn thoát khỏi lồng ngực rồi. Chắc chắn... chắc chắn là tỏ tình rồi. Nhưng sao cái người này... nói vài câu cũng không nói được thế này? Tôi cố nén cười, rồi tự dưng lại xúc động đến rơi nước mắt. Không hiểu sao nữa. Người tôi đơn phương lâu nay.... đang.... đang tỏ tình với tôi! Là sự thật! Thật đó!!
Tôi nghẹn ngào, rồi cứ thế mà nức nở. Phong vội kéo tay lại,lau nước mắt
-"Ơ.. sao em khóc? Tôi xin lỗi. Thôi tôi không hỏi nữa. Nín nào. Đừng khóc nữa. Em không thích thì tôi về"
Phong ủ rủ, ơ sao lại không nói nữa? Người ta đứng dậy buồn buồn ra phía cửa. Tôi bực, với gối ném cái người đang đi kia
-"Bị ngốc à? Hỏi đi chứ! Có vài câu nói cũng không xong!"
Tôi chạy lại Phong, vừa lúc người ta quay người lại. Tôi ôm chầm lấy, dụi mặt vào bờ ngực săn chắc ấy, tim thổn thức khôn nguôi.
-"Em thích anh. Vũ Thiên Phong, em thích anh..yêu... yêu anh!"
Phong chợt ôm siết lấy tôi, hơi thở ấm ấy thoáng qua bên tai tôi
-"Em không chê tôi già thì.... làm bạn gái tôi đi"
Tim tôi xao xuyến. Lỡ nhiều nhịp quá! Tôi bỏ Phong ra, tay dụi mắt
-"Anh mấy tuổi?"
Tôi thừa biết. Chẳng qua muốn trêu người ta chút. Ấy thế mà người ta cũng nhẹ nhàng trả lời
-"Hai mươi tám. Hơn em năm tuổi"
Tôi bỉu môi, vờ bỏ đi về phía giường
-"Eo, già quá. Thôi không chịu đâu"
Một đứa trêu, một đứa buồn buồn đứng đó cúi đầu, giọng đều đều
-"Chịu. Không sao trẻ lại được. Cứ nghĩ em thích tôi... thế mà.... Thôi tôi về"
Vcl. Đùa xíu cũng không được à? Tôi lập tức xoay lại, vừa xoay người thôi đã bị người ta tóm lấy. Môi chạm môi. Miết nhẹ môi dưới rồi tìm lưỡi. Cứ thế mà nồng nhiệt. Rất gần. Tôi cảm nhận tim Phong đập nhanh lắm.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi hạnh phúc nhiều như bây giờ. Người tôi thích... rất thích... đã tỏ tình với tôi. Vui không đường nào tả được. Thật sự....!
Tôi không thở được, đập đập tay lên bờ ngực kia. Phong bỏ tôi ra, môi người ta hôn lên trán, lên mắt rồi miết dọc xuống mũi má, nhá nhá ở tai.
-"Trương Hải My. Anh yêu em. Em có đồng ý hay không thì mặc em. Từ hai mươi năm trước em hứa làm vợ anh còn gì"
Người tôi mềm nhũn cả rồi. Ba từ "anh yêu em" cớ sao lại ngọt đến thế? Người tôi dựa cả vào người đối diện
-"Lúc đấy còn sửu nhi thì biết gì"
Phong cười rồi bế tôi lên giường. Không làm gì cả, chẳng qua là ôm nhau ngủ cả đêm thôi. Chưa bao giờ tôi thấy bình yên như thế này.
....
Ban đêm ban hôm, vào nhà con gái người ta. Đã vậy tự tiện bấm mật khẩu vào. Sao lại biết mật khẩu nhà? Tôi thắc mắc
-"Sao lại..? Mật khẩu nhà?"
Phong gãi đầu, rồi cười cười
-"Thì anh trai em nói tôi biết"
Á à ông anh kia nhá. Phản vừa thôi chứ? Tôi đoán Phong biết được vào hôm tôi bệnh, vì lúc ấy Phong cũng vào nhà tôi mà tôi đâu có mở cửa. Đã thế còn nói dối cửa tự mở.
Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng của đèn ngủ với ánh sáng thành phố hắc vào từ ban công. Tôi không nhìn rõ Phong. Tim tôi đập vội vàng hơn. Tay tôi gạt hai tay Phong đang cầm vai
-"Sang đây làm gì?"
Tôi hỏi. Phong im im rồi nhẹ giọng
-"Mượn lọ tiêu"
Wtf? Đùa à? Tôi bực, quát
-"Trong bếp, cho cả lọ luôn đấy! Ra ngoài nhớ khóa cửa!"
Tôi nói rồi bỏ về giường ngủ. Trùm chăn kín mít cả. Tôi nghe tiếng bước chân rồi tiếng đóng cạch cửa. Tôi bật dậy, cầm gối quẳng về phía cửa
-"Đồ đáng ghét! Mau cút khỏi đây ngay đi!"
Tôi gào. Rồi tiếng phịch phía giường khiến tôi giật cả mình.
-"Em ghét tôi đến thế à?"
Wtf? Tiếng cửa lúc nãy là lừa tôi sao? Tôi nhích người ra xa
-"Cái gì thế? Sao không về? Cút khỏi giường đi!"
Ai đó lờ mờ mở mắt, kéo tôi nằm xuống.
Phong ôm chầm lấy tôi, siết chặt lấy tôi như sợ tôi đi mất. Tim tôi đập lại đập liên hồi, đỏ mặt tía tai. Tôi vùng, đẩy người ta ra. Nhưng Phong mạnh lắm, ôm siết lấy tôi. Tôi đập thình thịch vào ngực người ta nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi tức, ấm ức mồm gào lên chửi
-"Cút ngay đi. Làm cái quái gì thế? Bỏ ra! Về với bạn gái anh đi!"
Phong ghé sát tai tôi, tiếng hơi thở ấm áp ấy khiến người tôi mềm nhũn
-"Bạn gái nào cơ?"
Phong hỏi nhỏ bên tai, tôi lại gào
-"Còn hỏi? Lam vừa sang nhà anh còn gì?"
Ai đó lại siết lấy tôi. Nhịp tim của người ta cũng gấp gáp lắm.
-"Em ghen à? Là em gái tôi đó. Con gái của cậu tôi"
Ơ? Em gái? Là em gái sao?!
Lòng tôi chợt vui vui.
Không! Phải là rất vui. Người tôi thích không có bạn gái. Lại còn sang tận đây để nói với tôi nữa. Vui. Phởn, rất phởn!
Tôi thôi làm càn, Phong cũng bỏ tôi ra. Người ta ngồi dậy rồi quay sáng hướng khác, giọng run run
-"Thực ra... ờ thì..tôi sang cũng chỉ muốn hỏi... hỏi..."
Tôi cũng ngồi dậy. Bực bực
-"Hỏi gì thì nhìn sang đây này"
Phong từ từ quay sang. Mặt Phong đỏ, mặt tôi cũng đỏ. Phong ấp a ấp úng
-"Thì.. tôi muốn hỏi.. sau khi biết Lam là em tôi, em....có gì muốn nói với...tôi không?"
Wtf? Tôi? Đùa? Nói gì cơ? Tôi hơi ngại, rồi cũng lên tiếng
-"Không gì cả"
Phong có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi. Người ta lại tiếp tục ấp úng
-"Thế này... em... em có... bạn trai chưa? Câu... em đã nói với.. tôi 5 năm trước..., bây giờ có còn không?...Có thể... có thể... cho... cho tôi.. em..."
-"Cho cái gì cơ?"
Tôi hỏi. Phong lại càng bối rối. Tim tôi nãy giờ như muốn thoát khỏi lồng ngực rồi. Chắc chắn... chắc chắn là tỏ tình rồi. Nhưng sao cái người này... nói vài câu cũng không nói được thế này? Tôi cố nén cười, rồi tự dưng lại xúc động đến rơi nước mắt. Không hiểu sao nữa. Người tôi đơn phương lâu nay.... đang.... đang tỏ tình với tôi! Là sự thật! Thật đó!!
Tôi nghẹn ngào, rồi cứ thế mà nức nở. Phong vội kéo tay lại,lau nước mắt
-"Ơ.. sao em khóc? Tôi xin lỗi. Thôi tôi không hỏi nữa. Nín nào. Đừng khóc nữa. Em không thích thì tôi về"
Phong ủ rủ, ơ sao lại không nói nữa? Người ta đứng dậy buồn buồn ra phía cửa. Tôi bực, với gối ném cái người đang đi kia
-"Bị ngốc à? Hỏi đi chứ! Có vài câu nói cũng không xong!"
Tôi chạy lại Phong, vừa lúc người ta quay người lại. Tôi ôm chầm lấy, dụi mặt vào bờ ngực săn chắc ấy, tim thổn thức khôn nguôi.
-"Em thích anh. Vũ Thiên Phong, em thích anh..yêu... yêu anh!"
Phong chợt ôm siết lấy tôi, hơi thở ấm ấy thoáng qua bên tai tôi
-"Em không chê tôi già thì.... làm bạn gái tôi đi"
Tim tôi xao xuyến. Lỡ nhiều nhịp quá! Tôi bỏ Phong ra, tay dụi mắt
-"Anh mấy tuổi?"
Tôi thừa biết. Chẳng qua muốn trêu người ta chút. Ấy thế mà người ta cũng nhẹ nhàng trả lời
-"Hai mươi tám. Hơn em năm tuổi"
Tôi bỉu môi, vờ bỏ đi về phía giường
-"Eo, già quá. Thôi không chịu đâu"
Một đứa trêu, một đứa buồn buồn đứng đó cúi đầu, giọng đều đều
-"Chịu. Không sao trẻ lại được. Cứ nghĩ em thích tôi... thế mà.... Thôi tôi về"
Vcl. Đùa xíu cũng không được à? Tôi lập tức xoay lại, vừa xoay người thôi đã bị người ta tóm lấy. Môi chạm môi. Miết nhẹ môi dưới rồi tìm lưỡi. Cứ thế mà nồng nhiệt. Rất gần. Tôi cảm nhận tim Phong đập nhanh lắm.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi hạnh phúc nhiều như bây giờ. Người tôi thích... rất thích... đã tỏ tình với tôi. Vui không đường nào tả được. Thật sự....!
Tôi không thở được, đập đập tay lên bờ ngực kia. Phong bỏ tôi ra, môi người ta hôn lên trán, lên mắt rồi miết dọc xuống mũi má, nhá nhá ở tai.
-"Trương Hải My. Anh yêu em. Em có đồng ý hay không thì mặc em. Từ hai mươi năm trước em hứa làm vợ anh còn gì"
Người tôi mềm nhũn cả rồi. Ba từ "anh yêu em" cớ sao lại ngọt đến thế? Người tôi dựa cả vào người đối diện
-"Lúc đấy còn sửu nhi thì biết gì"
Phong cười rồi bế tôi lên giường. Không làm gì cả, chẳng qua là ôm nhau ngủ cả đêm thôi. Chưa bao giờ tôi thấy bình yên như thế này.
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook