Những lời này của Khâu Dạng âm lượng thật ra không lớn, nhưng chúng vẫn lọt vào tai Thẩm Nịnh Nhược từng chữ một, hơn nữa còn không ngừng phóng đại, còn phát ra tiếng vọng.

- Sao chị còn chưa tới dỗ em?

Trước đây Thẩm Nịnh Nhược cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ như vậy, sẽ bởi vì một hai câu nói của đối phương, mềm lòng không ra bộ dạng gì, điều này làm cô cũng không biết nên làm cái gì.

Nhưng chính Khâu Dạng đã lên tiếng, Thẩm Nịnh Nhược biết bản thân nếu còn không nói điều gì đó, vậy nàng thật sự sẽ không tha thứ cho mình.

Cô cũng chưa từng dỗ dành người khác, nhưng cô lại không phải đồ ngốc, chẳng lẽ cô không biết tự mày mò sao?

Dỗ người chẳng lẽ khó lắm sao? Cô không tin.

Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của cô đều nổi bật, từ nhỏ đến lớn cô làm cái gì cũng đều xuất sắc, chẳng lẽ ở phương diện dỗ người này không có thiên phú sao?

Cô không tin.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn con người trong chăn kia, ánh mắt so với ánh mặt trời còn nhu hòa hơn, cô vươn tay sờ sờ chăn, giống như chạm phải Khâu Dạng, mở miệng gọi một tiếng trước: "Tiểu Dương."

Khâu Dạng lúc này không hé răng, chỉ lén lút đem chăn nhấc lên một chút, làm mới không khí tiến vào cung cấp hô hấp cho bản thân.

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược gọi câu này, dừng lại vài giây, Khâu Dạng cho rằng cô không còn nói gì nữa, thì lại lần nữa nghe thấy được tiếng Thẩm Nịnh Nhược: "Ô ô ô chị sai rồi."
3

Đây là lần thứ hai Thẩm Nịnh Nhược ở trước mặt Khâu Dạng "Ô ô ô", cũng là lần thứ hai trong đời cô, trước đây cô chưa từng khuất phục hay làm nũng với bất kỳ ai.

Yếu tố dỗ người duy nhất Thẩm Nịnh Nhược nghĩ tới chính là tỏ vẻ vô cùng đáng thương, muốn cho đối phương không đành lòng, đầu óc cô xoay chuyển lắm mới nghĩ ra chiêu này.
1

Lần trước Khâu Dạng chạy tới chăm sóc cho cô, cô cũng "Ô ô ô" với Khâu Dạng.

Không biết những lời này có tác dụng hay không, Thẩm Nịnh Nhược còn ngồi ở mép giường, thân thể của cô đè lên chăn, còn đang "Ô ô ô": "Chị thật sự sai rồi, chị thật sự không phải cố ý đâu ô ô ô."


Khâu Dạng: "......"

Cứu mạng, phong cách này là thế nào đây?

Khâu Dạng rất trực tiếp mà mềm lòng, rạng sáng gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược, nàng cho rằng sẽ không có gì tiếp theo, không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược lại bất chấp cái lạnh mà đến đây, điều này muốn nàng làm sao mà tiếp tục nhẫn tâm được chứ?

Chưa từng có một người nào quan tâm nàng nhiều đến như vậy, nàng biết nỗi tức giận của mình còn chưa tiêu tan, nhưng cũng không mâu thuẫn với việc nàng dần mềm lòng trước Thẩm Nịnh Nhược.

Một người nhận được điện thoại lúc nửa đêm của người kia đã trực tiếp chạy tới, điều này đối với ai mà nói đều là một chuyện rất may mắn.

Thẩm Nịnh Nhược còn đang tiếp tục, đầu cô cũng đè ép xuống, đặc biệt cảm xúc rất chân thành, giống như thật sự muốn khóc: "Tối hôm qua chị có tới gõ cửa, nhưng em đã tắt đèn, chị cho rằng em không bao giờ muốn gặp mặt chị, chị đã đau lòng lắm đó a."
1

"Nhận được điện thoại của em chĩ đã rất lo lắng, chị chỉ muốn tới tìm em, ngay cả khi em không mở cửa cho chị, nhưng chị vẫn muốn ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh em."

"Tiểu Dương, Tiểu Dương, Tiểu Dương, em nhìn chị đi được không?"

Trước đó là Thẩm Nịnh Nhược bán thảm, lúc sau lại bắt đầu làm nũng, cô cũng không biết có dùng được không, nhưng dùng hết cũng tốt.

Khâu Dạng nhấp môi, bất quá khóe miệng nổi lên một độ cung, chỉ là không quá rõ ràng, hơn nữa cũng không có từ trong chăn chui đầu ra.

Nàng nào có dễ dỗ như vậy a.

Thẩm Nịnh Nhược cũng ý thức được điều này, bởi vậy cô nghĩ nghĩ, dứt khoát còn lắc lư thân thể của mình, ngẫu nhiên học được từ mấy đứa con nít ở trên đường đòi phụ huynh mua đồ chơi cho, trong miệng như cũ nói những lời kia: "Tiểu Dương, Tiểu Dương, nhìn chị đi mà."

"Em không nhìn chị là chị lăn ra xỉu đó ô ô ô."
1

Lời này không phải giả, Thẩm Nịnh Nhược cảm giác mình thật sự sắp ngất xỉu đến nơi, cô thỉnh thoảng lại ngẩng đầu xem đầu giường, nhưng Khâu Dạng như cũ vẫn không nhúc nhích chút nào, cuối cùng cô có chút chịu không được, dứt khoát lén lút kéo chăn ra phía trước, nhấc chăn lên một cái, thò đầu nhìn xem.


Liền thấy Khâu Dạng nhắm mắt lại, dường như ngủ rồi.

Thẩm Nịnh Nhược theo thói quen lại dùng đầu ngón tay nâng chóp mũi lên, cảm thấy có chút bất lực.

Dỗ người thật là kỹ thuật sống.

Cô vẫn là một người mới bắt đầu mò mẫm và cô vẫn còn lâu mới đạt được trình độ thành thạo.

Cô đang có chút thất bại, rũ rũ mí mắt, lúc lại ngước mắt lên, liền thấy Khâu Dạng nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.

Thẩm Nịnh Nhược khẩn trương lên, không tự giác mà nuốt nước bọt, mới tiếp tục ngượng ngùng cười: "Tỉnh...... Tỉnh rồi?"

Cô cũng không biết nói cái gì cho phải.

Khâu Dạng lạnh lùng mà "Ừ" một tiếng, lại dùng giọng nghẹn ngào nói: "Chị đè trúng em rồi."

"Chị đứng dậy ngay." Thẩm Nịnh Nhược nói liền muốn chống thân thể, cô sợ đè Khâu Dạng không thoải mái.

Nhưng Khâu Dạng lại không cho.

Khâu Dạng lật người đè cô xuống, làm cô không thể nhúc nhích, chăn đều ở trên người Thẩm Nịnh Nhược, cô có chút kinh ngạc mà nhìn Khâu Dạng, không biết Khâu Dạng làm hành động với mục đích và ý nghĩa gì.

Nhưng có điều......

Khâu Dạng nhìn như đã bớt giận, mặc dù ánh mắt nhàn nhạt như cũ, nhưng Thẩm Nịnh Nhược lại bắt giữ được một tia ý cười, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không.

"Sao em lại......" Ánh mắt Khâu Dạng từ đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu đi xuống, lướt qua đôi mắt đen láy và đôi môi khô khốc của Thẩm Nịnh Nhược, mới lại đối diện cùng Thẩm Nịnh Nhược, đem lời còn lại nói ra, "Sao lại khờ như vậy a?"


Thẩm Nịnh Nhược lông mi run rẩy, hiện tại thân thể cô đang bị giam cầm không thể động đậy, nhưng Khâu Dạng không nặng, cô bị đè cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Dường như không nghe rõ Khâu Dạng nói cái gì, ngữ khí Thẩm Nịnh Nhược có chút không xác định: "Gì cơ?"

Khâu Dạng không trả lời, nàng nằm xuống, vùi mặt vào hõm cổ của Thẩm Nịnh Nhược, nàng hít vào một hơi thật sâu, nhưng bởi vì cái mũi bị nghẹt, có chút khó khăn, nàng không thể không mở miệng, mới có thể làm động tác này một cách thuận lợi.

"Chị ôm em một cái là được rồi." Khâu Dạng nhắm mắt lại, hiện tại nàng không ngửi thấy mùi hương chanh trên người Thẩm Nịnh Nhược, nhưng cũng không sao, nàng huyền phù một lòng cuối cùng là vững vàng mà rơi xuống đất.

Thẩm Nịnh Nhược yết hầu một ngạnh: "Được."

"Chị sẽ vẫn luôn ôm em mà."

"Chúng t...... Tiểu Dương của chị cảm mạo mau khỏi nha."

Thẩm Nịnh Nhược thiếu chút nữa lại nói "Tiểu Dương của chúng ta", nhưng cái xưng hô này tới bên miệng, cô liền tự động sửa lại.

Cái gì a.

Cô mới không cần cùng với những người khác.

Khâu Dạng là của cô.

Của mình cô thôi.

Cái xưng hô này làm Khâu Dạng hô hấp đều trất một chút, theo sau ở chỗ Thẩm Nịnh Nhược không nhìn thấy, khóe miệng lại nhếch lên một ít, hơn nữa độ cung càng lúc càng lớn.

Đào Tư Nhàn thật ra đã từng dỗ Khâu Dạng, trong 3 năm yêu đương của các nàng, cũng không phải không có mâu thuẫn, chỉ là số lần không nhiều lắm, hơn nữa đến sau Đào Tư Nhàn lại không còn kiên nhẫn nữa, Khâu Dạng sẽ bắt đầu suy nghĩ xem mình có làm quá hay không.

Nhưng nói đến cùng nàng thật ra rất dễ dỗ không phải sao?

Nhưng Đào Tư Nhàn chính là không muốn dỗ.

Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược có phải loại người này không, nhưng nàng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược và Đào Tư Nhàn vẫn là rất khác nhau, Đào Tư Nhàn cũng sẽ không vì nàng gọi điện thoại liền chạy tới, nhưng Thẩm Nịnh Nhược thì có.


Vì thế nàng nguyện ý cho Thẩm Nịnh Nhược thêm cơ hội.

Sự thật chứng minh, không phải Thẩm Nịnh Nhược không dỗ nàng, mà bởi vì Thẩm Nịnh Nhược không biết dỗ.

Ngẫm lại cũng phải, người như Thẩm Nịnh Nhược, trước kia cũng tính là đã yêu đương, phỏng chừng cũng đã được dỗ.

Trên đầu nữ vương có vương miện, Khâu Dạng cố tình muốn xem vương miện rơi xuống.

Cố tình muốn xem Thẩm Nịnh Nhược cúi đầu xuống trước nàng.

May mắn thay, nàng quan trọng hơn vương miện, Thẩm Nịnh Nhược đã dùng rất nhiều kỹ năng chỉ vì muốn dỗ nàng vui vẻ.

Ngay cả khi cần nàng tới nhắc nhở, ngay cả khi có chút vụng về không biết lối tắt.

Không sao cả, nàng có thể cho Thẩm Nịnh Nhược thời gian.

Con người trên đời không ai hoàn hảo, ít nhiều sẽ có những khuyết điểm của bản thân, nàng sẽ đích thân "Chỉ dạy" người trước mắt này.

Bị ôm cách chăn trong chốc lát, Khâu Dạng muốn ho khan, mới từ trên người Thẩm Nịnh Nhược bò xuống, bò đến một bên ho khan.

Thẩm Nịnh Nhược vỗ vỗ lưng nàng, qua một lát chờ Khâu Dạng ổn hơn chút, lại đi ra ngoài đem cháo vào đặt ở một bên, theo sau lại bưng nước ấm vào.

Bình Tử nhìn người này ra ra vào vào, có chút tò mò đã xảy ra cái gì, dứt khoát từ trên giường nhảy xuống dưới, cũng đi theo vào phòng ngủ, nhảy lên giường.

Khâu Dạng ngồi ở đầu giường, ánh mặt trời đã chiếu tới chăn rồi, Bình Tử lại đổi địa điểm phơi nắng, liền ghé vào đuôi giường nhìn các nàng.

Lần đầu tiên Thẩm Nịnh Nhược chăm sóc người khác, tay bưng chén cháo và cầm muỗng đều khẽ run rẩy, giống như đang dỗ con nít vậy: "Ngoan a, ăn cháo rồi uống thuốc nha."

Khâu Dạng liếc nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, phối hợp mà há mồm nuốt muỗng cháo Thẩm Nịnh Nhược đút cho.

Thẩm Nịnh Nhược hài lòng mà cong cong đôi mắt: "Ngoan quá đi."

"Tiểu Dương của chị."
2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương