Thẩm Nịnh Nhược không có ngờ tới Khâu Dạng sẽ hôn mình, hơn nữa còn gọi nàng là "Nhược Nhược", còn dùng giọng điệu làm nũng.

Cô cho rằng Khâu Dạng có lẽ sẽ giả cười với cô một chút, làm bộ bản thân ở trước mặt cô cũng có thể cười rạng rỡ như vậy, cho dù là cho có lệ, Thẩm Nịnh Nhược cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Đương nhiên, phương thức xử lý của Khâu Dạng càng làm cô vui vẻ hơn.

Bởi vì rất hiếm có.

Ngoại trừ tuần Khâu Dạng mới vừa thất tình kia, lúc sau các nàng liền thường xuyên gặp mặt, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mình đã gặp qua rất nhiều phương diện của Khâu Dạng.

Nghiêm túc trong công việc, cô đơn khi nhớ về người yêu cũ, dịu dàng khi đối mặt với Bình Tử, mê ly khi hôn môi và giễu cợt khi trêu chọc chính mình...

Rất nhiều rất nhiều mặt, đều bị Thẩm Nịnh Nhược thấy qua.

Nhưng tới rồi giờ khắc này cô mới phát hiện, Khâu Dạng còn có nhiều mặt làm cô không thể tưởng được, ví dụ như hiện tại, Khâu Dạng đang làm nũng với cô, chỉ để cô đừng giận bản thân nàng.

Thẩm Nịnh Nhược từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai dỗ dành như vậy, trước đây đều là cô bắt nạt người khác, mà Khâu Dạng lại dùng giọng điệu như vậy tới dỗ dành cô, cô có thể chống đỡ nổi sao?

Đặc biệt đây là lần đầu tiên Khâu Dạng làm nũng.

Thẩm Nịnh Nhược thình lình xảy ra những buồn bực tức khắc tan thành mây khói, cô nhìn vào mắt Khâu Dạng, một chút liền cười: "Chị không có giận em."

"Lúc trước em không cười với chị như vậy là rất bình thường."

Khâu Dạng thất tình không phải giả, nếu nàng còn có thể thoải mái cười to mà nói, vậy cũng quá làm khó người ta rồi, Thẩm Nịnh Nhược vừa mới muốn cũng chỉ là thái độ mà thôi.

Cô muốn xem Khâu Dạng sẽ giải quyết như thế nào, muốn xem Khâu Dạng có để ý đến mình không.

Khâu Dạng giải quyết, cô cũng cảm nhận được để ý, Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được đuôi lông mày mang ý cười, bên tai dường như còn quanh quẩn giọng điệu làm nũng của Khâu Dạng, cô nhìn Khâu Dạng đã khôi phục bộ dạng bình thường, lại giống lúc nãy nâng nâng tay vén tóc Khâu Dạng.


Tai Khâu Dạng ngoan ngoãn và tinh xảo, ngày thường nhìn trong veo đáng yêu, hiện tại lại từ vành tai đỏ một mảnh.

"Tiểu Dương."

"Hy sinh thật lớn a."

Thẩm Nịnh Nhược cong con mắt trêu chọc một câu, sau lại còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng búng vào tai Khâu Dạng.

Đây chính là chỗ lúc trước cô chơi đến nghiện.

Khâu Dạng thẳng tắp mà nhìn phía trước, căn bản không dám đối diện với Thẩm Nịnh Nhược, bởi vì nàng căn bản là chưa từng làm nũng qua, đây tựa hồ vẫn là lần đầu tiên, lại làm nàng xấu hổ đến không biết đông nam tây bắc.

"Em......" Khâu Dạng nỗ lực nói ra câu kế tiếp, "Em chưa từng làm như vậy."

Thẩm Nịnh Nhược lại nhẹ nhàng nựng cằm nàng, không chút nào cố sức mà khiến cho nàng chuyển qua tới nhìn chính mình, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nịnh Nhược nghiêm túc mà gật đầu, nghiêm trang nói: "Chị rất hưởng thụ, cảm ơn."

Khâu Dạng máy móc mà cũng gật đầu theo: "Đừng khách sáo."

Khâu Dạng còn đói, Thẩm Nịnh Nhược không quên, cô lại cười cười một lần nữa khởi động xe, đưa Khâu Dạng đi ăn cơm.

Vốn dĩ Thẩm Nịnh Nhược muốn cùng Khâu Dạng đi đón Bình Tử về, nhưng Diêu Dao lại gọi điện thoại đến, khóc đến thương tâm, Khâu Dạng bảo Thẩm Nịnh Nhược đi tìm Diêu Dao trước.

Lúc Diêu Dao có thể khóc thương tâm đến như vậy còn gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược, có thể chứng minh quan hệ hai người tốt đến cỡ nào.

Hơn nữa mấu chốt là Khâu Dạng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược không đi cũng không được, chỉ thấy qua một lần Diêu Dao như là thất tình, nói "Mình còn không bằng một con mèo", nói xong lại bắt đầu khóc lớn hơn.

Khâu Dạng cũng không nghĩ nhiều, chờ Việt Sở tan tầm, nàng liền gửi tin cho Việt Sở.


Bình Tử ở nhà mới của Việt Sở được mấy ngày, chơi đến không biết có bao nhiêu vui vẻ, Khâu Dạng vừa đến, nó còn sửng sốt vài giây, rồi sau đó rải chân liền bỏ chạy, dường như gặp phải người xấu.

Khâu Dạng:......

Việt Sở ở một bên xem đến vui vẻ, cho đến khi Khâu Dạng gọi nó một tiếng: "Mập Mạp". Liền thấy Bình Tử phanh gấp, một bên kêu meo meo một bên chạy về phía Khâu Dạng.

Ô oa, đây là mẹ của nó a, vài ngày không gặp đã quên.

Việt Sở ngơ ngác: "Đổi cái tên liền nhận ra em?"

"Nó không thích cái tên này." Khâu Dạng đôi mắt cong cong, "Cho nên mới có phản ứng lớn như vậy."

"Đúng đó, Bình Tử chỉ là lắm lông thôi." Việt Sở cười xoa nhẹ mặt Bình Tử, cô ấy giúp Khâu Dạng chăm sóc mèo mấy ngày nay, cô ấy cũng rất vui vẻ.

Đồ đạc của Bình Tử trước đó Việt Sở đã thu dọn xong, chỉ cần mang xuống bãi đỗ xe là được.

Việt Sở đưa Khâu Dạng trở về nhà, chờ vừa mới đưa người đến nhà, tiếng chuông di động của cô ấy liền vang lên.

Là Diêu Dao gọi tới.

Việt Sở mí mắt giựt giựt, cùng Khâu Dạng nói câu "Thật ngại quá", liền đến ban công nghe điện thoại, Khâu Dạng còn lại là tự cho Bình Tử ăn hạt.

"Có phải mình thật sự không quan trọng bằng một con mèo?" Diêu Dao mở miệng liền hỏi, giọng mũi đặc sệt.

Việt Sở đỡ trán: "Mình không có nói như vậy."

"Vậy sao sau khi tan tầm cậu không đến tìm mình trước, mà lại đi đưa mèo cho học muội gì đó của cậu trước."


"Mình biết rồi, là mình không có quan trọng bằng học muội huhuhu."

"...... Cậu ở đâu?" Việt Sở nhăn mày đầu ninh lên.

"Mình ở đâu không cần cậu quản." Diêu Dao thanh âm vừa hạ, di động đã bị Thẩm Nịnh Nhược đoạt lấy.

Việt Sở không thấy được: "Ở nhà cậu ấy, biết địa chỉ chưa? Tôi là Thẩm Nịnh Nhược."

"Biết." Việt Sở rũ mắt.

"Mau tới đây."

Vừa cúp điện thoại, Khâu Dạng liền thấy vẻ mặt Việt Sở nôn nóng, nàng quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Việt Sở mỉm cười trả lời: "Chị phải đi xử lý một việc."

"Được."

Việt Sở nói xong liền đi, cửa cũng đóng lại, Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, không có thể đem dáng vẻ vừa rồi liên hệ với Việt Sở ngày thường được.

Nhưng tám chín phần là về người kia.


Thẩm Nịnh Nhược ngồi trên sô pha nhà Diêu Dao, trầm mặc chờ Việt Sở đến, giống như bàn giao công việc.

Thẩm Nịnh Nhược vẫn là lần đầu tiên thấy Diêu Dao thương tâm thành ra như vậy, cô ấy biết cũng không phải bởi vì chính mình không quan trọng bằng con mèo này một chuyện nhỏ, mà là nhiều năm như vậy bị đọng lại đến ủy khuất, toàn bộ đều bạo phát ra tới.

Cho nên Diêu Dao suy sụp, suy sụp đến không thể không gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược cũng nghe muốn suy sụp theo, suy sụp đến không thể không gọi điện thoại cho Việt Sở, mặc dù di động là cô đoạt lấy.

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Việt Sở ấn chuông cửa, Thẩm Nịnh Nhược bước đến mở cửa.


"Cậu ấy đâu?" Việt Sở mở miệng liền hỏi.

"Trên sô pha, khóc xong ngủ luôn rồi." Thẩm Nịnh Nhược không có biểu tình gì, cô và Diêu Dao là bạn tốt, không phải với Việt Sở.

Việt Sở một đường đi tới, môi cũng trở nên tái nhợt khô khốc, Thẩm Nịnh Nhược rót cho Việt Sở ly nước: "Cậu uống miếng nước trước đi."

Miệng lưỡi nhàn nhạt, lôi trở lại suy nghĩ của Việt Sở.

"Cảm ơn."

Việt Sở uống lên hơn nửa liền buông cái ly xuống, đi tới bên cạnh Diêu Dao, Thẩm Nịnh Nhược nhìn mắt bóng dáng Việt Sở: "Ngày mai cậu có đi làm không?"

"Ngày mai được nghỉ."

"Vậy được."

"Tôi đi đây."

Thẩm Nịnh Nhược lấy chìa khóa xe trên bàn, thay giày rời đi, đến khi đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy Diêu Dao và Việt Sở thật là hành hạ lẫn nhau quá sức, nhưng để ý cũng là thật sự để ý.

Thẩm Nịnh Nhược nghĩ tới Khâu Dạng, phiền muộn mới hơi chút ít đi vài phần.

Trên đường trở về, Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại cho Khâu Dạng, tuy rằng còn có một lát nữa có thể nhìn thấy mặt, nhưng cô vẫn là muốn nghe giọng Khâu Dạng sớm một chút, mới có thể giảm bớt nỗi nhớ của bản thân.

Nhưng Khâu Dạng đang tắm, không nghe thấy tiếng chuông.

Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy không sao cả, một đường lái xe tới nhà Khâu Dạng, cô gõ gõ cửa.

Khâu Dạng mới vừa tắm rửa xong còn chưa xem di động, cả người nóng bừng, nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược một chút cũng không bất ngờ.

"Buổi chiều có nhớ chị không?" Thẩm Nịnh Nhược cười mắt cong cong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương